Binh vương và bảy chị gái cực phẩm - Chương 313
Đọc truyện Binh vương và bảy chị gái cực phẩm Chương 313 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 313
Rất nhanh.
Lục Vân chỉ nhớ ra rằng Triệu Lôi này thật sự ở cùng một cô nhi viện với hắn. Anh ta bằng tuổi chị Khuynh Thành và dường như có mối quan hệ rất tốt với hắn khi còn nhỏ.
“Trước đó, tôi từng tới thăm viện trưởng. Ông ấy có nhắc tới cậu, nói rằng cậu không hề chết trong trận hỏa hoạn đó. Vừa rồi nhìn thấy cậu quen quen nên mới tới hỏi thăm, thật không ngờ đúng là cậu thật…”
Vụ hỏa hoạn năm đó gây chấn động lớn, những đứa trẻ lớn hơn một chút ở trong cô nhi viện hầu như đều biết một trong những người bạn sống cùng là Lục Vân đã chết trong đám cháy.
Ấn tượng rất sâu sắc.
Triệu Lôi cũng vậy. Vì thế, sau khi nghe tin Lục Vân vẫn còn sống từ viện trưởng, anh ta cũng rất sốc.
Lục Vân cười nói: “Vận may của tôi cũng khá tốt, may mà được cứu thoát.”
Bạn cũ gặp lại nhau nên cũng có chút vui vẻ. Khi kể về cuộc sống hiện tại của mình, Triệu Lôi thở dài nói: “Mấy năm trước, tôi đã vào Hùng gia ở trên tỉnh. Tôi là con rể của nhà họ.”
“Anh ở rể?”
“Ừm, điều kiện của Hùng gia cũng không tệ. Năm đó bọn họ nói muốn tôi ở rể, tôi không ngần ngại mà đồng ý luôn.”
Nghe Triệu Lôi nói, vẻ mặt của Lục Vân khá vi diệu.
Ở rể!
Kết hôn với một nhà giàu có!
Vì thế, Lục Vân nói: “Nói vậy, chẳng phải anh là lão đại ngầm sao. Còn nếu đặt trong tiểu thuyết thì sẽ là giả heo ăn thịt hổ.”
“Sao cậu lại nói vậy?” Triệu Lôi nghi ngờ hỏi.
“Tôi nghe được điều đó từ một người bạn thích đọc truyện về con rể.”
“?”
“Ha ha…Xin lỗi, xem ra chúng ta không cùng tần số rồi.”
Triệu Lôi không để ý tới lời nói nhảm của Lục Vân mà chỉ thở dài nói: “Làm gì có lão đại ngầm nào. Chắc cậu không hiểu nỗi khổ của ở rể đâu, làm gì cũng phải nhìn mặt nhà vợ…”
Triệu Lôi giãi bày nỗi khổ.
Lục Vân bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc với hoàn cảnh của anh ta và cho rằng tiểu thuyết quả thực là lừa dối, đọc nhiều dễ mơ mộng.
Hai người trò chuyện một lúc rồi trao đổi thông tin liên lạc cho nhau. Triệu Lôi nói: “Lục Vân, khi nào rảnh, tôi sẽ đãi cậu một bữa. Dù sao đã lâu rồi chúng ta mới gặp mặt nhau.”
“Được.”
Lục Vân gật đầu đồng ý, sau đó dắt chiếc xe đạp của mình đi.
Nhìn bóng lưng của Lục Vân, Triệu Lôi vô cùng xúc động: “Lục Vân vẫn còn đi xe đạp sao. Mặc dù hoàn cảnh sống của mình không tốt lắm nhưng chí ít mình vẫn có thể sống trong một ngôi nhà sang trọng và lái xe hơi. Tuy không có gì phải phàn nàn nhưng…”