Bệnh sủng - Chương 170
Đọc truyện Bệnh sủng Chương 170 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Chương 170
Vì đây là lần đầu Tiểu Thố sinh sớm, nên trước khi trở dạ, Giản Chính Dương đã làm xong thủ tục một cách chu đáo rồi, dù cho cô sinh sớm hay sinh muộn thì có thể ngay tức khắc đưa cô tới bệnh viện khi sắp sinh.
Với lại thấy anh còn bị ám ảnh bởi lần sinh trước cho nên lần này cô đi đẻ thì muốn ghi hình lại cho cô, nhưng mà để Gỉan Tình ghi hình.
Trước một tuần dự đẻ, Tiểu Hùng ngày nào cũng dắt con trai qua thăm Tiểu Thố, tên cúng cơm của con trai Tiểu Hùng là Nhục Nhục, mọi người đều trêu nó: “Nhục Nhục, con muốn mẹ sinh cho con một em trai hay em gái?”
Nhục Nhục sẽ đưa bàn tay mập mạp của mình vò đầu, sau đó liền cười: “Em gái ạ.”
“Tại sao nào?”
Vì mỗi lần hỏi Nhục Nhục, nó đều nói nó muốn em gái, chưa từng thay đổi đáp án, cho nên mọi người cứ thích trêu nó.
“Muốn em gái.”
Không nói được vì sao, Nhục Nhục vẫn kiên định với đáp án của mình.
Đáp án đã có khi Tiểu Thố sinh rồi, như ý Tiểu Thố, bây giờ cô có cả một trai một gái, hôm đi đẻ trời rất thuận lợi, nhẹ nhàng hơn so với lần đầu nhiều, bụng đau không tới nửa tiếng đã được vào phòng sinh, 20 phút sau thì sinh em bé ra, chắc đứa bé này từ lúc thai động đã rất hoạt bát, không muốn ở bên trong bụng mẹ nữa nên mới đòi ra để thấy thế giới mới này rồi, cho nên là nó không làm cho mẹ nó đau đớn gì, rất là hợp tác.
Không thể không nhắc tới hôm sinh em bé, sau khi về phòng bệnh rồi, mọi người quây quần vui vẻ, có mỗi thằng nhóc Nhục Nhục này không vui, tuy nó còn nhỏ nhưng cũng biết có chim thì là em trai, nhìn thấy người lớn mở cái tã quấn quanh em bé ra, nó thấy có chim, thế là bật khóc ngay, làm cho mọi người đều nhìn nó với vẻ nghi ngờ, hỏi nó bị làm sao.
“Hu, con không cần em trai, con muốn em gái, con muốn em gái cơ.”
Tiếng khóc của nó không thể làm mọi người đồng ý được, với lại không thể nhét em bé lại vào bụng đổi giới tính mà sinh lần nữa được, cho nên mọi người đều bị nó chọc cười, Tiểu Thố cười cười nhìn nó:
“Nhục Nhục, nếu thích em gái thì bảo bố mẹ con sinh thêm em cho con đi, mẹ con sẽ sinh cho con em gái.”
“Thật ạ?”
“Ừm, mẹ nuôi không lừa ai bao giờ.”
“Bố mẹ, con muốn em gái, con muốn em gái, hai người giúp con sinh thêm em gái đi.” Nhục Nhục lập tức phát huy khả năng mè nheo vô địch của mình, đòi Đỗ Chân và Tiểu Hùng sinh em gái cho nó.
Tiểu Hùng xấu hổ, bị con mình đòi em gái ngay trước mặt mọi người, nhất thời không biết phải làm sao, đành dỗ dành nó: “Trật tự, đâu phải chuyện của con, bé tý con mà đã nhiều chuyện rồi.”
“Vợ, đừng xấu hổ, con nó cũng có ý tốt mà.” Đỗ Chân đứng ra bảo vệ con trai, cười nhìn vợ mình: “Đây là nguyện vọng của con trai chúng ta, chúng ta cũng nên cố gắng chứ.”
Thấy chồng mình dỗ con như vậy, Tiểu Hùng tức giận lườm anh, lại không biết ánh mắt này trong mắt anh lại quyến rũ đến mức nào.
Chắc là nguyện vọng của Nhục Nhục quá mãnh liệt, năm nó 10 tuổi, như ý nguyện, thế là trên thế giới này lại có thêm một người anh trai cuồng em gái nữa, đương nhiên đây là chuyện về sau nên không nhắc tới nữa.
