Chàng rể trùng sinh - Chương 1305
Đọc truyện Chàng rể trùng sinh Chương 1305 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể trùng sinh – Chương 1305 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể trùng sinh – Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Hồng Hài Nhi sửng sốt! Hắn ta thật sự bị dọa sốc!
Trong mười lăm phút, Diệp Thiên đã hấp thụ hết 80 triệu tấn linh thạch.
Trong khi bản thân Hồng Hài Nhi mới hấp thụ 200.000 cân.
Cách biệt đến 40 lần. Không! Phải là 400 lần.
Bởi vì hắn đang ở cảnh giới Vũ Trụ thất trọng, còn Diệp Trần chỉ ở cảnh giới Đại Thừa.
Thông thường mà nói, lượng hấp thụ của người thuộc cảnh giới vũ trụ phải gấp 10 lần người ở cảnh giới Đại thừa.
Thế mà hiện tại theo kết quả, lượng hấp thụ của Diệp Thiên lại gấp 40 lần hắn ta. Chưa kể đến nếu Diệp Thiên bước vào cảnh giới Vũ Trụ thì lượng hấp thụ có thể gấp đến 400 lần hắn ta.
“Không thể! Điều này tuyệt đối không thể! Nhất định là giả! Nhất định là giả!”
Hồng Hài Nhi không thể chấp nhận được sự thật này, đang gào thét.
“Lượng hấp thụ của anh ta không thể lớn như vậy, tuyệt đối không thể lớn như vậy!”
Viện trưởng cười: “Nếu không tin, người có thể tự đi hỏi em gái mình, em gái ngươi đã theo dõi toàn bộ quá trình, những người có mặt ở đây cũng đang theo dõi toàn bộ tiến trình, ngươi có thể hỏi lại họ xem ta nói có gì sai không.”
Hồng Hài Nhi lập tức nhìn sang Ngưu Tiểu Ngọc và hỏi: “Em gái, điều này là giả đúng không, hãy nói chuyện này là giả đi!”
Hiện giờ hắn ta rất kích động.
Thật khó để chấp nhận một thực tế rằng thiên phú của Diệp Thiên đã đánh bại hắn.
“Anh à, chuyện này…” Ngưu Tiểu Ngọc có chút khó nói.
Nhưng cuối cùng vẫn hít một hơi và nói: “Đây là sự thật. Quả thật hắn ta đã hấp thụ 80 triệu cân linh thạch trong mười lăm phút.”
Bùm!
Hồng Hài Nhi lại bị sốc, hoàn toàn choáng váng, đầu óc trống rỗng.
Lúc này, đám đông xem náo nhiệt rốt cuộc cũng bùng nổ.
“Khủng bố! Diệp Thiên này thật đáng sợ!”
“Tài năng của Hồng thiếu gia trong thiên ai không ai sánh kịp nhưng so với Diệp Thiên thì chênh lệch đến bốn trăm lần! Khoảng cách này căn bản là quá lớn!”
“Thật ra đó là thời gian tính từ khi bắt đầu chứ nếu chỉ tính từ khi Diệp Thiên bắt đầu hấp thụ thì lượng gấp thụ không chỉ gấp 40 lần, mà phải là năm mươi sáu mươi lần. Phần khởi động của Diệp Thiên mất quá nhiều thời gian!”
“Vậy thì lời Diệp Thiên nói trước đây hoàn toàn là thật, khi mới đến học viện anh ta mới chỉ ở sơ cảnh Thái Ất, và chỉ trong hơn một tháng đã thăng lên cảnh giới Đại Thừa, hóa ra anh ấy không cố ý che giấu thực lực của mình, mà là quá tài năng để có thể nhanh chóng tăng lên tu vi trong thời gian này! “
“…. “Tất cả các loại thảo luận đang tràn ngập.
Đồng thời, lời nhận xét của Hồng Hài Nhi cho rằng Diệp Thiên che giấu tài năng đã chính thức bị loaị bỏ trong thời khắc này.
Thiên phú quá mạnh.
