Boss thần bí đừng trêu chọc lung tung - Chương 490
- Home
- Boss thần bí đừng trêu chọc lung tung
- Chương 490 - Ngục giam tinh tế (16)
Đọc truyện Boss thần bí đừng trêu chọc lung tung Chương 490 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung – Chương 490 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tác giả: Vân Phi Mặc
Bắc Vũ Đường không tức giận, bình tĩnh nói, “Ai đúng ai sai, sẽ có một ngày tra được manh mối. Giờ các người lập tức ra khỏi nhà chúng tôi. Tôi cho các người mười phút, quá thời gian, tôi sẽ giao cho cảnh sát xử lý.”
“Tôi trả giá gấp đôi.” Thi Tiểu Thi nói.
Bắc Vũ Đường không quản họ, quay đầu nói với Tiểu Phong Dực, “Tính giờ cho họ.”
Tiểu Phong Dực nhìn thoáng qua đồng hồ, mặt nhỏ lạnh lẽo, “Các người còn chín phút.”
Thi Tiểu Thi cuối cùng không giữ được nụ cười nữa, “Được, chúng tôi đi.”
Dứt lời, Thi Tiểu Thi xoay người vào nhà, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn cản, chỉ tay ra cửa, “Cửa đằng đó.”
Thi Tiểu Thi cười lạnh, “Tôi biết cửa ở đâu, giờ tôi vào dọn đồ, phiền cô tránh ra.”
Bắc Vũ Đường không động, “Xin lỗi, trừ hai người, tôi đã mua cả căn biệt thự này.”
Bắc Vũ Đường lấy quang não, phóng lớn các điều kiện mua bán cho mọi người xem.
“Hai người thấy rõ chưa, người bán đã bán tất cả đồ vật trong nhà. Giờ cả biệt thự này là của tôi, cô muốn đi đâu lấy đồ của mình?”
“Đồ vật ở đây đều là của chúng tôi, cô chỉ có chứng nhận bất động sản, mấy thứ này không tính.” Thi Tiểu Thi phát điên.
“Vậy thì các người phải nói chuyện với chủ trước của biệt thự rồi, chẳng liên quan gì đến tôi.”
Tiểu Phong Dực ở bên nhắc nhở, “Các người còn bảy phút.”
“Tránh ra.” Thi Tiểu Thi chuẩn bị xông vào, lại bị Bắc Vũ Đường trở tay khống chế.
“Đau đau đau, buông tôi ra.”
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nói với người máy quản gia, “Báo cảnh sát.”
“Vâng, chủ nhân.”
Cảnh sát tới rất nhanh, Tiểu Phong Dực đi đến trước mặt cảnh sát, chỉ tay về phía hai người đối diện, “Chú, họ xâm nhập gia cư bất hợp pháp, còn muốn lấy đồ ở nhà cháu.”
Thi Tiểu Thi nhận ra một cảnh sát, “Tiểu Tây, anh tới đúng lúc lắm. Họ lợi dụng con đường phi pháp chiếm nhà chúng tôi, giờ còn muốn đuổi chúng tôi ra ngoài.
Cảnh sát tên Tiểu Tây quen biết Thi Tiểu Thi, đương nhiên là đứng về phía hai mẹ con cô ta.
“Các người đang làm gì? Vì sao xâm nhập gia cư bất hợp pháp?”
Tiểu Phong Dực cũng chẳng muốn nói nhiều, trực tiếp đưa chứng nhận bất động sản cho một cảnh sát khác, để cảnh sát kia kiểm tra xem có vấn đề gì không.
Bắc Vũ Đường nhìn cảnh sát tên Tiểu Tây, “Căn cứ theo pháp luật tinh tế, bôi nhọ và phỉ báng cũng cần chịu trách nhiệm.”
Cảnh sát tên Tiểu Tây còn muốn nói gì đó, lại bị đồng nghiệp cản lại.
“Nếu anh có vấn đề gì với việc mua bán này, có thể khởi tố vấn đề đó với Chính phủ tinh tế. Giờ căn biệt thự này thuộc khu vực cá nhân của tôi, các người làm cảnh sát không phải nên đuổi những người xâm nhập phi pháp đó đi sao? Nếu có vậy mà anh cũng không làm được, tôi sẽ báo cho cấp trên của anh, để cấp trên của anh tới xử lý chuyện này.”
