Chàng rể trùng sinh - Chương 1115
Đọc truyện Chàng rể trùng sinh Chương 1115 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể trùng sinh – Chương 1115 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể trùng sinh – Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Chém!”
Diệp Thiên giơ thần binh bát đoạn lên, và dùng toàn lực chém về phía Vũ Thành Vương, không gian như bị xé rách, thanh kiếm khổng lồ giống như xuyên qua chín tầng mây, và phát ra ánh sáng chín màu giống như một cầu vồng, chiếu sáng tòa thành.
Một kiếm này không phải là Hư Không Thánh Kiếm Quyết, là một kiếm mà Diệp Thiên không có sử dụng tiên pháp, dùng hết sức lực chém ra.
Không thể sử dụng Hư Không Thánh Kiếm Quyết, anh là người duy nhất trong thế giới tinh hà ở trung tâm vũ trụ, một khi nó được sử dụng, danh tính của anh chắc chắn bị phơi bày.
Khi đó, ở Thủy Lam Tinh, chém ra Hư Không Thánh Kiếm Quyết, tiên vương từ thế giới tinh hà ở trung tâm vũ trụ, đã cho rằng Diệp Bắc Minh đã làm điều đó.
Vì chiêu này. Không giống như Phần Thiên Quyết và Ti Thiên Quyết, chiêu thức này là một chiêu của Đại Đạo Tạo Hóa Quyết, sức mạnh của nó là siêu kinh hoàng, không thể so sánh với các loại kiếm thuật khác.
Có nhiều người sẽ sử dụng được Phần Thiên Quyết và Ti Thiên Quyết. Đó là lý do tại sao Diệp Thiên sử dụng nó, cũng không bị lộ danh tính.
“Chân Võ Đoán Thể Quyết!”
Nhìn thấy Diệp Thiên chém tới một kiếm, Vũ Thành Vương không né tránh, mà là thúc giục công pháp, hét lớn một tiếng. Đột nhiên nhấc họa kích trong tay lên, đối mặt với thanh kiếm khổng lồ đang chém tới.
Trong khoảnh khắc, một vầng hào quang màu vàng xuất hiện quanh eo anh ta, trông vô cùng lộng lẫy và chói lọi.
Những hào quang màu vàng này có nhiều lỗ, và đó là cái gọi là ‘Chân Võ Đoán Thể Quyết’. Đây là một kỹ năng bí mật độc đáo của Chân Võ Giáo, có thể tăng việc phòng thủ và tấn công trong thời gian ngắn.
Tất nhiên, không thể dùng lúc nào cũng được, có thời gian hồi phục, có thời gian mới sử dụng lại được. Phải mất từ bảy đến bốn mươi chín giờ để hồi phục trước khi có thể sử dụng lại.
Nếu không phải biện pháp cuối cùng, người của Chân Võ Giáo sẽ không sử dụng kỹ thuật bí mật này.
Lý do tại sao Vũ Thành Vương sử dụng nó là để trì hoãn thời gian và đợi viện binh đến, thứ hai, anh ta nhận ra rằng người đàn ông mặc đồ đen quá mạnh mẽ, và nếu anh ta không sử dụng kỹ năng bí mật này, rất khó để anh ta chống lại cuộc tấn công điên cuồng này.
Xoẹt!
Diệp Thiên đột ngột chém vào họa kích, các tia lửa bắn ra, chiếu sáng cả tòa thành.
Trong cuộc va chạm này, cả Diệp Thiên và Vũ Thành Vương đều không bị chấn động lùi lại. Hai người không di chuyển, sức lực ngang nhau nên dằng co tại đây.
“Người mặc đồ đen này quá lợi hại. Vũ Thành Vương đã sử dụng Chân Võ Đoán Thể Quyết, mới có thể ngang bằng. Nếu không sử dụng Chân Võ Đoán Thể Quyết, Vũ Thành Vương nhất định sẽ bị một kiếm này đánh rơi xuống đất!”
