Bị tra nam bỏ ta gả cho hoàng thúc của hắn - Chương 19-20
Đọc truyện Bị tra nam bỏ ta gả cho hoàng thúc của hắn Chương 19-20 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bị Tra Nam Bỏ, Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn – Chương 19-20 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 19
Ngự thân vương phủ.
Nhạn Quy vẫn còn đang trong trạng thái hôn mê, Nguyên Trăn trước tiên là đến thăm nàng, sau đó mới tới thư phòng.
Có Ninh Mạch canh giữ, hắn cũng thấy yên tâm hơn.
Ninh Mạch đang ngồi trên cẩm đôn canh chừng cho Nhạn Quy, nhìn theo bóng lưng thật dài đang rời đi, âm thầm trợn trắng mắt, từ đêm qua tới giờ cứ luôn canh giữ ở đây, có cho người ta nghỉ ngơi không hả, không thấy bọng mắt của ta thâm đen hết rồi sao?
Đương nhiên, hắn đâu dám nói thế, tối qua ngoại trừ hắn, vị vương gia cao quý này cũng canh giữ suốt cho tới sáng.
Cho dù hắn chọn con gái cũng sẽ không có trở ngại gì lớn, bôi thuốc thay thuốc đúng giờ đợi nàng ta tỉnh lại là được, nhưng tổ tông này mềm rắn đều không chịu, cuối cùng lấy sức khỏe của hắn ra uy hiếp… không dưỡng thương cho tốt độc sẽ dễ bị phát tác… vẫn không có hiệu quả.
Cuối cùng Ninh Mạch chỉ đành từ bỏ, nói tới, bọn họ đều rất hiểu chủ tử của mình, chỉ cần chuyện đã quyết thì không ai có thể chi phối được, có nói nát miệng cũng không được.
Nhưng mà, Ninh Mạch nghiêng đầu nhìn Nhạn Quy, đột nhiên nghĩ ra một suy nghĩ — người sau này có thể thay đổi được chủ ý của vương gia e là đã xuất hiện rồi.
Trong thư phòng.
Triệu Dạng đang đứng trước bàn án, bẩm báo những chuyện mà hắn ta tra được mấy ngày gần đây cho Nguyên Trăn.
Cần vương gia quay về định đoạt, rất rõ ràng không chỉ là những lời đồn đại, ngoài ra còn có một chuyện quan trọng khác.
“Hôm đó Tuân gửi tin thu hẹp phạm vi đến, thuộc hạ đã phái người quan sát phủ đệ của mấy vị nội các quân cơ đại thần, vô tình phát hiện Lâm tướng quân tay cầm roi ngựa từ trong khuê nữ viện đi ra, sắc mặt vô cùng phẫn nộ, Lâm tướng quân rất là yêu thương con gái, ở kinh thành này không ai mà không biết, thuộc hạ đích thân canh giữ ở ngoài phủ tướng quân, sợ người khác đánh rắn động cỏ.”
“Tờ mờ sáng hôm nay, thuộc hạ nhìn thấy Lâm tướng quân lại đi tìm con gái, không lâu sau, trong phòng xảy ra cãi vã, thuộc hạ đứng ở xa, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ “thích khách, lời đồn, thất vọng”. ”
Triệu Dạng và Tiết Tuân bằng tuổi nhau, một người là thủ lĩnh minh vệ, một người là thủ lĩnh ám vệ.
Nói kỹ càng hơn, người đứng bên cạnh Nguyên Trăn chính là Triệu Dạng, chỉ có điều tính cách của Triệu Dạng không tỉ mỉ như Tiết Tuân, vẫn luôn bôn ba bên ngoài.
Nguyên Trăn xoa xoa đốt ngón trỏ, khóe miệng mỏng khẽ gợi lên một đường vòng cung có vẻ hung ác, tà mị.
Trong đôi mắt nâu đen dần dần lộ ra một nụ cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt nhưng lại tràn đầy chờ mong, liền nghe thấy hắn nói: “Truyền tin tức này cho Tự vương.”
Tiết Tuân và Triệu Dạng không hiểu tại sao phải giúp Nguyên Chính Tự giải quyết chuyện cấp bách này, nhưng nhìn sắc mặt của vương gia, nhất định là sắp có kịch hay để xem rồi.
…
Phủ Tự Vương, thư phòng.
Sau khi Nguyên Chính Tự trở về, y đã gọi hết thuộc hạ của mình ra trút giận lên từng người một.
