Chàng rể trùng sinh - Chương 1113
Đọc truyện Chàng rể trùng sinh Chương 1113 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể trùng sinh – Chương 1113 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể trùng sinh – Diệp Thiên (Truyện full tác giả: CK) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Lúc này, cách tàn tích Bắc Minh Giáo không xa, trong một căn phòng Thiên Tự Hào của nhà trọ Đăng Tiên, một người đàn ông mặc áo choàng đen bịt mặt đứng trước cửa sổ, nhìn chằm chằm vào tàn tích Bắc Minh Giáo.
“Bố , Ninh Thiên Thành tối nay yên tĩnh quá đáng sợ, bố không nghĩ những tín đồ trung thành của bố sẽ đi Bắc Minh Giáo tế điện chứ?”
Đóa Đóa tò mò hỏi.
“Bố không biết, bố hy vọng bọn họ sẽ không tới. Ninh Thiên Thành đêm nay rất nhiều sát khí. Nếu bọn họ đến để tế điện, yếu tố rủi ro quá lớn!”
Người bịt mặt chính là Diệp Thiên.
Thông qua thần niệm của mình, anh đã phát hiện ra rằng có rất nhiều Tiên Tôn đang phục kích gần địa điểm Bắc Minh Giáo. Mặc dù hơi thở của họ được che giấu rất kỹ nhưng anh vẫn có thể thấy được.
Đương nhiên, anh không có coi trọng những Tiên Tôn này, chắc chắn anh sẽ đánh thắng, anh chỉ sợ rằng những môn đồ trung thành của Bắc Minh Giáo sẽ. chia ra làm hai một nửa tế điện một nửa phòng ngự, anh chỉ có một mình, rất khó cứu được tất cả.
“Đóa Đóa cũng hy vọng họ sẽ không đến.”
Đóa Đóa bĩu môi, cô cũng lo lắng cho bố mình, đúng không?
Đồng thời. Bên trong một cửa hàng lụa gần khu Bắc Minh Giáo.
“Vương gia, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ tàn dư của Bắc Minh Giáo xuất hiện.”
Một người đàn ông trung niên mặc thường phục nói.
“Tốt lắm!”
Vũ Thành Vương mặc thường phục lộ ra vẻ vui mừng: “Nếu tàn dư của Bắc Minh Giáo dám đến trong đêm nay, đến bao nhiêu bổn vương sẽ tiêu diệt bấy nhiêu!”
Nói đến đây, anh ta nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm. Kiêu ngạo nói: “Nếu Đông Phương Mục dám xuất hiện, xem bổn vương lấy đầu chó của ông ta như thế nào!”
“Với thực lực của vương gia, ngay cả Đông Phương Mục đã là Tiên Tôn viên mãn nhập môn, Đông Phương Mục cũng sẽ bị vương gia, trong vòng mười chiêu chém nát đạo thể, đánh vỡ thần hồn.”
Một người ngay lập tức nịnh hót.
“Ừ!”
Vũ Thành Vương cũng không khiêm tốn: “Tiên Đế rất tin tưởng bổn vương, đương nhiên không thể để cho Tiên Đế thất vọng. Nhất định phải lấy đầu chó của Đông Phương Mục để tỏ lòng tôn kính Tiên Đế.”
Nói đến đây, anh ta liếc nhìn những người có mặt: “Đêm nay chú ý cho bổn vương, và không để một con cá nào lọt lưới!”
“Vương gia cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cảnh giác cao độ, và sẽ không bao giờ buông tha cho những tàn dư của Bắc Minh Giáo!”
Hàng chục người đã trả lời một cách gay gắt và mạnh mẽ.
“Đi thôi.”
Vũ Thành Vương hài lòng vẫy tay.
“Vâng! Vương gia!”
Cùng lúc đó, hàng chục người tập trung tại một phòng trọ bình thường trong một quán trọ bình thường không xa ở phía bắc của địa điểm Bắc minh Giáo.
“Thiên Tề Công, đêm nay yên tĩnh quá, yên tĩnh kinh khủng, trước đó cũng không yên tĩnh như vậy, sẽ có cạm bẫy chờ chúng ta sao?”
Có người nhìn ông lão đang ngồi bên bàn tròn và hỏi.
Ông già này là một vị đại tướng của Bắc Minh Giáo, người đã đóng quân tại các ngôi sao khác trong quá khứ, và ông ta đã được phong làm công tước. Ông ta tên là Tôn Nghị Sơn, tu vi Thái Hư cảnh đại thành trung kỳ.
“Nhất định có phục kích.” Tôn Nghị Sơn nói: “Khi nào sẽ không có phục kích vào ngày tế lễ của Bắc Minh Giáo chứ? Anh em của chúng ta,người sau nối tiếp người trước đều đi tế lễ Tôn Thượng và Đế Hậu, và các cao thủ đều bị giết chết không phải sao?”
“Năm nay đến lượt chúng ta tế bái. Cho dù trả giá bao nhiêu, cũng phải tế bái được, trừ phi Bắc Minh Giáo của chúng ta không có ai.”
