Cao thủ tu chân - Chương 1646
Đọc truyện Cao thủ tu chân Chương 1646 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1646 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Mà bây giờ, cường giả có tiềm năng mới duy nhất hiện này có thể sánh ngang với vương cấp trăm năm cũng có mặt, buổi đấu giá tối mai chắc chắn sẽ là buổi gặp mặt với bầu không khí đầy thuốc súng căng thẳng nhất trước nay chưa từng có.
Họ đều là người của giới võ thuật, dĩ nhiên biết luật lệ quy tắc của giới võ thuật, đó là cường giả là bậc chí tôn vô thượng, nói chuyện bằng nắm đấm.
Mặc dù về ý nghĩa thật thì buổi đấu giá phải phân định thắng thua bằng giá cả cao thấp, nhưng chỉ những doanh nhân bình thường mới thực sự tuân theo quy tắc này.
Ở giới võ thuật, bất kỳ quy tắc và luật lệ này cũng đều có sự ràng buộc, một khi thật sự nhìn thấy thứ khiến mình rung động, nếu không thể nắm lấy bằng tiền thì còn lại chỉ là tàn sát cướp giật đầy máu tanh.
Không lâu sau, cô ta mới hoàn hồn lại, nở nụ cười ngọt ngào.
“Diệp Lăng Thiên, hãy để cho biết được phong thái tuyệt thế của Đế Vương Bất Bại đi nào!”
Người nhà họ Lư đang tụ tập bên trong phòng họp, ánh mắt Lư Phương Húc hơi trầm xuống, lên tiếng: “Diệp Lăng Thiên đến rồi, chuyện này vô cùng quan trọng, tôi đi thông báo cho cụ cố trước!”
“Mặt khác, mọi người phải đặc biệt chú ý đến vật phẩm đấu giá tối mai, tôi rất tò mò, vì cái gì mà Diệp Lăng Thiên lại ngàn dặm xa xôi tìm đến tham gia buổi đấu giá lần này!”
Nghe thấy lời nói của Lư Phương Húc, ánh mắt những người còn lại cũng đều dao động, cảm thấy vô cùng tò mò.
Từ trước đến giờ Diệp Thiên đi không thấy người về không thấy bóng, vô cùng bí ẩn, nhưng lần này lại cố ý chạy đến khách sạn Hạo Nguyên, đưa thẻ Tôn Hoàng của ngân hàng thế giới ra, muốn một vị trí trong buổi đấu giá của bọn họ.
Rõ ràng, trong buổi đấu giá tối mai có thứ Diệp Thiên cần.
“Quả thật cần phải chú ý! Dù sao đến cảnh giới của Diệp Lăng Thiên, đồ vật có thể lọt vào mắt xanh của cậu ta, ắt phải là báu vật hiếm thấy trên đời, tránh cho đến lúc đó mọi người vì báu vật này mà nổi lên tranh chấp, chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước!”
Lư Tĩnh Tuyết gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Trước kia Hợp Nhất Môn – nhà họ Lư sẽ làm tuần tự từng bước một, bởi vì Diệp Thiên đến mà lập tức rơi vào trạng thái đặc biệt, mỗi người đều càng thêm nghiêm túc chuẩn bị cho buổi đấu giá sắp được tổ chức vào tối mai.
Ra khỏi khách sạn Hạo Nguyên, Diệp Thiên cũng không thông báo cho A Hổ, mà gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến Tam Trung – Lư Thành.
Theo như lời của Tiếu Văn Nguyệt, hôm nay là ngày cuối cùng của Quốc khánh, mà năm nay lại tròn một trăm năm kỷ niệm thành lập trường Tam Trung – Lư Thành, nên nhà trường đã chọn ngày hôm nay để tổ chức lễ kỷ niệm.
Diệp Thiên vẫn nhớ, trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm ngoái, cậu từng lên sân khấu đàn một khúc piano do Mozart sáng tác, sau đó còn hát bài ‘Ước mơ thuở ngây thơ’. Mà bây giờ đã một năm trôi qua, cậu cũng hơi tò mò, không biết Tam Trung Lư Thành có thay đổi gì hay không, có còn là trường học ở trong trí nhớ của cậu hay không.
Xe taxi chạy về phía Tam Trung – Lư Thành, khi đến cuối con đường nơi có trường học, bỗng nhiên Diệp Thiên nhìn thấy biển hiệu của một tiệm net, kỷ niệm ùa về, lập tức bảo tài xế dừng xe lại.
Cậu đứng trước cửa tiệm net đó, ánh mắt lóe lên, nhớ đến cảnh tượng thi thoảng tranh thủ giờ nghỉ trưa đi đến đây chơi game cùng Bành Lượng vào hơn một năm trước.
Trong đầu nghĩ vậy, chân cũng sải bước đi vào tiệm net, bên trong tiệm net có không ít học sinh cấp ba mặc đồng phục, tràn đầy hơi thở thanh xuân, thi thoảng có một vài tiếng gầm nhỏ truyền ra, đó là cách thể hiện cảm xúc của đám thanh thiếu niên khi chơi game. Lúc trước Bành Lượng cũng thường hô to gọi nhỏ trong tiệm net như vậy.