Cao thủ tu chân - Chương 1496
Đọc truyện Cao thủ tu chân Chương 1496 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cao thủ tu chân – Chương 1496 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ tu chân – Diệp Thiên (Truyện full) – Tác giả: Phong Hòa mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Phía trước, một cô gái duyên dáng quàng khăn đỏ che mặt đang đi từng bước trên sa mạc, bước chân loạng choạng, cô ấy vẫy tay thật mạnh, dường như muốn nhờ Diệp Thiên và tài xế giúp đỡ.
Diệp Thiên cảm thấy hơi kỳ lạ, cô gái này không có chút tu vi nào, là một người hoàn toàn bình thường, hơn nữa trên người còn không mang nhiều nước, cũng không có thiết bị hay dụng cụ gì, chỉ dùng đôi chân trần đi trên sa mạc, cậu không hiểu, rốt cuộc cô gái này làm vậy để làm gì?
Chiếc xe việt dã dừng lại trước mặt cô gái kia, mặc dù che kín mặt nhưng Diệp Thiên vẫn nhìn thấu cô ta bằng một cái liếc mặt. Đây là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, dù hiện giờ trên khuôn mặt đang ửng hồng vì ánh nắng như lửa đốt, nhưng vẫn mang dung mạo tuyệt sắc không hề che dấu, cũng không hề kém cạnh so với Đàm Băng Băng.
Một cô gái nhu mì xinh đẹp thế này đi bộ một mình trên sa mạc, không có ai đi cùng, quả là có chút kỳ lạ.
“Giúp tôi với, xin hãy giúp tôi với, muốn bao nhiêu tiền tôi cũng đưa”
Giọng nói của cô ta mang chút tiếng địa phương của tiếng hán, Diệp Thiên vừa nghe đã phân biệt được, khẩu âm của cô ta có chút âm vị của Đảo Kho Báu, có lẽ là người của Đảo Kho Báu, hơn nữa nhìn cách ăn mặc, bước đi và hành động của cô ta, chắc chắn cô ta đến từ một nhà giàu có, là một tiểu thư khuê các.
Trung Đông và Đảo Kho Báu cách nhau cả 108000 dặm, tại sao cô ta lại đến đây một mình, để chịu đựng sự giày vò này?
Cô ta vừa la, vừa nắm lấy tay nắm cửa của chiếc xe việt dã, vẻ mặt hiện lên vẻ khẩn cầu.
“Thưa cậu, làm thế nào bây giờ?”
Tài xế không mở cửa xe ngay lập tức, mà quay lại nhìn Diệp Thiên, đoạn đường này Diệp Thiên là người chỉ đạo, có thể để một cô gái lên xe hay không cũng phải hỏi ý kiến của Diệp Thiên.
“Để cô ta lên xe đi”
Diệp Thiên lộ ra vẻ bình tình, gật đầu.
Ở sa mạc Gobi này, giống với mảnh đất sinh tử, Đảo Kho Báu là lãnh thổ của Hoa Hạ, nếu gặp một người Hoa Hạ, cậu nên ra tay cứu giúp.
Tài xế mở cửa xe theo lời cậu, cô gái vội vàng leo lên băng ghế sau. Khi thấy mấy chai nước suối và đồ ăn dự trữ ở ghế sau, cô ta không chút do dự vơ lấy, vừa ăn vừa uống như thể rất lâu rồi chưa ăn no bao giờ.
Diệp Thiên mặc kệ, tài xế lại khởi động xe đi về phía trước, mãi đến 20 phút sau, cô gái mới như thở ra hơi, trề môi, ngọng nghịu nói: “Cảm ơn hai người, tôi đã ở trên sa mạc này năm tiếng đồng hồ rồi, không có nước, cũng không có thức ăn, tôi sắp không chịu được nữa rồi, may mà gặp được hai người”
Giọng điệu của cô ta khá chân thành, tài vế và Diệp Thiên dường như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô ta, nếu như xe việt dã của Diệp Thiên và tài xế không xuất hiện kịp lúc, e rằng cô ta đã không kiên trì thêm được một tiếng nữa, sẽ mệt mỏi ngã xuống sa mạc khốc nhiệt mênh mông vô tận này mất.
Diệp Thiên gối đầu bằng hai tay, ấn ghế dựa xuống thật thấp, cậu không quay đầu lại, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Một cô gái trói gà không chặt như cô chạy đến sa mạc Gobi làm gì thế? Dù là đi du lịch cũng không giống, cô còn không mang vật tư và thiết bị nữa chứ?”
Cô gái hơi giật mình, sau đó cô ta mới nhận ra thanh niên ngồi trên ghế lái phụ nói tiếng Hoa.
Một lúc sau, cô ta mới bình tĩnh lại, có chút bất lực, kể lại những gì mình trải qua.
Hóa ra cô ta là viên ngọc quý trong tay nhà họ Tần ở Đảo Kho Báu, một nhà thiết kế trang sức và người mẫu nổi tiếng, lần này một nhóm của bọn họ hai mươi người đến sa mạc này, nhưng năm tiếng trước, nhóm người của bọn họ đột nhiên bị một cơn lốc sa mạc thổi bay.
Một mình cô ta bị cơn lốc sa mạc dồn đến một mô đất bên cạnh, những người còn lại đều biến mất, cô ta đi bộ năm tiếng đồng hồ mà vẫn không gặp được người đi cùng nào, thậm chí còn không thấy người sống nào.
Thiết bị liên lạc, nước uống và mọi thứ đều ở chỗ đồng nghiệp của cô ta, cô ta hoàn toàn không thể giao tiếp với thế giới bên ngoài, chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, chịu đựng cái nóng và cơn khát, cho đến khi gặp được hai người Diệp Thiên.
“Một nhóm của cô có hai mươi người, từ Đảo Kho báu đến sa mạc Trung Đông chỉ để trải nghiệm sức mạnh của lốc xoáy sa mạc à?”
Giọng điệu của Diệp Thiên có chút khinh miệt, cô gái này rõ ràng là có chuyện đặc biệt muốn làm nên mới nhất định phải tới sa mạc này để đạt được mục đích của mình.