Chân long chí tôn đô thị - Chương 31
Đọc truyện Chân long chí tôn đô thị Chương 31 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 31 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Vương Nhất mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Nhìn thấy rồi chứ? Ông ấy chính là ba tôi!”
Sau khi Vương Nhất tới, Vương Tử Lam bèn không khóc nữa, cực kỳ cứng rắn nói to với tất cả mọi người trong văn phòng.
Về phần cô Lý và Bạch Tiểu Bảo cùng ba mẹ cậu ta, sớm đã trợn to mắt, nhìn Vương Nhất như thấy quỷ.
Ba?
Cô bé có ba lúc nào? Không phải cô bé không có ba sao?
Người ba ngày từ đâu chui ra?
“Anh là ai?”
Sắc mặt cô Lý lúc trắng lúc đỏ nhìn sang Vương Nhất, nghi hoặc hỏi.
“Tôi là ba của Tử Lam, vừa nãy cô nói muốn đuổi học ai?”
Vương Nhất không lộ ra biểu cảm tức giận, vẫn cười nhìn cô Lý, chỉ là không biết vì sao, cô Lý cứ cảm thấy rợn người, không thể kiềm chế rùng mình.
Người quen thuộc Vương Nhất mới biết, Vương Nhất lúc này mới là đáng sợ nhất.
Từ cuộc đối thoại của họ vừa rồi, Vương Nhất đã hiểu rõ nguồn cơn toàn bộ sự việc.
Bạch Tiểu Bảo kia là bá vương trong lớp, thường lấy chuyện Vương Tử Lam không có ba để bắt nạt cô bé, hôm nay Vương Tử Lam không nhịn được nữa, đánh cho Bạch Tiểu Bảo một trận, cọ rách chút da.
Lại dẫn tới đãi ngộ bất công của cô giáo và phụ huynh, thậm chí còn sắp bị đuổi học.
Mình mất tích năm năm này, Vương Tử Lam luôn chưa từng nhận được sự yêu thương của ba, thậm chí không biết ba mình dáng vẻ thế nào, ở nhà trẻ còn vì mình mà bị bắt nạt cười cợt, lần này bị anh bắt gặp, bình thường anh không biết, lại có bao nhiêu?
Cỗ tàn nhẫn nhanh chóng trào dâng trong lòng Vương Nhất, nhiệt độ trong văn phòng tức khắc hạ xuống.
Bị Vương Nhất lạnh lùng nhìn, cô Lý chủ nhiệm lớp chỉ cảm thấy trái tim đang đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, sợ đến không dám cả thở mạnh.
“Tôi hỏi cô đấy, điếc rồi sao?”
Vương Nhất đi tới trước mặt cô Lý, bình thản hỏi.
Vì sợ hãi, cô Lý bèn sửa miệng: “Tôi có nói đuổi học sao?”
“Ồ, vậy là tôi nghe lầm rồi.” Vương Nhất khẽ cười.
“Nghe nhầm rồi, nghe nhầm rồi…” Cô Lý vội gật đầu như giã tỏi.
Lúc này, mẹ Bạch Tiểu Bảo không vừa ý: “Nói gì vậy chứ, vừa rồi còn nói muốn đuổi học, sao chớp mắt đã thôi rồi?”
“Đúng vậy, sao có thể nói mà không giữ lời chứ?” Ba Bạch Tiểu Bảo cũng bất mãn phụ họa.
Thế là, ánh mắt Vương Nhất lãnh đạm chuyển sang ba mẹ Bạch Tiểu Bảo, nhàn nhạt nói: “Cô giáo cũng đã nói không đuổi học, hai người có ý kiến gì sao?”
Lúc nói chuyện, còn mang theo uy hiếp nồng đậm, không cho người ta nửa điểm phản bác.
Sắc mặt mẹ Bạch Tiểu Bảo âm trầm nhìn Vương Nhất, chợt như hiểu ra gì đó, biểu cảm thoáng chốc trở nên trào phúng, lập tức nhìn sang Vương Tử Lam: “Được lắm, tao hiểu rồi, anh ta căn bản không phải ba mày, chỉ là kẻ lừa đảo mày tìm tới, đúng chứ?”
Soạt—
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Vương Tử Lam biến đổi, ánh mắt Vương Nhất cũng trầm xuống.
Mẹ Bạch Tiểu Bảo vừa nói, những người khác cũng bừng tỉnh, đánh tay cái đét nói: “Đúng vậy, sao tôi không nghĩ ra chứ, anh không phải ba Vương Tử Lam, chỉ là kẻ lừa đảo được mời tới.”