Nói đến đây, ông ta liếc nhìn những người có mặt và nói: “Có ai sợ chết thì nói cho tôi biết, tôi sẽ không làm khó các người, tôi sẽ để lại cho các người một số tiền rất lớn để sống một cuộc sống bình thường.”
“Thiên Tề Công, tôi không sợ chết, nếu sợ chết thì tôi sẽ không tới!” Có người nói ngay.
“Đúng vậy! Chúng tôi không sợ chết! Bởi vì chúng tôi đều là từ trong cõi chết bò ra!”
“Đã chết nhiều anh em rồi, sớm đã không còn cảm giác rồi. Cùng lắm thì đi xuống nói cho anh em biết. Chúng ta là vì tế bái cho Tôn Thượng và Đế Hậu mà chết. Bọn họ nhất định sẽ tự hào về chúng ta!”
“Chúng tôi mà sợ chết thì đã không đến. Chúng tôi sẽ không sợ chết nếu chúng tôi ở đây. Dù có chết chúng tôi cũng không sợ. Xin đừng lo, Thiên Tề Công!”
Từng người thể hiện thái độ.
“Tốt, tuyệt vời!”
Tôn Nghị Sơn đứng dậy, vui mừng nói: “Không hổ là người của Tôn Nghị Sơn tôi, khôn gohor là tín đồ trung thành của Tôn Thượng, các người đều rất tốt!”
Nói xong. Nước mắt giàn giụa trên mắt Tôn Nghị Sơn.
Ông ta biết rằng sau đêm nay, hàng chục cấp dưới của ông ta, cũng như bản thân ông ta, bao gồm cả binh lính của ông ta ở những nơi khác trong Ninh Thiên Thành, tất cả đều phải chết!
Vì đêm nay vắng lặng quá!
Sự im lặng khiến ông ta ngửi thấy mùi chết chóc.
Nhưng ông ta cũng giống như các cấp dưới của mình, không sợ hãi hay nhút nhát, nếu có sợ hãi, trong một nghìn năm trăm năm qua. Ông ta đã từ bỏ lâu rồi, và sẽ không làm tàn dư của Bắc Minh Giáo nữa.
“Thiên Tề Công, ông nói rằng hung thủ đã phá hủy phủ Thành Chủ và tàn sát hơn năm mươi gia tộc luyện khí có thực sự như lời đồn. Đó là người của Bắc Minh Giáo chúng ta không? Tôi nghĩ là Bắc Minh Giáo chúng ta cũng không có cao thủ lợi hại như vậy.” Có người đột nhiên hỏi.
Tôn Nghị Sơn cười nói: “Tôi cũng không nghĩ là do người của Bắc Minh Giáo chúng ta làm. Ngoại trừ Tôn Thượng, không ai trong Bắc Minh Giáo của chúng ta có thực lực mạnh như vậy, cho dù là quốc trượng gia vẫn còn, thì cũng không mạnh như thế kia.”
“Nhưng cho dù là ai, chúng ta cũng phải cảm ơn người này, tên cẩu tặc Trương Thiên Diệu kia đã dính đầy máu của người Bắc Minh Giáo chúng ta, tôi hận ông ta đã lâu, hận không thể giết chết ông ta. Nhưng đánh không lại, nếu không đã đi cùng chết với ông ta rồi.”
“Vậy nên phủ Thành Chủ bị phá hủy, đối với chúng ta mà nói, đó là một chuyện tốt cực lớn, cho dù không phải do người của Bắc Minh Giáo chúng ta làm, nó vẫn khiến tôi rất vui vẻ.”
“Tôi cũng vậy, nghe tin lúc đó tôi mừng quá!” Những người có mặt lần lượt nói. Vẻ mặt nghiêm nghị trên khuôn mặt ban đầu của bọn họ giờ phút này trở nên thoải mái và vui vẻ.
Dần dần, thời gian trôi qua từng chút một.
Cuối cùng, thời gian đang đến gần.
“Thời gian đang đến gần, thông báo cho tất cả những người đang mai phục trên đường Ninh Thiên Thành, nâng cao tinh thần, nhìn thấy có người đi ra, đừng làm gì cả, chờ mệnh lệnh của bổn vương!”
Vũ Thành Vương ra lệnh.
“Vâng! Vương gia!”
Ngay lập tức có người trả lời.
Vũ Thành Vương đứng dậy khỏi ghế. Đứng trước cửa sổ, thần niệm bắt đầu dò xét chuyển động xung quanh.
Lúc này, Tôn Nghị Sơn cũng đột ngột đứng lên, nghiêm nghị nói: “Thông báo cho các anh em ở bên ngoài, bắt đầu giết chóc mục tiêu. Tế máu cho Tôn Thượng, Đế Hậu cùng tất cả cao thủ của giáo phái!”
“Vâng!”
Ngay lập tức có người truyền âm ra.
Chẳng bao lâu nữa, thời gian sẽ đến.
Ninh Thiên Thành vốn dĩ đang im lặng đột nhiên sôi trào.
“Giết! Giết cho tôi!”
