Bỏ rơi ma vương tổng tài - Chương 343
Đọc truyện Bỏ rơi ma vương tổng tài Chương 343 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài – Chương 343 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 343
nguồn: cindycandy218.wordpress.com
Edit: Havi
Beta: CeCe
Từ trên sân khấu đi xuống, cô đang rảo bước thì bất thần một dáng người chạy qua. Lập tức cô và đối phương va vào nhau đau điếng khiến cô ngã bệt xuống sàn.
Cô xoa xoa cái mông đau đớn rồi chậm chạp đứng lên. Một cô gái xinh xắn vội vàng chạy đến, miệng không ngừng xin lỗi còn tay thì đỡ cô đứng dậy “Xin lỗi, xin lỗi cô! Tôi không cố ý, xin cô thứ lỗi. Cô có đau lắm không? Hay là để tôi đưa cô đi gặp bác sĩ để kiểm tra xem?”
“Đừng lo…” Cô phủi phủi bụi đất trên tay, cười nhẹ “Tôi không sao đâu, không phải đi khám đâu.”
“May quá!” Cô gái thở phào, cúi gập người như đang tìm kiếm thứ gì đó…
Mân Huyên định bước tiếp, nhưng nhìn theo động tác cô gái cúi người mới phát hiện ra trên tay cô ấy cầm rất nhiều váy áo đẹp đẽ, nhiều kiểu dáng, dài ngắn khác nhau, phía trên còn gắn logo. Hóa ra đây là đồng phục cho người mẫu mặc lên sân khấu.
“Tơ Liễu Nhi, nhanh lên đi! Bảo cô đi lấy đồ mà hết nửa ngày vẫn chưa thấy đâu cả… Nếu còn như vậy, lần sau tôi không cần cô nữa!” Một giọng quát cao vút từ cửa sau hội trường truyền đến.
“Nghiêu Ca, thực xin lỗi, xin anh đợi một chút!” Cô gái cuống quýt trả lời, động tác trên tay lại càng nhanh hơn, nhưng lại làm cho cả đống trang phục nhất loạt rơi xuống đất. Cô vội vàng cúi xuống ôm đống váy áo đã dính bụi bẩn lên.
“Để tôi giúp cô…” Mân Huyên ngồi xổm xuống, nhặt váy áo rơi tứ tung vương trên mặt đất, cẩn thận phủi bụi đất bám trên mặt vải. Cũng may là vải thô nên bụi đất không dính nhiều lắm.
“Này cô kia, có nhanh lên không? Làm việc lề mề chậm chạp, cô làm cái gì mà chậm thế không biết…?!” Giọng đàn ông phía trong hậu trường lanh lảnh, càng mắng càng ngoa ngoắt.
“Thực xin lỗi, tôi đến ngay đây ạ…” Cô gái vội vàng ngẩng đầu trả lời, mồ hôi vã ra trên trán, nhặt nốt váy áo lên rồi lại cẩn thận phủi bụi bám trên mặt vải, hoàn toàn không có vẻ làm qua loa cho xong việc.
Một cử chỉ nhỏ như vậy thôi cũng có thể thấy cô gái tên Tơ Liễu Nhi này làm việc rất cẩn thận và có trách nhiệm. Mân Huyên không khỏi thầm khen. Không đến hai phút sau, toàn bộ váy áo đều được nhặt lên.
Tơ Liễu Nhi chớp chớp đôi mắt với hàng mi dài, ngọt ngào cười với cô “Cảm ơn cô đã nhặt quần áo giúp tôi.”
“Có gì đâu…” Mân Huyên tươi cười trả lời, định đưa quần áo trên tay cho cô gái. Không hiểu sao… cô rất có cảm tình với cô gái này!
Tơ Liễu Nhi đang muốn giơ tay đón lấy quần áo từ tay Mân Huyên thì đột nhiên phía hậu trường lại vọng ra tiếng quát lớn “Tơ Liễu Nhi, cô chết ở chỗ nào rồi?! Còn có bảy phút nữa phải lên sân khấu rồi, người mẫu thì đang đợi quần áo mà cô còn không nhanh mang vào đi à? Có nhanh mang đến đây hay không, ngày mai cô đừng có vác mặt đến nữa…!”
Mân Huyên hoảng sợ, gã đàn ông này cũng nóng tính quá đi… Cô đưa ánh mắt cảm thông nhìn Tơ Liễu Nhi.
Vừa nghe nói bị sa thải, sắc mặt Tơ Liễu Nhi phút chốc trắng bệch, đôi môi run run, vội vàng trả lời “Nghiêu….. Nghiêu Ca, tôi đến ngay đây…. ngay đây…!”
