Bị tra nam bỏ ta gả cho hoàng thúc của hắn - Chương 23-24
Đọc truyện Bị tra nam bỏ ta gả cho hoàng thúc của hắn Chương 23-24 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bị Tra Nam Bỏ, Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn – Chương 23-24 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 23
Có lẽ là bởi vì lo lắng sẽ gây ra tiếng động lớn hơn, nên một giây tiếp theo, nàng liền cảm thấy từ cổ bên truyền đến một sự đau đớn.
Khuôn mặt xinh đẹp đang lộ ra vẻ hoảng sợ và lo lắng lập tức nhe răng trợn mắt.
Nhạn Quy sợ nhất là đau đớn, nếu không phải đang ở trước mặt Nguyên Trăn thì nàng nhất định sẽ kêu đau ra tiếng, thậm chí còn chảy ra nước mắt.
Nhìn thấy bộ dạng cố gắng hết sức chịu đựng cơn đau của nàng, trái tim Nguyên Trăn nhói lên một chút, hắn thở dài rồi nói: “Đừng cử động nữa, vết thương còn chưa khép lại.”
Vết thương ư?
Đúng rồi, chỗ đó rất đau.
Nàng đưa tay đến chỗ đau đớn thì chạm vào một lớp vải.
Tại sao lại có thể như vậy?
Không phải là nàng nên ở trong phòng cưới đợi Tự Vương đến sao? Làm sao trong nháy mắt nàng đã ở trong phủ Ngự Thân Vương và lại còn bị thương?
Ngước nhìn nhìn về phía Nguyên Trăn với vẻ buồn bực, nàng hy vọng hắn có thể cho nàng câu trả lời.
Trong cả con ngươi của nam nhân đều là cơ thể bị thương của nữ tử, hắn không lập tức trả lời mà là hỏi ngược lại: “Có đói không?”
Nàng đã ngủ mê man suốt hai ngày hai đêm nên lúc này tỉnh lại thì chắc là đói bụng rồi.
Khi hắn vừa nói xong, cái bụng nhỏ Nhạn Quy theo phản xạ có điều kiện mà “ục ục” hai tiếng.
Ngay lập tức, mặt của nữ tử đỏ bừng.
Nàng cúi đầu xuống, lúng túng mà gật đầu một cái.
Điều này khiến cho nam nhân gật đầu và mỉm cười, sau đó quay đầu kêu: “Tiết Tuân.”
Dứt lời, thần y ở phía sau cuối cùng cũng tỉnh lại.
Ngay khi nhìn thấy bệnh nhân của mình ngồi ở đó, hắn nhanh chóng đứng dậy, đi đến trước giường và theo đúng thường lệ của một thầy thuốc mà hỏi ba câu: “Cảm thấy thế nào? Đầu có bị choáng váng không? Vết thương có đau không?”
Sau khi hỏi xong, không ai trả lời hắn, bởi vì một giây tiếp theo, hắn đã bị Nguyên Trăn dùng ánh mắt với ý bảo đi ra ngoài.
…Được rồi, ta biết hỏi chỉ là điều vô ích, dựa vào y thuật một thần y như ta thì tất nhiên là không có vấn đề gì rồi.
Nồi cháo thuốc trên bếp vẫn đang nấu, cho nên nữ tử vừa tỉnh lại chỉ có thể uống chút gì đó để lấp bụng trước. Ninh Mạch liếc nhìn Tiết Tuân đang đi về phía chỗ này, hắn ngáp một cái và lại tiếp tục đi ngủ.
Trong phòng, Nguyên Trăn bưng bát cháo thuốc lên, nếm thử một miếng trước, cảm thấy nhiệt độ vừa phải thì liền múc một thìa và đưa đến trước mặt Nhạn Quy.
Điều này thật sự khiến cho Nhạn Quy sợ hãi, nàng chột dạ muốn đứng dậy và nói lời xin lỗi.
Nhưng thay vào đó lại bị bàn tay to của Nguyên Trăn đè lên vai, hắn nói: “Đừng động đậy, cứ yên tâm ngồi ở đó đi.”
Sau đó, hắn lại lần nữa múc một thìa và đưa đến trước mặt nàng. Khuôn mặt của Nhạn Quy không hiểu vì sao lại đỏ lên, nàng thầm nghĩ: Vương gia vừa mới ăn bằng cái thìa này mà!
Khi suy nghĩ đến điều đó, nàng liền ngậm cái thìa vào trong miệng.
