Chàng rể trùng sinh - Chương 1233
Đọc truyện Chàng rể trùng sinh Chương 1233 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể trùng sinh – Chương 1233 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể trùng sinh – Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Nhanh! Rút lui với tốc độ nhanh nhất. Tôn Thượng đã bị thương. Nếu chúng ta bị đuổi kịp, chúng ta có chết cũng không thành vấn đề. Nếu Tôn Thượng có vấn đề gì, Bắc Minh Giáo của chúng ta thực sự sẽ bị diệt vong!”
Trên phi kiếm, quân sư vội vàng thúc giục.
“Được!”
Lâm Bá Thiên khống chế phi kiếm và tiến về phía trước.
Trên phi kiếm, chỉ còn lại tám người: Diệp Thiên, quân sư, Diệp Diệu Quốc, Mục Toàn Cơ, Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên và Long Tương.
Mỗi người đều bị Thiên Lôi đánh đến mặt đen sì lại. Tóc tai bù xù, đầu bù xù trông như một đoàn người tị nạn.
Lâm Bá Thiên đang điều khiển phi kiếm, tiêu hao tu vi của mình, đồng thời phối hợp để vận tốc đạt tốc độ cao nhất, những người khác ngồi trên kiếm bay, ánh mắt run lên, vẻ mặt buồn bã, giống như quả cà tím bị sương giá, tất cả đều sững sờ.
Khụ khụ…
Không có pháp khí phòng ngự, Diệp Thiên đã bị hai mươi vị Kim Đan Cảnh Đại Viên Mãn bắn trúng, lúc này bị thương hơi nặng, ôm ngực ho khan, mỗi lần ho đều có thể ho ra máu. Rõ ràng là đã bị đánh hết nội thương.
“Chỉ còn lại có tám người chúng ta có sao không?” Diệp Thiên không khỏi ho khan. Anh ta liếc mắt nhìn phi kiếm với đôi mắt khác lạ, và run rẩy hỏi.
Mọi người gật đầu, quân sư nói: “Chỉ có tám người chúng ta, những người khác đều đã chết. Tất cả đều đã chết ở Tử Vi Tinh.”
Vừa dứt lời, vị quân sư già đã bật khóc.
Những người khác cũng rưng rưng, đưa tay lên lau nước mắt.
Trước khi cơn lốc xuất hiện, hàng trăm vạn quân đã hát vang chiến thắng Tử Vi Tinh. Tất cả mọi người đều hét lên rằng họ sẽ chiến thắng và những kẻ thù mà họ chiến đấu tất cả sẽ thất thủ và bỏ chạy trong bối rối.
Hầu như tất cả mọi người đều tin chắc 100% rằng trận chiến này đã thắng, không ai có thể lay chuyển được tốc độ tiến quân của Bắc Minh Giáo, nơi nào đoàn quân đi qua sẽ không thể ngăn cản.
Bảy giáo có có năng lực đến đâu cũng không thể chống lại.
Tử Vi Tinh, thậm chí toàn bộ thế giới thiên hà ở trung tâm vũ trụ, không ai có thể ngăn cản đội quân của Bắc Minh Giáo đi càn quét thế giới. Sự thống trị của Bắc Minh Giáo đối với Tử Vi Tinh là một kết cục đã được định trước.
Không ai nghĩ tới, quân sư và Diệp Thiên cũng đều không ngờ được rằng, rõ ràng chiến thắng ở trước mắt, đã là ván đóng thành thuyền nhưng đột nhiên xuất hiện một hiện tượng dị thường. Thiên Đạo Chi Thượng ra tay và quét sạch đội quân hàng trăm vạn người mà không gì có thể ngăn cản, chỉ trong chốc lát.
Điều này là bất ngờ cho tất cả mọi người!
Họ đều tức giận, nhưng họ có thể làm gì?
Tất cả chỉ có thể cúi đầu.
Nhưng là!
Diệp Thiên mắng trời: “Ông trời thật chết tiệt, tại sao lại làm ra chuyện này với ta, tại sao lại đối xử với Bắc Minh Giáo như vậy, cho ta một lời giải thích, người con mẹ nó cho ta một lời giải thích!”
Hắn tràn đầy phẫn nộ không thôi.
Hàng trăm vạn đại quân!
