Chàng rể trùng sinh - Chương 1469
Đọc truyện Chàng rể trùng sinh Chương 1469 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể trùng sinh – Chương 1469 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể trùng sinh – Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lúc này.
Thông Thiên giáo chủ quay về Ngọc Hư Cung ở Tam thập tứ Trọng Thiên.
Vừa vào Ngọc Hư Cung, ông ta đã thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thái Thượng Lão Quân đến, đang ngồi trên ghế khách trong Ngọc Hư Cung, thấy Thông Thiên giáo chủ đi đến, Thái Thượng Lão Quân đứng dậy nhẹ nhàng cười nói: “Sư đệ, đệ đi đâu về đấy?”
“Các người tới đây làm gì?” Thông Thiên giáo chủ biết rõ còn cố hỏi, dứt khoát không cho Thái Thượng Lão Quân sắc mặt tốt.
Nguyên Thủy Thiên Tôn lập tức khó chịu: “Sư đệ, sao có thể nói nặng với sư huynh như thế?”
“Hừ!” Thông Thiên giáo chủ khẽ hừ rồi nói: “Hai ngươi không hỏi ý kiến ta, lại đến Ngọc Hư Cung tìm ta làm gì? Để ta xem xem có mất thứ gì không, nếu mất thứ gì thì chắc chắn là bị hai ngươi trộm đi!”
Vừa dứt lời, ông ta lập tức hô to lên: “Người đâu, mau tìm cho ta xem có thứ gì bị mất không.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn ghét bỏ nói: “Thông Thiên, đệ đừng quá càn rỡ, có ai lại ghét bỏ hai vị sư huynh của mình như đệ không?”
Thông Thiên giáo chủ tức giận đáp lại: “Các người tự tiện tìm đến Ngọc Hư Cung của ta, ta còn không thể kiểm tra xem có đồ gì bị mất không à? Nếu có thứ gì bị các người trộm đi, ta không bắt ngay tại đây, đến lúc đó ta phải đi tìm ai đòi về? Tìm các người lỡ các người không thừa nhận thì sao đây?”
“Đệ…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn tức đến mức dựng râu trừng mắt.
“Làm sao, muốn đánh nhau à?” Thông Thiên giáo chủ vén tay áo lên.
Nguyên Thủy Thiên Tôn rất tức giận, Thái Thượng Lão Quân lại cười ha ha bảo: “Sư đệ. Đệ muốn kiểm tra thì cứ kiểm tra, mất thứ gì thì chúng ta bồi thường được chưa?”
“Hừ.”
Thông Thiên giáo chủ ngồi vào ghế chủ nhân, sau đó rất nhanh đã có người hầu đến báo không mất đồ, lúc này Thông Thiên giáo chủ mới nói: “Ta không cần biết các người tới đây làm gì, ta không chào đón các người, hoặc là về cung điện của riêng các người đi, hoặc là ra ngoài cửa Ngọc Hư Cung ta mà đứng, đừng ngồi đây ảnh hưởng đến tâm trạng của ta.”
Ông ta và Nguyên Thủy Thái Thượng có mối thù sâu sắc. Ông ta cũng không hào phóng như Trấn Nguyên Tử, còn đồng ý cho Lục Áp, Nữ Oa, Chuẩn Đề vào Ngũ Trang Quán, ông ta sẽ không cho Nguyên Thủy Thái Thượng ngồi trong Ngọc Hư Cung nhìn ông ta.
Nguyên Thủy Thiên Tôn giận dữ nói: “Thông Thiên, đệ đừng quá đáng, ta nói thật cho đệ biết, ta và Đại sư huynh phụng mệnh Hồng Quân lão tổ, cố ý tới đây nhìn đệ cho kỹ, để tránh đệ đi ra ngoài làm chuyện ngu ngốc, đệ không có quyền đuổi ta và Đại sư huynh ra ngoài, đuổi chúng ta cũng như đuổi Hồng Quân lão tổ, đệ không sợ Hồng Quân lão tổ trừng trị đệ ư?”
Ầm!
