Bước nhầm vào con đường hôn nhân - Chương 73
Đọc truyện Bước nhầm vào con đường hôn nhân Chương 73 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân – Chương 73 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân – Khổng Hi Nhan, Trì Vãn Chiếu (full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Cố Linh và Khổng Hi Nhan nghỉ ngơi xong thì lại tiếp tục quay phần còn lại của chương trình, hai người ngồi xuống không lâu thì người chủ trì híp mắt hỏi: “Khổng tiểu thư, hôm nay chúng tôi đặc biệt mời một vị khách quý đến, là một người bạn tốt ngày xưa của cô, cô thử đoán xem sẽ là ai đây?”
Khổng Hi Nhan giật mình, bạn tốt ngày xưa.
Trước đây, bạn tốt trong showbiz của nàng cũng không có mấy người, vì bận đóng phim, cả ngày bay qua bay lại khắp nơi, có dạo suốt hai tháng trời cũng không liên lạc được với ai. Về mặt tình cảm, nàng khó kết thân, cũng không hay chủ động, nên những người có thể coi là bạn tốt thật sự rất ít.
Trong đầu Khổng Hi Nhan vụt lên một bóng người, nàng cúi đầu nói: “Là Quan….Là Hiểu Dĩnh?”
Người chủ trì mím môi cười: “Hmm, đúng hay là sai, mời Khổng tiểu thư tự mình xác minh đáp án nhé!”
Sau đó người chủ trì bày ra tư thế xin mời, Khổng Hi Nhan nhìn về hướng tay cô chỉ, thì ra trên sân khấu có đặt một cánh cửa, thế mà nàng chẳng hề phát hiện ra.
Khổng Hi Nhan đứng dậy, từ từ bước đến trước cánh cửa, sắc mặt trầm tĩnh, đặt tay lên nắm cửa, ánh mắt cụp xuống, chờ người chủ trì đến một hai ba xong, nàng vặn cửa keso ra, trước mặt nàng quả nhiên là Quan Hiểu Dĩnh.
Quan Hiểu Dĩnh mặc váy đen lấp lánh, ngực xẻ sâu, cổ áo ôm sát, màu đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn, phía trên xương quai xanh xinh đẹp là cần cổ thiên nga, dáng vẻ ung dung quý phái, thể hiện rõ phong thái quý phu nhân.
Khổng Hi Nhan đứng im tại chỗ, Quan Hiểu Dĩnh bước lên một bước, dang tay ôm nàng: “Đã lâu không gặp.”
Quan Hiểu Dĩnh cao tương đương Khổng Hi Nhan, khi ôm nàng thì cằm đặt trên vai Khổng Hi Nhan, cử chỉ thân mật, chẳng khác nào hai người bạn thân đã lâu không gặp.
Người chủ trì nhanh nhẹn mời hai người ngồi xuống, cười cười hướng về phía máy quay giới thiệu quan hệ giữa hai người cũng như thể hiện thái độ hâm mộ tình bạn của họ.
Nhân lúc người chủ trì nói, Khổng Hi Nhan cố gắng sắp xếp những cảm xúc hỗn loạn trong lòng nàng, ánh mắt thấp xuống không nhìn rõ vui buồn.
Cố Linh bồi hồi nhìn hai người một lúc rồi cũng rời ánh mắt.
Giới thiệu xong, Khổng Hi Nhan ngẩng lên nhìn Quan Hiểu Dĩnh cười: “Sao cậu lại rảnh rỗi để đến đây thế?”
Quan Hiểu Dĩnh cười dịu dàng: “Biết sao được, bạn tốt mời, không rảnh thì cũng phải rảnh thôi.”
Khổng Hi Nhan chỉ cười.
Quan Hiểu Dĩnh nói bạn tốt đương nhiên là chỉ nàng, nhưng lời mời thì tất nhiên là do ekip chương trình lấy danh nghĩa của nàng ra mời rồi.
Khổng Hi Nhan không nói gì nữa, người chủ trì nhanh chóng chuyển đề tài, giống như sợ thất lễ với Quan Hiểu Dĩnh.
Cũng đúng thôi, giờ Quan Hiểu Dĩnh không chỉ là ảnh hậu mà còn là phu nhân Vệ tổng của Công ty giải trí Hâm Huy, mặc kệ là vì tự bản thân cô hay vì có hậu thuẫn thì ai cũng muốn nịnh bợ cô cả, làm sao có chuyện lạnh nhạt được.
