Chàng ceo của tôi - Chương 429
Đọc truyện Chàng ceo của tôi Chương 429 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chàng CEO Của Tôi Full – Chương 429 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 429: MỤC TIÊU CỦA ANH TA LÀ ANH
Bước lên xe, Đường Nhật Khanh quay đầu lặng lẽ quét mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi ở bên cạnh, thấy vẻ mặt của anh ta vẫn mang theo cảm xúc âm trầm như cũ, cô thận trọng mở miệng hỏi: “Sao anh lại đột nhiên đến đây?”
Bùi Danh Chính trừng mắt nhìn lên, giọng nói lạnh lùng: “Giống với lý do của em.”
Nói xong, môi mỏng của anh nhếch lên, dường như là không muốn nói gì nữa.
Biết trong lòng người đàn ông đang có tức giận, Đường Nhật Khanh cẩn thận mở miệng nói: “Vừa rồi cái anh thấy chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Lúc nãy sở dĩ cô đồng ý đánh quyền anh với anh, thật ra còn có mục đích khác chính là cô muốn thừa cơ hiểu rõ anh ta một chút, bao gồm cả kế hoạch dự định phát triển sự nghiệp ở Hải Thành.
Mặc dù biết rõ bên trong lời nói khách sáo xuất phát từ miệng của một người khôn ngoan như Ôn Thanh Triều đây, có thể nói càng khó thêm khó, nhưng cô vẫn muốn nhận được chút tin tức có tác dụng, chỉ có như vậy Bùi Danh Chính mới không lâm vào trạng thái bị động.
Cô hiểu rất rõ nếu như không đồng ý làm việc với Ôn Thanh Triều thì kế hoạch của anh ta cũng sẽ tiến hành như bình thường, nhưng chuyện này cô quyết định không được, chuyện duy nhất mà cô có thể quyết định chính là hiểu rõ hơn chút tin tức, cố gắng giúp Bùi Danh Chính.
Thấy người đàn ông ở bên cạnh vẫn luôn không chịu nói chuyện, Đường Nhật Khanh đột nhiên hít một hơi thật dài, giọng nói nghiêm túc thêm mấy phần: “Anh có biết hôm nay em gặp Ôn Thanh Triều ở đâu không.”
Ánh mắt Bùi Danh Chính chìm xuống, nghe cô nói như vậy rốt cuộc cũng có chút phản ứng.
“Ở cổng bệnh viện.” Đường Nhật Khanh gằn từng chữ: “Em đến thăm bác, vừa lúc đi về liền bị anh ta chặn ở cửa, em liền biết được anh ta tuyệt đối đã điều tra trước đó, nắm rõ mọi cử động của chúng ta trong lòng bàn tay.”
“Hơn nữa, hôm nay anh ta ở trên xe đã nói với em, muốn kêu em đến giúp công việc của anh ta, còn biểu lộ ra ý đồ của mình. Anh ta nói muốn phát triển sự nghiệp ở Hải Thành, đã định ra mục tiêu, nói là muốn trong ba năm sẽ trở thành thành người nắm quyền ở Hải Thành về bất động sản, và về tài chính.”
Nghe Đường Nhật Khanh nói như vậy, Bùi Danh Chính nhíu mày, anh quay đầu nhìn về phía người phụ nữ ở bên cạnh, lạnh giọng hỏi: “Anh ta còn nói cái gì nữa không?”
“Anh ta kêu em suy nghĩ cho thật kỹ, không cần phải gấp gáp trả lời, sau đó anh ta còn dẫn em đi gặp Trình Bằng, những chuyện liên quan đến nguyên nhân xảy ra ở buổi tiệc, anh ta đều nắm hết tất cả.”
Nghe vậy, ánh mắt Bùi Danh Chính chìm xuống, bàn tay để ở bên người không tự chủ nắm chặt lại.
Anh đã sớm biết Ôn Thanh Triều này không hề đơn giản như vậy, không ngờ anh ta lấy danh xưng là nhà từ thiện để đến Hải Thành, thật ra khuôn mặt giả nhân giả nghĩa kia cất giấu một trái tim bừng bừng lửa ác.
