Chàng rể chiến thần - Chương 550
Đọc truyện Chàng rể chiến thần Chương 550 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể chiến thần – Chương 550 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 550: Đừng nghĩ đến chuyện sống sót
Dương Thanh nhếch miệng cười khẽ, nhưng người xung quanh nhìn anh lại dựng tóc gáy.
Ngay cả Diệp Vô Song vốn đang cực kì phấn khích cũng không khỏi thấp thỏm lo âu.
“Ranh con, mày dám giết người ngay trong tiệc mừng thọ của chủ gia tộc họ Diệp tao, giờ lại còn dám đe dọa tao? Mày thật sự coi nhà họ Diệp này là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à?”
Diệp Thương giận dữ quát.
Hiển nhiên ông ta không hề để tâm đến những điều Dương Thanh đã nói, cũng không chịu tin Diệp Vô Song muốn lợi dụng ông ta.
Điều này cũng chứng tỏ, Diệp Thương là người vô cùng tự phụ.
Thấy mình sắp trở thành chủ nhà họ Diệp đời tiếp theo, dĩ nhiên ông ta cũng có lòng kiêu ngạo của mình.
Diệp Vô Song nhếch miệng nở nụ cười giễu cợt, nói: “Chú Hai, chú cần gì phải so đó với một thằng ngu, nó đã giết chị Tô còn tấn công cậu chủ Tống Lỗi của võ quán Hồng Nham, chắc chắn võ quán Hồng Nham sẽ không bỏ qua cho nó đâu”.
“Nhưng cháu đề nghị cứ bắt trói hai tên này lại trước đã, chờ Tống Lỗi tỉnh lại, giao bọn chúng cho Tống Lỗi mang về võ quán Hồng Nham xử lí”.
“Tiệc mừng thọ của ông nội sắp bắt đầu rồi, tốt nhất chúng ta nên giải quyết gọn gàng chuyện vặt vãnh này trước đi”.
Diệp Vô Song nheo mắt cười nói, một việc thoạt nhìn thật phức tạp nhưng nghe anh ta nói có vẻ rất dễ giải quyết.
Diệp Thương khẽ gật đầu: “Vô Song nói đúng lắm, thằng ranh này dám giết cô Tô, còn dám đánh cậu chủ của võ quán Hồng Nham, giao nó cho võ quán Hồng Nham xử lí là hợp lý nhất”.
Dứt lời, ông ta vung tay lên, quát to: “Bắt hai đứa nó lại cho tôi!”
Ông ta vừa ra lệnh, mấy gã cao thủ nhà họ Diệp lập tức bước ra, lao về phía Dương Thanh và Mã Siêu.
Khách khứa tới tham gia tiệc mừng thọ của ông chủ nhà họ Diệp đều hưng phấn chờ mong được xem cao thủ nhà họ Diệp ra tay.
Dương Thanh thoáng nhíu mày, ánh mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tuy trước giờ không thiếu kẻ mắt mù dám gài bẫy mình, nhưng bị loại người đê tiện thấp kém này chơi một vố đúng là một sự sỉ nhục đối với anh.
Không đợi Dương Thanh lên tiếng, Mã Siêu đã bước lên trước, lạnh lùng nói: “Chán sống rồi đúng không?”
Trong lúc ấy, mấy gã cao thủ của nhà họ Diệp đã lao tới trước mặt.
Gã đi đầu vung đấm về phía Mã Siêu, nắm tay xé gió hung hãn lao tới.
“Cút!”
Mọi người chợt nghe thấy tiếng gầm giận dữ như sấm nổ bên tai, khiến đầu ong ong cả lên.
“Thịch thịch thịch thịch!”
Ngay sau đó, từng tiếng đấm đá vang lên liên tiếp.
Mã Siêu vung đấm nghênh chiến kẻ địch từ bốn phía nhào tới.
Mỗi một đấm tung ra lại có một gã cao thủ nhà họ Diệp bị đánh bay ra ngoài.
Mã Siêu chỉ ra đòn bằng những nắm đấm giản đơn và mạnh mẽ.
Mọi người còn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra đã thấy đám cao thủ nhà họ Diệp vốn đang hùng hổ xông tới lần lượt bị đánh bay ra ngoài như những quả bóng cao su.
“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”
Bốn gã cao thủ nhà họ Diệp đều lăn tới chân Diệp Thương, nằm bất động không rõ sống chết.
Mọi người chỉ thấy lồng ngực bọn họ đều bị lõm xuống thật sâu, khóe miệng ứa máu, dù có còn sống e cũng biến thành kẻ tàn phế.
Lúc này, toàn bộ phòng tiệc lặng ngắt như tờ, cả đám người trợn mắt nhìn chằm chằm Mã Siêu.