“Càng ngày càng không rõ. Người mặc đồ đen này là ai mà sao lại mạnh mẽ kinh người như vậy?”
“Người đàn ông mặc đồ đen này chắc chắn không phải là tàn dư của Bắc Minh Giáo. Ngoại trừ lão ma Diệp, Bắc Minh Giáo không thể tìm thấy người thứ hai mạnh mẽ như vậy!”
“Người đàn ông mặc đồ đen không dám cho mọi người biết mặt. Tôi thực sự nghi ngờ rằng anh ta có lẽ là một cao thủ của giáo phái khác. Cố tình trà trộn vào tàn dư của Bắc Minh Giáo và làm suy yếu sức mạnh của Chân Võ Giáo sao?”
Cả tòa thành đầy những cuộc thảo luận.
“Người mặc đồ đen này thật lợi hại!”
Tôn Nghị Sơn và những người Bắc Minh Giáo khác. Tất cả đều choáng váng.
“Nếu đây là người của Bắc Minh Giáo chúng ta, điều đó thật tuyệt!”
Tôn Nghị Sơn thở dài một hơi, Bắc Minh Giáo ngày nay rất cần một người có sức mạnh như vậy để dẫn dắt mọi người hỗn loạn, không trông cậy là có thể khôi phục Bắc Minh Giáo, nhưng có thể bảo vệ được khỏi bảy giáo phái lớn là được rồi.
“Hahaha!”
Nhưng nhìn người áo đen cố gắng mấy lần cũng không làm gì được, Vũ Thành Vương không khỏi cười tự đắc: “Bổn vương có Chân Võ Đoán Thể Quyết bảo vệ, có thể tăng sức tấn công và phòng thủ trong một phần tư giờ. Trong thời gian này anh không thể đánh bại bổn vương.”
“Và một phần tư giờ sau, viện binh của Chân Võ Giáo gần như có thể tới nơi, lúc đó chỉ có cái chết chờ anh!”
“Hahaha!”
Nói xong không giấu được vui mừng cười to: “Khi giết được anh, bổn vương sẽ nhìn ra bộ mặt thật của anh!”
Anh ta rất tò mò. Người đàn ông mặc đồ đen này là ai?
Trên thực tế, anh ta đã cố gắng nhìn kỹ người đàn ông mặc đồ đen với thiên nhãn của mình vài lần, nhưng người đàn ông mặc đồ đen giống như được sương mù bao phủ, vì vậy mà thiên nhãn của anh ta không thể xuyên qua được, nên anh ta không thể nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen kia như nào.
“Cũng là, anh ta không thể sử dụng pháp bảo thần binh, nếu không thì cho dù anh ta sử dụng Chân Võ Đoán Thể Quyết, giết chết anh ta cũng không khó.”
Trong lòng Diệp Thiên thầm nói.
Tu vi của anh thấp hơn Vũ Thành Vương một cảnh giới, không sử dụng pháp bảo thần binh viên mãn thì tuy rằng có thể đánh thắng Vũ Thành Vương, nhưng giết anh ta rất khó, hiện tại Vũ Thành Vương sử dụng Chân Võ Đoán Thể Quyết, nếu không được sử dụng pháp bảo thần binh viên mãn, rất khó để giết được Vũ Thành Vương.
Ít nhất cho đến khi tác dụng của Chân Võ Đoán Thể Quyết hết tác dụng, anh ta không thể bị giết.
“Có vẻ như chỉ có dụ anh ta ra ngoại ô. Mượn sự trợ giúp của pháp bảo thần binh viên mãn giết chết anh ta.”
Với ý nghĩ này, Diệp Thiên lập tức sử dụng Cửu Thiên Ngự Long Quyết.
“Gào!”
Một tiếng rồng gầm vang khắp nơi.
Chỉ thấy bên ngoài cơ thể Diệp Thiên, chín con rồng vàng xuất hiện, vòng quanh Diệp Thiên, sau đó lần lượt lao vào vào Vũ Thành Vương. Đập vào người anh ta.
