Bỏ rơi ma vương tổng tài - Chương 240-241
Đọc truyện Bỏ rơi ma vương tổng tài Chương 240-241 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài – Chương 240241 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Nàng lắc lắc thân thể, ngược lại làm cho tiếp xúc càng thêm thân mật, đã không có một chút dư thừa khe hở.
Hắn hôn miên man treêи ngực nàng, bàn tay to say đắm vuốt ve đường cong, hôn đến đâu là phát lửa trêи coơ thể nàng tới đó, khiến nàng không nén được tiếng thở hổn hển.
Hắn mạnh mẽ, nàng không nhịn được khẽ kêu lên, toàn thân cứng ngắc, hắn lửa nóng không thể kháng cự lại xâm nhập, của nàng ngọt ngào tốt đẹp làm hắn như bị tẩm độc dược, tham lam chiếm lấy nàng một lần lại một lần, căn bản không để ý đến nàng oán hận cùng xấu hổ và giận dữ.
Không lâu sau, hắn tựa hồ cảm giác được nàng thân thể cứng ngắc, đưa hai tay của nàng lên ôm lấy cổ hắn, tiếp theo là càng lúc càng nhanh liên tục mãnh công.
Kɧօaaϊ cảm chẳng mấy chốc ào đến, nàng ánh mắt dần dần mê ly, nhịn không được yêu kiều reêи rỉ, không hề kháng cự, dần dần thả lỏng thể xác và tinh thần, chỉ có thể đem chính mình hoàn toàn giao cho hắn.
Không biết bị hắn giữ lấy bao nhiêu thứ, nàng cảm giác được toàn thân khí lực đều cạn kiệt, mệt mỏi định ngủ, không ngờ hắn lại giữ lấy eo nàng, cường ngạnh tiến vào.
Nàng nâng cánh tay bủn rủn lên đẩy hắn ra, bối rối khóc “Anh bỏ tôi ra…… bỏ tôi ra…… mệt mỏi quá………. Buông tha tôi……”
“Muốn tha cho em cũng dễ thôi.” Hắn thì thầm bên tai nàng mê đắm “Chỉ cần em đồng ý ở bên tôi……”
“Anh đừng mơ! Doãn Lạc Hàn, anh thật ích kỉ, cho dù anh không nghĩ đến Chỉ Dao cũng nên nghĩ đến tình nghĩa huynh đệ với Kim Chính Vũ bao nhiêu năm……”
“Câm miệng! Chuyện đó không cần em dạy tôi.” Hắn tức giận bịt miệng nàng, con ngươi đen xẹt qua âm quyệt hàn ý “Em cho là em có thể cùng Chính Vũ đính hôn sao? Tôi sẽ không cho em thực hiện được.”
“Đồ ma quỷ, anh hận tôi như vậy sao? Tại sao trăm phương nghìn kế lại muốn phá hư hạnh phúc của tôi?” Nàng gào lên, cố gắng coi thường sức nặng trêи người.
Hắn nheo mắt, cuồng tứ đôi mắt chặt chẽ nhìn thẳng nàng, ngữ điệu đột nhiên biến đổi “Nếu tôi nói, tôi đã sớm không hận em , tôi chỉ muốn cùng em một chỗ, nói đúng hơn là tôi đã bắt đầu yêu em……”
“Nói dối!” Nàng cắt đứt lời hắn “Tôi sẽ không tin tưởng lời nói dối của anh một lần nữa, những gì anh nói đều là dối trá.”
“Em vì cái gì lại không tin những gì tôi nói?” Hắn thâm u đôi mắt xẹt qua một chút đau buồn, khẩu khí cũng là chân thật đáng tin “Nói cho tôi biết, em vì cái gì sẽ không……”
“Bởi vì tôi đã từng tin tưởng anh một lần , tôi sẽ vĩnh viễn không quên, lần đó anh lừa tôi tới câu lạc bộ, đem tôi cho người khác đạp hư……” Nàng dùng sức cắn môi không được khóc, lớn tiếng nói ra vết thương nàng vốn vẫn chôn trong sâu thẳm trái tim.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nàng nói xong những lời đó cảm thấy rất đau, vết thương cũ tưởng đã lành giờ lại rỉ máu, mắt hiện lên một tầng nước.