Roi vung ra tạo thành tiếng “bốp bốp bốp”, cảm giác da thịt như muốn nứt ra.
Cũng không có ai dám kêu đau, bây giờ chủ tử của họ là vương gia rồi, rời khỏi hoàng cung, hành vi có quái đản càn rỡ hơn trong cung cũng không có ai quản.
“Có biết hoàng thượng nói thế nào không? Còn không tra ra sẽ phế bỏ phong hiệu của ta, bây giờ bổn vương nói cho các người biết, nếu như ngày đó thật sự xảy ra, từng người các người sẽ phải xuống địa ngục hối lỗi cho ta.”
Sóng này chưa yên sóng khác đã tới, cảm giác toàn thế giới đều đối địch với hắn, Nguyên Chính Tự giống như sắp phát điên, đường đường là vương gia, sao lại rơi vào bước đường này.
“Bụp!”
Lúc này, một chiếc phi tiêu từ bên ngoài cửa sổ đang mở lao thẳng vào trong, kèm theo một tờ giấy cắm vào cột nhà.
“Ai?” Nguyên Chính Tự giật mình, lập tức cầm roi đi ra ngoài, nhìn xung quanh.
Tiền viện ngoài hòn non bộ và những chiếc lá thu rơi rụng ra, chẳng còn gì khác.
Y mau chóng quay trở vào trong, rút phi tiêu xuống, mở tờ giấy trắng đã bị rách một vệt ra.
Lướt từ trên xuống một hồi, chỉ thấy y đột nhiên đóng tờ giấy lại, ánh mắt nhìn vào không gian, trầm tư suy nghĩ, người đưa bức thư này đến là ai.
Sau đó chỉ thấy y khẽ lắc đầu, phủ định người đang bị khả nghi trong đầu, đại hoàng tử, hoàng thúc tuyệt đối không thể giúp hắn.
Lẽ nào là…
“Ha ha ha…” Nguyên Chính Tự cầm tờ giấy đó đột nhiên bật cười, vui vẻ vô cùng, cuối cùng ông trời cũng chịu đứng về phía hắn một lần.
Đám hạ nhân quỳ dưới đất nhìn hắn ngây ngốc, chẳng lẽ vương gia nhà mình phát điên rồi sao?
“Người đâu, lấy giấy bút tới.”
Uyển Nhi muội muội, cuối cùng nàng cũng thuộc về ta.
…
Ở kiếp trước, Lâm Chỉ Uyển nói với Nhạn Quy, người Nguyên Chính Tự thật sự yêu là nàng ta, nàng chẳng qua chỉ là thế thân tạm thời mà thôi.
Thật ra, đối với Nguyên Chính Tự mà nói, tình yêu của y đối với Lâm Chỉ Uyển, còn phải suy nghĩ nhiều hơn về gia thất và thế lực phía sau.
Đối với một người trong lòng chỉ có quyền thế địa vị mà nói, tình yêu chỉ là nét điểm tô cho năm tháng được thêm tĩnh lặng.
Hơn nữa ánh mắt của Lâm Chỉ Uyển chưa bao giờ để ý đến y, từ nhỏ đến lớn chỉ vây quanh bên cạnh Nguyên Đình Diệp, điều đó cũng khiến y nảy sinh ra tâm lý muốn chiếm đoạt mạnh mẽ.
Thứ không thể có được luôn là thứ tốt nhất, trong mắt càng không có người đó, thì càng muốn vồ vập, dùng mọi cách để khắc sâu hình bóng của chính mình vào đôi mắt lạnh lùng và kiêu ngạo, rồi mới xâm nhập vào trong tim, hoàn toàn chinh phục nó.
So ra, Lâm Chỉ Uyển được Nguyên Chính Tự yêu thích hơn là Nhạn Quy, ngoại trừ nàng ta là con gái của Lâm tướng quân, một mặt là chấp niệm từ nhỏ, một mặt quả thật là nàng ta xinh đẹp hơn Nhạn Quy nhiều, đáng để hắn trao tình yêu đi nhiều hơn.
Ngày hôm sau, Thăng Diệp Lâu.
Tửu lâu sang trọng nhất ở kinh thành.
Đây là nơi lựa chọn hàng đầu cho các quan quý nhân, thương gia giàu có tụ tập lại.
Để không thu hút sự chú ý, Nguyên Chính Tự đã sớm đợi ở phòng phụ phía tây.
Mãi đến chiều, Lâm Chỉ Uyển mới thong dong đến muộn.