Dùng mười lăm phút để hấp thụ 80 triệu cân linh thạch.
Với loại tài năng này thì việc anh có thể tăng từ sơ cảnh thái cực lên cảnh giới đại thừa chỉ trong vòng một tháng là hoàn toàn có thể.
“Tuyệt vời! Diệp Thiên quá tuyệt vời!”
Tôn Tiểu Ngộ và Trư Tiểu Giới kinh hỉ kêu lên.
Về phần Văn Tuyết Tâm, cô ấy sốc đến mức không thốt nên lời, ánh mắt đầy kinh ngạc, khó hiểu, nghi ngờ, khó tin và nhiều biểu cảm phức tạp khác.
Cô không thể tin được rằng người đàn ông muốn kết hôn với mình lại là một người đàn ông thiên phú nhất trên trời.
Thiên phú gấp 400 lần Hồng Hài Nhi, nhưng liệu anh ấy có phải là người có thiên phú mạnh nhất trên đời không?
Kết quả là, cô ấy cảm thấy rằng nếu cô ấy kết hôn với Diệp Thiên thì chính cô ấy mới là người trèo cao.
Có bao nhiêu người phụ nữ con giỏi hơn và tài năng hơn cô nhiều.
Lúc này, Diệp Thiên ánh mắt rơi vào trên người Hồng Hài Nhi, hắn cười hỏi: “Hồng Hài Nhi, ngươi còn muốn đánh ta sao? Muốn đánh ta thì làm đi. Ta sẽ không bao giờ nói lời nào.”
Sau Khi Hồng Hài Nhi nghe những lời này, toàn bộ cơ thể của hắn bị chấn động.
Bây giờ nếu đánh nhau với Diệp Thiên, thì với tài năng của Diệp Thiên thì chỉ cần tu luyện trong một đến hai năm là có thể vượt qua hắn, hắn chỉ có thể đánh bại Diệp Thiên trong một đến hai năm, nhưng trong một nghìn, 10 nghìn, hoặc thậm chí hàng vạn năm sau Diệp Thiên nhất định sẽ đánh bại hắn.
Đừng nói mỗi ngày đánh hắn vài lần, cho dù mỗi ngày đánh hắn một lần, hắn cũng không chịu nổi!
Nghĩ đến điều này, hắn đành chấp nhận
Do vậy : “Ừm… đệ tử nhà Phật không thích đánh người, đánh người là phạm giới, đánh người sẽ bị trừng phạt, nên ta không đánh người.”
Hừ!
Nghe những gì Hồng Hài Nhi nói, Văn Tuyết Tâm thở phào nhẹ nhõm.
Vấn đề cuối cùng đã được giải quyết!
“Cái này…”
Lý Ngao, Dương Phong và những người khác nhìn nhau chằm chằm.
Bọn họ gọi Hồng Hài Nhi Nhi đến đạo viện Phiêu Miểu, chẳng phải chỉ mong Hồng Hài Nhi có thể thu thập Diệp Thiên cho họ sao?
Bây giờ Hồng Hài Nhi không đánh nhau với Diệp Thiên thì cũng không còn có lí do gì để mà ở lại đạo viện Phiêu Miểu. Ngưu Tiểu Ngọc cũng rất bất mãn: “Anh à, nếu anh không đánh anh ta, anh ta đánh chúng ta thì phải làm sao?”
Hồng Hài Nhi kéo Ngưu Tiểu Ngọc sang một bên và nói nhỏ: “Tiểu Ngọc, em bình tĩnh đi, đừng làm anh khó xử, mặc dù bây giờ anh có thể đánh hắn ta như đánh một con chó, nhưng với thiên phú của hắn ta nếu tiếp tục tu luyện thì trong một hai năm nữa có thể quay ngược lại đánh anh của em như đánh một con chó, đến lúc đó ngay cả cha cũng không phải là đối thủ của hắn ta.”
“Bây giờ em muốn anh đánh hắn ta để sau này hắn ta quay lại đánh hai cha con chúng ta hay sao?”