“Anh nghĩ tôi sẽ lừa gạt Kim Chính Vũ và Chỉ Dao, làaʍ ȶìиɦ nhân của anh sao? Anh nằm mơ!” Nàng châm biếm, gằn từng chữ một.
Hắn đau lòng nhìn nàng, lại bị những chữ cuối cùng khiến phát giận “Tôi nằm mơ? Như vậy tôi sẽ cho em biết tôi có nằm mơ hay không, em đừng mong có thể thoát khỏi tôi!”
Hắn nhìn nàng một cái, trong ánh mắt lạnh lùng dường như đang nổi lên bão tố làm người ta run sợ, thô lỗ xoa nắn nụ hoa mẫn cảm trước ngực nàng, cường ngạnh trong cơ thể nàng đâm tới.
Vô luận nàng như thế nào cắn xé hoặc là giãy dụa, một đêm hắn hoàn toàn là tìm tòi vô độ, cuối cùng nàng xụi lơ ở dưới thân hắn, trêи người dính đầy mồ hôi không rõ là của ai, dần dần mệt mỏi ngủ.
Trong mơ cảm giác có một dòng điện chạy trong người, nàng cảm giác được một đôi tay dọc theo bụng bằng phẳng thon thả của nàng di chuyển xuống nơi nhạy cảm, nàng nháy mắt bừng tỉnh, giật mình trước đôi mắt cuồng dã trước mặt.
“Em tỉnh, chúng ta tiếp tục.” Hắn mím môi gợi lên tà ác độ cong, cường tráng của hắn phút chốc đặt trêи người nàng, gắt gao tiến vào.
“Đừng!” Nàng hoảng sợ âm thanh âm run rẩy, chuyển tầm mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời đã sớm sáng rồi, ngữ khí cầu xin “Anh tha cho tôi đi……xin anh………”
“Em hẳn là biết tôi muốn nghe cái gì.” Hắn thon dài ngón tay tà khí nắm lấy cằm nàng, khiến cho nàng phải nhìn vào đôi mắt hắn “Chỉ cần em nói ra, tôi đương nhiên sẽ bỏ qua cho em.”
Trải qua một đêm kiên trì, nàng đã kiệt sức, hắn lần này là không có khả năng nhượng bộ, nhưng là chuyện đó nàng thật sự không thể làm được.
Làm sao bây giờ? Nàng đến tột cùng nên làm sao đây? Nàng hai tay gắt gao nắm lại, móng tay thật sâu đâm vào lòng bàn tay mềm mại, đau đớn là cảm giác duy nhất mà hiện tại nàng cảm thấy.
Đột nhiên, một ý nghĩ sáng rõ trong đầu, nàng có một chủ ý, ở trong lòng tự hỏi suy nghĩ một hồi, lập tức chậm rãi gật gật đầu “Chuyện anh nói, tôi đồng ý.”
“Em sẽ không gạt tôi chứ?” Hắn nhướn mày nghi hoặc, hoàn toàn là khẩu khí không tin tưởng.
“Đó không phải điều anh muốn nghe sao?” Nàng thở dài, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn “Bây giờ anh còn nói không tin, thôi quên đi, coi như tôi chưa nói gì.”
Nàng quay mặt đi, hiện tại điều duy nhất nàng có thể làm chính là lạt mềm buộc chặt, như vậy mới có thể lấy được lòng tin của hắn, làm cho hắn không chút hoài nghi, như vậy kế hoạch của nàng mới có thể thực hiện được.
Hắn sắc bén đôi mắt quét trêи gương mặt nàng, qua sau một lúc lâu, hắn khẽ mấp máy miệng “Tôi tin em.”
Nàng trong lòng nhẹ nhõm, kế hoạch đến đây coi như đã đi được một nửa, nàng cần tiếp tục giả vờ nghe theo hắn.
Chương 241: Khẩn cấp
Nàng trong lòng nhẹ nhõm, kế hoạch đến đây coi như đã đi được một nửa, nàng cần tiếp tục giả vờ nghe theo hắn.