Khi Lâm Chỉ Uyển nhận được bức thư này, nàng ta đang ở khuê phòng viết thư cho Nguyên Đình Diệp, thể hiện sự quan tâm của nàng ta.
Dù đã qua một ngày một đêm, nàng ta vẫn chưa hết hoảng sợ, khi nàng ta nhận được bức thư, nhìn thấy nội dung trong đó, thì hóa đá ngay tại chỗ.
Phải mất một khoảng thời gian, nàng ta mới hồi phục được năng lực suy nghĩ.
Dáng người uyển chuyển dịu dàng đột nhiên ngã ngồi xuống đất, bút mực vương vãi khắp nơi, hoang mang lo sợ.
Chỉ cần vừa nghĩ đến là Nguyên Chính Tự mời, nàng ta liền cảm thấy trong lòng bất an, trực giác cho thấy đối phương tìm nàng ta chẳng có ý tốt gì.
Thích sát hoàng tộc là tội tru di cửu tộc, nếu hắn lấy ra uy hiếp, muốn dựa vào đó được lợi vài thứ, nàng ta nên đồng ý hay là không đồng ý đây.
Nàng ta vội vàng đốt bức thư đi, ngay cả người thân cận nhất là Nhạc Vận cũng không nói, bởi vì nàng ta cảm thấy đây là sự sỉ nhục.
Sự sỉ nhục vì bị người mà bản thân ghét nhất tóm được sơ hở, dùng nó để uy hiếp nàng ta.
Nàng ta muốn trì hoãn, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo dài bấy lâu, bởi vì nàng ta cảm thấy chỉ cần đến nơi hẹn, cả đời này của nàng ta sẽ không thoát khỏi được hắn.
Chỉ có điều, nam nhân cố chấp này vốn không cho nàng ta cơ hội trốn thoát.
Sau một hồi, nàng ta lại nhận được một bức thư.
Nội dung chỉ vỏn vẹn một câu: “Đêm nay không đợi được nàng tới, sáng ngày mai cả nhà Lâm phủ sẽ phải vào thiên lao.”
Lâm Chỉ Uyển làm sao dám tức giận, càng không dám bỏ trốn, chỉ đành trang điểm một chút rồi ngoan ngoãn đi tới Thăng Diệp Lâu.
Chỉ có mình nàng ta, không dẫn thêm bất cứ ai.
Khi nàng ta mở cửa bước vào, đôi mắt của Nguyên Chính Tự vô thức dán lên, không hề che giấu tính chiếm hữu của y đối với nàng ta.
Quả nhiên, Nhạn Nhi có ăn mặc lộng lẫy cỡ nào đi chẳng nữa cũng không sánh bằng Chỉ Uyển muội muội.
Một người kiều diễm, một người trong sáng.
Ai cũng có nét đẹp riêng, nhưng y lại thích người này hơn.
Lâm Chỉ Uyển sắc mặt không tốt ngồi ở đầu bàn đối diện với y.
Không cần chào hỏi thêm, đi thẳng vào chủ đề: “Nói đi, tìm ta đến đây rốt cuộc có mục đích gì?”
Sự xuất hiện của Lâm Chỉ Uyển ngay lập tức làm tan biến sự cáu kỉnh bực bội do người khác gây ra cho Nguyên Chính Tự.
Tâm trạng y đặc biệt tốt, mỉm cười nói: “Chỉ Uyển muội muội hà tất phải vội vã như thế, trên đường tới chắc mệt lắm nhỉ? Nào, uống chén trà trước đi.”
Lâm Chỉ Uyển bị câu nói này chọc cười, nàng ta là con gái của tướng quân, cho dù đi bộ đến Thăng Diệp Lâu này cũng không hề thấy mệt.
Nàng ta bực bội liếc nhìn đối phương một cái, đột nhìn dịu dàng nói: “Tin tức này từ đâu mà Tự vương lại có? Vu oan cho người khác không phải là chuyện đùa.”
Hắn khẽ cười một tiếng, nhấp nhẹ ngụm trà, trong lòng đã có dự tính trước, nói: “Nếu thật sự vu oan, e là Chỉ Uyển muội muội sẽ không đến đây.”
Nghe vậy nụ cười trên mặt nàng ta chợt cứng đờ, nàng ta vội chồm tới, uy hiếp nói: “Nghĩ là Lâm Chỉ Uyển ta sợ ngài?”
