Chân long chí tôn đô thị - Chương 25
Đọc truyện Chân long chí tôn đô thị Chương 25 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 25 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Vương Nhất mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Một tiếng rống của Thiết Tân như tiếng sấm vang vọng khắp không trung, khiến màng nhĩ của mọi người rung ầm ầm.
Không chỉ Tiết Bình sửng sốt, Kim Thành Vũ sững người, mà cả Lý Mộng Đình, Chu Mỹ Vân, Lý Thiên Dương, cùng với tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây ra như phỗng.
Trên trán Kim Thành Vũ chảy đầy mồ hôi to như hạt đậu, mặt mày lúc đỏ lúc trắng, cảm giác sợ hãi như vỡ đê hồng thủy đánh sụp sự tự tin, kiêu ngạo vốn có của anh ta.
Đám người cao to vạm vỡ kia là ai?
Sao trên tay người nào cũng cầm một khẩu súng?
Từ khi nào mà súng lại phổ biến ở thời đại này như vậy?
Chẳng lẽ… bọn họ cũng giống như đại ca Tiết, cũng là quân đội……
Hai chân Kim Thành Vũ run lên bần bật, thời điểm đám người vạm vỡ kia vừa xuất hiện, anh ta đã cảm thấy bất an.
Chỉ là cụ thể bất an ở chỗ nào, anh ta lại không nói ra được.
Tận đến lúc này, anh ta mới nhận ra mình đã chọc phải người không nên chọc.
Dù là ai, đã dám lôi súng ra trước mặt công chúng, chứng tỏ chỗ dựa phía sau phải cực lớn.
Còn câu nói kia nữa.
Ai dám cử động, mẹ kiếp, ông đây sẽ bắn chết tươi ngay!
Trực giác báo cho Kim Thành Vũ biết đây không phải lời hù doạ, đám người này dám nổ súng thật đấy…
Rốt cuộc bọn họ là thần tiên từ đâu tới thế?
Hai cái đùi Kim Thành Vũ run lên không ngừng, nỗi sợ trong lòng bị phóng đại tới vô cùng.
Mặt mày Tiết Bình cũng trắng bệch hết cả, bị nhiều người chĩa súng vào đầu như vậy, nói không sợ chắc chắn là gạt người.
Không còn cách nào, anh ta cũng chỉ đành móc khẩu súng ra, nhắm thẳng vào người Thiết Tân.
Nhưng Thiết Tân như không nhìn thấy, vẫn giương ánh mắt lạnh lùng bước tới.
Cộp cộp…
Cộp cộp
Chiến ủng đặc chế dẫm lên mặt đất, phát ra âm thanh lạ lùng.
Nghe thấy tiếng bước chân tới gần, trái tim Tiết Bình đập thình thịch, thiếu chút nữa hít thở không thông mà chết.
“Đừng tới đây!”
Anh ta chĩa súng vào đầu Thiết Tân đầu, hét lớn.
Thiết Tân ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục bước tới.
Không chỉ mình Thiết Tân ngoảnh mặt làm ngơ, ngay cả đám người vạm vỡ phía sau cũng làm như không thấy, thậm chí khóe miệng còn khẽ nhếch, nở nụ cười khinh khỉnh.
Như thể khẩu súng trong tay Tiết Bình chẳng phải đồ thật, chỉ là một khẩu súng đồ chơi nực cười mà thôi.
“Tôi nói, đừng tới đây!”
Tiết Bình vừa ngạc nhiên vừa giận dữ hét lớn, cuối cùng, anh ta móc ra một tấm thẻ: “Tôi là người của quân đội, tôi có quyền nổ súng!”
“Cậu bắn thử xem?”
Thiết Tân đi tới trước mặt Tiết Bình, lạnh lùng nhìn Tiết Bình.
Chỉ một cái liếc mắt, Tiết Bình như rớt xuống hố băng, ném vào một khoảng không tĩnh lặng, cảm giác tuyệt vọng trào dâng dưới đáy lòng.
Vương Nhất nhấp một ngụm rượu vang đỏ, lại gắp một lát cá, trông vô cùng sảng khoái.
“Bọn họ có súng đấy, sao con vẫn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra vậy…”
Lý Thiên Dương bị hành vi của đám Thiết Tân doạ sợ chết khiếp, vội xoay đầu sang chỗ khác, lại phát hiện Vương Nhất còn đang hào hứng ăn uống như không có gì xảy ra thì tức khắc gấp đến không chịu nổi.
“Vậy con phải phản ứng thế nào đây? Sợ tới đái ra quần giống bọn họ hả?”
Vương Nhất chỉ chỉ mấy gã đàn ông thượng lưu với cái quần ướt đẫm bên cạnh, cười nói.
Anh ta im lặng vài giây, rồi hạ giọng, nói với Lý Thiên Dương: “Ba, nói cho ba một bí mật, con quen bọn họ.”
“Con……”
Trong chớp mắt, đồng tử Lý Thiên Dương dãn rộng, sau đó, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, trợn mắt nhìn Vương Nhất với ánh mắt không tin nổi, cả nửa ngày cũng chưa thốt nên lời.