Hiện tại tại anh rốt cuộc cũng hiểu được trước kia Ôn Thanh Triều lại cứ tìm hiểu về quan hệ giữa Đường Nhật Khanh và anh là có ý gì.
Đường Nhật Khanh cắn cắn môi, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Anh phải chuẩn bị cho tốt, mục tiêu của anh ta chính là anh.”
Bùi Danh Chính trầm giọng nói: “Anh biết rồi.”
Vừa mới dứt lời, xe vừa vặn lái đến chỗ ngã ba ở trước mặt, lúc đang đứng đợi đèn xanh đèn đỏ, Trương Phó ngồi ở đằng trước đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tổng giám đốc Bùi, có muốn đến bệnh viện hay không.”
Bùi Danh Chính hơi im lặng một chút: “Không đi, trực tiếp về nhà.”
Đường Nhật Khanh nghe anh nói vậy thấy có chút kỳ quái, nhớ đến có lẽ anh đến bệnh viện chắc là để đi thăm ông cụ, cô cũng không nghĩ nhiều, cô chỉ mở miệng nói: “Trạng thái của ông ấy hôm nay rất tốt, em mang đồ ăn đến, ông ấy còn ăn rất nhiều…”
Vừa mới dứt lời, Đường Nhật Khanh chợt nhớ đến hộp cơm của mình còn đang đặt trong ngăn tủ quần áo của quyền anh quán, còn có quần áo của cô cũng đặt ở đó, lúc nãy đi quá gấp hoàn toàn quên mất.
Cô nhịn không được mà thốt ra: “Quần áo của em và hộp cơm đều bỏ quên ở quyền anh quán.”
Ngay sau đó cô lại tự nhủ: “Xem ra em còn phải quay lại đó một chuyến.”
“Không cần đâu.” Bùi Danh Chính mở miệng lạnh như băng: “Chờ lát nữa về rồi thì anh để Trương Phó đến đó lấy giúp em.”
Nghe giọng nói cứng rắn không có bất kỳ giọng điệu gì của người đàn ông, Đường Nhật Khanh liền đoán được chắc chắn là anh còn đang giận. Âm thầm thở dài, cô cũng không nói gì, chỉ là quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trầm mặc không nói thêm gì nữa.
Mặc dù mối quan hệ hiện tại của cô và Bùi Danh Chính chính là người yêu, nhưng đây chẳng qua là mối quan hệ tạm thời thỏa điều kiện trong hiệp nghị ba mươi ngày mà thôi. Nhưng lúc nãy bị anh hiểu lầm, cô không tự chủ mà muốn chạy theo để giải thích rõ ràng cho anh.
Rất nhanh, xe đã dừng lại trước đài phun nước ở ngoài cửa, Bùi Danh Chính đẩy cửa bước xuống xe, nhấc bước trực tiếp đi vào cửa. Đường Nhật Khanh vừa xuống xe tiện tay đóng cửa lại, sau đó nhìn về phía Trương Phó nói khẽ: “Trợ lý Trương, làm phiền anh giúp tôi một chuyến.
“Không phiền đâu.” Trương Phó nhẹ gật đầu với cô, nhưng cũng không có ý muốn rời khỏi, rốt cuộc anh ta cũng nhịn không được mà mở miệng nói: “Cô Đường, tôi có chuyện muốn nhờ cô, vết thương trên cánh tay của tổng giám đốc Bùi cần phải xử lý kịp thời, để một mình cậu ấy có lẽ cũng không tiện lắm…”
Đường Nhật Khanh sững sờ kinh ngạc nhìn về phía Trương Phó: “Anh… nói cái gì?”
Bùi Danh Chính bị thương? Tại sao anh ấy lại bị thương chứ?
Trương Phó âm trầm nói: “Hôm nay ở công ty xảy ra chút chuyện, cánh tay của tổng giám đốc Bùi đã bị thương, cậu ấy chỉ mới băng bó đơn giản trong công ty thôi, còn cần phải xử lý kịp thời.”
