Bệnh sủng - Chương 26
Đọc truyện Bệnh sủng Chương 26 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện BỆNH SỦNG – Chương 26 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 26: Anh đáng hận, nhưng cô lại không hận nổi
Tuổi trẻ không có giới hạn, Giản Chính Dương nói muốn một lần nữa, nhưng thực tế lại không chỉ một lần nữa, mới được nếm thử mùi vị này, hơn nữa đây còn là người con gái anh đã xác định, làm sao anh có thể tự kiềm chế, đợi đến lúc anh thực sự bình tĩnh, Bạch Tiểu Thố đã mệt đến mức đầu ngón tay cũng không cử động được.
Toàn thân như bị xe cán, đầu óc cũng choáng váng, cô muốn ngủ một lát, oán hận, bất lực, xấu hổ, tất cả đều không còn nữa, bây giờ chỉ cần để cho cô ngủ một giấc, muốn cô làm gì cô cũng đồng ý.
Lại một lần nữa đi qua, Tiểu Thố bị kích thích đến hôn mê bất tỉnh, Giản Chính Dương lo lắng lung lay Tiểu Thố, kết quả nghe thấy tiếng hít thở đều đều, lúc này mới biết cô đang ngủ.
Chắc là mệt mỏi đến không chịu được, đôi mắt Giản Chính Dương toát ra vẻ hưng phấn, eo của anh cũng sắp không chịu nổi, nhưng mà người anh em của anh lại không chịu nghỉ ngơi, vì thế Giản Chính Dương cứ giữ nguyên tư thế này mà… ngủ.
Trong phòng ngoại trừ tiếng hít thở ra thì không còn tiếng động nào khác, trên giường hai người quấn lấy nhau thật chặt, Giản Chính Dương không để ý rằng cơ thể của anh đang đè lên cơ thể mềm mại nhỏ nhắn của Tiểu Thố, giữa hai người không có đến một khe hở, nếu như lúc này có người bước vào, ngoại trừ lưng của Giản Chính Dương, thì không thể nhìn thấy thân thể của Tiểu Thố.
Từ hông của anh đi xuống là chiếc chăn mỏng che kín phần hạ thân dính chặt vào nhau của hai người, cảnh tượng thật khiến người ta suy nghĩ miên man, cho dù đang ngủ, thân thể hai người vẫn dính sát như vậy, theo như lời Giản Chính Dương nói, kể từ khi anh và Tiểu Thố phát sinh quan hệ, sinh mệnh của bọn họ đã buộc chặt vào với nhau.
Tiểu Thố bị đè mà tỉnh lại, thân thể cô vốn nhỏ nhắn, lại bị Giản Chính Dương đè lên, sức nặng và chiều cao của nam nữ chênh lệch rất nhiều, tuy rằng bị hôn mê bất tỉnh, nhưng chỉ một chốc sau cô phải tỉnh lại vì khó thở.
Toàn thân đau không nổi, nhất là vị trí dưới thắt lưng, cảm giác cơ thể này không còn là của mình nữa, cô muốn hung hăng chửi bới Giản Chính Dương dày vò mình, nhưng không còn sức hận anh nữa, cô vẫn còn buồn ngủ, mệt chết đi được.
Cô dùng hết sức bình sinh đẩy Giản Chính Dương ra khỏi người mình, lúc này phía dưới trượt ra một cái gì đó làm cô đỏ mặt, người đàn ông háo sắc này…
Không còn sức mắng Giản Chính Dương, cô khó chịu trở mình, nhắm mắt lại không tới mười giây đã đi vào giấc ngủ, cô thật sự là quá mệt mỏi.
Giản Chính Dương bị đẩy ra chưa được một phút, phát hiện trong ngực mình trống rỗng, anh duỗi tay một cái, sờ đến thân thể của Tiểu Thố, lập tức áp sát mình vào, ôm Tiểu Thố vào trong ngực, sau đó yên ổn ngủ.
Lần thứ hai Tiểu Thố tỉnh dậy, là do bị đói mà tỉnh, phát hiện mình bị Giản Chính Dương ôm vào lòng thật chặt, trong lòng dâng lên một loại cảm giác rất lạ, rõ ràng cô nên hận anh, nhưng vào lúc này, cô không thể lừa chính mình, trong lòng của cô, một chút cảm giác hận anh cũng không có.
Quên đi, tới đâu thì tới đó vậy, cô luôn luôn là như thế, Tiểu Thố đẩy tay Giản Chính Dương ra, đứng dậy, cô phải đi tìm thức ăn, nếu không e rằng cô sẽ trờ thành người đầu tiên chết vì đói sau khi chơi bời quá độ.