Thông Thiên giáo chủ vỗ bàn nói: “Nguyên Thủy, ta cho ngươi biết, ngươi đừng uy hiếp ta, nói thật ta cũng chẳng sợ, Ngọc Hư Cung là của ta, ta không cho các người đến thì các người phải đi ra ngoài cho ta. Hồng Quân lão tổ ở đây thái độ của ta cũng như vậy thôi!”
“Đi ra ngoài cho ta ngay lập tức, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
“Đệ…”
Nguyên Thủy Thiên Tôn đã sắp ra tay, bị Thái Thượng Lão Quân ngăn lại: “Nếu Thông Thiên không chào đón chúng ta, vậy chúng ta hãy đi bên ngoài đi, tính tình của hắn ta cứ kêu la bực bội ở đây ta cũng không chịu được, không khí bên ngoài vẫn tốt hơn, đừng ở đây tự làm mình không thoải mái.”
Dứt lời, Thái Thượng Lão Quân kéo Nguyên Thủy Thiên Tôn đi ra Ngọc Hư Cung.
“Hừ.”
Thông Thiên giáo chủ đắc ý nói: “Đến giám sát ta còn muốn ta chiêu đãi ăn ngon uống sướng, nghĩ cùng đừng nghĩ, Thông Thiên ta cũng không phải là người lương thiện!”
…
Nói đến Diệp Thiên.
Sau khi bọn họ rời khỏi núi Mã Nhĩ, họ cũng không có trực Tiếp Dẫn người ngựa của núi Cầm Biên đến núi Tu Di, sau đó giương đông kích tây đi đến núi Cầm Biên, mà họ đi mua vật liệu chế bùa, làm ra bùa tăng tốc, như vậy có thể bảo đảm chạy trốn dễ hơn, cũng có thể bảo đảm đến núi Cầm Biên nhanh hơn.
Vào lúc này, mấy ngàn tấm bùa tăng tốc đã được chế tạo xong.
Đương nhiên, trong thành còn nhiều người biết bọn họ. Nhưng không ai dám ra tay với bọn họ, bởi vì chuyện hai vị đại đế Câu Trần và Chân Vũ bị Đóa Đóa hóa thân Hỏa điểu đánh chạy đã được lưu truyền khắp nơi từ lâu, ngay cả hai vị đại đế Câu Trần Chân Vũ còn bị đánh chạy đầy đất, bọn họ đâu dám đi bắt Diệp Thiên nữa?
Mà Thiên Đình cũng không có ai đang tìm Diệp Thiên. Bởi vì bọn họ biết sau đó Diệp Thiên phải đi mở ba tế đàn cuối cùng, núi Tu Di ở trên biển, lưới truyền âm của Thiên Đình ở trên biển khá phát đạt, chỉ cần Diệp Thiên bọn họ vừa ra biển, tin tức đã có thể truyền đến tai người mai phục ở núi Cầm Biên và núi Thiết Vây, sau đó đến núi Tu Di cũng được.
Cho nên núi Tu Di không được bố trí cao thủ, núi Cầm Biên và núi Thiết Vây đã sớm có đông đảo cao thủ mai phục chờ Diệp Thiên vào bẫy.
So với đi khắp nơi tìm Diệp Thiên, còn không bằng trực tiếp ôm cây đợi thỏ cho nhẹ nhàng.
“Đi, chúng ta xuất phát đến núi Tu Di.”
Bùa tăng tốc được hoàn thành, Diệp Thiên lập tức gọi thuyền Phi Tiên, dùng bùa tăng tốc để thúc đẩy tốc độ của thuyền Phi Tiên, khiến tốc độ thuyền Phi Tiên tăng lên, vọt tới Bắc Hải cực nhanh.
Rất nhanh, nhóm người Diệp Thiên đến trên không trung Bắc Hải, nhảy thẳng vào núi Tu Di.
