Cha tổng thống của cục cưng sinh đôi - Chương 96
Đọc truyện Cha tổng thống của cục cưng sinh đôi Chương 96 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi – Chương 96 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Hai người lẳng lặng nhìn nhau hồi lâu, như là chỉ một ánh mắt, cũng có thể giao hòa hai người vào nhau. Nhìn anh, Úc Tử Duyệt si mê, hơi thở của anh quẩn quanh vào hơi thở của cô. Hơi thở nam tính mê hoặc lòng người.
Lăng Bắc Hàn yêu thương nhìn cô vợ nhỏ này của anh, ánh mắt nhu hòa.
Khoảnh khắc này, trong mắt hai người, chỉ có nhau.
“Rời giường thôi!”Úc Tử Duyệt chuyển tầm mắt, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, sợ rằng nếu cứ phóng điện nhau như thế, cô thực sự sẽ bị điện giật, cô lười biếng làm nũng nói, hoạt động cơ thể định ngồi dậy. Lăng Bắc Hàn vội ngồi dậy, nâng cô lên.
“Anh mặc giúp em!” Thấy Úc Tử Duyệt muốn xuống giường, anh vội vàng bước xuống, chạy tới tủ quần áo, tìm cho cô một bộ quần áo.
Nhìn cái áo len thật dày màu xanh nhạt trên tay anh, Úc Tử Duyệt bất mãn: “Em không muốn mặc dày như vậy, em muốn mặc bộ váy kia!” Úc Tử Duyệt tức giận nói, anh lại còn lấy ra thêm một cái áo khoác ngoài!
“Trời lạnh thế này mà còn mặc váy!” Lăng Bắc Hàn lườm cô một cái, “Mặc đẹp như thế cho ai nhìn chứ? Một lát nữa anh về bộ đội rồi!” Thấy cô trợn trắng mắt, Lăng Bắc Hàn bất mãn nói.
Bộ dáng của anh giống như người lớn đang dạy dỗ con nít, nhưng lời ra khỏi miệng, lại hệt như lời chồng nói với vợ, mang theo ý ghen tức.
“Ai cần anh lo!”Cô muốn nói là mình mặc cho anh xem, lần sau anh về, không chừng thời tiết càng lạnh hơn, bụng cũng lớn hơn rồi, không mặc được bộ quần áo đẹp nào.. Ngoài miệng mặc dù tức giận nói như vậy, nhưng khi Lăng Bắc Hàn chạy tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống bên giường, cô vẫn để yên cho anh mặc quần áo.
“Mặc nhiều như thế, nhìn giống hệt con heo!” Úc Tử Duyệt ảo não nhìn bộ quần áo thật dày trên người, bất mãn lầu bầu nói.
“Em vốn là heo mà!” Lăng Bắc Hàn đứng bên cạnh tự mặc quần áo cho mình, vừa khinh bỉ nói. Anh đã mặc xong chiếc áo sơ mi của bộ quân trang, đang định thắt cà vạt, cổ tay đã bị cô nắm lấy, cô bá đạo đoạt lấy cái cà vạt màu đen trong tay anh.
“Em mà là heo, thì anh chính là sói! Con sói háo sắc!” Úc Tử Duyệt ba hoa nói với anh. Lăng Bắc Hàn cũng không giận, cúi đầu nhìn cô nhón chân lên, đeo cà vạt cho mình, lòng tràn đầy ấm áp, hạnh phúc.
Không nhịn được cúi người xuống, đôi tay đỡ lấy đầu cô, chiếm lấy môi cô, động tác không nặng không nhẹ, trằn trọc liếm mút, “Ừm…” Lại hôn cô, cà vạt còn chưa thắt xong nhỉ! Úc Tử Duyệt hai tay vô lực níu lấy cà vạt của anh, chống đỡ lồng ngực ấm áp của anh, trái tim không ngừng nhảy lên.
Hồi lâu sau Lăng Bắc Hàn mới buông cô ra, chỉ thấy cô giống như con cá nhỏ mới trồi lên khỏi mặt nước, hít thở từng ngụm, đôi tay còn đang nắm cà vạt của anh, “Anh… anh…”
“Anh đúng là con sói háo sắc!” Lăng Bắc Hàn mặt dày cười nói, xem như nụ hôn vừa rồi là minh chứng cho lời nói của cô.
“Chưa từng thấy người nào mặt dày như thế!” Úc Tử Duyệt liếc mắt nói, tiếp tục thắt cà vạt cho anh, trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên cô thắt cà vạt cho anh.
“Lâu rồi không thắt cà vạt giúp người khác, có phần không quen…” Úc Tử Duyệt lạnh nhạt nói, khóe miệng cong lên nụ cười hạnh phúc.