Mân Huyên thu tay về, không đưa quần áo cho cô gái nữa, miệng kiên định nói “Em tên là Tơ Liễu Nhi phải không? Được rồi, vậy chị gọi em là em nhé. Thật có lỗi quá, là do chị xông vào hậu trường nên đã làm em bị ngã, làm hại em bị mất việc, nên bây giờ chị có trách nhiệm giúp em thanh minh với sếp của em, rằng đây là lỗi của chị!”
“Không… không cần đâu ạ!” Tơ Liễu Nhi lắc lắc đầu, cười gượng “Nghiêu Ca không biết chị, nên cho dù chị có nói gì đi nữa thì anh ta cũng sẽ không tin đâu.”
“Chị chỉ nói sự thật, sao lại không tin? Chẳng lẽ anh ta không biết phân biệt phải trái hay sao? Nếu sếp của em là kiểu người không biết lắng nghe thì em cũng nên nghỉ việc đi, làm việc với người như vậy làm gì chứ!” Mân Huyên không phục nói xong liền đẩy cửa hậu trường ra, ôm quần áo trong tay đi vào.
“Tơ Liễu Nhi, đừng tưởng rằng cô nói vài câu là xong… Hay cô nghĩ cô là hàng siêu sao, nên hiện tại có thể lớn mặt đùa giỡn? Hừ… tôi không cần cô làm nữa…”
Cô vừa đi vào đã thấy một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi ánh mắt phun hỏa, trừng mắt nhìn Tơ Liễu Nhi. Mân Huyên vội vàng đặt đống quần áo trong tay xuống, đứng giữa giảng hòa “Nghiêu Ca… cho phép tôi mạo muội nói một câu, anh vừa nói chỉ còn có bảy phút nữa là phải lên sân khấu rồi, hiện tại hẳn là anh nên nhanh nhanh cho người mẫu thay quần áo đã, chuyện sa thải Tơ Liễu Nhi để sau nói có được không?”
Vừa nghe đến còn bảy phút, cái người được gọi là Nghiêu Ca nháy mắt giật bắn người, bàn tay uốn éo như bông hoa lan, dậm chân chỉ vào đám người mẫu đã hóa trang xong xuôi “Cô này! Cô này! Cô kia nữa! Còn đứng ngây ra đấy à, mau qua đây thay quần áo nhanh lên, chỉ còn có bảy phút, không còn nhiều thì giờ đâu…!”
Nghe tiếng hắn la, nhóm người mẫu vội vàng chạy tới, hậu trường phút chốc trở thành một đám hỗn loạn.
Nhìn một gã đàn ông mà điệu bộ uốn éo giống một mụ đàn bà mà Mân Huyên chợt nổi da gà, quay sang, vỗ nhẹ bả vai Tơ Liễu Nhi “Đừng lo lắng, chị sẽ giúp em giải thích.”
“Cám ơn chị!” Tơ Liễu Nhi nhoẻn miệng cười, cũng cảm thấy gần gũi với Mân Huyên hơn. Rồi cô chỉ vào Nghiêu Ca, khẽ thì thào “Nghiêu Ca chính là người phụ trách phần trang phục cho công ty người mẫu trực thuộc tập đoàn Đường Thịnh đó chị. Còn em là trợ lý của anh ấy. Nghe nói anh ấy đã từng đoạt giải thưởng lớn trong một cuộc thi thiết kế thời trang, cho nên tính tình có chút ngạo mạn. Chị mà định nói chuyện với anh ấy thì phải chuẩn bị tâm lý đó!”
Mân Huyên hiểu ý gật đầu, thầm nghĩ cũng không có gì đáng lo. Đến kiểu người sáng nắng chiều mưa như Doãn Lạc Hàn cô còn có thể thuyết phục được thì con người này có khó khăn gì…
Bảy phút sau, đám người mẫu lần lượt ra khỏi hậu trường, Nghiêu Ca tay lại uốn éo, vỗ vỗ ngực, ra vẻ thở phào. Sau đó hắn ngồi trước gương trang điểm, nhàn nhã sửa móng tay.
Mân Huyên nháy mắt ra hiệu cho Tơ Liễu Nhi, rồi đi đến cạnh Nghiêu Ca. Hắn không thèm ngẩng mặt lên, giọng điệu cực kỳ ngạo mạn “Tôi không biết cô ở chỗ nào chui ra, mà cô cũng không phải là người của công ty người mẫu chúng tôi. Cho nên cô đừng có nhúng tay vào chuyện nội bộ của công ty. Đi ra chỗ khác đi!”
Quả nhiên là rất ngạo mạn! Mân Huyên cảm thấy khó chịu vì cái vẻ coi thường người khác của anh ta, nhưng nhìn Tơ Liễu Nhi đang đứng ở một bên, lại hít một hơi thật sâu… Chuyện này là do cô gây ra nên cô phải tìm được một phương án giải quyết hoàn hảo. Vì thế nên cô kiên nhẫn nói “Xin hãy nghe tôi nói một câu được không? Tơ Liễu Nhi là do bị tôi đụng ngã…”