Chàng rể chiến thần - Chương 1081
Đọc truyện Chàng rể chiến thần Chương 1081 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng rể chiến thần – Chương 1081 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chàng rể chiến thần – Dương Chấn (Truyện full tác giả: Tiếu Ngạo Dư Sinh) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 1081:
Những việc Mã Siêu nói gần như không cần thêm bằng chứng gì nữa cũng đã đủ chứng minh Vũ Văn Bân chính là kẻ sau lưng sai khiến mọi thứ.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh đột nhiên mở mắt ra, hơi tự giễu nói: “Anh cả tôi đúng là chưa từng bỏ ý định giết chết tôi mà!”
Anh đã biết Vũ Văn Cao Dương cũng không phải là bố ruột của mình, và anh cũng không có quan hệ ruột thịt gì với Vũ Văn Bân.
Nhưng mà dù sao từ nhỏ anh cũng đã lớn lên ở gia tộc Vũ Văn.
Anh đã từng xem Vũ Văn Bân là anh ruột của mình.
Nhưng từ trước tới nay Vũ Văn Bân rất xem thường mình, ngược lại lúc nào cũng gây khó dễ cho mình.
Bây giờ anh ta lại còn muốn lấy mạng mình.
Dương Thanh thật sự rất khó chịu, dù gì nhà họ Vũ Văn cũng có lòng tốt nuôi dưỡng anh.
Bây giờ, Vũ Văn Cao Dương còn bị anh liên lụy, đang nằm trong khoa hồi sức tích cực vẫn chưa tỉnh lại.
“Anh Thanh, em biết được tình cảm của anh dành cho gia tộc Vũ Văn rất phức tạp, không đành lòng ra tay với người của gia tộc Vũ Văn”.
Mã Siêu bỗng nói: “Thật ra, em có thể thay anh làm rất nhiều việc”.
Dương Thanh lắc đầu: “Tạm thời tha mạng cho anh ta trước đã, hết thảy mọi việc đợi Vũ Văn Cao Dương tỉnh lại rồi tính sau”.
Dương Thanh rất biết ơn công lao nuôi dưỡng của Vũ Văn Cao Dương, nhưng vẫn rất khó để anh từ bỏ thành kiến với Vũ Văn Cao Dương trong thời gian ngắn.
Ngay cả khi anh thực sự muốn xử lý Vũ Văn Bân, thì ít nhất anh cũng phải đợi Vũ Văn Cao Dương tỉnh lại và xem ông ta xử lý thế nào trước đã.
Lát sau Mã Siêu bỗng nói: “Anh Thanh, anh đã thay đổi rồi!”
“Có lẽ ngay cả bản thân anh cũng không nhận ra, kể từ khi rời biên giới phía Bắc, nhiệt huyết của anh đã dần biến mất”.
“Anh bây giờ, càng trọng tình cảm hơn. Nhưng có vài người không đáng để anh nương tay như vậy”.
“Hẳn anh hiểu rõ nhất, trên chiến trường nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình, thậm chí còn phải trả giá bằng mạng sống”.
Mã Siêu hơi kích động: “Đây không phải lần đầu tiên Vũ Văn Bân muốn lấy mạng anh, nếu anh lại bỏ qua cho anh ta, ai biết được sau này anh ta sẽ làm ra chuyện điên rồ nào nữa?”
Dương Thanh im lặng không nói, nhưng trên mặt lại càng đau lòng hơn.
Anh biết Mã Siêu nói không sai, chỉ là anh không đành lòng giết chết huyết mạch duy nhất của Vũ Văn Cao Dương.
Anh đã hận Vũ Văn Cao Dương hơn hai mươi năm nhưng Vũ Văn Cao Dương vốn không phải bố ruột của anh. Ông ta làm nhiều việc như vậy cũng vì bảo vệ anh và mẹ anh.
Đây là những gì anh nợ Vũ Văn Cao Dương. Nếu anh giết chết đứa con duy nhất của Vũ Văn Cao Dương, liệu có quá tàn nhẫn với ông ta không?
“Được rồi, chuyện này chấm dứt ở đây đi!”
Một lúc lâu sau, Dương Thanh lên tiếng, trong lời nói tràn đầy cảnh cáo.
Mã Siêu thở dài, không nói thêm nữa.
Bên trong căn biệt thự thuộc trang viên gia tộc Vũ Văn.
Vũ Văn Bân ngồi trên ghế sofa rộng rãi, thoải mái, vẻ mặt cực kỳ tức giận. Trong phòng hỗn độn, trên mặt đất ngập tràn các loại mảnh vụn linh tinh.
Một người đàn ông trung niên đang run rẩy đứng bên cạnh, vẻ mặt hoảng sợ không thôi.
“Rác rưởi! Các người đều là rác rưởi!”
Vũ Văn Bân giận dữ hét: “Một kế hoạch tốt như vậy mà các người lại làm hỏng bét hết!”
“Tập đoàn Nhạn Thanh là của tôi! Chỉ thuộc về tôi mà thôi!”
“Bây giờ thì hay rồi, tôi bỏ ra nhiều như vậy rốt cuộc cũng đổ sông đổ bể”.
Người đàn ông trung niên vội nói: “Cậu Bân, chắc chắn hôm nay đã xảy ra việc gì rồi, bằng không chúng ta không thể nào thất thủ được”.
“Ngay cả sát thủ của Địa Ngục Môn mà chúng ta mời tới bây giờ cũng không liên hệ được”.
“Thậm chí bọn phóng viên bị chúng ta mua chuộc cũng biến mắt tăm. Đây đúng là không bình thường”.
“Hay là cậu vẫn nên ra nước ngoài tạm tránh sóng gió trước đi?”
Vũ Văn Bân nghe xong, sắc mặt càng thêm thâm trầm, giận dữ nói: “Rác rưởi chính là rác rưởi! Làm hỏng việc chính là làm hỏng việc! Đừng viện lý do chó má gì với tôi!”
“Tránh sóng gió? Bộ ngoài kia có sóng gió gì khiến tôi phải tránh đi sao?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy cũng không dám tiếp tục khuyên bảo nữa, chỉ là trong mắt ngập tràn lo lắng.