Cao thủ tu chân - Chương 1832
Đọc truyện Cao thủ tu chân Chương 1832 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1832 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nếu là trước đây, một nhân vật cỡ như vậy lò dò tới trước mặt Diệp Thiên thì hoặc là cậu mặc kệ, hoặc là cứ thế ép chết, nhưng giờ cậu đang trải nghiệm cuộc sống của con người, của con người bình thường, đang tìm cách đột phá nên không muốn dây dưa quá nhiều vào Nhiếp Vân Hồ.
“Thế thôi sao?”
Nhiếp Vân Hồ nghe thấy vậy thì cười lạnh lùng.
“Đây là chuyện giữa tôi và Ngụy Tử Phó, cậu không chỉ can dự vào mà còn đá tôi, cậu nói vậy là xong, có thể nào không?”
Anh ta vừa dứt lời thì bước tới hai bước, nhảy bật lên, chân phải quét ngang, một cú đá xoáy tiêu chuẩn quét về phía Diệp Thiên.
Tốc độ của cú đá cực nhanh, cũng là bởi Nhiếp Vân Hồ có bản lĩnh, có sức mạnh. Người bình thường mà đỡ cú đá này thì sẽ ngất ngay tại chỗ mất.
Ngụy Tử Phó đứng bên trái của Diệp Thiên, Nhiếp Vân Hồ lại đá từ bên phải, rõ ràng là anh ta nhằm vào Diệp Thiên.
Nhâm Uyển Doanh khẽ kêu lên, Uông Lạc Đan cũng chau mày. Rõ ràng Nhiếp Vân Hồ quyết tâm ra tay thật tàn nhẫn.
“Bốp!”
Diệp Thiên không làm gì thừa thãi, chỉ đưa tay phải ra, vừa hay chộp chặt lấy chân của Nhiếp Vân Hồ.
Nhiếp Vân Hồ đạp mạnh chân nhưng lập tức bị giữ lại, sức mạnh giảm đi, Diệp Thiên thuận thế lôi chân anh ta về phía sau, Nhiếp Vân Hồ bị mất trọng tâm lập tức ngã ra đất.
“Rầm”
Nhiếp Vân Hồ với cơ thể hơn 60kg, ngã uỳnh ra đất, bụi bay mịt mù, chổng vó lên trời.
Còn Diệp Thiên thì giống như chẳng làm gì, chỉ khẽ liếc nhìn Nhiếp Vân Hồ và lắc đầu.
“Cậu nhóc, được lắm!”
Nhiếp Vân Hồ nhịn đau đứng dậy và phất tay.
“Mấy đứa lên hết đi, đánh nó nhập viện mau!”
Anh ta lạnh lùng nhìn Diệp Thiên và cười nham hiểm: “Không phải cậu đánh giỏi lắm sau, để tôi xem cậu đánh được mấy người!”
“Nếu cậu có thể đánh thắng bọn họ thì chuyện đến đây kết thúc!”
Anh ta vừa dứt lời thì hơn 20 người trước đó im lặng mặc đồ đen đã hóa thân như những con báo nhanh nhạy vồ về phía Diệp Thiên.
Những người này đều là những người đã giải ngũ, là những binh sĩ tinh anh được nhà họ Diệp thuê với lương cao, hơn nữa còn thường xuyên được huấn luyện với cường độ cao, ai cũng là cao thủ có khả năng một chọi mười.
Thấy cả đám nhao lên, Ngụy Tử Phó hoàn toàn mất hồn, Diệp Thiên có thể mạnh đấy, nhưng để một mình Diệp Thiên chọi với 20 người thì rõ ràng là quá sức.
Khi cậu ta đang định lao lên ngăn lại thì Diệp Thiên đẩy cậu ta ra phía sau. Đúng lúc này, nắm đấm của một kẻ mặc áo đen gần như sắp chạm vào mặt cậu.
Cú đấm với lực cực mạnh sắp giáng xuống mặt Diệp Thiên tới nơi.
Diệp Thiên vẫn giữ nguyên sắc mặt, chỉ có cổ là khẽ nghiêng qua một bên.