Nguyên Chính Tự chắp hai tay đến bên miệng, cười lên thành tiếng, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Chỉ Uyển muội muội, ta đến tìm nàng không có ý gì khác, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Lâm Chỉ Uyển bắt đầu sắp mất kiên nhẫn, nếu không phải bị người ta nắm cán, nàng ta chắc chắn đã xoay người rời đi rồi.
“Ta muốn cưới nàng.”
Bầu không khí bỗng dưng im bặt.
Nguyên Chính Tự nhàn nhã nhìn nữ tử phía đối diện, giữa hai người, chẳng ai có hành động gì cả.
Tính trăm phương ngàn kế, cũng không tính được lúc này, Lâm Chỉ Uyển bị câu nói này làm cho đơ người, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nam nhân đối diện.
Khi phản ứng lại, nàng ta chẳng hề do dự mà từ chối thẳng thừng: “Không được.”
Người mà nàng ta muốn lấy cả đời này chỉ có Đình Diệp ca ca, còn Nguyên Chính Tự, ngay cả làm bạn nàng ta còn chưa từng nghĩ tới chứ đừng nói là gả.
Đáp án này cũng chẳng khiến Nguyên Chính Tự bất ngờ, nhưng y rất có lòng tin, đứng dậy đi đến bên cạnh Lâm Chỉ Uyển, nói: “Chỉ Uyển muội muội, ta biết trong lòng nàng chỉ yêu đại ca của ta, nhưng trong lòng hắn chỉ có Nhạn Nhi, bây giờ Nhạn Nhi gả cho ta rồi, đại ca cũng không còn tơ tưởng nữa, nhưng nàng lại có cơ hội.”
Lâm Chỉ Uyển nghe đến đây, sắc mặt lạnh lùng dần dịu lại, nhưng lại nghe thấy đối phương chuyển chủ đề, nói: “Chỉ đáng tiếc, đại ca ta là một người chung tình như thế, giống như phụ thân ta, e là cả đời này nàng cũng không có cơ hội.”
“Ha ha!” Lâm Chỉ Uyển cười khẩy một tiếng, con gái của hộ quốc đại tướng quân muốn gả cho hoàng tử, ngoại trừ Liễu Mi Tương của phủ thừa tướng, con gái thái phó Thượng Quan Hi, không có ai có thể bì với nàng ta.
“Lấy một phu quân trong lòng đã có người con gái khác, đêm đêm kề nhau, nhưng lại nhớ đến người kia, Chỉ Uyển muội muội trước giờ luôn kiêu ngạo có thể chịu đựng được sao? Hơn nữa, Chỉ Uyển muội muội là người con gái kiều diễn tuyệt mỹ, chắc là sẽ không dễ dàng gì để người con gái khác chiếm chồng mình chứ?”
Lâm Chỉ Uyển như bị nói trúng tim đen, đôi mắt đẹp trợn to, tức giận nói: “Ngài thì làm được sao?”
Nàng ta vốn định chế giễu phản bác lại một câu, từ xưa nam nhân đã năm thê bảy thiếp, huống hồ gì đây còn là dạng quý tộc.
Không ngờ, nam nhân đang cười toe toét kia đột nhiên nghiêm túc, ngồi trên ghế đẩu bên cạnh Lâm Chỉ Uyển, nhìn chằm chằm vào người đối diện, trìu mến nói: “Chỉ cần Chỉ Uyển muội muội có thể gả cho ta, đời này ta nhất định chỉ thương mình nàng, yêu mình nàng, những người khác đều để sang một bên, hoặc là do nàng xử trí.”
Dẫu sao vẫn là một thiếu nữ đến tuổi cập kê chưa tới một năm, lớn như vậy rồi vẫn chưa gặp ai thâm tình nhìn nàng ta nói ra mấy lời tình cảm dành riêng cho hai người, làm sao tránh khỏi được sẽ có ngày trái tim không chịu khống chế mà lỡ nhịp.
Nàng ta đột nhiên đứng dậy, hai má đỏ ứng, từ trên nhìn xuống, nói: “Ta không tin.”
Giọng nói có chút dịu dàng.
Nói xong, nàng ta lùi lại rồi chạy ra ngoài.
Nguyên Chính Tự nhướng mày, nói với bóng lưng duyên dáng sắp rời khỏi cửa: “Ta còn ba ngày nữa.”
Lâm Chỉ Uyển đột nhiên dừng lại ở cửa một lúc, rồi rời đi chẳng hề quay đầu lại.