Mặc dù cô vẫn luôn sống một mình, nhưng sau khi chết cô sẽ không có mặt mũi nhìn mẹ mình, có chết cũng phải chết theo cách đẹp đẽ một chút mới được.
Vốn muốn mặc lại quần áo của mình, kết quả phát hiện quần áo cô đã bị Giản Chính Dương xé thành từng mảnh, thật là, sao có thể mạnh tay như thế chứ.
Cũng đúng, nếu yếu thì làm sao có thể khiến cô không nhúc nhích được, nghĩ đến hai cánh tay mạnh mẽ của Giản Chính Dương đè cô xuống rồi bắt nạt cô, chân Tiểu Thố lập tức mềm nhũn, ngay sau đó hung hăng vỗ vào đầu mình một cái, Bạch Tiểu Thố, mày điên thật rồi, mày bị người ta cưỡng ép không chỉ không hận đối phương mà còn nghĩ đến anh ấy, lẽ nào trời sinh mày thật sự là hạng đàn bà thấp hèn sao?
Không được, không được, không thể như vậy được, không thể trở thành người đàn bà hèn hạ, Bạch Tiểu Thố, mày tỉnh lại đi.
Vừa tự nhắc nhở bản thân, Tiểu Thố vừa lấy một cái áo T-shirt trong tủ quần áo của Giản Chính Dương ra, hai người chênh lệch chiều cao cho nên áo T-shirt của Giản Chính Dương mặc trên người Tiểu Thố còn dài hơn cái váy của cô.
Áo lót đã bị xé, đồng phục làm việc cũng là váy, không thể mặc, cứ mặc như vậy thì bên trong sẽ trống không, cuối cùng cô chỉ mặc áo T-shirt của Giản Chính Dương rồi đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Bà Giản rất chu đáo, biết hai người sau khi vận động xong nhất định sẽ đói bụng, khi đó chưa chắc đã còn sức để làm đồ ăn, vì thân thể của con trai và con dâu, bà đã cố ý làm sẵn đồ ăn. Lúc Tiểu Thố đi vào bếp lập tức thấy hai khay đồ ăn tươm tất, giống như ở nhà hàng vậy, một ô để cơm, một ô để thức ăn, hai khay có rất nhiều món, Tiểu Thố thấy cơm lập tức sáng mắt, vội chạy qua đó, không nhịn được nuốt nước miếng, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh bắt đầu ăn.
Trong lòng Giản Chính Dương không có người, hai tay theo thói quen tìm kiếm khắp nơi, kết quả sờ tới sờ lui cũng không sờ thấy bảo bối của mình, anh mở mắt ra nhìn một cái, người trên giường đi đâu rồi?
Lẽ nào cô đã bỏ đi?
Nghĩ tới đây, Giản Chính Dương lập tức từ trên giường nhảy xuống, ngay cả quần áo cũng không mặc, trực tiếp xông ra ngoài, “Tiểu Thố, Tiểu Thố!”
Nghe được tiếng la hét, Tiểu Thố từ trong phòng bếp thò đầu ra, đúng lúc thấy Giản Chính Dương muốn xông ra ngoài tìm mình, “Anh đi đâu thế?”
Rõ ràng giọng nói cô rất khẽ, nhưng Giản Chính Dương vẫn nghe rất rõ ràng, đối với anh mà nói, giọng nói này dễ nghe hơn bất cứ giọng nói nào trên thế giới, anh quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Tiểu Thố đang dính vài hạt cơm trên khóe miệng, mặc áo T-shirt của anh trên người, Tiểu Thố không cao lắm, áo của anh dài đến đầu gối cô, dáng vẻ Tiểu Thố như vậy, đơn giản là rất có sức quyến rũ.
“Bảo bối…”
Tiểu Thố nhìn anh cứ khỏa thân như vậy mà tiến đến chỗ cô, người anh em còn trong tư thế ngẩng đầu, cô không kiềm chế được xấu hổ và tức giận mà quát, “Anh lại đây làm gì, sao anh không mặc quần áo.”
Dáng vẻ hung hăng nhưng giọng nói lại không thích hợp, Giản Chính Dương phát hiện Tiểu Thố không rời đi, trong lòng vui vẻ không thôi, anh đi tới ôm lấy Tiểu Thố xoay quanh, “Bảo bối, em không đi, thật tốt quá.”
Tiểu Thố sợ hãi che chở khay đồ ăn của mình, “Đừng làm đổ cơm, mau buông em xuống, khốn khiếp, anh làm hư quần áo của em, làm sao em có thể ra ngoài chứ.”
Nếu không phải vì sợ chết đói, lại không có quần áo mặc, còn lâu cô mới ở lại đây, nhìn bộ dạng của tên sắc lang này, nói không chừng sẽ bị ăn ngay cả xương cũng không còn, không được, cô muốn rời khỏi đây.