Cảnh sát tên Tiểu Tây kia cuối cùng cũng không còn khí thế như vừa rồi, nói với hai mẹ con Thi Tiểu Thi, “Giờ căn biệt thự này thuộc về cô ta, hai người đi trước đi. Nếu việc mua bán biệt thự này có vấn đề, hai người có thể kháng án lên tòa án tinh tế, để bên đó tới quyết định.”
“Mời đi.” Bắc Vũ Đường làm thủ thế ‘mời’.
Mặt Thi Tiểu Thi lúc xanh lúc trắng, dẫn theo Ngô Diệu Huy, chật vật rời đi.
Hai năm trước, nguyên chủ cũng đã chật vật bị một nhà ba người họ đuổi ra khỏi căn biệt thự mà cô ấy cực cực khổ khổ mua về này.
Hôm nay, cô một lần nữa lấy đồ vật thuộc về nguyên chủ về.
Từ giờ trở đi, cô sẽ bắt họ nhổ ra tất cả những gì họ đã từng hưởng thụ của nguyên chủ.
Bắc Vũ Đường vào biệt thự, gia cụ trong phòng đều do nguyên chụ tự tay lựa chọn, sắp xếp. Ngôi nhà vẫn là ngôi nhà đó, lại không tìm thấy được bóng dáng ban đầu.
Bắc Vũ Đường để người của công ty chuyển nhà dọn toàn bộ đồ trong nhà ra ngoài.
Mấy thứ này cô không dùng thì có thể tặng.
“Quý khách, thật sự bỏ mấy thứ này sao?” Công nhân chuyển nhà thấy đồ trong nhà đều là đồ tốt, hơi kinh ngạc hỏi.
“Không cần. Nếu các người muốn thì có thể lấy đi.”
Mấy công nhân chuyển nhà mừng như điên.
Tốc độ làm việc của họ rất nhanh, mau chóng dọn toàn bộ đồ trong phòng lên xe tải bay, lại dọn đồ vật lúc trước vào biệt thự. Bận việc cả một ngày, cuối cùng cũng dọn sạch sẽ.
Nhìn ngôi nhà sạch sẽ thoải mái hẳn lên, Bắc Vũ Đường mới vừa lòng.
Tiểu Na Na rất vui khi được ở ngôi nhà lớn như vậy, nhìn nơi này, ngó nơi kia, mừng rỡ chạy quanh.
Tiểu Phong Dực lại yên tĩnh ở bên Bắc Vũ Đường, “Chị, họ là người xấu hại chị vào ngục giam đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Em đi giết họ.” Đôi mắt Tiểu Phong Dực hung ác lên.
Bắc Vũ Đường thật sự sợ cậu nhóc đi làm thật, vội nói, “Đừng, em đừng xúc động. Giết người thì sảng khoái nhất thời, nhưng sẽ khiến bản thân phải trả giá, không đáng. Có những lúc sống không bằng chết mới là đáng sợ nhất.”
Bên kia, Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy bị đuổi khỏi biệt thự, Thi Tiểu Thi xoay người, tát vào mặt Ngô Diệu Huy.
“Hôm nay mẹ mất hết mặt mũi vì mày.”
Cô ta vất vả lắm mới dẫm người từng cao cao tại thượng mà mình từng ngước lên xuống lòng bàn chân. Giờ bởi vì đứa con này, người phụ nữ kia lại có cơ hội dẫm lại.
Bắc Vũ Đường, mày chờ cho tao.
Nỗi nhục hôm nay tao chịu, một ngày nào đó tao sẽ trả lại gấp trăm ngàn lần cho mày.
Thi Tiểu Thi nhớ mình còn mang tiền đi đầu tư nên cũng không lo lắng. Nhưng chỉ nghĩ đến việc Bắc Vũ Đường đuổi mình ra khỏi nhà, cô ta lại cảm thấy khó chịu.
“Mẹ, giờ chúng ta đi đâu?”
Thi Tiểu Thi hung hăng trừng cậu ta một cái, “Đi ở tạm khách sạn. Mai mày đến công ty tìm con tiểu tiện nhân kia.”
“Vâng.”