Thiết Tân bước tới trước mặt Tiết Bình, trên mặt ngoại trừ vẻ bình tĩnh thì không còn thấy bất cứ cảm xúc nào.
Anh ta nhìn Tiết Bình, tay chầm chậm nâng lên, khiến trong lòng Tiết Bình cảm thấy vô cùng sợ hãi.
“Anh muốn làm gì?”
Bộp.
Thiết Tân không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Tiết Bình, sau đó thả khẩu súng trong tay xuống, lúc này mới mỉm cười nói: “Yên tâm đi, chúng tôi không nổ súng với quân nhân.”
Không đợi Tiết Bình vừa thả lỏng, Thiết Tân lại ôm vai Tiết Bình vừa, kéo tới cạnh lan can.
Anh ta chỉ tay vào từng hàng trực thăng quân dụng đậu ngay ngắn bên kia bờ sông Thiên An, rồi dời sang hàng xe thẳng tắp không có biển số, màu sắc tăm tối, toả ra sát khí trang nghiêm, hỏi: “Thấy mấy chiếc xe với trực thăng kia không?”
“Thấy.”
Mí mắt Tiết Bình giật liên tục, những chiếc xe và trực thăng này quá quen thuộc với anh ta, đây chính là của quân khu bọn họ!
Trực thăng và xe của quân khu Thiên An sao lại đậu ở đây?
Lúc Tiết Bình vừa chạy đến nơi không có kịp nhìn thấy cảnh mấy chục chiếc trực thăng bay lượn trên không, Kim Thành Vũ dù có muốn nói cho Tiết Bình biết cũng không có cái gan này.
“Chiếc thứ nhất là toạ giá của tổng chỉ huy đội một của quân khu Thiên An mỗi lần đi công tác, số chiến dịch cả lớn lẫn nhỏ mà người ấy từng tham gia phải hơn mười, kẻ thù chết dưới tay không có một ngàn cũng phải tám trăm.”
Thiết Tân chỉ vào một chiếc trực thăng màu đen cách đó không, thản nhiên nói.
Dừng vài giây lấy hơi, anh ta lại chỉ tay vào chiếc trực thăng kế bên, bảo: “Chiếc này là toạ giá của tổng chỉ huy đội 2 khi đi công tác, người ấy từng anh dũng giết địch, dẫn theo một đội gần năm trăm người, bao vây tiêu diệt quân địch có hai ngàn người.”
“Chiếc này là…”
Thiết Tân giới thiệu một lượt, Tiết Bình nghe đến toát cả mồ hôi hột, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, miệng mấp máy liên tục nhưng lại chẳng thốt ra được mấy chữ, cả người run rẩy kịch liệt, như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Anh ta chỉ là một kẻ dựa vào quan hệ mới lên được chức chuẩn úy, ngay cả mặt lão đạo trong quân khu cũng chưa từng thấy, sao có thể đánh đồng với những anh hùng quốc gia này được?
“Người cậu vừa đá chính là tân binh kiệt xuất nhất của đội Vạn Tuế thuộc quân khu Thiên An, được xưng là “Vua trong tân binh”. Trong chiến dịch chống khủng bố, cậu ta từng một súng bắn thủng kẻ cầm đầu.”
Thiết Tân trưng ra vẻ mặt vô cảm giới thiệu, càng về sau, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo như băng: “Chỉ cần cậu ta muốn, một cuộc gọi là có thể khiến cậu bị bãi chức, lên tòa án quân sự ngay lập tức!”
Giọng điệu của anh ta không gắt, nhưng lại như sét đánh vang vọng khắp hội trường, tất cả mọi người kinh hồn táng đảm lui về sau vài bước, những người này, tất cả đều là người trong quân đội…
Lý Thiên Dương trợn mắt há mồm nhìn Vương Nhất vẫn đang mỉm cười uống rượu, có nằm mơ ông ta cũng không ngờ rằng Vương Nhất vậy mà lại quen biết với mấy ông lớn trong quân đội.
Bịch bịch!
Bỗng, hai chân Tiết Bình mềm nhũn, tay chân vô lực ngã ngồi trên mặt đất, đờ đẫn nhìn Thiết Tân: “Vậy anh là…”
Những người này có thân phận giống anh ta, đều là người của quân khu Thiên An.
Chỉ là quân hàm cao hơn anh ra nhiều lắm, ngày thường ngay cả mặt còn chẳng có cơ hội nhìn thấy nữa là. Mà chàng thanh niên da ngăm đen cao lớn này lại là thủ lĩnh của bọn họ, vậy chẳng phải chính là…
Trên mặt Thiết Tân vẫn chẳng có chút cảm xúc gì, bình tĩnh nói: “Tôi tên là Tiêu Thiết, các anh em đều gọi tôi là Thiết Tân.”
Ầm!
Tức khắc, cả người Tiết Bình run lên dữ dội, như vừa trúng một cú đánh thật mạnh.
Tuy anh ta chưa từng nhìn thấy mặt của tổng chỉ huy quân khu Thiên An, nhưng anh ta đã nghe qua tên của người đó, gọi là Tiêu Thiết.
Nghĩ tới đây, tâm Tiết Bình như tro tàn, quay đầu trợn trừng mắt nhìn Kim Thành Vũ cũng đang dại ra.