Người chủ trì chuyển đề tài xong thì hỏi vài điều liên quan đến chuyện ba năm trước, Quan Hiểu Dĩnh trả lời bằng thái độ nghiêm túc, luôn ra vẻ nói giúp, đứng về phía Khổng Hi Nhan.
Khổng Hi Nhan cũng thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Quan Hiểu Dĩnh tiếp chuyện người chủ trì xong thì quay đầu nghiêm túc nói với Khổng Hi Nhan: “Hi Nhan, ba năm trước, cậu nên đến tìm mình.”
Trong câu nói có chút tiếc hận, giống như vì lúc trước không tìm cô nên cô rất buồn lòng.
Khổng Hi Nhan vẽ ra một nụ cười: “Ngày đó nhiều chuyện mà lại phức tạp, cậu bận đóng phim như vậy, mình sợ ảnh hưởng đến cậu.”
Quan Hiểu Dĩnh vội đưa tay ra, vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Cậu đó, cứ luôn như vậy, luôn sợ làm phiền người khác, nhưng cậu đừng quên quan hệ giữa chúng ta chứ, mình không sợ phiền, chỉ sợ cậu không cần người bạn này.”
Lời nói chân tình thật ý, ánh mắt cũng long lanh mang nước: “Oan ức cậu rồi.”
Khổng Hi Nhan mặt không biến sắc rút tay lại, vuốt tóc một cái: “Không sao, mình rất ổn, cảm ơn cậu nhiều, Hiểu Dĩnh.”
Người chủ trì thấy Quan Hiểu Dĩnh như vậy thì đưa khăn giấy cho cô, còn không quên quay về phía máy quay nói một vài câu giúp hai người.
Phần sau vì có Quan Hiểu Dĩnh tham gia nên người chủ trì đa số đều hỏi cô, khiến cho Khổng Hi Nhan mới giống khách mời liên quan, nhưng nàng chỉ hờ hững không sao, còn Cố Linh thì có chút không thoải mái, ánh mắt nhìn Quan Hiểu Dĩnh đều có thêm mấy phần đánh giá.
Hai mươi phút phỏng vấn nhanh chóng kết thúc.
Mọi người lần lượt rời khỏi trường quay, đi vào phòng thay đồ.
Người chủ trì đi theo sau mở miệng nói: “Không biết lát nữa Vệ phu nhân có rảnh không, nếu như cô rảnh..”
Quan Hiểu Dĩnh nhẹ nhàng ngắt lời của người chủ trì, áy náy cười: “Xin lỗi, lát nữa tôi muốn cùng Hi Nhan nói chuyện mất rồi.”
Người chủ trì hiểu rõ gật đầu, không quên trả lời: “Cô còn bận, không sao ạ.”
Nói xong thì đi ra khỏi phòng thay đồ.
Cố Linh thấy Quan Hiểu Dĩnh như có điều muốn nói riêng với Khổng Hi Nhan nên biết điều quay đầu vào phòng vệ sinh, nhân viên trong phòng cũng bị trợ lý Quan Hiểu Dĩnh nói khéo rời đi, ngay cả Đồng Duyệt cũng đứng ngoài cửa chờ.
Khổng Hi Nhan ngồi trước gương tháo trang sức xuống, nhấc mắt nhìn Quan Hiểu Dĩnh, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Quan Hiểu Dĩnh ngồi xuống cạnh nàng: “Hi Nhan, chuyện ba năm trước sao cậu không tìm mình?”
Chuyện này ban nãy quay đã hỏi rồi, Khổng Hi Nhan cũng trả lời rất hợp lý rồi, nên khi Quan Hiểu Dĩnh hỏi lại, nàng không khỏi nhíu mày: “Hiểu Dĩnh, chuyện ba năm trước quá phức tạp, hơn nữa mình không muốn liên lụy đến cậu.”
Dù sao vị trí của nàng khi đó cao như nào còn bị đẩy xuống, người không có gì như Quan Hiểu Dĩnh thì sẽ ra sao chứ.
Nói cho cô rồi, đơn giản là khiến thêm một người bị hại.
Quan Hiểu Dĩnh thấy Khổng Hi Nhan không muốn nói chuyện này, nhịn xuống một lúc rồi nói tiếp: “Được, ba năm trước mình không quyền không thế, cậu không muốn mình bị liên lụy thì mình có thể hiểu, vậy giờ thì sao? Hiện tại mình là phu nhân Vệ tổng của Hâm Huy, hoàn toàn có đủ khả năng bảo vệ cậu rồi.”