Ba Vương Tử Lam xưa nay chưa từng xuất hiện, sao lại đột nhiên xuất hiện chứ?
“Không phải, ba thật sự là ba con!”
Vương Tử Lam gấp đến đỏ mắt, nói to.
Cô bé không biết kẻ lừa đảo là có ý gì, nhưng cô bé nghe ra họ nói Vương Nhất không phải ba mình, bèn nôn nóng.
Cô bé còn muốn nói gì đó chứng minh đây chính là ba mình, bất đắc dĩ tuổi còn nhỏ, năng lực tổ chức ngôn ngữ không tốt, nghẹn đỏ cả mặt cũng không nói ra được câu nào.
“Nói không ra chứ gì, cậu chính là con hoang, không có ba!” Bạch Tiểu Bảo cũng nấp sau ba mẹ giễu cợt.
Vương Tử Lam mếu máo, như sắp khóc đến nơi.
Vương Nhất vội ôm cô bé, nhìn cô bé cười nói: “Tử Lam, con tin ba không?”
Vương Tử Lam quệt mũi, gật đầu: “Tin ạ.”
“Vậy con đừng khóc nhé.”
Vương Nhất dịu dàng nói: “Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi, đừng khóc, kẻ ngốc sẽ cười.”
Phụt —
Lời này vừa nói ra, Vương Tử Lam bị chọc cười, cười phì ra tiếng.
Vương Nhất vuốt ve khuôn mặt Vương Tử Lam, quay lại nhìn đám người đó.
Lúc này, ánh mắt anh đã trở nên lạnh lẽo vạn phần.
“Tạm thời đừng quan tâm tôi là ai, các người hùa nhau bắt nạt một đứa con nít, không cảm thấy quá đáng sao?”
Mặt anh lạnh lùng, nói: “Xin lỗi con gái tôi, sau đó, chuyển trường.”
“Cái gì?!”
Dứt lời, sắc mặt tất cả mọi người đều biến đổi, trong đầu hiện lên một chữ.
Phách lối.
Quá phách lối.
Đồng thời, họ cũng cảm thấy buồn cười.
Một người đàn ông không biết từ đâu chui ra, lại kêu con trai họ chuyển trường?
Sao có thể?
“Tôi thấy anh không rõ ràng tình hình lắm.”
Quý bà toàn thân hàng hiệu mặt đầy trào phúng nhìn Vương Nhất: “Anh biết tôi là ai chứ? Tôi là người nhà họ Bạch, đừng nói bắt con gái anh thôi học, khiến anh thất nghiệp cũng là chuyện cỏn con.”
“Nhà họ Bạch?”
Vương Nhất khẽ sững sốt, anh vẫn nhớ, tiệc cưới trước đây có mời một gia tộc, vừa đúng họ Bạch.
Người đại diện lúc đó tên Bạch Hiển.
“Sợ rồi chứ gì?”
Quý bà mặt giễu cợt nhìn Vương Nhất đang im lặng, rồi lại nhìn sang cô Lý: “Chuyện này nếu không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, chúng tôi sẽ dừng tài trợ nhà trẻ, bên nào nặng bên nào nhẹ, cô hẳn biết chứ?”
“Đương nhiên, đương nhiên…cô Bạch, ngài là khách hàng lớn, là quý nhân của trường chúng tôi.” Cô Lý chẳng cần suy nghĩ cười nịnh nọt.
Vương Tử Lam cảm nhận được cục diện không đúng, nơm nớp kéo kéo tay áo Vương Nhất: “Ba, có cần gọi mẹ đến không…”
Mẹ thường nói với cô bé, ở nhà trẻ đừng nói chuyện mẹ là tổng giám đốc Lệ Tinh, như vậy sẽ gây ra hành vi lệch lạc.
Những hành vi lệch lạc này chính là phân biệt giàu nghèo, dẫn tới kéo bè kết phái.
Dù nói nhà trẻ còn bé, nhưng trẻ con đã có phương thức suy nghĩ của riêng mình, biết muốn chơi với con nhà giàu, Vương Tử Lam cũng rất ngoan, trước nay chưa từng nói mẹ mình là ai.
“Không cần, mẹ đang họp, đừng quấy rầy mẹ.”
Vương Nhất yêu chiều xoa đầu Vương Tử Lam, sắc mặt bỗng biến đổi, khẽ gạt mở tóc cô bé, chỉ thấy da đầu sưng to một cục, mơ hồ xuất hiện máu bầm.
Bị Vương Nhất đụng vào, Vương Tử Lam lập tức hét to “úi da” một tiếng.
“Sao vậy con?” Vương Nhất trầm giọng hỏi.