Tốc độ cực nhanh, giống như tốc độ ánh sáng!
Chỉ trong tích tắc, chín con rồng vàng cùng lúc đâm sầm vào Vũ Thành Vương.
Bùm!
Một tiếng nổ chói tai, Vũ Thành Vương bị chấn động lui về phía sau mấy bước, nhưng lực phòng ngự vẫn rất vững chắc. Vẫn không bị phá vỡ.
Sau khi đánh Vũ Thành Vương lùi mấy bước, Diệp Thiên không hề đứng lại, quay người bay về phía bầu trời Bắc Minh Giáo.
“Không được chạy trốn!”
Vũ Thành Vương còn không biết người mặc đồ đen là ai, sao có thể để người mặc đồ đen chạy trốn được chứ?
Lập tức hét lên, dùng hết tốc độ đuổi theo.
Ngay sau đó, Diệp Thiên đến khu vực trên không Bắc Minh Giáo và hét lên với Tôn Nghị Sơn và những người khác: “Rút lui về phía nam!”
Nói xong, anh dừng lại trên không trung, đối mặt với Vũ Thành Vương.
“Cám ơn!”
Tôn Nghị Sơn nắm chặt nắm đấm, lập tức hét lớn: “Rút lui!”
Hàng chục người ngay lập tức theo hướng đó mà đi.
Vũ Thành Vương đến gần, liếc nhìn người mặc đồ đen, sau đó nhìn về phía tàn dư của Bắc Minh Giáo đang di tản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Muốn cản ở phía sau cho bọn chúng, vậy thì anh đi chết đi!”
Vũ Thành Vương đã rất tức giận. Một thanh Phương Thiên Họa Kích mạnh mẽ đâm tới.
Diệp Thiên cũng không né, phòng thủ mở toàn bộ để đỡ họa kích này, bởi vì khi anh né tránh, họa kích sẽ giết chết Tôn Nghị Sơn và những người khác đang rút lui.
Giây tiếp theo!
Bùm!
Họa kích đâm vào lớp phòng ngự trước ngực Diệp Thiên và làm móp lớp phòng ngự, dấu hiệu cho thấy anh ta sắp xuyên thủng lớp phòng ngự.
“Bổn vương thật sự rất tò mò muốn biết anh là ai, còn dám cứu tàn dư của Bắc Minh Giáo, anh thật sự cho rằng không ai có thể xử lý anh sao?”
Trong khi nói chuyện, Vũ Thành Vương cố gắng đâm vào tầng phòng ngự của Diệp Thiên.
“Ít nhất thì anh không có khả năng đó.”
Diệp Thiên nhếch mép cười, thần binh trong tay đánh vào họa kích. Đem họa kích đẩy ra, anh lại tung một cú đấm bằng tay trái.
Rầm!
Bóng quyền đập vào người Vũ Thành Vương, đẩy Vũ Thành Vương lùi lại hai bước.
Khi nghĩ đến Tôn Nghị Sơn, bọn họ cũng đã trốn khỏi Ninh Thiên Thành, vì vậy Diệp Thiên cũng không muốn dây dưa với Vũ Thành Vương nữa, lập tức rút về phía bắc.
Vũ Thành Vương nhìn về phía bắc. Rồi lại nhìn về phía nam.
“Con mẹ nó, tàn dư không quan trọng, quan trọng hơn là vạch trần thân phận của người áo đen!”
Vũ Thành Vương không nghĩ nhiều, trực tiếp đuổi theo hướng Diệp Thiên rút lui.
“Người mặc đồ đen quá lợi hại, cho dù Vũ Thành Vương có dùng đến Chân Võ Đoán Thể Quyết, vẫn không thể đánh bại người mặc đồ đen!”
“Tôi hy vọng rằng Vũ Thành Vương có thể kéo dài thời gian, chờ viện binh đến. Tôi thực sự muốn biết danh tính của người mặc đồ đen!”
