Chàng rể bác sĩ - Chương 751
Đọc truyện Chàng rể bác sĩ Chương 751 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng Rể Bác Sĩ – Chương 751 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Truyện Chàng Rể Bác Sĩ – Diệp Phi (full) – tác giả: Diệp Phàm mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 750:
“Đủ rồi, Diệp Phi đừng nói nữa”
Nhiệt tình của Lý Đại Dũng dành cho Diệp Phi giảm đi một nửa: “Chú Dũng không muốn nói nhiều, chỉ mong cháu cẩn thận chắc chắn, tự giải quyết ổn thỏa”
Trong lòng ông quá thất vọng.
Nếu như Diệp Vô Cửu và Thẩm Bích Cầm biết bộ dạng này của Diệp Phi, sẽ đau lòng và thất vọng đến thế nào đây.
“Nếu như cháu còn coi chú Dũng là trưởng bối, ngày mai nhớ nghe theo sắp xếp của Mạt Mạt đi làm”
“Biệt thự này của cháu chú Dũng không vào ngồi đâu…
Sau khi nói xong, Lý Đại Dũng chắp hai tay sau lưng phụng phịu đi trước.
“Đại Dũng, tên nhóc này quá hư vinh, đoán chừng sau này sẽ bám vào chúng ta”
Liễu Nguyệt Linh đuổi theo chồng bà: “Tôi muốn gọi điện cho Thẩm Bích Cầm, thẳng thắn xóa bỏ lời đính ước giữa các đứa trẻ của ông”
Giọng nói của Lý Đại Dũng lạnh lùng: “Đó chỉ là lời trong lúc say của tôi thôi”“
Liễu Nguyệt Linh hừ một tiếng: “Tôi biết là lời say, chỉ sợ người nói vô ý người nghe có lòng… Nhìn bóng dáng hai người càng đi càng xa, Diệp Phi bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không muốn đuổi theo giải thích.
“Diệp Phi, thật sự là không phải làm thế đâu, anh giao hàng thì cứ giao hàng, hà tất phải nói biệt thự là của anh chứ?”
Lý Mạt Mạt nhìn bữa sáng KFC trong tay Diệp Phi, khuôn mặt cao ngạo lạnh lùng có một loại lạnh nhạt xâm nhập cốt tủy: “Giao hàng không mất mặt, hư vinh sẽ chỉ làm người ta chán ghét’“
“Chu Thị là một trong năm gia tộc lớn, sao bọn họ có thể cầu xin anh, sao có thể lấy lòng anh, anh nghĩ anh là ai?”
Cô rất thất vọng: “Tôi biết, livestream nửa tiếng kiếm được mấy trăm vạn khiến cho anh bị đả kích, số tiền này có thể là số tiền mà cả đời anh không kiếm ra được”
“Nhưng anh vẫn nên cố gắng làm việc, chứ không phải lấy biệt thự của người khác ra làm bề ngoài”
“Chuyện này không những không làm tôi coi trọng anh còn làm tôi cảm thấy nhân phẩm anh không tốt”
Diệp Phi thản nhiên cười: “Tôi không có gì để nói.”
Lý Mạt Mạt khí chất như hoa lan, từ bên cạnh Diệp Phi đi qua, sau khi đi được mấy mét cô lại quay đầu nói: “Còn nữa, Diệp Phi, thu lại suy nghĩ mà anh không có đi.”
“Cô gái như tôi, không phải anh có thể có được…”
Tính tình Diệp Phi lạnh nhạt, sự khinh thường của Lý Mạt Mạt đối với anh mà nói chỉ là một cái nhạc đệm, trong lòng đến nửa điểm gợn sóng cũng không có.
Anh trở về ăn bữa sáng xong, kiểm tra cho Chung Thiên sư một phen xong thì lấy di động ra liên lạc với mấy người Tiết Như Ý.
Đêm nay, anh muốn chấm dứt cục diện chia năm xẻ bảy của Nam Lăng Vũ Minh.
Hôm qua ở quán bar, anh không ra tay với Vương Đông Sơn, Diệp Phi không muốn làm cho tình hình càng thêm rối loạn, làm cho Tiết Như Ý bọn họ chỉnh đốn tốn nhiều tay chân.
Dù sao Cuồng Hùng chờ mấy viên đại tướng tối qua đều không ở bên cạnh Vương Đông Sơn, không thể cùng giết chết Nam Cung Ngạo và Thẩm Nam Phương, một mẻ hốt gọn.
Vì thế Vương Đông Sơn vừa chết, cái chết của hắn ắt phải làm cho xung quanh nở hoa, tự lập môn hộ, thu thập càng phí Sức.
Mà trận chiến tối nay, nhất mạch của Vương Đông Sơn đều đã tề tụ, ệ là khuất phục hay diệt hết đều sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Diệp Phi tĩnh tâm nghỉ ngơi một ngày, đến gần tám giờ tối, anh mới từ trong điện thoại thúc giục của Vương Đông sơn, lái xe đi nhanh về phía sân đấu Hòa Bình của Nam Lăng.
“Vù…” Một tiếng sau, Diệp Phi đã xuất hiện ở xoay quanh võ đài.
Xung quanh võ đài đã có canh gác, hai bên các phái có năm mươi nhân thủ, không chỉ cẩn thận kiểm tra võ đài ba lần, còn nghiêm khắc kiểm tra thân phận của từng người.
Trừ một số võ sĩ tham gia đối chiến cùng đội chấp pháp, tất cả mọi người không được mang vũ khí vào sân, tránh xảy ra chuyện đổ máu quy mô lớn.
Sau khi xuyên qua vài trạm kiểm soát, Diệp Phi dọc theo một con đường nhỏ và dài không nhanh không chậm đi mất ba phút.