Nhìn Nguyên Trăn đang dịu dàng ân cần ở đối diện, Nhạn Quy vừa ăn cháo vừa suy nghĩ lung tung.
Người ngoài đúng là đều là người mù và điếc và không có chính kiến. Một Vương gia tốt như vậy mà lại bị đồn là đáng sợ như ma quỷ, cơ thể vốn đang mắc bệnh khó chữa trị mà lại bị người ngoài chỉ trích và nói xấu. Chắc là hắn đã rất đau khổ!
Nghĩ vậy, nữ tử vội vàng giơ tay muốn cầm lấy cái bát sứ và định tự mình ăn.
Nhưng lại bị nam nhân hơi nhích người để né tránh: “Ngoan ngoãn ngồi ở đó.”
Vẻ mặt bình tĩnh xen lẫn sự uy nghiêm của bề trên khiến cho Nhạn Quy như bị điểm huyệt mà ngoan ngoãn ăn thức ăn do nam nhân đút cho.
Nàng càng ăn càng cảm thấy chột dạ, thẳng cho đến miếng cuối cùng, nàng có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Nếu để cho Chính Tự biết được nàng đang bị nam nhân khác đút cho ăn thì không biết sẽ xử lý nàng như thế nào.
Nghĩ vậy, nàng lại lập tức muốn xuống giường và đồng thời nói: “Hoàng thúc, ta phải về nhà.”
Nàng đã ở đây quá lâu rồi!
Nói xong, nàng liền cúi đầu, lúng túng muốn đứng dậy, có thể là bởi vì sợ chạm vào vết thương nên hành động rất cứng ngắc, sau đó không cẩn thận giẫm vào vạt áo của mình, cơ thân đang khom còn chưa đứng thẳng lên lập tức lao về phía trước.
Cứ như vậy, nàng tình cờ lao vào trong lòng đầy hơi thở ấm áp của Nguyên Trăn.
Nguyên Trăn cũng không ngờ nàng đứng dậy cũng có thể bị ngã xuống, cả người hắn bị va chạm rồi dựa vào chỗ dựa lưng ở cuối giường.
Một người nằm nửa người và một người đang hoàn toàn nằm xuống, hình ảnh lập tức trở nên hấp dẫn, ngay cả không khí ở xung quanh cũng dường như đang ấm lên một cách kỳ diệu.
Nhìn thấy cảnh này, Tiết Tuân thật sự giật mình và muốn rút lui ra ngoài, dù thế nào đi nữa thì hắn vẫn nên tạm thời biến mất mới là điều đúng đắn.
Nữ nhân ở trong lòng đã im lặng một lúc lâu.
Nguyên Trăn giơ hai tay lên giữa không trung, không cử động trong một lúc.
Giống như lần đầu tiên, nàng cũng không hề báo trước mà lao vào trong lòng hắn như vậy, khiến cho trái tim của hắn rung lên.
Một lúc sau, hắn cảm thấy ngực mình trở nên nóng hổi, tưởng rằng đó là nhiệt độ cơ thể của nữ tử, thẳng cho đến khi càng ngày càng nóng và diện tích càng lúc càng lớn thì Nguyên Trăn mới không nhận ra.
…Tiểu nha đầu đang khóc!
Trái tim đột nhiên nhói lên: “Có phải bị chạm vào vết thương rồi không?”
Cái đầu nhỏ ở trước ngực hắn khẽ gật giống như một chú mèo con, biểu thị đúng là như vậy.
Nguyên Trăn nói với giọng điệu đau lòng và có chút tự trách bản thân: “Đau thì cứ khóc đi, đừng kìm nén.”
Nhưng Nhạn Quy lại lắc đầu, không được, thật là mất mặt.
Sau khi bị ngã mạnh như vậy, miệng vết thương gần như hoàn toàn rách ra, và một cơn đau dữ dội ập đến. Nhạn Quy không thể nhịn được nữa, cuối cùng tuyến lệ hoàn toàn trào ra.
“Ninh Mạch.”
Một tiếng kêu tràn ngập lo lắng vang lên khiến cho Tiết Tuân đang canh giữ ở ngoài cửa lập tức sợ hãi và chạy đi tìm Ninh Mạch.
Sau vài phút, Ninh Mạch vừa mới ngủ dậy đã chạy vào với vẻ mặt tỉnh táo, hắn há mồm thở hổn hển và nói: “Mau, cho ta, nhìn vết thương.”