“Tôi có linh cảm mạnh mẽ rằng người đàn ông mặc đồ đen này chắc chắn không phải từ Bắc Minh Giáo, mà là từ một trong sáu giáo lớn khác!”
Cả tòa thành đang thảo luận sôi nổi.
Ngay sau đó, Diệp Thiên rút khỏi Ninh Thiên Thành. Đi đến phía bắc.
“Đừng chạy! Dừng lại! Hãy chiến đấu đến chết đi!”
Vũ Thành Vương vừa hét vừa đuổi theo, tốc độ tương đương với tốc độ của người mặc đồ đen. Người mặc đồ đen tăng tốc, và anh ta cũng tăng tốc, dưới tốc độ tương tự. Người áo đen chạy trước, anh ta hoàn toàn không đuổi kịp và luôn giữ một khoảng cách nhất định.
Anh ta cũng sợ chạy xa, tác dụng của Chân Võ Đoán Thể Quyết sẽ biến mất, sau khi viện binh đến Ninh Thiên Thành, họ phải đi rất xa để tìm anh ta, sợ quân tiếp viện không tới kịp thì sẽ bị Diệp Thiên giết chết.
“Mẹ nó, xem ra muốn đuổi kịp anh ta phải dùng mười năm tu vi, nếu không sẽ không thể đuổi được!”
Nghĩ đến đây, Vũ Thành Vương lập tức sử dụng mười năm tu vi, tốc độ đột nhiên tăng lên, vài giây sau liền đuổi sát Diệp Thiên, cầm họa kích chém về phía Diệp Thiên.
Đúng lúc này, Diệp Thiên đột nhiên dừng lại, đột ngột xoay người, cất thần binh bát đoạn đi, vung tay lên, gọi ra Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm, sử dụng tiên pháp, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm bay lên, dừng trên đỉnh đầu Diệp Thiên.
Giây tiếp theo!
Keng!
Phương Thiên Họa Kích đánh vào Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm.
Rắc rắc!
Do cú đánh này Vũ Thành Vương dùng lực quá lớn, lực tác động của Phương Thiên Họa Kích vào Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm cũng tăng lên, đột nhiên vang lên một tiếng răng rắc.
“Hả?”
Khi Vũ Thành Vương nghe thấy tiếng răng rắc, lông mày của anh ta đột nhiên cau lại, và anh ta nhìn vào thần binh của mình. Lại nhìn thần binh của Diệp Thiên.
Khi ánh mắt anh ta rơi vào một dòng chữ viết thân kiếm của Diệp Thiên, đồng tử của anh ta đột nhiên co rút lại, kinh ngạc kêu lên:
“Trời ạ! Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm!”
Cả người Vũ Thành Vương chấn động, lập tức thu lại họa kích về phía sau, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Thiên, kinh hãi hỏi: “Anh là ai, anh, anh…tại sao Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm của lão ma Diệp lại ở trong tay anh hả?”
“Dù sao thì anh cũng chết chắc rồi, bổn tọa cũng không ngại nói cho anh biết, mở to mắt ra mà nhìn thần hồn của bổn tọa đi.” Diệp Thiên nhẹ nhàng nói, chậm rãi nâng Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm lên.
Vũ Thành Vương lập tức mở mắt ra nhìn.
Lần này không còn sương mù che khuất tầm nhìn anh ta, và anh ta dễ dàng nhìn thấy khuôn mặt của người mặc đồ đen.
Vừa nhìn qua, Vũ Thành Vương kinh ngạc đến mức trợn mắt ngoác mồm, kinh hãi hét lên một tiếng.
“Lão ma Diệp! Hóa ra anh chính là lão ma Diệp! Làm sao có chuyện này? Không phải anh đã bị bảy vị Tiên Đế liên thủ tấn công và bị dính lôi kiếp chết từ hơn một nghìn năm trước rồi sao? Tại sao bây giờ lại sống lại?”