Sau khi Tiểu Thố sinh không lâu, Hạ Đóa cũng sinh con trai cho Bạch Tiểu Vũ, tên cúng cơm là Thống Thống, ý là để ghi nhớ nỗi đau của Hạ Đóa khi sinh, cái tên nghe chết tiệt này là do Hạ Đóa tự nghĩ ra, đối với cái người chiều vợ như Bạch Tiểu Vũthì chỉ cần vợ vui, những cái khác mặc kệ, cái đôi vợ chồng xấu xa này, đặt tên nghe có vẻ…
Nháy mắt đã qua một năm, hai đứa trẻ mới sinh đã biết nói vài từ rồi, mà con trai của Tiểu Thố và Gỉan Chính Dương – Gỉan Lạc đã biết đi rồi, cơ thể lại rất khỏe mạnh, tính cách của nó lại khác với chị gái Gỉan Đình của nó từ lúc sinh ra rồi, rất là nghịch ngợm, so với Tiểu Thố chỉ hơn chứ không kém, không biết thằng nhóc này giống ai, tuy mới có một tuổi, nhưng đã biết thíh những thứ xinh đẹp rồi, quần áo mặc mỗi ngày thì đều muốn tự giặt, môi lần chơi đùa xong thì sẽ đi rửa tay, rất thích sạch sẽ, luôn thích làm mấy chuyện khiến mọi người dở khóc dở cười.
Bên thằng nhóc của Hạ Đóa và Bạch Tiểu Vũ, Thống Thống, sau khi biết gọi bố mẹ thì nguòi thứ ba nó gọi là Tiểu Thố, theo như quan hệ giữa cô và Bạch Tiểu Vũ thì nó nên gọi cô là bá, nhưng cái bà cứng đầu Hạ Đóa lại cứ thêm vào trước chữ “cả”, thế nên lần đầu tiên mà Thống Thống gọi Tiểu Thố tuy không rõ nhưng có thể nghe hiểu đó là gọi hai chữ: Bá cả!
Bi kịch của Thống Thống, Hạ Đóa chết tiệt, bá cả cái rắm, lúc đó cô lập tức ngưng cười, nghiến răng nghiến lợi nhìn Hạ Đóa đang cười nhe nhẻn kia, nhào tới véo cô ấy một trận, nhất quyết muốn cô ấy bảo đảm là cô ấy sẽ sửa lại cho Thống Thống bỏ chữ cả kia đi mới tha cho cô ấy.
Lúc kỉ niệm Thống Thống một tuổi, Hja Lượng dãn theo bạn gái cùng tham gia, từ nửa năm trước, Hạ Lượng đã tìm được chân ái của mình rồi, không phải Đièn Tâm theo đuổi anh ta mấy năm kia, thấy bảo là lúc cậu ta và người khác xem mắt thì cậu ta đã nhất kiến chung tình với người ta rồi, kỉ niệm Thống Thống một tuổi, cả nhà Tiểu Thố và Tiểu Hùng cũng tới, nhìn thấy cô bạn gái mới kia Tiểu Thố luôn thấy quen quen, cho đến lúc cô vô tình nhìn Tiểu Hùng mới ngạc nhiên, thảo nào cô thấy quen quen, đôi mắt bạn gái Hạ Lượng nhìn gần như giống với Tiểu Hùng vậy.
Không chỉ có mỗi cô nhìn ra điều này, Đỗ Chân đã nhận ra ngay từ ánh mắt đầu tiên rồi, sắc mặt không tốt lắm, người biết được Hạ Lượng và Tiểu Hùng đã từng qua lại thì đều có chút không tự nhiên, nhưng Hạ Lượng và cô bạn gái kia lại không phát hiện ra, rất tự nhiên, hai người này lại còn biểu hiện thân mật ở buổi tiệc chứ, Tiểu Thố có hơi nhiều chuyện quan sát cô bạn gái này, kết quả lại phát hiện ra điểm giống nhau giữa cô bạn gái này và Tiểu Hùng không dừng ở đôi mắt mà còn cả những động tác nhỏ nữa, không biết là vô tình giống hay là cố tình bắt chước theo nữa.
Tóm lại, sau khi thấy cô bạn gái của Hạ Lượng, Tiểu Thố thấy hơi nuối tiếc, đôi nam nữ đã từng có thể gắn bó yêu thương cả đời sao lại biến thành như vậy chứ?
Thực ra, đây là lần đầu Hạ Lượng dẫn bạn gái về nhà, tuy lần gặp mặt đầu tiên có hơi không thích hợp lắm nhưng cũng không biết cậu ta nghĩ như nào, trong buổi tiệc, rất nhiều bạn bè thân thiết cũng nhìn ra điểm giống nhau giũa Tiểu Hùng và cô bạn gái này, một vài người không biét chuyện thì đùa rằng hai người này nhìn như chị em, người biết chuyện thì trong lòng giống như một lăng kính vậy, biết rõ rằng Hạ Lượng đã tìm được một thế thân của Tiểu Hùng.