“Cậu muốn đến Hâm Huy hay không?”
Khổng Hi Nhan nghe thấy đề nghị này mà sửng sốt.
Công ty quản lý trước đây của nàng chính là Hâm Huy.
Ba năm trước không chỉ không giúp đỡ nàng minh oan mà còn đổ thêm dầu vào lửa, hiện tại lại muốn nàng trở lại ư?
Quan Hiểu Dĩnh vỗ vỗ vai nàng: “Mình biết cậu nghĩ gì, nhưng trong ba năm nay, mình đã dần dần sa thải toàn bộ những người đã hại cậu trước đây, bọn họ đều gánh quả báo rồi. Hi Nhan, miễn là cậu quay lại Hâm Huy, mình sẽ tận lực cho cậu những tài nguyên tốt nhất, đưa cậu một đường trở thành siêu sao quốc tế.”
Khổng Hi Nhan nghiêm túc nghe xong, sau đó nhấc mắt nhìn Quan Hiểu Dĩnh nói: “Hiểu Dĩnh, mình biết cậu muốn tốt cho mình, nhưng bây giờ mình thuộc Cảnh Yên, hợp đồng của mình…”
“Chuyện hợp đồng cậu không phải lo.”
“Miễn là cậu muốn đến, cần bồi thường bao nhiêu tiền phía Hâm Huy cũng có thể trả.”
Ánh mắt Quan Hiểu Dĩnh sáng quắc, chăm chú nhìn vẻ mặt Khổng Hi Nhan, không muốn bỏ qua bất cứ thái độ nào của nàng.
Nhưng Khổng Hi Nhan chỉ lắc đầu: “Xin lỗi Hiểu Dĩnh, tạm thời mình không thể rời khỏi Cảnh Yên.”
Quan Hiểu Dĩnh thấy không thể thuyết phục nàng, bất đắc dĩ cười cười: “Được rồi, mình tôn trọng quyết định của cậu. Bất cứ khi nào cậu muốn rời đi thì gọi mình nhé.”
Nói xong thì cả hai trao đổi số điện thoại cũng như kết bạn wechat.
Khổng Hi Nhan nhìn mặt nghiêng của Quan Hiểu Dĩnh, nhỏ giọng: “Hiểu Dĩnh, cảm ơn cậu.”
Quan Hiểu Dĩnh lắc đầu: “Mình còn chưa giúp được gì cho cậu, đừng cảm ơn như vậy.”
Ánh mắt hai người chạm nhau, cùng nhau cười cười.
Không bao lâu sau, Quan Hiểu Dĩnh tạm biệt Khổng Hi Nhan, trợ lý của cô ngay lập tức đón: “Phu nhân.”
Quan Hiểu Dĩnh đưa túi xách cho trợ lý, đi vào phòng vệ sinh: “Chờ tôi ở ngoài.”
Trợ lý lập tức đáp: “Vâng, phu nhân.”
Quan Hiểu Dĩnh vào phòng vệ sinh thì thấy Cố Linh đang đứng trước gương, đánh giá một chút thì trong số các tiểu hoa bây giờ,dung mạo Cố Linh coi như là nổi bật hơn chút, tuy rằng nhan sắc không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng khó bỏ qua được.
Khả năng là do khí chất lạnh lạnh của cô khá thu hút.
Ánh mắt Quan Hiểu Dĩnh dừng trên người Cố Linh một lát rồi thu hồi.
Vẫn là Cố Linh nhìn qua gương thấy Quan Hiểu Dĩnh nên nghiêng đầu chào: “Vệ phu nhân.”
Quan Hiểu Dĩnh đứng bên cạnh cô, gật gù cười hỏi: “Tôi nghe nói ngày trước chương trình xảy ra sự cố, cô đã ổn hơn chưa?”
Cố Linh: “Ổn lắm rồi, cảm ơn Vệ phu nhân quan tâm.”
Dáng vẻ Quan Hiểu Dĩnh ung dung: “Không cần khách khí, cô là bạn của Hi Nhan thì cũng là bạn tôi, nên quan tâm.”
Cố Linh nghe thấy Quan Hiểu Dĩnh nói vậy thì cúi đầu nhìn mũi giày, không trả lời, nhưng Quan Hiểu Dĩnh vẫn nói tiếp: “Thật ra, tôi còn muốn cảm ơn cô đây, tuy nói vậy thì không hay cho lắm nhưng rất cảm ơn vì ngày đó cô đã đổi chỗ cho Hi Nhan.”
