Chân long chí tôn đô thị - Chương 122
Đọc truyện Chân long chí tôn đô thị Chương 122 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Chương 122 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chân Long Chí Tôn Đô Thị – Vương Nhất mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tòa nhà Quốc Tế, xí nghiệp Ẩn Long.
Thần sắc Kim Thành Vũ nôn nóng đi qua đi lại trong văn phòng chủ tịch, thi thoảng nhìn đồng hồ treo trên tường, có vẻ như đang chờ ai đó.
Đúng lúc này, cửa mở, khuôn mặt Kim Thành Vũ nháy mắt trở nên kinh ngạc vui mừng, theo phản xạ nhìn qua.
Nhưng khi thấy người bước vào là Lý Mộng Đình, lập tức lại hoàn toàn thất vọng.
“Sao cô lại đến đây?” Kim Thành Vũ liếc xéo Lý Mộng Đình, giọng điệu có chút không vui hỏi.
Lý Mộng Đình đối với giọng điệu của Kim Thành Vũ có hơi bất mãn, từ khi cô ta trở thành người của Văn Thái, cô ta liền cảm thấy địa vị của mình đã được nâng lên rất nhiều, ngay cả Kim Thành Vũ cũng phải khách khí với mình.
Nhưng cô cũng không đả động, chỉ nói ra mục đích của mình đến đây: “Chủ tịch Kim, tôi tới hỏi một chút, tôi hỗ trợ Ẩn Long giành được dự án xây dựng thành phố mới, đến lúc đó thì tôi sẽ được chia bao nhiêu phần lợi nhuận?”
Kim Thành Vũ nhíu mày, trong lòng càng bất mãn với Lý Mộng Đình, trong lòng không có ý định chia lợi nhuận.
Lúc đó anh ta nói những lời này, chỉ là để cho Lý Mộng Đình tưởng bở, không ngờ tới lại dựa vào Lý Mộng Đình giành được dự án xây dựng thành phố, ai mà ngờ được Lý Mộng Đình lại thành người của Văn Thái, thế nên lại làm khó Kim Thành Vũ.
Anh ta trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Dự án xây dựng thành phố có lợi nhuận tôi sẽ không bạc đãi cô, sẽ chia cho cô 2% lợi nhuận.”
Trong mắt anh ta, 2% lợi nhuận đã là nhiều rồi.
Dự án xây dựng thành phố, là bộ kiến trúc thành phố Thiên An phê duyệt xuống, có nghĩa là thành phố Thiên An sẽ góp một viên gạch, không chỉ có thể kiếm được tiền, còn có thể giành được danh tiếng tốt, là một chuyện tốt hiếm có.
Đừng nghĩ chỉ có 2% lợi nhuận, nếu thật sự có được, Lý Mộng Đình chớp mắt sẽ trở thành tỷ phú rồi.
Nhưng Lý Mộng Đình nhíu mày, giọng nói bỗng vụt đến quãng tám: “Chỉ có 2%? Không phải ít quá chứ?”
“Cô muốn bao nhiêu?”
Sắc mặt Kim Thành Vũ trầm xuống.
Chia cho cô ta 2% đã nhượng bộ lớn nhất, không ngờ Lý Mộng Đình này thế mà không biết tốt xấu!
“Ít nhất 10%!”
Lý Mộng Đình đúng lý hợp tình nói với Kim Thành Vũ: “Văn Thái hiện giờ là bạn trai của tôi, nếu không có tôi, anh cảm thấy anh có thể giành được hạng mục xây dựng thành phố như mong muốn sao?”
“Không có khả năng!”
Nháy mắt vẻ mặt Kim Thành Vũ âm trầm hơn: “Có phải cô cảm thấy tìm được một bạn trai tốt, là có thể leo lên đầu tôi ngồi?”
Một luồng sát khí mạnh mẽ, từ trên người Kim Thành Vũ bắn ra, Lý Mộng Đình sợ hãi lui về sau một bước.
Đang nói chuyện, bỗng nhiên, thư ký vội vã chạy đến: “Chủ tịch, Ngài Văn tới.”
Tức khắc, vẻ âm trầm trên mặt Kim Thành Vũ biến mất không tăm tích, vui vẻ nói: “Rốt cuộc cũng chờ được, mau mời anh ta vào!”
Thư ký gật gật đầu, nhanh chóng ra ngoài.