Hai người chỉ còn mấy chục nghìn đồng tinh tế.
Hai người đi thẳng vào một khách sạn xa hoa, tiêu hết một nửa số tiền đang có, ăn một bữa cơm ngon rồi mới đi nghỉ.
Ngô Diệu Huy đến công ty của Vu Nhã, lại biết nơi này vốn chẳng có ai tên Vu Nhã cả.
Ngô Diệu Huy không tin, muốn đi vào tìm, lại bị bảo an đuổi ra.
Tìm kiếm không có kết quả, Ngô Diệu Huy muốn đến nơi Vu Nhã ở, nhưng cũng là người đi nhà trống.
Vu Nhã đã thật sự biến mất!
Ở khách sạn, Thi Tiểu Thi gọi cho Ân Tuấn, xác định khoản đầu tư không có vấn đề thì mới yên tâm.
“Tuấn, em gặp ít chuyện, anh có thể cho em 10 triệu trước không, chờ kiếm lãi rồi, em sẽ trả gấp đôi cho anh.” Thi Tiểu Thi dịu dàng hỏi.
Cô ta nghĩ hắn sẽ giống ngày thường, nói mình không cần trả, cứ tiêu thoải mái, nhưng lại không ngờ được câu trả lời sẽ là như vậy.
“Mười triệu? Cô trả được sao?!”
Thi Tiểu Thi sửng sốt, mãi nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại.
“Tuấn, anh đang nói gì thế?” Thi Tiểu Thi ngốc cả người.
Ân Tuấn cười khẽ, “Giờ cô còn tiền à?”
“Tiền của em không phải mang đi đầu tư hết rồi sao.”
“Đầu tư? Đầu tư cái gì? Sao tôi không biết?” Ân Tuấn nghi hoặc hỏi.
Thi Tiểu Thi hoảng, “Tuấn, trước đó em đưa anh tiền đầu tư mà, một trăm triệu đồng tinh tế. Anh quên rồi sao?”
Ân Tuấn cau mày, “Một trăm triệu nào? Cô chưa từng đưa tiền cho tôi. Cô tiêu hết rồi thì đừng ăn vạ với tôi. Tôi còn đang vội, không có thời gian nói nhăng nói cuội với cô.”
“Ân Tuấn, anh có ý gì, anh muốn nuốt tiền của tôi đúng không? Tôi……”
Cô ta còn chưa nói xong, đối phương đã cắt đứt liên hệ.
“Ân Tuấn, Ân Tuấn!” Thi Tiểu Thi nhìn cuộc trò chuyện đã bị ngắt, tức xanh cả mặt, một lần nữa gọi qua, nhưng lại được tin mình đã bị cho vào sổ đen.
“Ân Tuấn, đồ lừa đảo!” Thi Tiểu Thi tức đến run người.
Ngô Diệu Huy thất hồn lạc phách về khách sạn, hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của Thi Tiểu Thi.
Cậu ta vừa về phòng mình, hồi tưởng lại những ký ức với Vu Nhã, cuối cùng phát hiện tất cả chỉ là một âm mưu. Cảm xúc mất mát dần bị tức giận và oán hận thay thế.
Cậu ta nhất định phải tìm ra Vu Nhã! Cậu ta nhất định phải trả thù!
Ngô Diệu Huy đăng nhập quang não, vào trang web đen treo giải thưởng tung tích Vu Nhã, khi hệ thống nhắc nhở khoản tiền treo thưởng, Ngô Diệu Huy mới nhớ ra là tài khoản của mình đã không còn tiền.
Cậu ta đẩy cửa phòng Thi Tiểu Thi ra, “Mẹ, chuyển cho con một triệu.”
Thi Tiểu Thi ngồi lặng ở đầu giường, biểu cảm dại ra, dường như không nghe được tiếng cậu ta.
Ngô Diệu Huy thấy cô ta không để ý mình, tưởng cô ta còn đang giận, đi đến trước mặt cô ta, “Mẹ, con biết sai rồi. Con nhất định sẽ tìm ra người phụ nữ kia. Con chuẩn bị lên web đen treo Huyền Thưởng Lệnh, cần một triệu.”