Ngay từ đầu, đám lính không đoán được Diệp Thiên muốn đi đâu. Nhưng một lát sau, thông qua đường đi bọn họ có thể đoán ra Diệp Thiên muốn đi núi Tu Di, thế là tin tức lập tức thông qua Bắc Hải truyền đến Tây Hải, lại từ Tây Hải truyền đến Tây Ngưu Hạ Châu. Cuối cùng truyền đến tai người ngựa đang mai phục ở núi Cầm Biên, và người ngựa mai phục ở núi Thiết Vây.
Vừa nhận được tin tức, Câu Trần Đại Đế đã mất bình tĩnh, vội vàng nói: “Thái Thượng Kính đều lên, mau chóng chạy tới núi Tu Di với Cô, tiêu diệt Diệp Thiên!”
Ngay lập tức, toàn bộ mười cao nhân Thái Thượng Kính mai phục ở núi Cầm Biên đều bay lên.
“Câu Trần Đại Đế, nếu các người đều đi, lỡ như bọn họ chạy tới đây thì phải làm sao bây giờ?” Lý Tĩnh lo lắng nói.
Câu Trần Đại Đế nghĩ một lát, nói: “Liên hệ với Phật Tổ Như Lai, để ông ta phái người tới giúp canh giữ núi Cầm Biên, có tình huống gì thì tùy thời báo lại cho chúng ta thông qua lưới truyền âm.”
Ông ta để lại câu nói này. Tứ Ngự, Ngũ Lão và mấy vị cao thủ Thái Thượng Kính từ Thiên Đình đều dồn dập đi về hướng núi Tu Di.
Lý Tĩnh lập tức truyền tin qua lưới truyền âm đến chỗ Như Lai, Như Lai phái bốn vị Quan Âm Bồ Tát, Văn Thù, Phổ Hiền, Địa Tạng đi đến núi Cầm Biên trợ giúp canh giữ.
Núi Thiết Vây gần Linh Sơn, có các cao thủ Phật môn như Phật Di Lặc trấn giữ, nếu như Diệp Thiên tới, Như Lai ông ta cũng có thể chạy tới núi Thiết Vây trước, cho nên phái bốn Đại Bồ Tát ra, núi Thiết Vây vẫn vững như thành đồng, hoàn toàn không e ngại Diệp Thiên sẽ đến đây.
Có bùa tăng tốc, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, trên đường đi vượt mọi chông gai, giẫm lên từ từng lớp đám lính cản đường mới qua được. Không bao lâu sau, Diệp Thiên bọn họ đã đến trên không trung núi Tu Di.
“Chúng ta có thuyền Phi Tiên, còn có bùa tăng tốc, cũng không sợ bọn họ chạy đến, cho dù chạy đến chúng ta cũng chạy đi được, cứ trực tiếp nổ tung núi Tu Di, xem có thể nổ ra tế đàn trước khi bọn họ đến hay không, nếu có thể thì tốt nhất, nếu không thể thì lại đi đến núi Cầm Biên.”
Tôn Ngộ Không đồng ý lời của Diệp Thiên, lúc này bắt đầu nổ núi Tu Di cùng với Diệp Thiên.
Núi Tu Di này vô cùng lớn, lớn hơn bất kỳ một ngọn Thần Sơn nào khác, tìm kiếm một tế đàn trong ngọn núi lớn như thế cũng khó chẳng khác nào mò kim đáy biển, trừ khi cực kỳ may mắn, nếu không chỉ bằng hai người bọn họ, không tốn mấy ngày thì đừng mong san bằng cả ngọn núi được.
Mà từ Tây Ngưu Hạ Châu đến núi Tu Di, với tốc độ của Câu Trần Đại Đế bọn họ, không đến một khắc đồng hồ đã đi tơi nơi rồi, cho nên Diệp Thiên bọn họ cũng không có bao nhiêu thời gian đi tìm tế đàn, cũng chỉ muốn thử vận may mà thôi.
Đương nhiên, quy mô của núi Cầm Biên và núi Thiết Vây còn không lớn bằng một phần mười núi Tu Di, nếu như đến hai ngọn núi đó thì dễ tìm hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, bỗng có một tiếng hét lớn vang lên.
“Giết chúng cho bản vương, ngăn cản bọn chúng nổ núi!”