Chàng rể chiến thần - Chương 1649
Đọc truyện Chàng rể chiến thần Chương 1649 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể chiến thần – Chương 1649 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 1649:
Sự hấp dẫn lớn như vậy mà Dương Thanh có thể chống lại được sao?
Quan Vương không hề nghi ngờ, chỉ cần Dương Thanh muốn là Đế Thôn sẽ tới tay.
Dương Thanh lắc đầu, kiên định nói: “Đối với thế giới hiện giờ, tất cả đều rất hài hòa. Bất kỳ ai muốn phá hỏng sự yên ổn của Chiêu Châu, tôi đều sẽ tự tay diệt bỏ”.
“Chưa nói đến việc Đế Thôn có thực sự tồn tại hay không, dù có thì sau khi kế thừa Đế Thôn thực sự có thể có được cả thế giới sao?
“Thế giới này là của tất cả mọi người chứ không phải của riêng ai hay thế lực nào. Cái tôi muốn không phải là thế giới, mà là Chiêu Châu được thái bình!”
“Nếu truyền thuyết là thật, Đế Thôn thật sự tồn tại, ai có thể chắc chắn sau khi Đế Thôn xuất hiện là có thể nắm giữ được Đế Thôn?”
Nghe vậy, Quan Vương bàng hoàng kinh hãi.
Tỉ mỉ nghĩ lại thì thấy đúng là như thế. Lão ta chưa từng nghĩ sau khi Đế Thôn xuất hiện, người kế thừa có thể nắm giữ Đế Thôn hay không.
“Nghe nói người xuất hiện từ trăm năm trước là cao thủ đi ra từ Đế Thôn, dựa vào sức một mình có thể trấn áp năm Hoàng tộc trong thời kỳ huy hoàng”.
“Người như vậy sẽ có thực lực kinh khủng cỡ nào?”
Dương Thanh còn nói tiếp: “Ở Đế Thôn sẽ có bao nhiêu cao thủ như vậy?”
“Tại sao lại có truyền thuyết liên quan tới Đế Thôn? Tại sao Đế Thôn không thể tự xuất hiện mà phải chờ Vương của Yến Đô lộ diện mới xuất hiện được?”
“Người trong Đế Thôn là hạng người gì? Tất cả đều không thể biết được. Trên thế giới này điều không biết mới là thứ đáng sợ nhất”.
Quan Vương chỉ cảm thấy linh hồn run rẩy. Lời Dương Thanh nói khiến lão ta lần đầu ý thức được sự đáng sợ của Đế Thôn.
Đúng như Dương Thanh nói, tại sao Đế Thôn không thể tự mình xuất hiện?
Sau khi Đế Thôn xuất hiện sẽ thay đổi thế giới này như thế nào?
Lão ta là Quan Vương, cũng biết được nhiều hơn. Lão ta biết ở Chiêu Châu, thậm chí là toàn bộ thế giới đều có một vài thế lực siêu cấp tồn tại.
Nhưng những thế lực này đều ẩn dật không xuất hiện, giống như đang bị một quy tắc nào đó trói buộc.
Nếu Đế Thôn xuất hiện chính là giấy thông hành của các thế lực siêu cấp này với thế giới bên ngoài thì sao?
Khi đó, e là cả thế giới đều sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Còn Vương thành Quan, có lẽ cũng sẽ dần biến mất trong cuộc chiến giữa các thế lực này.
“Đại nhân, tôi hiểu rồi, nỗi lo của ngài không phải không có lý. Đế Thôn là thứ không thể xác định, không ai có thể cam đoan Đế Thôn xuất hiện sẽ đem lại hòa bình cho Chiêu Châu”.
Một lúc lâu sau, Quan Vương nghiêm mặt nói.
Dương Thanh khẽ gật đầu: “Đã là Vương tộc của Chiêu Châu thì phải cố gắng vì hòa bình của Chiêu Châu”.
“Chắc bây giờ ông đã hiểu tại sao tôi không giết hai mươi cao thủ của Liên minh Vương tộc kia rồi chứ?”
Quan Vương gật đầu trầm giọng đáp: “Đối với đại nhân, Liên minh Vương tộc tà ác kia chỉ là sâu kiến. Nhưng đối với Chiêu Châu, bọn họ cũng nắm giữ địa vị to lớn, mất bất kỳ ai đều là tổn thất với Chiêu Châu”.
“Mà bọn họ vốn chỉ là đám người bị Liên minh Vương tộc bỏ rơi, cũng chỉ làm việc theo lệnh, tội không do bọn họ”.
“Ngài bảo tôi đòi Liên minh Vương tộc chi trả tiền bồi thường khổng lồ, còn bảo tôi dẫn cao thủ của Liên minh Vương tộc tới chính là để bọn họ nhìn thấy sự máu lạnh của Liên minh Vương tộc”.
“Chỉ khi bọn họ triệt để hết hi vọng với Liên minh Vương tộc, bọn họ mới chịu về dưới trướng của ngài”.
Dương Thanh gật đầu nói: “Ông chỉ nói đúng một phần. Quan trọng hơn là tôi không muốn lạm sát kẻ vô tội!”
Một cao thủ Thần Cảnh lại nói ra câu này, khiến Quan Vương không thể tưởng tượng nổi.
“Vũ khí của tôi chỉ chĩa vào kẻ địch, chứ không phải người mình! Vậy mà người mình cứ tự tìm đường chết! Haiz!”
Dương Thanh thở dài một hơi, vẻ mặt bất đắc dĩ.