Biết được bạn trai của mình tới, Lý Mộng Đình cũng không sợ như vậy nữa, hung dữ nói: “Cái này lát nữa bàn lại, tôi có thể để bạn trai đưa dự án xây dựng thành phố cho anh, cũng có thể bảo anh ấy thu hồi lại.”
Kim Thành Vũ lạnh lùng liếc Lý Mộng Đình một cái, không nói gì, mà lẳng lặng chờ Văn Thái bước vào.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của thư ký, Văn Thái một thân tây trang tươi cười đi đến.
“Anh Văn Thái.”
Lý Mộng Đình lập tức ngọt ngào cười, thân mật ôm lấy Văn Thái cánh tay.
Văn Thái có hơi ghét bỏ liếc Lý Mộng Đình một cái, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy cô ta ra, tức khắc, ánh mắt Lý Mộng Đình thị uy bắn về phía Kim Thành Vũ cảnh cáo.
Kim Thành Vũ không phản ứng nhìn cô ta một cái, trực tiếp làm lơ luôn, sau đó bày ra tươi cười, hỏi: “Ngài Văn, hợp đồng đã đến rồi?”
“Đương nhiên, chuyện quan trọng như vậy sao tôi quên được chứ?”
Văn Thái cười to ba tiếng, sau đó đưa một tập tài liệu tới trước mặt Kim Thành Vũ: “Cậu em Thành Vũ, cậu xem xem điều khoản hợp đồng có vấn đề gì không, không có vấn đề gì thì ký tên ở dưới.”
“Còn một chuyện nữa, cậu em Thành Vũ có thể hỏi giúp tôi một chút, cô Kim khi nào thì có thời gian không?”
Kim Thành Vũ nhận lấy điều khoản hợp đồng, tâm trạng lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, ánh mắt nóng bỏng mang theo gấp gáp không chờ nổi: “Đương nhiên là hỏi rồi, nhưng gần đây em họ có hơi bận, đợi có thời gian rồi, tôi nhất định sẽ thông báo cho Ngài Văn sớm…”
“Vậy cảm ơn người anh em Thành Vũ.”
Văn Thái bình thản tươi cười, trong ánh mắt lại lóe lên một tia lạnh băng, Kim Thành Vũ căn bản là không nói với Kim Thúy Như về chuyện của mình, chỉ lấy cớ qua loa đại khái mà thôi.
Nhà họ Văn muốn sáng lập thị trường thành phố Thiên An, cách nhanh nhất là hợp tác với Kim Thúy Như của nhà họ Kim, chỉ dựa vào bản thân Văn Thái, chắc chắn không thể gặp được Kim Thúy Như, chỉ có thể nhờ Kim Thành Vũ của nhà họ Kim giới thiệu, nếu không phải vì thế, anh ta đã đá Kim Thành Vũ từ lâu rồi.
Nhưng dùng mấy dự án nhỏ lẻ của nhà họ Văn đổi lấy tín nhiệm với Kim Thành Vũ, vẫn rất có giá trị.
Nghĩ vậy, tươi cười trên mặt Văn Thái lại đậm hơn vài phần, ánh mắt cũng thêm chút khinh thường.
Mặt mày Kim Thành Vũ hồng hào mở hợp đồng ra đọc, Lý Mộng Đình cũng chờ mong Kim Thành Vũ ký tên, trước tiên nắm lấy dự án xây dựng thành phố, vậy thì cô ta có thể có tiền rồi.
Nhưng đọc hợp đồng một lát, tươi cười trên mặt Kim Thành Vũ cứng đờ, cuối cùng thu lại nụ cười, thay vào đó chính là vẻ mặt âm trầm.
Khó mắt anh ta run rẩy, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, ngay cả cánh tay đang cầm hợp đồng cũng bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, khiến tờ giấy nhăn nhúm.
“Sao vậy người em Thành Vũ?” Văn Thái quan tâm hỏi.
Ánh mắt Lý Mộng Đình cũng nghi hoặc nhìn về phía Kim Thành Vũ, sắc mặt của anh ta, có vẻ như không đúng lắm.
Còn chưa xem xong, Kim Thành Vũ đã khép hợp đồng lại, mỉm cười nhìn Văn Thái nói: “Ngài Văn, anh chơi xỏ tôi sao?”
Lời này vừa nói ra, Văn Thái lập tức không hiểu ra sao: “Người anh em Thành Vũ, cậu có ý gì chứ?”