Lăng Bắc Hàn sững sờ, sau đó tức giận nhìn cô, “Vậy trước kia em thắt giúp ai?” Đấng mày râu lại ghen, giọng hơi chua. Nghĩ đến chuyện cô thắt cà vạt giúp người đàn ông khác, trong lòng không thể chấp nhận được!
“À?”Úc Tử Duyệt còn chưa kịp hiểu hết ý tứ trong câu nói của anh, nhưng chỉ chốc lát sau, đã hiểu được, tên đàn ông xấu xa, chút chuyện nhỏ ấy mà cũng ghen!
“Bí mật!” Thắt cà vạt xong, Úc Tử Duyệt chỉnh trang lại, sau đó lui về phía sau hai bước, nhìn anh, nghịch ngợm nói, rồi xoay người định đi rửa mặt.
Lăng Bắc Hàn sải bước đuổi theo, Úc Tử Duyệt cảm giác được anh đuổi theo cô, nhanh chân bỏ chạy, cánh tay dài của Lăng Bắc Hàn chụp tới, bắt được cô, một cánh tay sắt bám chặt trên người cô, “Anh….. anh buông em ra đi! Phải đánh răng rửa mặt, bà nội sẽ giục đó!” Úc Tử Duyệt kêu to nói.
“Nói, rốt cuộc là thắt cà vạt giúp ai?” Lăng Bắc Hàn nhất quyết không tha, hỏi.
“Đây là chuyện riêng của em! Không nói với anh!” Cũn không nói cho anh biết, cứ để anh tức đi! Úc Tử Duyệt xấu xa nghĩ, “Mau buông ra, phải đi đánh răng rửa mặt rồi!” Úc Tử Duyệt lại nói.
“Cốc cốc cốc….” Lúc này, dì Vương tới gõ cửa, Úc Tử Duyệt hô to, “Dì Vương, tụi con lập tức xuống ngay! Lăng Bắc Hàn, mau buông ra!” Úc Tử Duyệt cất giọng nói, lại vỗ lên mu bàn tay anh, nhỏ giọng kêu lên.
Cho là anh sẽ tiếp tục gặng hỏi, ai ngờ, anh lại buông cô ra, không nói một lời đi vào nhà vệ sinh.
Tên đàn ông khó chịu là tức giận rồi, hơn nữa là là hờn dỗi!
Biểu hiện là, trong lúc cô đi vệ sinh thì anh cũng mười phần bình thường giống như mọi khi, quan tâm nặn kem đánh răng giúp cô, nhưng khi cô nói cảm ơn thì khuôn mặt anh lại đen xuống, im lặng đi rửa mặt.
“Ông xã, chờ em cùng xuống lầu với!” Úc Tử Duyệt vừa chải sạch răng thì Lăng Bắc Hàn đã rửa mặt xong, đang định ra ngoài, cô hướng về bóng lưng anh la lớn. Anh vẫn hầm hầm bỏ đi, không nói một lời, đi thẳng ra cửa.
“Hẹp hòi!” Úc Tử Duyệt nói thầm một tiếng, nhưng sau khi rửa mặt xong bước ra ngoài, không ngờ anh vẫn còn chờ trong phòng ngủ, cô mừng rỡ bước lên, đưa tay muốn ôm chặt cánh tay anh, thế như anh lại lạnh lùng né tránh, không nói một lời, bước ra cửa.
“Khốn khiếp! Anh tới tháng à?” Úc Tử Duyệt thở phì phò mắng, tên đàn ông này, tính tình cổ quái giống như đến tháng vậy! Không phải cô chỉ không nói cho anh biết, cô thắt cà vạt cho ai thôi sao?
Cô dâu nhỏ đi theo anh xuống lầu, bà nội, bố mẹ chồng đã ngồi lên bàn, đang chờ hai người bọn họ.
“Bà nội,
Thác Ngọc Mộ Dã quay đầu nhìn về phía Đào Du Du: “Tôi đưa cô đi.”
“Ách……..nhưng mà không phải anh còn chuyện muốn xử lý sao?” Đào Du Du sửng sốt, tuy rằng ngoài miệng không nói đồng ý, nhưng trong nội tâm đang dâng trào: đưa tôi đi, đưa tôi đi, sau đó chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi………….
“Tôi tin rằng bác gái sẽ cho tôi một câu trả lời vừa ý? Đúng không?” Lúc Thác Ngọc Mộ Dã nói những lời này đột nhiêu quay đầu lại nhìn về phía lão phu nhân, sau đó hai tay để vào trong túi quần, rất nhàn nhã đi ra ngoài.
Đào Du Du thấy thế, lập tức nhanh chóng đuổi theo.
