Cha tôi là chiến thần - Chương 150
Đọc truyện Cha tôi là chiến thần Chương 150 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cha Tôi Là Chiến Thần – Chương 150 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cha Tôi Là Chiến Thần – Dương Tiêu – Vô Sương mới nhất tại Ngôn Tình Hay
“Sao cô lại đến đây?”
Dương Tiêu thắc mắc.
“Trần Trần đã nói cho tôi biết, anh chuẩn bị đi tranh giành chỉ tiêu chuyển trường mẫu giáo này, nên bảo tôi đến xem thử, liệu có thể giúp được gì hay không.”
Thật ra, Lương Nhã Trân cho rằng Dương Tiêu sẽ không có nhiều tiền ở trong túi.
Nếu thật sự đăng ký được, sẽ để Lâm Minh Tâm trả học phí trước.
“Dù gì tôi cũng muốn giúp chuyện của Hinh Nhi.”
Dứt lời, cô ta bước đến bên cạnh xoa đầu cô bé: “Hinh Nhi, em có nhớ chị không?”
“Nhớ ạ.”
“Ha, Hinh Nhi ngoan quá!”
Thế là Dương Tiêu dẫn theo cô ấy, cả ba nhanh chóng đi đến trường mẫu giáo tên Hart.
Will Ignoring An Ex To Get Them Back Be Effective Or Not?This Woman Discovered A Simple Way To Stop Psoriasis At Home
Lâm Minh Tâm ngồi bên ngoài cùng Dương Hinh Nhi, để một mình Dương Tiêu đi vào làm thủ tục trước cửa sổ, đưa giấy chứng nhận chuyển trường và toàn bộ thủ tục.
Ai dè chưa đầy một lúc, đối phương đã ho khan hai tiếng, trầm giọng nói: “Thật ngại quá!”
“Tạm thời tôi không thể nói cho anh biết, thật ra trường chúng tôi đã đủ chỉ tiêu rồi, giấy chứng nhận chuyển trường này của anh đã hết hiệu lực rồi.”
Dứt lời, anh ta đẩy giấy chứng nhận chuyển trường ra ngoài.
Dương Tiêu không khỏi nhíu mày.
Trường đã đủ chỉ tiêu rồi ư?
Chuyện này sao có thể?
Anh cực kỳ yên tâm về cách làm việc của Trương Nghịch Luân.
“Giấy chứng nhận chuyển trường này đã phát ra rồi, sao có thể nói đầy là đầy chứ?”
Đối mặt với lời chất vấn của Dương Tiêu, nhân viên lễ tân mất kiên nhẫn nói: “Nhưng trên máy tính đã hiển thị đầy rồi, anh có quát tôi cũng vô ích thôi.”
“Nếu anh cần thì tôi có thể làm thủ tục thôi học cho anh, anh sẽ nhanh chóng lấy được thôi.”
Anh ta đã cho rằng Dương Tiêu chỉ có thể từ bỏ.
“Thôi học ư?”
Dương Tiêu bật cười.
“Trường của các người làm ăn kiểu gì vậy? Tôi muốn nói chuyện với hiệu trưởng của các người.”
Không ngờ Dương Tiêu còn dám không chịu bỏ qua.
Nhân viên lễ tân nhất thời mất kiên nhẫn, quan sát Dương Tiêu ăn mặc cực kỳ đơn giản thì cười ha hả.
“Trên máy tính đã hiển thị đầy thì chính là đầy, anh có đứng đây gây rối cũng vô ích thôi.”
“Không phải ai cũng có tư cách gặp mặt hiệu trưởng của chúng tôi. Tôi khuyên anh mau rời khỏi đây, bằng không, đừng trách tôi gọi bảo vệ.”
Thấy bên này đã xảy ra tranh chấp, nhất thời xung quanh có không ít phụ huynh, trẻ nhỏ và người ở trong trường đều nhìn về phía bên này.
“Sao thế?” Lâm Minh Tâm cũng vội vàng dẫn Dương Hinh Nhi đi tới dò hỏi.
Ai dè đúng lúc này, một người phụ nữ đeo mắt kính gọng vàng, gương mặt nghiêm nghị bước tới.
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của trường, vị phụ huynh này, anh có chuyện gì không?”
Dương Tiêu liền kể lại mọi chuyện.
Giáo viên chủ nhiệm đẩy mắt kính lên nói: “Ồ, là chuyện này à.”
“Là thế này, bởi vì trong lớp có một bạn xếp lớp vào rồi, nên chỉ tiêu này đã đủ rồi.”
“Tôi sẽ giúp anh làm đơn xin thôi học, sẽ rất nhanh thôi.”
Dứt lời, giáo viên chủ nhiệm nhanh chóng cầm bút lên.
Dương Tiêu dứt khoát ngắt lời nói: “Ai nói với cô rằng tôi muốn thôi học?”
“Chỉ tiêu này là do tôi lấy được trước, giấy chứng nhận chuyển trường cũng đã phát ra, dựa vào cái gì mà một học sinh tạm thời xếp lớp lại buộc chúng tôi phải thôi học?”
Vừa dứt lời, giáo viên chủ nhiệm liền quan sát kỹ lưỡng quần áo của Dương Tiêu, ánh mắt không hề che giấu tia khinh bỉ.
“Dù thế nào thì chuyện này đã được giải quyết ổn thỏa.”
“Nếu anh nhất quyết muốn con anh nhập học thì chỉ có thể báo danh lại vào học kỳ sau.”
“Nếu anh đứng đây gây rối, không những không thay đổi được kết quả, ngược lại còn ảnh hưởng đến xác suất trúng tuyển của con anh.”
“Phải biết rằng, mặc dù trường của chúng tôi chỉ là trường mẫu giáo, nhưng không phải ai cũng có tư cách nhập học.”
“Ngay cả tố chất của cha mẹ đứa trẻ cũng nằm trong phạm vi xem xét của trường chúng tôi.”
Dứt lời, giáo viên chủ nhiệm còn khoanh tay trước ngực, dáng vẻ cực kỳ kiêu ngạo.
Nhân viên lễ tân cũng thừa cơ nói một câu: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phụ huynh lải nhải như vậy đó.”
“Cũng không biết anh ta lấy được giấy chứng nhận chuyển trường đó bằng cách nào. Theo tôi thấy, nên xét duyệt lại lần nữa gia đình của bọn họ, để kiểm tra thử xem liệu bọn họ có thật sự đủ tư cách nhập học ở Hart hay không.”