Chân long chí tôn đô thị - Chương 39
Đọc truyện Chân long chí tôn đô thị Chương 39 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 39 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Vương Nhất mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhà họ Lý và Lệ Tinh Quốc Tế hẹn nhau lúc mười giờ sáng.
Lúc chín giờ, Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc đã đợi ở tầng dưới của Tòa nhà Quốc Tế.
Lý Mộng Đình thậm chí còn cố ý ăn mặc chỉn chu và trang điểm thật hoàn hảo, không chỉ để ứng phó với cuộc gặp gỡ quan trọng sắp tới mà còn để tạo ấn tượng tốt với Chủ tịch Lệ Tinh, hơn thế nữa là vì lát nữa đồng hành với cô còn có Bạch Hiển con trai nhà họ Bạch.
Sau một vài ngày gặp gỡ, Lý Mộng Đình và Bạch Hiển nói chuyện với nhau rất vui vẻ, nhà họ Bạch đã đồng ý với nhà họ Lý chuyện giúp tìm kiếm một ngôi sao làm người đại diện, mọi chuyện đã giải quyết dễ dàng.
Lúc này, một chiếc Audi bình thường đậu trước mặt mẹ con Lý Mộng Đình, một người đàn ông mặc vest trắng tươm tất chẫm rãi bước xuống xe. Gương mặt điển trai, nụ cười duyên dáng, khiến nụ cười trên mặt của Lý Mộng Đình bất giác tươi hơn.
“Bạch Hiển, bên này.” Lý Mộng Đình vẫy tay với anh ta.
Bạch Hiển đến chỗ Lý Mộng Đình và Châu Mỹ Ngọc, lễ phép chào hỏi: “Bác gái, Mộng Đình, cháu đến muộn rồi.”
“Không sao, bác với nó cũng vừa mới tới không lâu.”
Lập tức sắc mặt Châu Mỹ Ngọc trở nên tươi như hoa: “Tiểu Hiển, chuyện nghệ sĩ đã giải quyết xong chưa?”
“Bác cứ yên tâm.”.
Bạch Hiển cười lấy ra một tập tài liệu nói: “Đây là tài liệu mà ba cháu đưa cho cháu. Trong đó có tất cả thông tin về nghệ sĩ dưới trướng của Giải trí Huy Hoàng nhà họ Bạch. Lát nữa có thể trình lên cho Lý tổng chọn, có tiền thì mọi người cùng nhau kiếm mà.”
Trong tiệc cưới, Bạch Hiển cố ý tiếp cận Lý Mộng Đình, đương nhiên, đó không phải là tình yêu sét đánh, mà là hai bên tình đầu ý hợp.
Việc nhà họ Lý trúng thầu của tập đoàn Lệ Tinh đã làm náo động cả Thiên An, đương nhiên nhà họ Bạch cũng muốn chia một miếng bánh.
Hai bên đã bàn bạc xong rồi, sau khi sự việc xong xuôi nhà họ Lý và nhà họ Bạch sẽ chia 5:5.
“Vậy thì tốt.”.
Châu Mỹ Ngọc lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói với Lý Mộng Đình và Bạch Hiển: “Vào trong chờ đi.”
Nói xong, ba người họ đến sảnh chờ của Tòa nhà Quốc Tế.
Châu Mỹ Ngọc uống trà do nhân viên phục vụ chuẩn bị rồi nhìn về phía giới tài chính thương nghiệp xa xa bên dưới, một cảm giác tự hào mà trước đây bà chưa từng có, đột nhiên trào dâng.
Chỉ cần lần hợp tác này diễn ra thuận lợi, nhà họ Lý có thể lật ngược tình thế, bà và Lý Mộng Đình chính là cứu tinh của nhà họ Lý!
“Nhà họ Lý bây giờ có thể phát triển thế này là nhờ có tên vô tích sự kia.”
Châu Mỹ Ngọc nhấp một ngụm trà, nhưng khóe miệng lại giễu cợt.
Một khi nhà họ Lý do bọn họ nắm quyền, việc đầu tiên phải làm là đuổi Vương Nhất ra khỏi nhà!
Lý Thiên Dương có thể bảo vệ hắn nhất thời, nhưng có thể bảo vệ hắn cả đời sao?
…
Liễu Mộng cảm thấy chuyện này đã kết thúc.
Cô ta đã gặp qua quá nhiều người, ả biết loại người gì thì nên nói những gì, theo ả thấy, Vương Nhất chỉ là một người luyện võ biết chút công phu mèo cào thôi, Lệ Tinh cũng sốt ruột lắm mới vì khoản tiền 300 tỷ còn lại mà mời một tên luyện võ tới.
Tuy nhiên, vẫn bị Liễu Mộng cô nhẹ nhàng giải quyết, nghĩ đến đây, cô ta cười một tiếng khinh thường, lấy ra một chai rượu vang hảo hạng, tự mình nếm thử.
Ngay sau đó, văn phòng mở cửa, một người đàn ông đeo kính gọng vàng bước vào, mặt tươi cười: “Không hổ danh là “Góa phụ đen” trong ngành, chỉ hai ba câu là tống cổ được đám đòi nợ của Lệ Tinh.”.