Thấy nàng đã đồng ý yêu cầu của mình, hắn xoay người nằm bên cạnh nàng, ôm nàng vào trong lòng, thương tiếc tiếng nói nỉ non bên tai nàng “Có hay không đã làm đau em rồi?”
Ở trong lòng hắn, gương mặt nàng áp sát vào lồng ngực to lớn vững chãi, thấp giọng trả lời “Có……”
“Anh hứa từ bây giờ trở về sau sẽ không bao giờ làm đau em nữa.” Hắn thở dài hôn lên trán nàng, ôm chặt lấy nàng.
Nàng cụp mắt cười lạnh, “về sau”? Nàng cùng hắn căn bản không có về sau! Lần này nàng tạm đồng ý với hắn, sau đó chờ lúc hắn không đề phòng sẽ chạy trốn thoát khỏi hắn. Hắn không phải rất có bản lĩnh tìm người sao, như vậy nàng sẽ trốn ở nơi của người mà hắn hận thấu xương nhất. Cái đó gọi là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, hắn nhất định sẽ không nghĩ đến nàng lại ở nơi mà hắn căm ghét không bao giờ muốn đến.
Hắn quay sang tựa hồ là đang nhìn cái gì, tiếp theo nghe được hắn thấp thuần tiếng nói “Hiện tại mới hơn 7 giờ, em nhất định là mệt lắm rồi, ngủ tiếp đi. Hôm nay anh sẽ giúp em xin nghỉ.”
Nàng dịu ngoan không có phản đối, bị hắn ép buộc một đêm, nàng vô cùng mệt mỏi, nhắm mắt lại, không quá một hồi liền đã ngủ.
Không biết đã ngủ bao lâu, nàng chậm rãi mở mắt, giường lớn đã chỉ còn lại có một mình nàng, ngồi dậy nhìn mồ hôi trêи người chảy xuống, toàn thân dày đặc đỏ ửng dấu hôn rồi lại dấu hôn, nàng cười khổ một chút, nhìn trước mắt mới có 8 giờ hơn.
Nàng nhanh chóng xuống giường, nơi này cách tạp chí không xa, hiện tại đi làm còn kịp, nàng sẽ không xin phép nghỉ, tiền thưởng đối với người nhỏ bé như nàng chỉ là một con số nhỏ, nhưng nàng cũng nhất định sẽ không lãng phí nó.
Nàng mở vòi nước ấm tắm, tẩy đi một thân mỏi mệt cùng hai chân đau đớn. Tắm xong mới phát hiện mình không có quần áo để thay, nàng thử mở tủ quần áo ra, bất ngờ thấy trong tủ dày đặc kín mít quần áo. Bên trái đều là quần áo của nam nhân, tất cả đều là âu phục màu đen của hắn. Mà phía bên phải lại treo đầy quần áo nữ nhân, từ áo khoác đến váy liền áo, lại có cả thắt lưng, áo ngủ, cái gì cần có đều có, nàng chú ý tới một bên còn có vài bộ quần áo công sở.
Nàng chớp chớp mắt, như vậy xem ra hắn đã sớm có mưu đồ, muốn lừa mọi người cùng nàng sống ở nơi này dài lâu.
Nàng chọn một bộ đồ công sở thanh nhã màu trắng ngờ, phát hiện mặt trêи là nhãn mới tinh, là đồ mới, lại liếc mắt nhìn những bộ quần áo khác, cho dù dùng ngón chân để nghĩ cũng hiểu, quần áo nữ nhân trong này hoàn toàn là mới mua.
Nàng ngồi xổm xuống, mở ngăn kéo thật dài bên dưới, không ngoài dự tính, bên trong đầy đồ nội y phụ nữ, nàng tùy tay cầm một bộ, nhìn đồng hồ treo tường, còn hơn hai mươi phút.
Túi xách và di động đều ở trong phòng trọ, bây giờ hai tay trống trơn đi làm thật không quen, nàng thở dài, xoay người hướng ngoài cửa đi.