Nàng ta biết, còn ba ngày nữa là đến kỳ hạn báo cáo nhiệm vụ của Nguyên Chính Tự, nếu nàng ta không đồng ý với y, chỉ có thể lấy nàng ta ra gánh tội, đến lúc đó cả nhà họ Lâm…
Đôi môi đỏ mọng không còn kiều diễm như trước.
Chương 20
Nguyên Chính Tự vốn tưởng đang nắm chắc phần thắng trong tay lại không hề biết, nhất cử nhất động của bọn họ từ đầu đến cuối đều bị người ta dòm ngó, mà người đó chính là Triệu Dạng.
Lâm Chỉ Uyển do Nguyên Trăn giao cho hắn ta, trong số nhiều thuộc hạ của Nguyên Trăn, Triệu Dạng là người giỏi nhất về trinh sát, che giấu và võ nghệ.
Phủ ngự thân vương.
Tiết Tuân nhận được giấy tin do Triệu Dạng phóng tới, lập tức đi vào trong phòng ngủ giao cho Nguyên Trăn.
Nguyên Trăn liếc nhìn nó, thần sắc chẳng có chút dao động vo thành một cục rồi ném nó lại cho Tiết Tuân, đưa mắt nhìn Nhạn Quy vẫn còn đang nhắm mắt, nói: “Bên phía Bắc Điện Quốc sao rồi?”
“Với năng lực của Thư Nhiên, bôn ba ngày đêm, một nắng hai sương, chắc không tới nửa tháng là có thể mời được quốc sư Bắc Điện Quốc.”
Nguyên Trăn khẽ gật đầu, rồi bảo Tiết Tuân lui xuống.
Nguyên Trăn ở trước mặt hoàng đế nói là đến làng cổ ở núi Ô Nha tìm thần bà, thực chất là đi tìm quốc sư Bắc Điện Quốc.
Đương nhiên có mục đích không để cho người ngoài biết.
…
Hoàng hôn rực rỡ, mây đỏ như lửa, ngày mai thời tiết rất tốt.
Nhưng mà trước khi chưa đến hồi kết, thì không thể tùy ý trông mong, chủ quan tưởng tượng ra một chuyến xuất hành suôn sẻ.
Sau bữa tối. Một đôi phu phụ đến vương phủ của ngự thân vương. Đôi phu phụ này không phải ai khác, mà chính là cha mẹ của Nhạn Quy.
Xảy ra sự việc lần này, phu phụ Nhạn Hồng nào có tiện ra ngoài, chỉ đành đợi màn đêm buông xuống, trên đường không còn bóng người, mới dám đặt chân tới của phủ ngự thân vương.
Phủ ngự thân vương dường như liệu được bọn họ sẽ tới, vừa tới trước cửa, Tiết Tuân đã đứng đợi ở đó, nghênh tiếp bọn họ vào phủ như khách quý.
Nhạn Hồng được yêu mến mà thấy trong lòng lo sợ, cố nặn nụ cười khách sáo đi theo Tiết Tuân vào trong.
Khi hỏi con gái mình ở đâu, có được câu trả lời là trong phòng ngủ của vương gia, Nhạn Hồng đang đi đột nhiên khựng lại, bắt đầu trở nên thận trọng.
“Ha ha, trai gái tụi nó…”
Nhạn Hồng vô cùng thẹn thùng, lại không thể nói rõ, suy cho cùng đó cũng là người tôn quý nhất của Đại Kỳ ngoại trừ thánh thượng.
“Thụ thụ bất thân?” Tiết Tuân cảm thấy không cần phải tránh hiềm nghi, lập tức vạch trần.
Dọa cho Nhạn Quy khắp người đều là mồ hôi, lau cũng chẳng kịp.
“Ha ha, Tiết tiểu đệ nói đùa rồi, làm gì có chuyện đó.” Nhạn Hồng vả mặt tự phủ nhận lời vừa rồi của bản thân.
Nhạn phu nhân bình tĩnh hơn Nhạn Hồng một chút, dẫu sao bà ấy cũng đã sớm biết chuyện con gái mình thích ngự thân vương rồi.
Trưởng bối với vãn bối, bà ấy thật sự không tin mấy lời hoang đường kia.
Tiết Tuân thầm vui trong lòng, thấy Nhạn Hồng đại nhân không ra dáng quan bèn thân thiện đáp: “Nhạn đại nhân đừng khẩn trương, vương gia và lệnh ái không giống như những gì truyền ra bên ngoài đâu, bọn họ tôn trọng lẫn nhau, sẽ không làm chuyện quá giới hạn, chỉ là… ”
“Chỉ là cái gì?”