“Hôm đó tôi cũng có mặt tại trường quay, nếu cô không đổi chỗ với Hi Nhan…”
Quan Hiêu Dĩnh vừa dứt lời, sắc mặt Cố Linh hơi thay đổi. Nếu như cô không đổi chỗ với Khổng Hi Nhan vậy người rơi xuống sẽ là Khổng Hi Nhan chứ không phải cô nữa.
Cố Linh suy nghĩ một chút, thản nhiên nói: “Dù có đổi vị trí hay không, nếu như sự cố chắc chắn phải xảy ra mà phải chọn một người giữa tôi và Hi Nhan, tôi tình nguyện là tôi.”
Ánh mắt cô sáng lên, vẻ mặt bình thản: “Vì lúc đó trên sân khấu chỉ có chị ấy là ở lại ôm lấy tôi.”
“Vậy thì có thể chắn cho chị ấy kiếp nạn đó, tôi rất sẵn lòng.”
Sắc mặt Quan Hiểu Dĩnh tối đi vài phần, đối diện ánh mắt sáng của Cố Linh chỉ lạnh lùng nói: “Tình bạn của Cố tiểu thư và Hi Nhan thật khiến mọi người hâm mộ đây.”
Cố Linh không lên tiếng, gật đầu chào một cái rồi rời đi. Quan Hiểu Dĩnh ở phía sau bình tĩnh nhìn theo.
Cố Linh trở về phòng trang điểm, thấy Khổng Hi Nhan đang xem điện thoại, cô cụp mắt xuống, đi đến cạnh nàng với lấy quần áo của chính mình sau đó đi thay đồ.
Khổng Hi Nhan chăm chú nhìn di động, sắc mặt nghiêm túc, hơi nhăn mày, giống như đang chờ một tin tức quan trọng vậy.
Không bao lâu sau, chuông điện thoại kêu lên.
Đầu bên kia vẫn là một giọng nói trước sau như một, rất hững hờ: “Sao vậy?”
Khổng Hi Nhan nói: “Không có gì, chỉ muốn hỏi chị là có thể tin tưởng người đó hay không.”
Ánh mắt Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm tờ giấy trắng trước mặt, tay cô cầm bút đặt vào một điểm trên đó, nghĩ một lúc rồi nói: “Người mà tôi sắp xếp cho cô chắc chắn không có vấn đề gì.”
Khổng Hi Nhan yên tâm, mặt mày vui vẻ: “Được, tôi hiểu rồi.”
Nàng cúp máy, gọi Đồng Duyệt: “Đồng tỷ.”
Đồng Duyệt nghe thấy vội quay người, đi nhanh tới bên cạnh nàng hỏi: “Làm sao thế?”
Khổng Hi Nhan đưa một tờ giấy cho cô, trên đó ghi mấy cái tên: “Đồng tỷ, em nhờ chị giúp em tìm hiểu xem những người này đã nghỉ việc ở Hâm Huy từ khi nào nhé.”
Đồng Duyệt giống như không hiểu ý của Khổng Hi Nhan cho lắm, nhưng cô cũng không hỏi gì thêm, nhận giấy xong khẽ nói: “Được.”
Khổng Hi Nhan gật đầu.
Những cái tên kia đều là những người từng có liên quan đến nàng khi còn ở Hâm Huy, vừa nãy Quan Hiểu Dĩnh nói một câu làm nàng nhớ rõ.
Cô ấy nói, “…trong ba năm nay, mình đã dần dần sa thải toàn bộ những người đã hại cậu trước đây…”
Nhưng là sao Quan Hiểu Dĩnh lại biết rằng ba năm trước nàng bị hãm hại chứ?
Nếu những người này bị sa thải sau khi chuyện của Ngụy Diễm và Hà Vi bị lật tẩy thì còn nghe được.
Nhưng nếu như không phải….
——————————-
08/12/2020
Mọi người bất ngờ với nhân vật này không? :))))
P.s: có một điều nhỏ nhỏ như này, mình rất cảm ơn khi các bạn đọc và thích truyện mình edit, nhưng mà mình cũng có công việc của mình, nên dù thế nào cũng đừng giục mình ra chương mới bằng những câu từ khiến mình không thoải mái như kiểu “sao lâu có chương mới thế”… Mong mọi người hiểu cho mình!