Tận mắt chứng kiến Bắc Minh Giáo ngàn năm trước oai phong bị diệt, trong nháy mắt, trăm vạn đại quân, nhưng chỉ còn lại có tám người, mặc cho ai trong người cũng cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà!
Tên trộm lão thiên cũng không đưa ra câu trả lời.
“Ngươi con mẹ nó không thể cho ta một câu trả lời thuyết phục. Từ giờ, nhiệm vụ chết tiệt của tao là phá Thiên Đạo Chi Thượng. Một ngày nào đó, tao muốn phá hủy Thiên Đạo Chi Thượng để giải tỏa mối hận trong lòng. Kiểu nào đó giết tao đi. Nếu không chúng ta phải đạp diệt Thiên Đạo Chi Thượng, nhất định phá đến cùng!”
Diệp Thiên tức giận gầm lên.
Hắn ta như muốn phát điên!
Hắn không biết hắn đã làm gì, Thiên Đạo có chuyện với hắn, muốn hắn chết đi, nếu không giết được hắn, liền mượn tay hắn giết người.
Hắn ta có một linh cảm mạnh mẽ rằng Thiên Đạo muốn hắn ta chết. Vì vậy, quân đội Bắc Minh Giáo đã bị tiêu diệt hoàn toàn và hắn ta bị giết bởi bàn tay của Bảy giáo phái, hiện tại hắn ta bị thương, không còn lại nhiều người, pháp bảo của hắn ta đã bị phá hủy hoàn toàn. Bảy Môn phái lúc này đang xông ra để giết hắn, nếu bị đuổi kịp sẽ bị giết.
Hắn ta không muốn chết, nếu chết thì phải ngàn năm nữa mới có thể trở lại đỉnh cao. Hắn muốn cứu mạng, giữ lại căn vi tu luyện, tiêu diệt bảy giáo phái, sau đó tiêu diệt Thiên Đạo để giải tỏa nỗi hận trong lòng!
“Tìm một chỗ dừng lại, ta phải độ Kim Tiên Lôi kiếp.” Diệp Thiên nói.
Hiện tại, chỉ có vượt qua Kim Tiên Lôi kiếp, chúng ta mới có thể tránh bị giết đồng thời đem Thất khiếu linh lung tâm và Đại Tiên Tôn toàn bộ xử lý!
“Tôn Thượng, không được.” Quân sư thuyết phục: “Pháp bảo bảo vệ thân thể của người bị phá hủy, người còn bị thương nặng, không có pháp bảo bảo hộ như vậy sẽ gây ra Kim Tiên Lôi kiếp, cho dù là không hủy diệt ở dưới Lôi kiếp, người cũng sẽ bị Thất khiếu lung linh tâm giết chết. Chúng sẽ lặp lại những lỗi lầm mà chúng đã không vượt qua được thảm họa hàng ngàn năm trước, thưa Tôn Thượng! “
“Nếu không liều mạng với nó. Cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của bọn họ, còn không bằng liều mạng một phen!” Diệp Thiên nghiến răng đứng lên khỏi phi kiếm, nhắm mắt chọc thủng nút cổ chai và kích hoạt Kim Tiên Lôi kiếp.
“Không thể! Ngàn lần đừng làm như vậy!” Quân sư vội nắm lấy Diệp Thiên. Hắn chua xót nói: “Quốc Trượng Gia để lại hơn ba nghìn vạn quân ở cửa lớn phía Tây, chạy trốn tới cửa lớn phía Tây. Chúng ta sẽ dùng ba ngàn vạn quân bảo hộ đường rút lui cho Tôn Thượng, nhất định giữ cho Tôn Thượng sống sót.”
“Còn nhớ rõ thuộc hạ từng nói qua, một khi phản công thất bại, người sẽ trở về tái sinh, không thể tham chiến sao? Nơi đó mới là đường rút lui thưa Tôn Thượng. Bây giờ nếu người Độ kiếp, liền ứng với câu nói trước kia, chưa kịp lâm trận đã hy sinh!”
Diệp Thiên im lặng.
Hãy bình tĩnh suy nghĩ. Bây giờ việc kích hoạt Kim Tiên Lôi kiếp thành công, cần phải có một quá trình dài để vượt qua Kim Tiên Lôi kiếp, và nó có thể kích hoạt một hiện tượng kinh thiên động địa, chắc chắn sẽ thu hút vô số người đến xem. Tin tức có thể lan truyền nhanh chóng, Thất khiếu linh lung tâm sẽ nhanh chóng đến và giết hắn ta.
