Chàng rể chiến thần - Chương 298
Đọc truyện Chàng rể chiến thần Chương 298 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể chiến thần – Chương 298 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 298: Gan to bằng trời
Cùng lúc đó, Giang Hải, nhà họ Tô.
“Bố, Dương Thanh đến nhà họ Mạnh một mình, chẳng lẽ chúng ta không giúp anh ấy ạ?”
Tô San nói với vẻ lo âu.
Vừa nãy khi Tô Thành Vũ gọi điện thoại, Tô San tình cờ nghe được nội dung cuộc trò chuyện nên mới biết việc Dương Thanh đến nhà họ Mạnh một mình.
Tô Thành Vũ nói với vẻ nặng nề: “Con nên biết rõ nhà họ Mạnh là gia tộc quyền thế bậc nhất tỉnh lỵ, nhà họ Tô vốn không phải đối thủ của họ, nếu chúng ta nhúng tay vào thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy”.
“Hậu quả?”
Tô San cười mỉa mai, mắt đỏ hoe: “Chẳng lẽ trong mắt bố chỉ có lợi ích của nhà họ Tô thôi ư?”
“Chẳng phải bố đã nói trong người Dương Thanh có dòng máu của gia tộc Vũ Văn, còn chủ động làm thân với anh ấy, giờ anh ấy gặp phiền phức, bố lại khoanh tay đứng nhìn à?”
Tô San rất tức giận. Sau khi biết chuyện cô ta quen Dương Thanh, hơn nữa còn được Dương Thanh cứu nhiều lần, Tô Thành Vũ đã ra sức giục cô ta chủ động làm thân với anh.
Cô ta vốn rất vui, cứ tưởng mình có thể nhân cơ hội này để thân thiết với Dương Thanh hơn một chút.
Nhưng hôm nay, khi biết Dương Thanh đối đầu với nhà họ Mạnh, Tô Thành Vũ lại chọn khoanh tay đứng nhìn, chuyện này khiến Tô San rất hổ thẹn.
“Im ngay!”
Tô Thành Vũ tức giận quát: “Con biết người vừa gọi cho bố là ai không hả?”
“Là gia tộc Vũ Văn – một trong tám nhà quyền thế nhất Yến Đô, họ cảnh cáo bố không được nhúng tay vào chuyện giữa Dương Thanh và nhà họ Mạnh”.
“Nhà họ Tô chưa phải đối thủ của nhà họ Ngụy, thua xa những nhà giàu có ở tỉnh lỵ, càng chẳng là cái thá gì nếu đứng trước tám gia tộc quyền thế nhất Yến Đô!”
“Con nói đi, ngay cả gia tộc Vũ Văn cũng cảnh cáo nhà họ Tô, con bảo bố phải làm sao bây giờ? Nếu con là chủ gia tộc họ Tô, con sẽ chọn thế nào hả?”
Tô Thành Vũ tức giận quát, không phải ông ta không biết thân phận của Dương Thanh, hơn nữa đúng là Hàn Thiên Thành – quản gia của gia tộc Vũ Văn từng dặn ông ta phải lặng lẽ giúp đỡ anh.
Nhưng vừa mới đây, một người có địa vị cao hơn Hàn Thiên Thành ở gia tộc Vũ Văn đã đích thân gọi cho ông ta, ông ta thực sự không còn lựa chọn nào khác.
Tô San nghe thấy thế thì đờ đẫn: “Ngay cả gia tộc Vũ Văn cũng định vứt bỏ Dương Thanh ư?”
Ngay sau khi Tô Thành Vũ nhận được điện thoại từ gia tộc Vũ Văn, nhà họ Quan ở Giang Hải cũng nhận được cuộc gọi của gia tộc này.
Sau khi cúp máy, Quan Chính Sơn có vẻ nghiêm nghị.
“Ông nội, đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
Quan Tuyết Tùng hỏi, lâu lắm rồi anh ta không thấy Quan Chính Sơn rầu rĩ như thế.
“Tuyết Tùng, ông hỏi cháu, nếu có một ngày, một trong tám gia tộc lớn ở Yến Đô muốn giao hảo với chúng ta, nhưng lại yêu cầu chúng ta phải đối đầu với Dương Thanh, cháu sẽ chọn thế nào?”, Quan Chính Sơn bỗng hỏi.
Quan Tuyết Tùng nghe thấy thế, sắc mặt bỗng hơi tái. Anh ta nghĩ ngợi chứ không đáp ngay.
Vào giờ phút này, rất nhiều cảnh tượng bỗng xuất hiện trong đầu anh ta.
Trong buổi tiệc mừng thọ Quan Chính Sơn, Dương Thanh đã xuất hiện một mình, chà đạp đứa con cưng của nhà họ Quan – cũng chính là anh ta dưới chân.
Thậm chí ngay cả em trai anh ta – Quan Tuyết Phong cũng chết dưới tay Dương Thanh.
Sau đó, hơn trăm người được trang bị đầy đủ súng ống bỗng xuất hiện, nhốt hết người nhà họ Quan lại.
Anh ta cứ tưởng nhà họ Quan xong đời rồi, nhưng đúng lúc này, Dương Thanh lại xuất hiện, tha cho nhà họ Quan.
Dương Thanh chỉ có một yêu cầu, đó là nhà họ Quan phải trung thành với anh, không được phép phản bội, bằng không, chỉ có đường chết!
Nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt Quan Tuyết Tùng bỗng trở nên kiên định, không còn do dự nữa, trầm giọng nói: “Cháu chọn cậu Thanh!”