“Cái này…” Ngưu Tiểu Ngọc cứng họng.
Cô ta phải thừa nhận rằng những gì Hồng Hài Nhi nói rất có lý.
“Vậy thì chúng ta nên làm gì nếu mỗi ngày hắn ta đều ức hiếp chúng ta?” Lý Ngao hỏi.
Hắn ta cũng sợ hãi, làm sao anh có thể chịu đựng được việc bị dẫm đạp mỗi ngày?
“Cái này…” Hồng Hài Nhi do dự một lúc.
Đột nhiên.
Hắn ta cười nhìn Diệp Thiên: “Diệp Thiên, đúng không? Hồng Hài Nhi tôi không có nhiều bạn. Không phải tôi không thích kết bạn, mà là tôi coi thường những người có trình độ thấp hơn mình. Giống như Tôn Ngộ Không, tôi rất coi thường, nhưng anh và tôi chắc chắn thích hợp để kết bạn.”
“Vậy chúng ta hiện giờ kết bạn thì sao?”
Diệp Thiên cười: “Tôi thích kết bạn, nhưng không thích kết bạn với những người không có tâm. Anh không đủ tư cách kết bạn với tôi.”
Diệp Thiên biết lần này Hồng Hài Nhi đến đây với mục đích gì.
Ngay khi anh nói điều này, khuôn mặt của Hồng Hài Nhi đỏ thành một quả cà chua.
Chát!
Một phát tát trực tiếp vào mặt.
Mặt bị đánh sưng tấy lên!
“Có phải lúc nãy anh nói rằng tôi không có tư cách kết bạn với anh hay không?”
Hồng Hài Nhi rất khó chịu, nhưng không có cách nào, ai bảo thiên phú của hắn ta kém hơn so với Diệp Thiên.
Hắn ta cũng muốn đánh Diệp Thiên lấy lại thể diện, nhưng lo lắng là nếu đánh nhau Diệp Thiên, tuy rằng có thể trở lại bên cạnh Quan Âm, đến khi đó thì Diệp Thiên cũng không dám đến tìm hắn ta gây chuyện
Nhưng Diệp Thiên có thể đánh em gái và cha mình để trút giận!
Vì vậy hắn chỉ có thể chịu đựng.
“Đúng thế thì sao nào?”
Hồng Hài Nhi trở thành một người ôn hòa: “Từ nay về sau, anh và em gái tôi sẽ lại trong đạo viện Phiêu Miểu. Hai người nước sống không phạm nước giếng, đừng ức hiếp ai, đừng đánh đập bất cứ ai, mỗi người hoạt động trong phạm vi cá nhân. Mọi chuyện như thế có được không?”
Diệp Thiên do dự đồng ý.
Văn Tuyết Tâm chạy tới, ghé vào lỗ tai anh nói: “Diệp Thiên, em không muốn thấy anh mỗi ngày đều phải đối phó với một đống người, nếu anh không đồng ý, bọn họ nhất định sẽ gọi thêm người đến đối phó với anh, chuyện như vậy thì thật không tốt.”
“Em không mong anh kết thù oán với bọn họ, em mong anh bình an vô sự, chúng ta cùng nhau học tập, rèn luyện ở đây, chúng ta cũng bọn họ giảng hòa đi ”
“ Được rồi.”
Diệp Trần lần này đồng ý không chút do dự.
Anh không muốn làm trái ý muốn của Văn Tuyết Tâm.
Vì vậy anh nói: “Ngươi trước tiên để bọn họ đồng ý hòa giải thì ta sẽ hòa giải.”
“Được.” Hồng Hài Nhi lập tức nhìn về phía Dương Phong cùng những người khác nói: “Ta chỉ có thể làm đến đây còn chuyện có muốn hòa giải hay không tự các người quyết định. Không muốn bị đánh, chỉ cần hòa giải, quá khứ sẽ coi như là quá khứ. Dù sao ngươi đã đánh hắn, hắn cũng đánh ngươi. Bây giờ hòa giải hay không hòa giải đây?”