Trong lòng Đường Nhật Khanh siết chặt, bất tri bất giác khẩn trương, cô không chút do dự xoay người bước nhanh đi vào cửa.
Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Hạo Trạch và thím Trương đang ở trong phòng khách, Đường Nhật Khanh cũng không kịp dừng lại lâu, mở miệng nói: “Thím Trương, Bùi Danh Chính đi đâu rồi?”
Thím Trương nói: “Cậu chủ đã lên lầu rồi, chắc là đã về phòng ngủ.”
Nghe vậy, Đường Nhật Khanh không nói hai lời liền nhanh chân đi lên lầu hai, sau khi đến lầu hai rồi cô trực tiếp bước vào phòng ngủ.
Vừa đẩy cửa ra cô liền nhìn thấy Bùi Danh Chính đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng ngủ bên cạnh đang đặt hòm thuốc. Anh chỉ mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo đã được cuốn lên, anh đang tự mình xử lý vết thương trên cánh tay của mình.
Đường Nhật Khanh vô thức nhíu mày, cũng bất chấp hết tất cả bước nhanh đi đến trước mặt của anh, hỏi anh: “Tại sao lại không nói cho em biết?”
Nhìn thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện, Bùi Danh Chính hơi kinh ngạc, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Đường Nhật Khanh đã ngồi xuống ở bên cạnh của anh, cẩn thận lôi kéo ống tay áo của anh.
Nhìn vết thương vừa sưng lại vừa đỏ trên cánh tay của anh: “Sao lại như thế này?”
Bùi Danh Chính nhăn nhăn lông mày: “Hôm nay có hai người trà trộn vào trong công ty nói là nhân viên trong công ty nhỏ của Bùi thị chúng ta, bị người khác cố ý cho nghỉ việc nên đến đây gây sự, một người xông lại trực tiếp cầm lấy cây lau nhà ở bên cạnh quăng tới, anh đưa tay ngăn cản một chút, cũng không phải việc lớn gì.”
Nghe giọng nói của người đàn ông bình thản như thường, giống như đang trình bày một câu chuyện rất bình thường, nhưng khi nhìn thấy vết thương sưng đến dọa người trên cánh tay của anh, trong lòng Đường Nhật Khanh liền hiện ra cảm giác chua xót.
Cô vẫn luôn cảm thấy Bùi Danh Chính ngồi ở vị trí cao như thế này, cho dù không thể tùy ý làm mọi chuyện nhưng cũng có thể kêu mưa gọi gió, nhưng ai biết được anh cũng sẽ bị thương, cũng sẽ có chuyện mà không có cách nào giải quyết được.
Cô cắn cắn môi, vươn tay lấy băng gạc trong tay của người đàn ông qua, nhỏ giọng nói: “Em đến giúp anh xử lý vết thương.”
Bùi Danh Chính dừng lại một chút, giọng nói bất tri bất giác nhẹ hơn rất nhiều, anh cũng không từ chối, chỉ khẽ nói: “Được.”
Đường Nhật Khanh lấy thuốc khử trùng ở bên cạnh nghiêm túc khử độc cho vết thương, sau đó lại thoa thuốc tiêu sưng lên, cuối cùng dùng băng gạc nhẹ nhàng quấn lên.
Ánh mắt Bùi Danh Chính nhìn người phụ nữ đang nghiêm túc làm tất cả mọi chuyện, trong lòng tuôn ra một dòng nước ấm áp.
Sau khi Đường Nhật Khanh hoàn thành bước băng bó cuối cùng, lúc này mới cẩn thận bỏ băng gạc trong tay xuống: “Xong rồi.”
Vừa mới dứt lời, cô ngẩng đầu lên liền đối mặt với cặp mắt đen sâu không thấy đáy của anh, đột nhiên giọng nói của anh khẳng định: “Đường Nhật Khanh, em gạt anh.”