Hai người ra đến cổng bệnh viện liền nhìn thấy chiếc Bugatti Veyron màu đen rất khí phách đậu ở cổng, Thác Ngọc Mộ Dã đến trước bãi cỏ, rất ga lăng mở cửa xe bên ghế lái phụ cho Đào Du Du, rồi mời cô lên xe.
Sau đó anh đi vòng qua đầu xe mở cửa bên ghế lái chính rồi ngồi vào xe.
Đột nhiên Đào Du Du
Đào Du Du trong lòng vô cùng tức giận, mắt to xinh đẹp trừng mắt liếc anh một cái, không tự chủ được dùng giọng nói cực kỳ khinh bỉ phản bác: “Tôi cũng đâu có điên, ngủ ở đây làm gì?”
Cô vốn chỉ tùy ý nói ra những lời này trong lúc nóng giận, kết quả Vũ Văn Vĩ Thần nghe được, gương mặt lập tức biến sắc, đang nằm cũng phải bật dậy. Đôi mắt hẹp dài nguy hiểm nheo lại, chăm chú nhìn cô hỏi: “Cô vừa mới nói gì? Lặp lại một lần nữa cho tôi nghe.”
Nhận thấy bộ dạng sắp nổi bão của anh, Đào Du Du thoáng giật mình, lập tức cười khan hai tiếng, sau đó rất chân chó mà nịnh nọt: “À. . . . . . cái đó. . . . . . Ha ha. . . . . . Tôi. . . . . . ý của tôi là. . . . . . là. . . . . . có thể ngủ cùng ngài Tổng thống là một vinh dự hết sức to lớn. Tôi. . . . . . tôi chỉ là một người bình thường, vẫn không nên mơ tưởng hão huyền thì hơn. . . . . .”
Nhưng lời vừa dứt, Đào Du Du lại đột nhiên ý thức được, hình như lời mình nói có chút kỳ lạ, cứ thấy kỳ quái ở đâu đó?
Quả nhiên, ngài Tổng thống nghe xong thì sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng lộ ra một nụ cười tà mị, cố ý mập mờ nói: “Không ngờ địa vị của tôi trong lòng Đào quản gia lại cao như vậy, nếu Đào quản gia cảm thấy ngủ cùng tôi là một vinh dự hết sức to lớn thì chi bằng hôm nay tôi thỏa mãn tâm nguyện nhỏ này cho Đào quản gia đi, như thế nào?”
Vũ Văn Vĩ Thần nói xong thì lập tức vén chăn lên, xuống giường đi tới trước mặt cô.
Lần này Đào Du Du thực sự bị kinh hãi.
Cô đã cảm thấy lời nói của mình có chút quái lạ rồi, không ngờ. . . . . . không ngờ sự tình lại chuyển biến khó lường thế này. . . . . .
Đào Du Du hận không thể tát ngay vào miệng mình vài cái, sao lại ăn nói không suy nghĩ như vậy chứ.
Khi thấy Vũ Văn Vĩ Thần tiến tới gần, cô nhanh chóng lùi về phía sau một bước, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc kia, Đào Du Du đột nhiên cảm thấy tim của mình nảy mạnh lên đập kịch liệt.
“Ngài. . . . . . Ngài chớ có nói đùa. . . . . . Tôi. . . . . . tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi . . . . . .” Vì căng thẳng nên lời nói cũng không được mạch lạc, Đào Du Du vẫn lúng túng cười cười, nhưng trong lòng lại đang khẩn trương suy nghĩ xem Làm cách nào để nhanh chóng ra khỏ chỗ này.
“Thuận miệng nói mà thôi? Như vậy. . . . . . .ý cô là, cô vốn không cảm thấy có thể ngủ cùng tôi là một chuyện vô cùng vinh dự?” Đào Du Du muốn chạy trốn, nhưng anh lại cố tình không cho cô cơ hội, trong lời nói vẫn tiếp tụ cùng với cô dây dưa không dừng, dường như rất muốn nhìn thấy bọ dạng bấn loạn hiện giờ của cô.
“không phải. . . . . Tôi không có ý đó. . . . . Tôi. . . .”Đào Du Du có cảm giác đúng là tự mua dây buộc mình. không có chuyện gì lại đi ăn nói lung tung, không cẩn thận đắc tội vị đại gia này rồi.
“Vậy cô nói đi, rốt cuộc cô có ý gì? Hai tay khoanh trước ngực, anh ra vẻ nghiền ngẫm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang luống cuống lo lắng của cô nói.
Đào Du Du ngay tại lúc này có kích động rất muốn đập đầu vào tường cho xong chuyện.