Ngô Diệu Huy nói một hồi, thấy mẹ mình vẫn chẳng phản ứng, bấy giờ mới phát hiện biểu cảm của mẹ mình không thích hợp.
Cậu ta lắc tay trước mặt Thi Tiểu Thi, nhưng cô ta chẳng hề phản ứng.
“Mẹ, mẹ làm sao thế?” Ngô Diệu Huy đẩy nhẹ, Thi Tiểu Thi vẫn không phản ứng.
Ngô Diệu Huy luống cuống, “Mẹ, rốt cuộc mẹ làm sao vậy?”
Cậu ta tiếp tục đẩy Thi Tiểu Thi, lắc lư một hồi, Thi Tiểu Thi mới hồi thần.
Khi thấy con trai ở trước mặt, Thi Tiểu Thi vờ trấn định, “Có chuyện gì?”
Ngô Diệu Huy thấy cô ta đã bình thường lại, vôi nói, “Mẹ, chuyển cho con một triệu. Con cầm tiền đi treo thưởng tìm hành tung của Vu Nhã. Con nhất định phải tìm được người phụ nữ kia.”
“Tìm cái gì, đừng có tìm.” Thi Tiểu Thi nói.
“Không được, con nhất định phải tìm ra cô ta. Cô ta dám lừa gạt con, con nhất định phải bắt cô ta trả giá!”
Đúng lúc này, người máy quản gia đi đến cửa phòng.
“Chủ nhân, phòng cho khách nhắc nhở, ngài đã tiêu mười nghìn đồng tinh tế, xin nộp phí đúng thời gian.”
“Được, tôi biết rồi.”
Thi Tiểu Thi quay đầu nhìn Ngô Diệu Huy, “Chúng ta mau dọn dẹp rời khách sạn.”
Ngô Diệu Huy nghi hoặc nhìn cô ta, “Vì sao chúng ta phải rời khỏi khách sạn?”
“Còn không đi, chúng ta sẽ không đi được.” Thi Tiểu Thi lôi kéo con mình ra ngoài.
Ngô Diệu Huy cau mày, “Mẹ, có phải mẹ lừa con chuyện gì không?”
“Mẹ, mẹ, mẹ làm gì có chuyện lừa gạt con.” Thi Tiểu Thi không dám nói.
Ngô Diệu Huy giữ chặt cô ta, “Mẹ không nói, con không đi.”
Thi Tiểu Thi bị con mình nhìn chằm chằm, cuối cùng gấp quá nói ra chân tướng.
“Mẹ nói cái gì?!” Ngô Diệu Huy tức giận hét lên.
“Mẹ mang toàn bộ tài sản trong nhà cho một người đàn ông, người đàn ông kia giờ trở mặt không nhận, đúng không?”
Thi Tiểu Thi cúi đầu, không dám nhìn con.
“Mẹ, mẹ cũng chỉ vì kiếm tiền, nào ngờ hắn lại lừa mẹ.”
“Sao mẹ không hỏi con trước?” Ngô Diệu Huy lớn tiếng chất vấn, “Mẹ đúng là mờ mắt, bị một người đàn ông lừa rồi. Giờ thì xong, chúng ta chẳng còn gì cả.”
“Con đừng nói mẹ, không phải con cũng bị phụ nữ lừa à.”
“Con thì được bao nhiêu, nhưng mẹ thì mất khoảng chừng 100 triệu rồi.” Ngô Diệu Huy tức giận phản bác.
Khi hai người to tiếng tranh chấp không ngừng, người máy quản gia tiến vào ngắt ngang, “Chủ nhân, nên trả phí.”
Hai người đồng thời nhìn người máy, “Chờ một lát.”
Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy nhìn nhau, cùng đứng dậy, đi về phía cửa lớn, lại phát hiện mình không thể mở cửa.
“Mở cửa.” Ngô Diệu Huy ra lệnh.
Đôi mắt hồng ngoại của người máy quản gia đảo qua họ, “Chủ nhân, xin trả phí trước.”
“Mở cửa ra, chúng tôi ra ngoài một chuyến rồi quay lại trả phí.”
“Chủ nhân, xin trả phí trước.”
Ngô Diệu Huy thấy nó chặn đường không cho đi, muốn động thủ, người máy cảm giác được nguy hiểm, trực tiếp báo nguy.