Nghe Bạch Vũ hào phóng khen ngợi, nụ cười trên mặt Liễu Mộng cũng trở nên tươi tắn hơn một chút: “Chỉ là hai đứa đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà thôi, là cái thá gì.”
Bạch Vũ vô cùng vui mừng, ngồi bên cạnh Liễu Mộng, tiện tay nâng bàn tay nhỏ nhắn trắng như tuyết của ả ta lên, nhẹ nhàng vuốt ve: “Nói thế nào thì em cũng giúp anh chuyện này, sẽ thưởng lớn cho em.”
Vừa nghe có thưởng, ánh mắt Liễu Mộng trở nên háo hức: “Sao ông chủ Bạch không thưởng cho em 300 tỷ kia của Lệ Tinh?”
“Nhìn cái bộ dạng dám tiền của em đi.”
Nghe vậy, Bạch Vũ không tức giận, ngược lại còn cười mập mờ: “300 tỷ có hơi nhiều quá, nhưng nếu muốn cũng không phải là không thể, chỉ cần làm thêm chút gì đó…”
Vừa nói, vẻ mặt của Bạch Vũ ngay lập tức trở nên hèn hạ.
Liễu Mộng lập tức hiểu ra, cúi người hợp tác, nở nụ cười quyến rũ nói: “Sếp Bạch, lát nữa anh phải nhẹ tí đấy.”
“Haha, sao mà nhẹ được?’
Bạch Vũ bật cười: “Nếu em không phải là người phụ nữ của Đồng Kiệt, tôi đã tìm được một người mẹ kế cho Tiểu Hiển rồi.”.
Một ánh mắt lạnh lùng xẹt qua mắt Liễu Mộng, nhưng cô ta không nói gì.
“Tiểu Hiển” trong miệng Bạch Vũ đương nhiên là Bạch Hiển, hai cha con này không phải thứ tốt lành gì, đã ngủ với rất nhiều ngôi sao ở Giải trí Huy Hoàng và giới giải trí.
Tuy nhiên, bản thân Liễu Mộng cũng quên mất rằng ả ta cũng kẻ tám lạng người nữa cân, xét về thành tích thì còn hơn rất nhiều so với Bạch Vũ và con trai của ông ta.
Có một câu nói thế nào nhỉ, đàn ông chinh phục phụ nữ bằng cách chinh phục thế giới, còn phụ nữ chinh phục thế giới bằng cách chinh phục đàn ông, đàn ông chỉ là công cụ được Liễu Mộng sử dụng để vươn lên nắm quyền.
“Liễu tổng, không xong rồi!”
Đúng lúc này, cửa phòng làm việc đột nhiên mở ra, một người phụ nữ vội vàng xông vào.
Nếu Vương Nhất ở đây, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, bởi vì người phụ nữ này chính là mẹ của Bạch Tiểu Bảo, quý bà đã dọa đuổi học Vương Tử Lam.
Cả hai vợ chồng đều làm việc trong Giải trí Huy Hoàng nhà họ Bạch, hầu hết các thành viên của nhà họ Bạch đều làm việc tại đây.
Chuyện tốt bị cắt ngang, Bạch Vũ lập tức cau mày quát mắng: “Luống ca luống cuống, trông có ra thể thống gì không?”
Khi quý bà nhìn thấy gia chủ thế mà lại ở đây, bà ta đã sững sờ trong giây lát.
“Có chuyện gì vậy?”
Lợi dụng sơ hở này, Liễu Mộng đã chỉnh lại quần áo và trở lại vẻ hững hờ như ban đầu.
Quý bà này mới sực nhớ ra, vội vàng nói: “Tôi vừa nhận được cuộc gọi báo rằng hộp đêm ở tầng hầm thứ hai bị đập phá.”
“Gì?!”
Ngay khi những lời này vừa dứt, sắc mặt của Liễu Mộng biến đổi.
Không chỉ sắc mặt của Liễu Mộng thay đổi, Bạch Vũ cũng đập bàn, nổi trận lôi đình: “Ai dám đập chỗ của Bạch Vũ tôi!”
Người đàn bà đó vâng vâng dạ dạ: “Đó là một người đàn ông nhuộm tóc vàng.”
“Nhuộm tóc vàng?”
Bạch Vũ vắt óc, nhưng không thể nghĩ ra đó là ai.
Mà Liễu Mộng, sớm đã nghiến răng nghiến lợi, lao ra khỏi văn phòng với vẻ mặt âm trầm.
Bạch Vũ nghe vậy cũng ra lệnh: “Gọi điện cho bộ phận bảo an, đồng thời thông báo cho Đồng Kiệt!”
Nói xong, ông ta cũng đi thang máy chạy sang.
Đợi khi Liễu Mộng đến, toàn bộ quán bar đã trở thành một mớ hỗn độn.
Các mảnh chai rượu văng khắp nơi, bàn ghế đổ xuống đất, rượu chảy tứ tung.
Nhìn thấy cảnh này, Liễu Mộng hai mắt tối sầm, suýt ngất đi, tức giận khôn cùng hét lên: “Dừng tay cho tôi!”
Mấy người đàn ông quay đầu nhìn Liễu Mộng, mặc kệ, tiếp tục việc đập phá của mình
Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Lại một chuỗi tiếng kính vỡ nữa.
“Dừng lại, dừng lại! Rượu của tôi!”