Nghe thấy âm thanh, Nhạn Quy đột nhiên nhận ra tư thế của bản thân không đúng. Nàng vội vàng muốn đứng lên, nhưng nam nhân đã thẳng người lên trước, sau đó dùng tay nâng cơ thể và đầu của nàng, nhẹ nhàng hơi nghiêng người rồi đặt nàng trở lại trên giường.
“Đừng cử động nữa.” Trước khi đứng dậy, hắn lại dặn dò lần nữa.
Nhạn Quy không còn dám di chuyển, ngoan ngoãn “Vâng” một tiếng bằng giọng mũi.
Ninh Mạch bắt đầu cởi ra vài lớp vải, cởi đến hai lớp trong cùng thì quả nhiên đã chạy ra máu màu đỏ tươi.
Tuy nhiên, vì có máu chảy ra nên có thể cởi các lớp vải ra rất dễ dàng, sẽ không làm rách miệng vết thương, và cũng ngăn không để cho Nhạn Quy rơi nước mắt lần nữa.
Hắn liếc nhìn đôi mắt đỏ hoe của Nhạn Quy, nghiêm túc và chân thành nói: “Nhạn Quy cô nương, mấy ngày nay ngươi ở lại chỗ này để chữa trị vết thương, không được đi đâu cả và cũng không thể cử động lung tung, ngươi nghe rõ chưa?”
“Vâng.”
Sau khi Nhạn Quy đáp lại, nàng lại cảm thấy điều này không thích hợp nên tỏ vẻ đáng thương mà nói: “Nhưng phu quân của ta sẽ lo lắng.”
Ninh Mạch lập tức bị những lời nói này làm cho cứng họng, hắn quay đầu liếc nhìn Nguyên Trăn để xin giúp đỡ.
…Gia, ta không biết giải quyết vấn đề này, ngài nói đi.
Sau nhiều lần tỉnh lại, nữ tử không nói muốn trở về phủ mà lại nhắc đến phu quân khiến cho trong lòng Nguyên Trăn bùng lên ngọn lửa, thật là một nha đầu đơn giản. Hắn vươn tay xoa đầu Nhạn Quy và nói: “Sáng sớm ngày mai để cho mẫu thân của ngươi đến thăm ngươi.”
Quả nhiên, vừa nghe thấy mẫu thân của mình sẽ đến, khuôn mặt của Nhạn Quy sáng lên, suy nghĩ trong đầu lập tức biến mất mà chỉ muốn ngày mai mau đến để nàng gặp mẫu thân của mình.
Nàng phải hiểu tại sao bản thân lại trở thành như vậy.
Mặt trăng lặn và mặt trời mọc, ánh nắng ban mai cao ngất, ấm áp mà quét qua những giọt sương sớm ở khắp nơi, xuyên qua màn sương, chiếu vào hàng nghìn hộ gia đình.
Sáng sớm, Nhạn phu nhân lập tức được người đưa đến phủ Ngự Thân Vương.
Lúc này, Nhạn Quy vẫn còn chưa tỉnh, bà nhìn con gái đang ngủ say với vẻ cưng chiều, sau đó quay sang Nguyên Trăn và gật đầu xin lỗi: “Tối hôm qua, Vương gia đã vất vả rồi.”
Nếu Liên Liên tỉnh lại vào đêm qua, trong vương phủ lại không có nữ quan, thì những nam nhân cao lớn này đúng là gặp khó khăn rồi.
Nguyên Trăn không thèm để ý đến điều này mà chỉ nói: “Tối hôm qua tiểu nha đầu nói rằng nàng muốn trở về phủ Tự Vương. Sau khi nàng tỉnh dậy, Nhạn phu nhân hãy làm nàng từ bỏ ý nghĩ trong đầu mà không làm tổn thương nàng.”
Nhạn phu nhân liên tục gật đầu và nói: “Vương gia yên tâm, thần biết phải làm thế nào.”
Chương 24
Sau đó, Nguyên Trăn yên tâm rời đi.
Khi đến thư phòng, Tiết Tuân đã đợi sẵn ở chỗ này.
“Nói đi!” Nguyên Trăn đặt án thư sang một bên, nói.
“Thư Nhiên báo tin, hắn và quốc sư đã lên đường, trong vòng mười ngày là có thể tới kinh thành.”
Nguyên Trăn dựa lưng vào ghế, khẽ gật đầu và nói: “Tốt.”
Tiết Tuân lại nói: “Sáng sớm, Tự Vương đã vào cung, có lẽ là vì chuyện kết hôn với Lâm Chỉ Uyển.”