Những lời này quả thật có thể kích động lòng người, một bên là vương gia, một bên là người của vương gia, nhà họ Nhạn ông ta thật sự không thể đắc tội!
Vẻ mặt của Tiết Tuân trở nên nghiêm túc, nói ngắn gọn chuyện xảy ra trên người Nhạn Quy cho Nhạn Hồng phu nhân biết.
Để họ chuẩn bị trước, tránh để vào đó kinh động tới vương gia.
Hắn không nói chuyện bị dính vu thuật ra, chỉ nói chuyện tự vẫn sau khi chạy khỏi phủ vương gia.
“Cái gì!”
Tiết Tuân nói ngắt đầu bỏ đuôi, nhưng lại càng dễ khiến người ta hiểu lầm.
Phu phụ Nhạn Hồng lúc đầu vốn định khuyên con gái quay về phủ Tự Vương, đã gả làm phu thê rồi, thì phải nên an phận, giúp chồng dạy con, cả đời cũng chỉ như thế mà thôi.
Nhưng bây giờ, hai phu phụ đều như sắp khóc, lòng đau như cắt, cũng không hàn huyên thêm với Tiết Tuân, tự mình xông vào phòng ngủ của ngự thân vương.
Lúc này, họ cũng chẳng quan tâm đến tôn ti lễ giáo nữa, con gái bảo bối mới là quan trọng nhất.
Nếu như Nguyên Chính Tự không phải vương gia, Nhạn Hồng đã rút thắt lưng ra mắng cho một trận tại chỗ rồi.
Ngày ngắn đêm dài, trời đã dần chuyển tối.
Sự xuất hiện của phu phụ Nhạn Hồng khiến căn phòng nặng nề càng thêm vài phần bi thương.
Nguyên Trăn được giáo dưỡng rất tốt nên biết nhường vị trí để đôi phu phụ đó tới thăm nom.
Một bên cổ được băng bó rất kỹ, nhưng vải băng vẫn nhuốm một ít màu đỏ nhạt, có thể nhìn ra, vết thương không bình thường.
Nhạn Hồng chỉ có một trai một gái, cực kỳ yêu thương, đặc biệt là con gái bảo bối của ông ta, ở buổi thu yến ông ta chỉ dẫn theo Nhạn Quy là biết rồi.
Người cha già cảm thấy không ổn, bèn kéo lấy tay thê của ông ta, nghẹn ngào nói: “A Kiều, từ khi nào mà Liên Liên của chúng ta phải chịu tội như thế?”
Nhạn phu nhân bình tĩnh hơn ông ta rất nhiều, lau đi những giọt nữa mắt mơ hồ, cũng chẳng đau buồn mấy, vỗ vỗ lưng chồng mình, nói: “Yên tâm, có vương gia ở đây, con gái sẽ không sao mà.”
Người ta không biết, còn tưởng là bị đổi vai cho nhau rồi.
Nếu Nhạn Quy tỉnh dậy, nhất định sẽ nghĩ, cha, thứ mà con từng chịu còn đau đớn dày vò hơn gấp trăm lần, cho nên cái này chẳng là gì đâu, các người đừng đau buồn quá.
Không biết nàng có nghe thấy tiếng nói bên ngoài hay không, nhưng có một giọt nước mắt chậm rãi từ khóe mắt rơi xuống khăn gối.
Nguyên Trăn cứ chăm chú nhìn Nhạn Quy đột nhiên phát hiện ra, ánh mắt trầm xuống, bỗng chốc có ý muốn đuổi Nhạn Hồng ra ngoài.
Không ngờ một đại lão gia như Nhạn Hồng, lại khóc lóc như thế, đúng là ảnh hưởng tới Nhạn Quy tịnh dưỡng.
Hửm?
Nguyên Trăn dường như đã có một phát hiện lớn.
Hắn đứng một bên rũ mắt xuống nhìn Nhạn Hồng, trầm giọng hỏi: “Biệt danh của lệnh ái là Liên Liên?”
Đối diện với câu hỏi của quyền quý, Nhạn Hồng bất giác gật đầu: “Đúng vậy! Lúc nhỏ con bé hay khóc, mặt đỏ bừng, nhìn thấy rất là đáng thương, nên mới có nhũ danh như thế.”
Nói rồi, sắc mặt Nhạn Hồng đột nhiên nghiêm túc hẳn đi, đứng dậy đi đến trước mặt Nguyên Trăn, sau khi hành lễ, nói: “Vương gia, có thể giúp được Liên Liên chúng thần không?”