Hai người họ khống chế người máy xong thì mau chóng rời đi.
Khi họ đi, cảnh sát điều tra được diện mạo của Thi Tiểu Thi và Ngô Diệu Huy từ người máy bị phá hủy, tuyên bố phát lệnh truy nã trên tinh cầu Thủy Lam.
Hai người phát hiện mình bị truy nã, chỉ có thể trốn đông trốn tây.
Bắc Vũ Đường nhìn hình ảnh trùng theo dõi truyền về, thấy được biểu cảm tiều tụy của hai mẹ con Thi Tiểu Thi đang chật vật trốn ở trạm rác.
Một người say rượu lưu lạc đi ngang qua trạm rác thấy được hai người bọn họ.
Người nọ thấy Thi Tiểu Thi vẫn còn phong vận, đôi mắt sáng bừng, đi về phía hai người.
“Mỹ nhân.”
Thi Tiểu Thi sợ hãi kêu một tiếng, lùi về sau.
Thấy kẻ đó sắp phác gục Thi Tiểu Thi, Ngô Diệu Huy bên cạnh cầm cây gậy gỗ đánh ngất hắn. Thi Tiểu Thi kinh hồn táng đảm, Ngô Diệu Huy nhanh nhẹn tìm kiếm tiền tinh tế trên người người đàn ông say rượu.
Thi Tiểu Thi thấy tiền, đôi mắt sáng bừng.
“Diệu Huy, chúng ta mau đi mua đồ ăn.”
Ngô Diệu Huy đẩy cô ta ra, “Ăn cái gì mà ăn, đi tìm tiểu bạch kiểm của bà mà đòi ăn.”
Thi Tiểu Thi muốn tức giận, nhưng cuối cùng nhịn được, “Diệu Huy, mẹ là mẹ con.”
“Nếu bà không phải mẹ tôi, tôi đã sớm mặc kệ bà.”
Nhắc tới mẹ, Ngô Diệu Huy nghĩ tới một người.
Người kia thương mình nhất, nếu mình đi nhận sai, chắc chắn cô sẽ tha thứ cho mình.
Ngô Diệu Huy có tính toán rồi, ánh mắt nhìn Thi Tiểu Thi mang theo ghét bỏ.
Cùng là mẹ mình, một người lợi hại như thế, mà một người lại ngu ngốc đến vậy, chẳng biết làm gì cả.
Ngô Diệu Huy đưa một nửa tiền cho Thi Tiểu Thi, “Mẹ cầm tiền đi mua ít đồ ăn đi.”
Thi Tiểu Thi không dám không nghe lời, ngoan ngoãn cầm tiền rời khỏi trạm rác.
Ngô Diệu Huy chờ cô ta đi rồi, lén lút đến khu biệt thự.
“Chủ nhân, bên ngoài có người khá giống trộm, có cần báo nguy không?” Người máy hỏi.
Bắc Vũ Đường xem video trùng theo dõi truyền về, thấy bên ngoài biệt thự có một người đang trốn tránh, người nọ nhìn ngó xung quanh rồi trộm đến trước cửa, ấn chuông.
Là cậu ta!
Ngô Diệu Huy xuất hiện ở đây cũng không khiến Bắc Vũ Đường ngạc nhiên.
Cô còn tưởng cậu ta sẽ chịu đựng thêm vài ngày nữa, giờ mới được nửa tháng, cậu ta đã mò đến.
“Mở cửa.”
“Vâng, chủ nhân.”
Cửa mở ra, Ngô Diệu Huy gấp gáp đi vào trong nhà.
Ngô Diệu Huy thấy nội thất trong nhà đơn giản thì hơi kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng dời từ các thay đổi trong nhà đến Bắc Vũ Đường.
“Mẹ.” Ngô Diệu Huy chẳng hề có khúc mắc mà gọi Bắc Vũ Đường.
Tiếng mẹ này khiến da gà của Bắc Vũ Đường xù hết lên.
Emmp! (Không hiểu nghĩa lắm, ai hiểu thì chỉ Ro với.)
Bổn cô nương không muốn làm bà mẹ tiện nghi nhé! (Tiện nghi nương: Kiểu như nguyên chủ mới từng là mẹ thằng cha này, còn chị Đường thì xuyên vào, thằng này chỉ là đứa con trai tiện nghi hoi.)