“Tại sao?”, Quan Chính Sơn hỏi, ánh mắt vô cùng sắc bén.
“Nhà họ Quan từng bị tiêu diệt một lần, nếu có thêm lần hai thì vĩnh viễn không thể đứng dậy nữa! Nếu cậu Thanh qua được kiếp nạn này, sau này nhà họ Quan sẽ càng thêm vẻ vang nhờ cậu Thanh!”
Quan Tuyết Tùng nghiêm túc nói.
“Tốt lắm, không hổ là con trai nhà họ Quan chúng ta, trung nghĩa chân thành!”
Quan Chính Sơn cười lớn: “Nếu đã vậy, ông và cháu hãy đích thân dẫn các cao thủ mạnh nhất nhà họ Quan đến tỉnh lỵ để giúp cậu Thanh một tay!”
“Sau khi quay về, cháu sẽ trở thành chủ gia tộc họ Quan này!”
Nghe thấy thế, trên mặt Quan Tuyết Tùng tràn ngập sự kích động. Anh ta đã được xác lập là người thừa kế từ lâu, bây giờ Quan Chính Sơn lại nói sẽ thoái vị, nhường chức cho anh ta sau khi quay về.
“Vâng, chủ gia tộc!”
Mắt Quan Tuyết Tùng đỏ ngầu, đáp lớn rồi quay người rời đi đầy dứt khoát.
Quan Chính Sơn nhìn bóng lưng cháu trai mình, trên mặt tràn ngập vẻ tự hào. Ông ta đã bảy mươi tuổi nhưng vẫn giữ chức chủ gia tộc, không phải vì ông ta ham vị trí này, mà vì không có một đứa con nào khiến ông ta hài lòng.
Nhưng trong đám cháu lại có người như Quan Tuyết Tùng, đây là may mắn của nhà họ Quan.
Chẳng riêng gì nhà họ Tô và nhà họ Quan, còn có Vương Cường ở Tòa Thành Vương Giả và nhà họ Trần ở Châu Thành cũng nhận được cuộc gọi từ gia tộc Vũ Văn.
Trừ nhà họ Tô ra, các thế lực khác đều chọn Dương Thanh.
Họ cũng biết về sự mạnh mẽ của gia tộc Vũ Văn, nhưng Dương Thanh đã cho họ tất cả.
Trong lúc nhất thời, vô số chiếc xe xịn xuất phát từ Giang Hải và Châu Thành, tiến về phía tỉnh lỵ.
Cũng vào lúc này, Dương Thanh đã chẻ đôi tấm biển chữ vàng của nhà họ Mạnh, bước vào đó với khí thế mạnh mẽ.
“Mày là ai? Dám tự tiện xông vào nhà họ Mạnh à!”
“Đúng là điếc không sợ súng, dám đập gãy tấm biển ở cổng nhà họ Mạnh, chán sống rồi!”
“Các anh em xông lên, lôi hắn đi gặp chủ gia tộc để nhận thưởng!”
Thấy Dương Thanh đập gãy biển tên, hơn nữa còn dám xông vào nhà họ Mạnh, mấy vệ sĩ ở cổng lập tức giận dữ, cả mười người cùng lao về phía Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh lùng bước đi, như xông vào chốn không người.
“Rầm rầm rầm!”
Những kẻ lao về phía anh còn chưa kịp chạm vào người anh thì đã bay ra ngoài.
Lúc này, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Họ là vệ sĩ của nhà họ Mạnh, kiến thức sâu rộng, có kiểu cao thủ nào mà họ chưa gặp chứ?
Nhưng bây giờ, mười vệ sĩ đều không biết mình đã bị đánh bay như thế nào.
“Hôm nay tôi đến đây chỉ vì Mạnh Huy, những người không liên quan có thể ra ngoài!”
Dương Thanh đứng chắp tay sau lưng, hét lớn vào trong nhà họ Mạnh.
Giọng anh như đợt thủy triều khổng lồ, tràn vào từng ngóc ngách trong nhà họ Mạnh.
Trong nhà chính của nhà họ Mạnh, chủ gia tộc Mạnh Hồng Nghiệp đang lạnh lùng ngồi trên ghế bành, sắc mặt vô cùng u ám.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lão ta nhìn về phía Mạnh Huy, chất vấn.
Mạnh Huy mỉm cười: “Ông nội, cậu ta chính là đứa con rơi của gia tộc Vũ Văn mà cháu đã kể với ông trước đó. Không ngờ tên này lại cả gan làm bừa, dám đến tận nhà họ Mạnh”.
“Nhưng ông cứ yên tâm, cháu đã sắp xếp xong hết rồi, nếu cậu ta dám đến thì cứ ở lại nhà họ Mạnh vĩnh viễn đi!”
Mạnh Hồng Nghiệp nhíu mày: “Cháu muốn cậu ta chết à?”
“Cậu chủ Bân nói rồi, nếu có thể giết Dương Thanh thì cứ ra tay, đến khi đó, cậu chủ Bân sẽ giúp chúng ta xử lý”, Mạnh Huy tự tin nói.
“Nếu vậy thì giao tên nhóc đó cho cháu, đừng gây thêm rắc rối đấy. Dù sao cậu ta cũng có dòng máu của gia tộc Vũ Văn, nếu không giết ngay được trong lần này thì sẽ tạo thành phiền phức không nhỏ với nhà họ Mạnh”, Mạnh Hồng Nghiệp lạnh lùng nói.
“Vâng, ông cứ yên tâm! Cháu sẽ không khiến ông thất vọng đâu!”
Mạnh Huy nói rồi đi ra ngoài.