Vài nơi cách xa Bắc Minh Giáo, hàng trăm người nổi lên từ nhiều quán trọ khác nhau, xông vào nơi ở của một người thân cận với Chân Võ Giáo, và bắt đầu tàn sát.
Bùm bùm bùm bùm!
Tiếng nổ vang dội khắp thành.
“Điều đáng lo ngại nhất đã xảy ra.”
Diệp Thiên ăn mặc thành một người đàn ông đeo mặt nạ, vẻ mặt ngưng trọng sau khi nghe thấy tiếng giết chóc và tiếng nổ.
Qua lời hỏi thăm của anh, mỗi khi tín đồ của anh đến bày tỏ lòng kính trọng với anh, họ sẽ được chia thành hai nhóm, một nhóm đi thảm sát, và một nhóm đến địa điểm Bắc Minh Giáo để tế điện.
Giờ đây, cuộc giết chóc đã bắt đầu, và chẳng bao lâu nữa những người tế điện sẽ đến di tích.
Ma anh chỉ có một mình, không thể chia làm hai hành động, mấu chốt không phải chi chia đôi là xong. Có rất nơi cần đi, bởi vì những người bắt đầu cuộc giết chóc đang phân tán, một số ít ở đây và một số ít ở chỗ khác. Không có cách nào để cứu trợ.
Cho nên không có cách nào, anh chỉ có thể bỏ qua một bên mà cứu một bên, muốn cứu chính là đoàn người đi tế điện.
Bởi vì những người tế điện mới là những người ở chỉ huy.
Cá và chân gấu không thể có cả hai, anh chỉ có thể chọn chân gấu, đchính là những người đi tế điện kia.
“Thiên Tề Công, giết chóc đã bắt đầu rồi, chúng ta có thể đi huyết tế sao?” Có người hỏi.
Tôn Nghị Sơn lấy ra thần khí thất đoạn và nói: “Tất cả chúng ta đều sẵn sàng chiến đấu, cùng xông lên địa điểm Bắc Minh Giáo, gặp thần giết thần, gặp ma giết ma. Không ai có thể ngăn cản tế điện của chúng ta!”
“Vâng!”
Hàng chục người đã lấy ra thần binh của họ.
“Lên!”
Một đạo thần niệm của Tôn Nghị Sơn cho nổ tung vách tường phòng khách, cầm kiếm xông ra, đi thẳng tới địa điểm Bắc Minh Giáo, những người còn lại đều theo sát, không có người nào ở lại.
“Haha!”
Vũ Thành Vương, người ở trong cửa hàng lụa đang nhìn chằm chằm, vui mừng khôn xiết và hét lên: “Phó tướng Trương, hãy thông báo cho những người đang phục kích trên các đường phố, bắt đầu giết tàn dư của Bắc Minh Giáo. Những người còn lại và bổn vương sẽ đi giết hàng chục con cá lớn này. Hãy xem có cẩu tặc Đông Phương Mục trong đó không!”
Sau đó, anh ta phá bức tường của ngôi nhà, đuổi theo và hét lên: “Tàn dư của Bắc Minh Giáo, các người chết chắc rồi. Vũ Thành Vương của Chân Võ Giáo đang ở đây. Hãy nhanh chóng bỏ vũ khí và quỳ xuống nhận lấy cái chết. Bổn Vương có thể giữ nguyên xác các người, nếu không băm cho chó ăn!”
Nghe vậy, trong đám người đi tế điện, có người hét lên: “Thiên Tề Công, Vũ Thành Vương đuổi giết đến đây!”
“Phó tướng Ngô và phó tướng Lý, hai người ở lại kéo dài thời gian, chúng tôi đi tế điện!” Tôn Nghị Sơn ra lệnh.
“Vâng!”
Hai Thái Hư cảnh nhập môn đã sẵn sàng cho cái chết, họ dừng lại và quay mặt lại với nhóm người Vũ Thành Vương đang đuổi theo.
“Hai tên tàn dư nho nhỏ các người, cũng muốn ngăn cản bổn vương, quá coi thường bổn vương rồi!”
Vũ Thành Vương lạnh giọng nói, vỗ một chưởng trên không trung, bắn về phía hai người bọn họ.
Cả hai đang chuẩn bị hứng chịu.
Nhưng tại thời điểm này.
Xoạt!
Một bóng đen lao xuyên qua khoảng không với tốc độ ánh sáng, trong nháy mắt, xuất hiện giữa Vũ Thành Vương và hai phó tướng kia, quay mặt về phía Vũ Thành Vương, và chém ra một kiếm.
Xoẹt!
Một ánh kiếm chói lọi đâm thẳng vào một chưởng vừa rồi của Vũ Thành Vương.
Bùm!
Kiếm khí phá tan bóng quyền, đánh lui hai phó tướng và mấy chục người phía sau Vũ Thành Vương.
“Anh thật sự xuất hiện.”
Ánh mắt của Vũ Thành Vương rơi vào trên người đàn ông áo đen, anh ta cười hả hê: “Bổn vương biết rõ anh là ai, đừng tỏ ra thần bí, cởi bỏ mặt nạ xuống, để cho bổn vương này xem ông có phải giống như suy đoán của bổn vương không?”