Bắc Vũ Đường còn chưa giận, Tiểu Phong Dực đã bực tức mắng, “Câm miệng. Chị không có đứa con trai này.”
Vẫn là Tiểu Phong Dực hiểu cô.
Bắc Vũ Đường gật đầu, cho Tiểu Phong Dực một ánh mắt tán thưởng, khóe môi Tiểu Phong Dực hơi cong lên.
“Tôi không nhận nổi tiếng ‘mẹ’ này của cậu. Tôi chưa từng sinh đứa con nào lớn như thế.” Bắc Vũ Đường lành lạnh nói.
Ngô Diệu Huy đã sớm chuẩn bị tâm lý đối mặt với thái độ này của Bắc Vũ Đường nên cũng không nhụt chí.
“Mẹ, trong lòng con chỉ có một mình mẹ là mẹ. Từ nhỏ con đã được mẹ nuôi nấng. Là mẹ nhặt con ra từ trạm rác. Nếu không có mẹ, sẽ không có con. Con vẫn luôn kính trọng mẹ. Chuyện hai năm trước, đều do cha ép con làm vậy.”
“Khi đó con từng khuyên cha, nhưng cha không nghe con. Con cũng không còn cách nào. Sau khi mẹ vào ngục giam, con vẫn luôn âm thầm tìm quan hệ giúp mẹ, nhưng bị cha phát hiện.” Ngô Diệu Huy vô cùng tình cảm.
“Nói xong chưa?” Bắc Vũ Đường lãnh đạm hỏi.
Ngô Diệu Huy thấy cô chẳng động dung, có chút kinh ngạc.
Xem ra vẫn không đủ, Ngô Diệu Huy quyết tâm.
‘Cộp’, cậu ta quỳ xuống đất.
“Con biết mẹ còn giận con, dù con nói gì cũng không thể khiến mẹ nguôi giận, mẹ đánh con đi, chỉ cần mẹ có thể nguôi giận.” Ngô Diệu Huy cúi đầu.
Ngô Diệu Huy chờ cô phản ứng, nhưng mà chờ nửa ngày vẫn không thấy gì.
Ngô Diệu Huy ngẩng đầu nhìn trộm cô, thấy Bắc Vũ Đường đang bón cho hai đứa nhóc ăn, hoàn toàn không để ý đến mình.
Ngô Diệu Huy hơi tức giận, nhưng không dám biểu lộ ra mảy may.
“Mẹ, con thật sự biết sai rồi. Con tuyệt đối không nên buông tay, khiến mẹ chịu ủy khuất. Con phải làm thế nào thì mẹ mới nguôi giận, mẹ nói cho con đi, con nguyện ý làm tất cả.” Ngô Diệu Huy hai mắt đẫm lệ nhìn cô.
Bắc Vũ Đường dừng bón cho hai đứa nhóc ăn, “Cậu thật sự nguyện ý làm bất kỳ điều gì để đền bù cho tôi?”
Ngô Diệu Huy nghe vậy, trong lòng vô cùng vui sướng.
“Nguyện ý, nguyện ý chứ ạ. Chỉ cần mẹ nói, con nhất định sẽ làm được vì mẹ.”
Cậu ta biết ngay là cô rất mềm lòng, chỉ cần cậu ta khóc, cô nhất định sẽ tha thứ cho cậu ta.
“Năm đó Tiền Phong chết thế nào? Cậu chỉ cần tìm được chứng cứ chứng minh tôi trong sạch, tôi sẽ tha thứ cho cậu.” Bắc Vũ Đường nói.
Ngô Diệu Huy hoàn toàn không ngờ sẽ là chuyện này, nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn phản ứng của cậu ta, nở nụ cười khinh miệt, “Xem ra cậu cũng không muốn tôi tha thứ cho cậu. Một khi đã vậy, cậu đi đi.”
Tiểu Phong Dực và Tiểu Na Na cũng nói, “Mau rời khỏi nhà bọn tôi đi.”
Ngô Diệu Huy do dự mãi, cuối cùng bất chấp, “Có phải nếu con tìm ra chứng cứ, mẹ sẽ tha thứ cho con không?”
“Đương nhiên.”