Hàng ngàn năm trước, hắn đã chuẩn bị rất nhiều, hắn đã trang bị pháp bảo đầy đủ để hộ thể, tất cả đều bị phá vỡ và phát nổ, hiện tại hắn không có pháp bảo bẻo hộ thân thể và còn đang bị thương nặng. Làm sao hắn ta có thể ngăn cản được bị ném bom và giết chết?
“Tôn Thượng. Hãy nghe thuộc hạ!” Quân sư cầu xin.
“Tôn Thượng, nghe lời quân sư đi!” Quốc Trượng Gia cùng những người khác cũng chua xót cầu xin.
Diệp Thiên hai mắt đỏ lên: “Nghe quân sư nói, bổn tọa có lẽ có thể bảo toàn được mạng sống, nhưng còn lại hơn ba nghìn vạn đại quân, cũng như tất cả mọi người phụ trách bảo hộ ta có lẽ sẽ đều phải hy sinh, bổn tọa không đành lòng!”
“Tôn Thượng, khi cơ tới, chúng thần đều không sợ chết. Điều đó không phải chỉ là nói mồm mà chính là không cần mạng sống này, chỉ cần Tôn Thượng giữ được mạng, một ngày nào đó báo thù cho chúng ta, dù ở dưới cửu tuyền cũng sẽ rất vui!”
“Đúng! Chúng ta không sợ chết!”
“Chúng ta không sợ chết!”
Từng người một, chỉ có Mục Toàn Cơ vẫn im lặng.
Diệp Thiên tuyệt vọng nhắm mắt lại, hiện tại, hắn chỉ có thể thành toàn cho lòng trung thành của bọn họ.
Vì Lâm Bá Thiên đã dùng hết tu vi của mình và đi về phía trước, có lá bùa gia tốc làm động lực, không ai có thể ngăn cản nơi anh ấy đi, vì vậy bảy vị tiên đế và các Kim Đan Cảnh Đại Viên Mãn, dù họ đang tìm kiếm ai tiêu hao tu vi của họ để đuổi theo họ, họ đã không có thể đuổi kịp.
Ba ngày sau.
Diệp Thiên và nhóm của hắn ta đã đến cổng phía tây của thế giới ngân hà ở trung tâm vũ trụ.
“Bá Thiên, mang theo Tôn Thượng rời đi dọc theo bầu trời. Một khắc cũng không được chậm trễ, không được dừng lại. Những người còn lại sẽ theo ta chỉ huy đại quân, ngăn cản phía sau cho Tôn Thượng!” Quân sư nhảy khỏi phi kiếm và hét lên.
“Đúng!”
Quốc Trượng Gia, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên và những người khác cũng nhảy ra khỏi phi kiếm.
“Toàn Cơ, cậu cùng Tôn Thượng mau rời đi và trở lại Kim Vũ Hoàng Triều đi.” Quốc Trượng Gia nói.
Mục Toàn Cơ nghiến răng, từ trong phi kiếm nhảy xuống: “Đem nhiều đại quân đến đây, nhưng ta chỉ có một mình ta trở về. Ta không còn mặt mũi nào để trở về. Ta liền cùng mọi người cản phía sau, kéo dài thêm nhiều thời gian để Tôn Thượng có thể chạy trốn.”
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Thiên, nghiêm túc mà nói: “Nhất định phải sống để còn báo thù cho chúng ta, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt!”
“Tôi thề.”
Diệp Thiên vung tay lên, hít sâu một hơi nói: “Từ nay về sau, ta báo thù là bổn phận của ta, ta sẽ không để cho mọi người chết vô ích!”
“Thật tốt.”
Mục Toàn Cơ nở một nụ cười bi thảm, rồi hét lên: “Đi!”
Lâm Bá Thiên lập tức điều khiển phi kiếm, đem Diệp Thiên hướng lên trời với tốc độ cực nhanh.
Họ vừa chân trước mới rời đi thì ngay sau lưng hai mươi vị Đại Tiên Tôn tới, cùng hàng ngàn Kim Đan Cảnh Đại Viên Mãn đã đến cửa lớn phía Tây.