Khuôn mặt tuấn tú của nam nhân hơi cúi xuống, lông mi rũ xuống có vẻ mờ ảo, đôi tay đang gấp lại chậm rãi xoa xoa.
Hôm nay là sẽ hết thời hạn truy tìm thích khách, vì Nguyên Chính Tự muốn kết hôn với Lâm Chỉ Uyển nên y chắc chắn sẽ không khai ra Lâm gia
Như vậy thì y phải lựa chọn giữa tước vị và Nhạn Quy. Nếu được phong Vương thì sẽ có đất phong và đó là một nơi tuyệt vời để bồi dưỡng quân đội vững mạnh.
Mặc dù biết trong mắt cháu trai mình chỉ có quyền lực, vì đạt được mục đích sẽ làm bất cứ thủ đoạn gì, nhưng khi Nguyên Trăn nhìn thấy hành động nhỏ của y thì hắn cũng không dám chắc.
May mà hắn đã có hai sự chuẩn bị, nếu Nguyên Chính Tự lựa chọn hòa ly thì mọi người đều vui vẻ, nếu y lựa chọn tước vị thì cũng không sao cả, ít nhất thì có thể cho Nhạn Quy thấy rõ rằng chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà y đã cưới người khác làm trắc phi rồi.
Hai cái đều là những tình huống có lợi.
Có lẽ là vị hoàng đế kia sẽ không nói những lời vô ích với con trai Nguyên Chính Tự của mình.
Ngay sau đó, Triệu Dạng truyền đến tin tức.
Nguyên Chính Tự đã đưa ra quyết định.
…
Dựa vào tốc độ phát triển như hiện tại, đợi cho đến khi kết thúc thời hạn cấm túc ba tháng thì e rằng ngay cả ngôi vị cũng phải thay người.
Dù không được ra ngoài nhưng không có nghĩa là Nguyên Đình Diệp không biết chuyện gì đang xảy ra.
Hơn nữa, hắn có nữ tử mà hắn thích và không có một người nào sinh ra trong hoàng thất mà hiền lành cả.
Từ khi Nguyên Chính Tự và Nhạn Quy kết hôn, hắn càng chú ý đến phủ Tự Vương hơn. Khi nào Nguyên Chính Tự vào cung và rời cung thì điều đó nhanh chóng được truyền đến tai của Nguyên Đình Diệp.
Chỉ có điều là cuộc trò chuyện giữa hai phụ tử không được để người ngoài biết, nhưng Nguyên Đình Diệp hắn là do hoàng hậu sinh ra, là thái tử tương lai nên tự nhiên sẽ có người nể mặt hắn.
Nghe thấy những lời nói của tiểu thái giám thì thầm ở bên tai, Nguyên Đình Diệp như bị sét đánh trúng, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra vẻ kinh ngạc và khiếp sợ.
Hắn nhanh chóng đi đến cửa điện và nói với thị vệ trưởng đang đứng bên ngoài: “Ta muốn gặp hoàng thượng.”
Đại hoàng tử không phải là người kiêu căng ngang ngược, đối xử hiền lành với tôi ta, dù bị cấm túc nhưng chưa bao giờ làm khó dễ tôi tớ của mình. Ngay cả khi biết tin Nhạn Quy sẽ gả cho Tự Vương, hắn cũng bằng lòng chịu phạt. Lần đầu tiên đưa ra yêu cầu, thị vệ trưởng căn bản không cần suy nghĩ nhiều mà đã giúp hắn đi báo tin.
Lúc này, Triều Hòa đế đang chơi cờ vây với hoàng hậu, nghe nói Đại hoàng tử muốn gặp ông ta thì liền liếc nhìn vẻ mặt có chút không vui của hoàng hậu, sau đó đồng ý.
Hoàng hậu có họ là Thượng Quan, là muội muội ruột thái phó Thượng Quan Nghi Nhàn. Bộ dạng cũng không quá tuyệt đẹp nhưng được cái là một nữ nhân tài năng và có khiếu thẩm mỹ hơn người.
Hạ xuống một cái, ăn được sáu quân cờ của hoàng đế, rồi bà ấy mới nói: “Hoàng thượng đã nói rằng nếu thua thần thiếp thì sẽ đồng ý với thần thiếp một việc!”
Chơi cờ thua nữ nhân là một sỉ nhục nhưng chơi cờ thua thê tử thì là niềm vui, Triều Hòa Đế cười ha ha nói: “Vậy thì Hoàng hậu phải cố gắng rồi!”