Giữa buổi tiệc, Tiểu Thố đứng dậy đi vệ sinh, kết quả lúc đến cửa thì nghe thấy một giọng nói thanh mảnh: “Cô nghĩ anh Hạ Lượng sẽ thích cô sao, sai rồi, anh ta chỉ coi cô là thế thân thôi, người anh ta thích thật sự là Tiểu Hùng, ngoài ra anh ta không thích bất cứ một ai khác.”
“Tôi biết.”
“Cô biết sao còn qua lại với anh ta?”
Tiểu Thố vô tình nghe lén được người khác nói chuyện, nhưng giọng nói quá là lớn đi, cô đứng ở cửa còn nghe được, với lại nội dung nói chuyện khiến cô có cảm giác khó xử, cô nên đi vào thôi, hay là đợi cho họ nói xong rồi cô vào, bây giờ cô có chút buồn tiểu nha.
Nhưng mà cô cũng rất tò mò bạn gái Hạ Lượng sẽ trả lời như nào, tên là gì gì ấy, hình như là Tiểu Mễ, Cảnh Tiểu Mễ, tên nghe hay đấy, vừa nghe tên là đã khiến người ta có cảm giác rất năng động rồi, nhưng cái cô Tiểu Mễ này chí ít cũng có thể thấy được cô ta là người rất nho nhã và trầm ổn thông qua mấy điểm giống với Tiểu Hùng.
Trong nhà vệ sinh, Thẩm Tiểu Mễ buồn cười nhìn cô gái chắn trước mặt mình với sắc mặt giận dữ: “Tôi nghĩ cô hiểu sai vấn đề rồi, là anh ta muốn qua lại với tôi đó chứ.”
Điền Tâm bị Cảnh Tiểu Mễ chặn họng: “Ý cô là anh ấy theo đuổi cô? Người anh ấy theo đuổi không phải cô mà là người nhìn giống cô kìa.”
“Vậy thì sao?” Tiểu Mễ cười.
Điền Tâm bị nghẹn tức, khi biết mình là một thế thân của bạn trai không phải nên buồn khổ sao, sao người này lại cười,
“Rốt cuộc cô có thích anh Hạ Lượng hay không?”
Cranh Tiểu Mễ nghĩ ngợi: “Lúc bắt đầu thì không biết nhưng sau này ở chung thì cảm thấy anh ấy là một người giỏi giang, nhân cách cũng tốt, tôi liền có hảo cảm.”
“Thế anh ta coi cô là thế thân cô không tức à?”
“Sao tôi phải tức?” Cảnh Tiểu Mễ cười: “Nếu không phải tôi giống người kia thì chắc hôm nay tôi không phải bạn gái của anh ta rồi.”
“Cô..”
“Bắt đầu thế nào không quan trọng, quan trọng là bước tiếp như nào.” Cảnh Tiểu Mễ chỉnh đốn lại cảm xúc mỉm cười: “Anh ta muốn có một gia đình, tôi cũng muốn, mục đíh của chúng tôi là giống nhau, cho dù chúng tôi không bắt đàu bằng tình yêu nhưng lửa gần rơm lâu ngày cũng bén cũng rất đúng đấy, tôi tin ở tôi, cũng tin tưởng anh ta, tôi tin rằng, nếu cho anh ta ít thời gian,dù anh ta không quên được người kia nhưng trong lòng anh ta chắc chắn sẽ có bóng dáng của tôi.”
“Cô lại không để ý việc trong tim anh ta có bóng dáng người khác sao?”
“Đó là chuyện quá khứ của anh ta, đó là đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm của anh ta, nếu có thể dễ dàng quên đi, thế thì không gọi là khắc cốt ghi tâm rồi.” Cảnh Tiểu Mễ cười nhạt.
“Ai cũng có quá khứ, anh ta có, tôi cũng có, anh ta tôn trọng tôi, tôi cũng vậy, không quên được người kia cũng không sao, chỉ cần anh ta giấu trong tim mình là được, nay tôi cũng được thấy người đó rồi, cô ấy sống rất hạnh phúc, tôi nghĩ, chỉ cần cô ấy hạnh phúc, vậy thì trong lòng Hạ Lượng có cô ấy hay không không quan trọng, vì họ đã không thể tới với nhau nữa rồi, tôi còn cần để ý cái chuyện cỏn con này làm gì.”