“Giúp gì?”
“Giúp nó hòa ly!”
Sau cuộc nói chuyện, ngoại trừ Nguyên Trăn, sắc mặt của mấy người trong nhà đều thay đổi.
Nhạn phu nhân run rẩy nhìn Nguyên Trăn, không biết hắn sẽ trả lời như thế nào.
Hôn nhân là do ngự thân vương định ra, bọn họ muốn hòa ly, còn là cháu trai của ngự thân vương, nghĩ thế nào thì cơ hội cũng rất mỏng manh.
Đây chẳng phải là chính tay vả vào mặt ngự thân vương sao? Chính miệng nói với hắn, chúng ta bất mãn ngài chỉ hôn như thế, là ngài hại con gái chúng ta, ngài phải bồi thường…
Nguyên Trăn nhướng mày, lập tức bước tới cạnh chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, ánh mắt màu trà liếc nhìn Tiết Tuân, Tiết Tuân vội vàng qua đó rót trà cho hắn.
Hắn cầm chén trà màu trắng ngọc, lặng lẽ thưởng thức.
Nhất thời chẳng nói gì.
Bầu không khí vẫn yên ắng, chỉ còn lại tiếng tim nến phập phùng.
Phu phụ Nhạn Hồng căng thẳng đến mức nghẹn họng.
Nhạn phu nhân lo lắng nhìn chồng mình, rồi lại nhìn Nguyên Trăn, đứng cùng hàng với Nhạn Hồng, tỏ vẻ nghiêm túc, nói: “Vương gia, tướng công chàng không phải phủ định ý của ngài, chúng thần cũng không có tư cách đó, xảy ra chuyện như thế, người làm cha mẹ chỉ mong sau này con gái được bình an mà sống thôi. ”
“Đúng rồi, tháng trước Liên Liên có nói, cả đời này nó chỉ có hai tâm nguyện, một là bảo vệ người nhà, một là chăm sóc cho ngài.”
Vừa dứt lời, Nhạn Hồng kinh ngạc quay đầu lại nhìn phu nhân mình, vậy mà ông ta lại không biết chuyện này, không ngờ Liên Liên của ông ta lại nói những lời thân mật như thế, bảo vệ gia đình, nhưng tại sao lại còn có tâm nguyện đi chăm sóc ngự thân vương chứ?
Bởi vì trà nóng, đôi môi mỏng hồng nhạt đỏ như son đỏ, khóe miệng hai bên hơi nhếch lên, để lộ tâm trạng rất tốt, nhưng hắn vẫn không trả lời.
Nhạn phu nhân cũng không biết, có hai tâm nguyện này, Nguyên Trăn sẽ đích thân bảo vệ cả đời.
Khi đó, phu phụ Nhạn Hồng đều cúi đầu, chỉ biết ngự thân vương này thật sự rất khó nói chuyện, nhưng có thể hiểu được, bản thân chuyện này cũng không dễ xử lý.
Nhạn phu nhân nhấp môi, đột nhiên quỳ xuống trước ngự thân vương, tiếp tục nói: “Chỉ cần ngự thân vương có thể giúp Nhạn Quy lần này, sau đó ngài có yêu cầu gì, Nhạn gia chúng thần dù có vào chỗ dầu sôi lửa bỏng cũng không từ nan.”
Ánh mắt của Nhạn Hồng cũng đồng tình, liền quỳ xuống, nói: “Vào chỗ dầu sôi lửa bỏng, đến chết không từ.”
Nguyên Trăn quay đầu lại khẽ liếc Tiết Tuân, nói: “Nhạn chính khanh, đứng dậy rồi nói.”
Tiết Tuân nhận được tin, vội vàng tiến lên dìu phu phụ Nhạn Hồng đứng dậy.
Sau đó, hắn quay sang hai người Nhạn Hồng và nói: “Hôn nhân giữa Nhạn Quy và Tự Vương là do bệ hạ sắc phong, bách quan chúc phúc, hòa ly đâu có đơn giản như thế.”
Sắc mặt Nhạn Hồng tái nhợt, giống như trời sập: “Thế phải làm sao đây? Chỉ cần có cách, Nhạn Hồng dù có hi sinh tính mạng quyết làm cho được.”
Vẻ mặt của Nguyên Trăn có chút bình tĩnh, tuấn diễm xuất trần, không gì có thể làm khó, hắn điềm nhiên nói: “Chuyện hòa ly bổn vương có thể giúp, nhưng các ngươi phải ngăn cản Nhạn Quy đi tìm Tự vương.”