Tài đánh cờ của hai người tương đương nhau, muốn nói ai giỏi hơn một chút thì chính là hoàng đế và lần này ông ta cũng suy nghĩ như vậy.
Thượng Quan Nghi Nhàn khẽ liếc nhìn, mỉm cười: “Không phải là hoàng thượng đã ở tình thế thua cuộc rồi ư?”
Triều Hòa Đế nhíu mày và nở nụ cười khó đoán.
Ngay sau đó, Đại hoàng tử Nguyên Đình Diệp đi đến Điện Thần Càn.
Sau khi chào hỏi cha mẹ, thấy hai người đang đánh cờ, hắn muốn nói lại thôi.
Hoàng hậu rất yêu thương con của mình, không muốn nhìn thấy hắn như vậy nên bà ấy chủ động hỏi: “Diệp Nhi đang trong thời gian bị cấm túc nhưng lại đến tìm phụ hoàng của con, chắc là có chuyện quan trọng đúng không?”
Dứt lời, hoàng đế cũng đưa mắt nhìn sang, ông ta muốn nhìn xem con trai của mình đến tìm mình vào lúc này là vì tình yêu hay là vì tương lai của chính mình.
Nếu vì tình yêu thì ván cờ ngày hôm nay là một sai lầm rồi.
Nếu là vì chính mình thì cũng coi như không lãng phí tình yêu thương dành cho hắn.
Dưới cái nhìn của phụ mẫu, Nguyên Đình Diệp “bịch” một tiếng mà quỳ xuống: “Con đã biết về chuyện của nhị đệ rồi.”
“Ồ! Con nắm bắt được tin tức rất nhanh.” Vẻ mặt của Triều Hòa Đế thoải mái, không tức giận khi bị người khác nghe lén cuộc trò chuyện của mình.
Nguyên Đình Diệp cắn răng rồi nói tiếp: “Nhị đệ lựa chọn tước vị.”
Hoàng đế thu hồi ánh mắt, hạ xuống một cái phát ra một tiếng “cạch”, âm thanh đó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và đánh vào can đảm của khiến Nguyên Đình Diệp, khiến cho hắn run rẩy.
“Hừ. Vì một nữ nhân mà sẵn lòng bỏ qua tước vị, thật đúng là con trai ngoan của trẫm.”
Hoàng hậu ở một bên nghe thấy cuộc nói chuyện của hai cha con, trái tim cũng run lên theo.
Con trai bà ấy có thích một nữ tử, là một người mẹ nên bà ấy tự nhiên là người đầu tiên biết rõ điều đó. Lúc này bà ấy thật sự lo lắng rằng con trai mình sẽ bảo hoàng đế thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, làm cho Tự Vương và tiểu nha đầu kia hòa ly.
Một đôi mắt phương liên tục nháy mắt với Nguyên Đình Diệp, nhưng Nguyên Đình Diệp hoàn toàn không bị ảnh hưởng, kiên trì giữ vững suy nghĩ ở trong lòng của mình.
Hắn đứng thẳng lưng và nói những lời sắc bén: “Nhị đệ sắp kết hôn với muội muội Chỉ Uyển?”
“Ừ!” Triều Hòa Đế cũng không nóng nảy, trả lời câu hỏi với vẻ thoải mái.
Ánh mắt của ông ta đã trở lại bàn cờ, khiến cho Nguyên Đình Diệp được giảm bớt một chút áp lực từ bề trên.
Nguyên Đình Diệp hít một hơi thật sâu rồi khí phách nói: “Đại Kỳ của chúng ta có quy định rằng trưởng tử đến tuổi thì sẽ được phong thái tử. Vào mùa hạ tháng sáu con đã tổ chức lễ trưởng thành rồi thì không biết khi nào sẽ được phong tước vị?”
Bầu không khí yên lặng như chết chóc.
Ngay cả bàn tay đang đánh cờ cũng cứng đờ giữ không trung và chưa hạ xuống.
Trái tim của Hoàng hậu nhảy lên đến cổ họng, con ngươi rung động, khẩn trưởng mà nhìn hoàng đế ở đối diện.
Nói dễ nghe thì chính là con trai có hoài bão, còn khó nghe là con trai có tham vọng và đang vội vàng muốn được ngồi trên ngôi vị hoàng đế.