Ngay cả Diệp Thương cũng sợ ngây người.
Ông ta là người biết rõ nhất thực lực của bốn gã cao thủ vừa rồi.
Tất cả đều có cấp bậc Ám Kình sơ kỳ. Trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô, cao thủ như vậy cực kì hiếm gặp.
Đội hình tấn công mạnh cỡ đó lại bị một gã thanh niên mới ngoài hai mươi hạ gục trong nháy mắt.
Trước ánh nhìn âm trầm kia, Diệp Vô Song không khỏi khiếp sợ.
Những việc vừa xảy ra đều nằm trong kế hoạch của anh ta.
Anh ta biết Mã Siêu cực kì mạnh mẽ, cũng biết bốn vệ sĩ bên cạnh Diệp Thương là bốn cao thủ cấp Ám Kình sơ kỳ.
Nhưng anh ta không ngờ bọn họ lại bị Mã Siêu dễ dàng đánh bay, không rõ sống chết.
Vậy thì, thực lực của Mã Siêu mạnh đến đâu?
Anh ta bất chợt cảm thấy bồn chồn xen lẫn hối hận. Sớm biết thế này, mình không nên gài bẫy Dương Thanh.
Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, hối hận cũng đã muộn.
Nếu đã làm, thì phải làm đến cùng.
“Ông thực sự là người thừa kế của nhà họ Diệp sao?”
Mã Siêu bỗng nghi hoặc hỏi, mặt đầy vẻ giễu cợt: “Vệ sĩ của người thừa kế một trong tám gia tộc lớn nhất Yến Đô kém cỏi như vậy, ông còn muốn làm chủ gia tộc sao?”
“Hay là, nhà họ Diệp đã suy bại đến mức sắp bị đá khỏi Yến Đô rồi?”
Mã Siêu nói thẳng không hề kiêng nể.
Những người tới tham gia tiệc mừng thọ của chủ gia tộc họ Diệp chợt có cảm giác như đang nằm mơ.
Nơi đây là địa bàn của nhà họ Diệp mà vẫn có người dám nói nhà họ Diệp suy tàn, chẳng phải là nguyền rủa nhà họ Diệp sao?
Nhưng người nói quả thực rất mạnh, ngay cả vệ sĩ của Diệp Thương cũng không địch lại nổi.
Sắc mặt Diệp Thương trở nên cực kì khó coi. Ông ta là người thừa kế nhà họ Diệp, tất nhiên không phải kẻ tầm thường, chưa từng bị nhục mạ như thế bao giờ.
Đã vậy còn bị nhục mạ ngay tại nhà họ Diệp. Hiện giờ ông ta đang vô cùng tức giận.
Tối nay, trừ việc tổ chức tiệc mừng thọ cho chủ gia tộc họ Diệp thì còn một việc rất quan trọng nữa, đó chính là công bố Diệp Thương sắp kế thừa nhà họ Diệp này.
Nhưng giờ đây, cả bốn gã vệ sĩ mạnh nhất của Diệp Thương đều bị Mã Siêu hạ gục, vậy thì phải tuyên bố tin tức đó thế nào?
Bỗng luồng áp lực nặng nề bao trùm khắp hội trường rộng lớn, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Diệp Thương cố nén lửa giận nhìn chằm chằm Dương Thanh. Ông ta biết, người im lặng từ đầu đến cuối kia mới là kẻ ông ta cần coi trọng.
“Rốt cuộc cậu là ai? Một người có vệ sĩ cấp bậc Ám Kình không thể là kẻ tầm thường!”
Diệp Thương lên tiếng hỏi.
Dương Thanh cười nhạt đáp: “Tôi là ai quan trọng sao?”
Diệp Thương lập tức nghẹn lời. Đúng vậy, đã gây hấn với nhau ra nông nỗi này rồi, bọn họ còn có thể hòa giải được sao?
Dù Dương Thanh đồng ý hòa thì người thừa kế nhà họ Diệp như ông ta đã bị sỉ nhục trước mặt mọi người như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
Hôm nay, chỉ khi hai gã thanh niên này bỏ mạng ở đây mới có thể lấy lại được mặt mũi cho nhà họ Diệp và chính ông ta.
“Xem ra, mày tới đây vốn không có ý tốt lành gì. Vậy thì đừng hòng sống sót rời khỏi nhà họ Diệp!”
Diệp Thương bỗng lên tiếng, sắc mặt bình thản như đang nói đến một chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng mọi người đều cảm nhận được sát khí mãnh liệt trong lời nói của Diệp Thương.
Người thừa kế của nhà họ Diệp bị sỉ nhục ngay tại nhà họ Diệp thì còn tư cách thừa kế gia tộc nữa sao?