Phu phụ Nhạn Hồng sửng sốt, mi mắt đều hiện lên vẻ khó tin: “Ý này của vương gia là cho dù Liên Liên lấy cái chết minh giám, vẫn phải đi tìm Tự vương?” Nhạn phu nhân không thể tin được, con gái bà ấy ra sao, bà ấy còn không rõ à? Đối với Tự vương cũng chỉ là đấu đá quyền thế, nữ nhi ngây thơ, nàng đối với hắn vẫn chưa phải là tình yêu.
Nhạn Hồng buồn bã nói: “Liên Liên nhà ta đã yêu sâu đậm như thế rồi sao?”
Nhạn phu nhân chẳng thèm nhìn ông ta, sau đó nhìn về phía Nguyên Trăn, nói: “Vương gia, tại sao lại thế?”
Nguyên Trăn đương nhiên có chuyện khó thể nói ra, chỉ nói: “Tính cách lệnh ái chân thành lương thiện, tôn trọng lễ nghĩa, đã gả làm vợ người, sợ là không làm được chuyện trái với lẽ thường như thế. ”
Đúng, Liên Liên rất ngoan.
Hai mắt Nhạn Hồng đỏ hoe, kiên định nói: “Ngự thân vương yên tâm, chuyện này giao cho hạ quan, quyết không để nó đi gặp Tự vương.”
Nguyên Trăn khẽ gật đầu, che giấu sự sắc sảo trong đôi mắt nâu dưới cặp lông mày đậm.
“Sau khi lệnh ái khỏe lại, bổn vương sẽ đích thân đưa về Nhạn phủ.”
Phu phụ Nhạn Hồng xúc động không thôi, bái tạ rồi nắm tay rời khỏi.
Dưới ánh trăng lơ lửng, đêm càng thêm lạnh lẽo.
“Vương gia, ngài về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có ta trông chừng.” Ninh Mạch tập trung trên người Nguyên Trăn, thúc giục hắn rời đi.
Hiện tại phòng ngủ của Nguyên Trăn đã bị Nhạn Quy chiếm giữ, hắn chỉ có thể đến phòng phụ, một nơi nghỉ mà hạ nhân có thể tiện chăm sóc chủ tử.
Trong vương phủ rộng lớn này, không phải không có căn phòng khách nào có chất lượng tốt, tuy nói có Ninh Mạch ở đó, nhưng hắn vẫn không an lòng.
Khiến hắn không an lòng không phải vì y thuật của Ninh Mạch, mà là vu thuật trên người Nhạn Quy, sợ hắn không bảo vệ nàng một phút, thì người con gái đó sẽ tự mình rời khỏi, đi tới phủ Tự Vương.
Trời đêm tĩnh lặng, trong không gian quạnh quẽ cho dù là chiếc lá rơi cũng có thể nghe thành tiếng.
Người con gái ngưỡng mộ trong lòng đang mang vết thương ở phòng bên cạnh, Nguyên Trăn căn bản không thể chợp mắt được.
Khi tỉnh dậy sau cơn mơ, thì nghe thấy tiếng Nhạn Quy từ phòng bên truyền tới.
Nghĩ rằng mình đã tỉnh, hắn vội vàng đứng dậy mặc chiếc áo choàng lớn, đi đôi giày lông cáo tinh xảo, vào phòng ngủ chính.
Ninh Mạch dựa vào lưng ghế, gáy ngủ say sưa.
Nguyên Trăn lạnh lùng liếc mắt một cái, sau đó đến trước giường.
“A! Vương gia, sao ngài dậy rồi?” Ninh Mạch đột nhiên cảm thấy cả người lạnh toát, như bị ném vào trong động băng, run rẩy mở mắt ra, liền thấy trước mặt mình có thêm một người.
Nguyên Trăn giơ tay ra hiệu hắn im lặng, hắn vội vàng câm miệng, không gian lập tức yên ắng đi, chỉ có tiếng Nhạn Quy thì thào.
“Vương gia, cầu xin ngài cứu nó, nó vẫn còn nhỏ… Đừng, mọi chuyện đều là lỗi của ta, cứ nhắm vào ta.”
“Không, không thể nào, vương gia sao có thể tuyệt tình như thế… các người, các người không được chết yên.”
“Ta chỉ muốn sống tốt cuộc sống của mình, cầu xin các người tha cho ta, đừng ép ta…”