Cao thủ hồi sinh - Chương 43
Đọc truyện Cao thủ hồi sinh Chương 43 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Cao thủ hồi sinh – Chương 43 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Cao thủ hồi sinh – Lâm Tuấn (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhà họ Tịch dù có quyền lực đến đâu thì cũng chỉ là một trong bốn gia tộc lớn ở thành phố Yến Kinh mà thôi, hay nói cách khác, bất kỳ gia tộc nào trong ba gia tộc còn lại đều có thể thay thế sự tồn tại của nhà họ Tịch bất cứ lúc nào.
Nhưng chủ tịch thành phố thì khác, có thể ông không bằng nhà họ Tịch hoặc tứ đại gia tộc về mặt kinh tế, nhưng ông nắm quyền trong tay, dù sao thì nhà họ Tịch cũng không thể so sánh với chủ tịch thành phố được.
Mối quan hệ này giống như cánh tay và đùi vậy, cánh tay có thể làm được nhiều thứ mà đùi không thể làm được, nhưng nếu chúng thực sự ‘đánh’ nhau thì dù thế nào thì cánh tay cũng không thể bẻ được đùi.
Vì vậy sau khi nhận được sự ủng hộ của chủ tịch thành phố, Lâm Tuấn đương nhiên không hề sợ hãi người nhà họ Tịch.
Sau cuộc trò chuyện tưởng chừng như bình thường nhưng thực sự có hàm ý, chủ tịch thành phố đã liên tục dặn dò Lâm Tuấn phải nghỉ ngơi thật tốt, sau đó vội vàng rời đi.
Không lâu sau khi chủ tịch thành phố rời đi, bố Đường liền xuất hiện ở phòng bệnh.
Sau đó, Lâm Tuấn cũng giống như lúc trước, vừa tán ngẫu với bố Đường vừa thoải mái nhấm nháp trà.
Thời gian mau chóng trôi qua, Lâm Tuấn đã phải nằm viện gần một tuần vì vết thương, ngay khi vết thương của anh gần lành thì sẽ được xuất viện, một hình bóng khiến Lâm Tuấn suy nghĩ mãi cuối cùng cũng xuất hiện trong bệnh viện.
Lâm Tuấn vừa lấy đồ ăn bước ra khỏi phòng bệnh của mình, liền nhìn thấy một bóng người đứng ở ngay cửa phòng bệnh của anh, đó là …
“Tịnh Nghi?”
Lâm Tuấn bất ngờ nhìn đang người đứng ở cửa, cảm xúc trong lòng không khỏi lẫn lộn.
Lâm Tuấn vốn nghĩ sau khi nhập viện, cho dù Đường Tịnh Nghi có bận đến mấy thì cũng sẽ dành thời gian đến bệnh viện thăm anh một chuyến.
Nhưng thực tế chứng minh Lâm Tuấn đã suy nghĩ quá nhiều, từ ngày đầu hôn mê nằm viện, đến khi gần như hoàn toàn lành lặn mới có thể làm thủ tục xuất viện, vậy mà Đường Tịnh Nghi chưa từng tới thăm anh một lần nào, điều này khiến cho Lâm Tuấn vô cùng đau lòng.
Hai người dù thế nào cũng vẫn là vợ chồng, ai có thể ngờ Đường Tịnh Nghi lại đối xử với anh như người xa lạ như vậy, thái độ của cô vô cùng lạnh lùng, không, thậm chí còn không bằng người xa lạ!
Đường Tịnh Nghi có lúc còn nở nụ cười với người lạ, nhưng khi với Lâm Tuấn thì cô luôn mang vẻ mặt lạnh như băng.
Vậy nên khi nhìn thấy Đường Tịnh Nghi xuất hiện ở cửa phòng bệnh, Lâm Tuấn không biết phải cảm thấy thế nào.
Có lẽ là tức giận? Thất vọng? Hay khinh thường?
Hoặc có thể có tất cả các loại cảm xúc này, cùng với sự tổng hợp phức tạp của chúng, rất nhiều lời mà Lâm Tuấn muốn nói với Đường Tịnh Nghi cuối cùng cũng biến thành một câu.
“Ồ? Đến rồi à…”
Lâm Tuấn cảm thấy mình chào hỏi khá nhiệt tình, thậm chí anh còn cố ý nặn ra một nụ cười chân thành trên mặt.
Điều mà Lâm Tuấn không ngờ đó là …
Anh cho rằng chỉ cần một lời chào nồng nhiệt và một nụ cười chân thành là đủ, nhưng thứ mà anh nhận lại được chính là sự lạnh nhạt từ Đường Tịnh Nghi.
“Đi theo tôi”, Đường Tịnh Nghi nhìn chằm chằm vào Lâm Tuấn rồi lạnh lùng nói.