Ánh mắt xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh trong suốt nhìn về phòng bếp, chợt nhìn thấy một tờ giấy nhớ, nàng không khỏi đi tới, có một chùm chìa khóa đè lên tờ giấy, đẩy cái chìa khóa ra, đọc tờ giấy nhớ, thấy hắn ghi hắn đã giúp nàng hủy hợp đồng thuê nhà, cũng đã thu xếp người chuyển hành lý của nàng đến đây rồi.
Hắn cũng thật là nhanh quá đi, tuy rằng nàng cũng đã tính đến chuyện này, nhưng cũng không ngờ là hắn lại hành động nhanh như vậy, những chuyện cần làm ngay từ sáng sớm hắn đều đã sắp xếp xong.
Hắn đã chặn hết mọi đường lui của nàng, trong lòng nàng bỗng tức giận, tờ giấy trong tay bị vò nát ném vào thùng rác, nàng cầm lấy cái chìa khóa đi hướng cửa, xoay người đổi giày, thấy hành lý của mình đang để gần đó, còn có cái túi Gucci.
Đi giầy, soi gương, nhìn thấy dấu hôn trêи cổ rất rõ ràng, dù sao cũng phải tìm thứ gì đó che đi một chút, nàng nhớ tới chính mình từng mua một cái khăn lụa, hiện tại hẳn là đã đến lúc phát huy công dụng.
Nàng mở hành lý tìm, rất nhanh đã tìm thấy, khăn lụa quấn quanh trêи chiếc cổ mảnh khảnh, hoàn mỹ thắt thành nơ con bướm. Nàng cầm túi, lúc định khóa cửa mới nhớ ra nơi này không cần chìa khóa, chỉ cần quẹt thẻ là được.
Đi bộ khoảng 10 phút, biển tạp chí xã hiện rõ trước mắt, đến văn phòng, thời gian còn năm phút đồng hồ.
Nàng nhìn chằm chằm màn hình máy tính chậm rãi sáng lên, môi khẽ nhếch cong lên một chút, nàng rốt cuộc có cần cảm tạ hắn cho nàng một căn hộ tiện nghi gần chỗ làm như thế này không đây, cứ như vậy che giấu mọi người ở cùng một chỗ sao……….
“Mân Huyên, chào buổi sớm!” Bên kia vang lên tiếng kéo ghế, là Kỉ Tích Vân .
“Chào buổi sáng, Tích Vân.” Nàng quay sang gật đầu.
Kỉ Tích Vân mở túi xách, tìm kiếm một chút, một mặt ngẩng đầu nhìn nàng liếc mắt một cái. “Mân Huyên, sắc mặt của cô không tốt lắm, có phải tối qua không ngủ ngon không?”
Đâu phải chỉ là ngủ không ngon, phải nói là một đêm không ngủ, nhớ tới chuyện này trong lòng nàng như có lửa đốt, cộng thêm mặt đỏ tim đập, Mân Huyên vội quay mặt đi tránh ánh mắt của Tích Vân, giả bộ tìm kiếm văn kiện, thuận miệng nói dối “Có thể là bị cảm, tôi cảm thấy có chút không thoải mái thôi.”
Cách vách truyền đến tiếng mở ngăn kéo “A… tôi có thuốc cảm đây, cô uống một viên nhé?”
“Không cần, Tích Vân, cám ơn cô, tôi không sao đâu.” Nàng khoát tay áo, mặt càng đỏ hơn, cũng may hôm nay tóc buông xuống đã che đi khuôn mặt đang ửng hồng của nàng.
Kỉ Tích Vân tựa hồ bắt đầu vùi đầu vào công việc, cách vách truyền đến tiếng lách cách gõ bàn phím, nàng cũng im lặng, nhìn thời gian, hẳn là đã đến lúc tới phòng Phùng Tĩnh Như.
Ra khỏi văn phòng, nàng đi thẳng tới địa điểm chụp ảnh bìa, thảo luận tới trưa, giữa trưa nhận lời cùng nhϊế͙p͙ ảnh gia ăn cơm, buổi chiều cùng bàn bạc kết quả
Bận rộn suốt một ngày, khi trở lại văn phòng đã là bốn giờ chiều, nàng ngồi trêи ghế, xoay người xoa chân đi giày cao gót, chạy một ngày, hiện tại hai chân đau muốn chết.