Nhìn Vũ Văn Vĩ Thần xấu xa, chỉ biết làm khó mình ở trước mắt, cô bỗng dưng muốn đứng lên phất cờ khởi nghĩa. Nhưng nghĩ lại, ở trong căn phòng này, ở trong tòa biệt thự này, ở trong quốc gia này, thậm chí ở thế giới này, cô hoàn toàn không có một tí cơ hội nào để lật đổ “Bạo quân” này rồi.
Cho nên, dưới tình huống hiện giờ, ngoài xu nịnh lấy lòng ra thì hình như cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác nữa.
“Ha ha. . . . tôi . . . . ý tôi là. . . . . Ngài Tổng Thống anh tuấn tiêu sái. . . . phong lưu phóng khoáng thế này. . . . Hơn nữa còn tài hoa xuất chúng cùng bối cảnh cường đại thế kia, thật sự là người đàn ông trong mơ của chị em phụ nữ trên toàn thế giới. Có thể trở thành người phụ nữ của ngài, cùng ngài ngủ trên một cái giường, đó là chuyện mà có nằm mơ cũng muốn được trải qua. . . . .” Gần như đem tất cả những từ ca ngợi hoa lệ nhất nghĩ được trong đầu nói ra, Đào Du Du nói xong mà cũng muốn ói luôn. cô hi vọng Vũ Văn Vĩ Thần cảm thấy hài lòng mà bỏ qua cho mình.
Ai ngờ, đối với sự ca ngợi của Đào Du Du, có vẻ như Vũ Văn Vĩ Thần cũng không có quá nhiều cảm xúc. Anh chỉ nhàn nhạt hỏi thêm một câu: “cô nói chị em phụ nữ trên toàn thế giới, trong đó bao gồm cả cô đúng không?”
“Hả. . . cái gì?” Đào Du Du bị anh phản kích như vậy thì nhất thời chưa thể lấy lại được tinh thần.
Cho đến khi cô hiểu được ý tứ trong lời nói của anh thì khóe miệng khẽ co quắp. gương mặt có hơi vặn vẹo, trong lòng không khỏi thầm mắng: đúng thật là, anh không gây khó dễ cho tôi thì sẽ chết sao?
Vẻ mặt của Đào Du Du khiến Vũ Văn Vĩ Thần có chút không thoải mái. Anh không tiếp tục ép buộc cô trả lời nữa, đột nhiên xoay người về giường, vừa đi vừa nói: “Cũng phải, người như cô đâu thể tính là phụ nữ được.”
Sặc!!!
Anh nói cô không phải là phụ nữ, dám nói cô không phải là phụ nữ cơ đấy. Rốt cuộc cô có chỗ nào không phải là phụ nữ? hai đứa nhỏ nhà cô cũng bốn tuổi rồi đấy!
TMD, không chơi sỉ nhục người như vậy nha.
Đào Du Du nổi giận, cô nghiến răng nghiến lợi hướng về phía bóng lưng Vũ Văn Vĩ Thần nói thầm: “ Chỗ nào của tôi không giống phụ nữ chứ?”
không ngờ Đào Du Du sẽ phản bác mình, Vũ Văn Vĩ Thần vốn đang đi tới bên giường đột nhiên dừng lại, quay người. Tầm mắt của anh rơi trên người cô, rất sâu xa nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lượt, không nói gì cả, nhưng ánh mắt kia rõ ràng nói rằng anh đang chê bai vóc người của cô.
Ha, cái ánh mắt gì thế kia? Ý gì hả? Chê bai cô á?
Đào Du Du bị anh nhìn chằm chằm thì cả người không được tự nhiên, ánh mắt đó khiến cô đột nhiên thấy mất hết cả tự tin.
một khắc khi ánh mắt anh dừng lại trước ngực cô, vì muốn cho ngực mình nhìn qua cao hơn một chút, Đào Du Du còn cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực lên.
Kết quả. . . .lại thấy Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên nở nụ cười.
Ôi chết sặc mất. . . vẻ mặt anh là sao đây? Cười nhạo cô hử?
Trong đầu cô còn đang rối rắm không hiểu sao đột nhiên anh lại nở nụ cười quái dị như vậy thì bỗng nhiên anh bước nhanh tới đứng trước mặt mình lần nữa.
Khô cô còn chưa kịp phản ứng, chợt thấy mặt mình được anh dùng tay nâng lên, trên môi bị bao trùm bởi một cảm giác ấm áp
Á. . . . . . . chuyện gì đang xảy ra thế này?
Đào Du Du chỉ cảm thấy đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, không thể tập trung suy nghĩ được điều gì.
cô trợn to hai mắt, ngây ngốc để mặc cho sự dịu dàng kia quyến luyến ở trên môi. Sau đó một hồi lâu, cánh môi chợt lạnh, bên tai truyền tới giọng nói trầm thấp mà hài hước: “Ừm, vẻ mặt như bây giờ mới giống phụ nữ.”