“Cái này, cái này, hoàng thượng…”
Hoàng hậu muốn nói gì đó để chuyển sang chủ đề khác thì lại thấy hoàng đế đưa tay ra ngăn bà ấy lại, rồi lập tức đứng dậy từ chỗ ngồi và đi tới trước mặt Nguyên Đình Diệp.
Sau một lúc lâu mới nghe thấy ông ta nói: “Ngẩng đầu lên.”
Nguyên Đình Diệp ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
“Có biết tại sao phụ hoàng lại trì hoãn việc lập thái tử không?”
Nguyên Đình Diệp lắc đầu.
“Được phong làm thái tử thì phải cưới thái tử phi, con muốn cưới người nào?”
Nếu trước đây hỏi Nguyên Đình Diệp về điều này thì hắn sẽ không cần nghĩ ngợi mà nói là Chỉ Uyển muội muội.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ nghĩ đến nữ tử kia.
Hoàng đế không đợi hắn trả lời, ông ta dùng ngón chân cũng biết hắn muốn lấy ai. “Phụ hoàng vẫn chưa nghĩ ra nữ nhi nhà ai sẽ thích hợp với con và có thể giúp đỡ con trong tương lai.” Ông ta biết rõ với tính cách của Nguyên Đình Diệp thì hắn cũng có thể trở thành một hoàng đế bảo vệ kinh thành giống như ông ta. Bọn họ đều kém hơn so với Cửu đệ của ông ta về việc lập chiến lược và suy nghĩ cẩn thận tỉ mỉ.
Ông ta vui vẻ khi thấy tính cách của con trai mình được Cửu đệ yêu quý, nhưng cũng lo lắng rằng tính cách này của hắn sẽ bị họ hàng bên ngoại can thiệp vào chuyện cai trị trong tương lai.
Thượng Quan gia sẽ không bao giờ nghĩ đến điều đó nữa. Con gái của Lâm phủ là Lâm Chỉ Uyển lại thiếu sự quyết đoán và trái tim của một vị hoàng hậu.
Còn phủ Thừa Tướng, nói khó nghe thì đó chính là một Thượng Quan tiếp theo.
Nhưng hiện tại, Lâm gia và con trai thứ hai của ông ta đang ở cùng một phe nên ông ta cũng phải hạ quyết tâm.
Thì ra là như vậy sao? Con ngươi đang nhìn cha của mình dần dần hỏi đỏ lên.
Nguyên Đình Diệp vội vàng cúi đầu, nói: “Nhi tử nghe theo mọi sự sắp xếp của phụ hoàng.”
“Đứng lên đi!” Sau đó quay người chạy nhanh về phía Liễu Nghi Nhàn: “Ngày mai bảo đại ca qua.”
Những lời này vừa được nói ra thì coi như đã kết thúc việc lựa chọn thái tử phi.
Liễu Nghi Nhàn mừng rỡ đứng dậy và cúi đầu tạ ơn.
Nguyên Đình Diệp rời đi, nhưng hắn đã đánh giá thấp phụ thân của mình.
Hắn cho rằng không có ai biết suy nghĩ ở phía sau mọi hành động của hắn ngày hôm nay, nhưng thật ra Triều Hòa Đế đã nhìn thấu hắn rồi. Nguyên Chính Tự sẵn lòng chọn tước vị chứ không muốn buông Nhạn Quy ra, như vậy thì Đình Diệp chỉ có thể nắm giữ quyền lực nhiều hơn y thì mới đoạt lại được nữ tử kia trong tương lai.
Tuy nhiên, hai đứa trẻ này suy nghĩ thật đơn giản, đối thủ của bọn họ là Cửu đệ của ông ta. Trừ khi là chính hắn nhường, nếu không thì hắn chắc chắn sẽ không bao giờ cho người khác có cơ hội lấy đi thứ mà hắn coi trọng.
Cũng tốt thôi, ông ta rất vui mừng khi xem cuộc vui này.
Ván cờ còn chưa kết thúc nhưng người đã rời đi.
Vốn tưởng rằng Nguyên Đình Diệp đến vì Nhạn Quy nên hoàng đế đã cho hoàng hậu một cơ hội để cầu xin sự tha thứ, nhưng hiện tại không cần nữa, con trai lớn của ông ta cũng coi như đã trưởng thành hơn một chút rồi.
Sự việc phát triển cũng không bởi vì sự tái sinh của Nhạn Quy mà đi chệch quỹ đạo của lịch sử, nhưng nó lại khác với đời trước, có nam nhân kia nên mọi thứ đều sẽ khác.