“Cô, cô nói nhiều như vậy là vì cô không đủ yêu anh ta.”
Bị Điền Tâm tức giận chỉ trích, Cảnh Tiểu Mễ ngẩn ra, cười nói: “Em gái à, cuộc sống, không chỉ có tình yêu.”
“Tôi nói trúng tim đen của cô rồi chú gì.”
Thấy cái bộ dạng chỉ trích của Điền Tâm, Cảnh Tiểu Mễ cười: “Biết tại sao cô thích anh ta nhiều năm như vậy, anh ta rất cảm động, nhưng thà cùng sống với tôi chứ không chấp nhận cô không?”
“Vì cô giống với Hắc Tiểu Hùng.” Điền Tâm hơi buồn rầu nói.
“Không, cô sai rồi, vì cô vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.”
“Tôi đã trưởng thành lâu rồi.”
“Nhưng tâm hồn cô có lớn đâu, cô vẫn như một đứa trẻ cần người khác bảo vệ mà.” Cảnh Tiểu Mễ thâm ý nhìn Điền Tâm: “Với lại, anh ta không muốn một đứa trẻ chăm sóc anh ta đâu, anh ta mệt lắm.”
Tâm anh ta mệt lắm nên cái anh ta cần là một cái ôm khiến anh ta cảm thấy ấm áp, là một cuộc sống bình dị, chứ không phải ngày nào cũng phải cùng bạn gái đi dạo phố, làm mấy chuyện ngu ngốc, vì lòng đã có khoảng cách cho nên họ mới không ở cùng nhau.
Từ lúc gặp mặt Hạ Lượng, khoảng khắc nhìn thấy anh, cô đã thấy được cố sự trong mắt anh, một người đàn ông lòng mang nặnng tâm sự, cô vô tình nghe được về chuyện xưa của anh, cũng chả muốn bước vào thế giới của anh, chỉ muốn làm bạn với một người đàn ông ưu tú như vậy, cô thấy cũng rất tốt nhưng không muốn sống cùng anh, nếu ở chung thì đương nhiên cô cũng có năng lực khiến anh bước cả đời với cô, Cảnh Tiểu Mễ cô có IQ rất cao nha.
Đứng ở ngoài cửa, Tiểu Thố nghe được cuộc đối thoại giữa hai người thầm bội phục Cảnh Tiểu Mễ, người phụ nữ nhẹ nhàng như gió nước này đúng là một người thông minh, cô ấy và Hạ Lượng chắc cũng sẽ hạnh phúc.
Có lúc, sự bao dung thích hợp sẽ khiến cho người đàn ông cảm thấy hạnh phúc và thoải mái, nếu bạn cứ muốn lòng anh ấy không có bất cứ tạp chất nào ngoài bạn thì lâu dần, anh ta cũng sẽ thấy bạn phiền phức, đàn ông mà, cũng có lúc ăn mềm không ăn cứng chứ.
Có vị trí của người khác hay không cũng không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng là bạn trong lòng anh ấy có vị trí nào hay không, có bao nhiêu vị trí, chỉ vậy mà thôi.
Bội phục là một chuyện, cô sắp không nhịn được nữa rồi, mặt cô đỏ bừng, nhẹ nhàng lùi về sau mấy bước, sau đó đứng tại chỗ giẫm mạnh vài cái, đoán chừng bên trong đã nghe thấy tiếng bước chân của mình, mới chạy lại nhà vệ sinh, đẩy cửa ra, thấy hai người đang đứng bên cạnh rửa tay nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt thân thiện
“Xin chào.”
Cảnh Tiểu Mễ mỉm cười thân thiện với cô: “Xin chào.”
Nụ cười của Điền Tâm có hơi miễn cưỡng: “Chị Tiểu Thố.”
Tiểu Thố gật dầu: “Sao hai người lại ở đây, bên ngoài rất náo nhiệt, tôi đi vệ sinh đã nhé.”
“Ra ngay đây, cô Điền, cô muốn đi cùng không?” Cảnh Tiểu Mễ cười nhìn Điền Tâm.
Đối mặt với người phụ nữ này, Điền Tâm cảm thấy cô không đủ khí thế, ưỡn ngực nói: “Đương nhiên.”
Tiểu Thố giảiq uyết nỗi buồn xong, thở phượt ra, ra khỏi phòng vệ sinh, hai người kia đã đi rồi, cô nhíu mày, rửa tay rồi đi ra.
Quay lại bữa tiệc, Gỉan Chính Dương đang bế con trai, nhìn cô đi tới, hơi hơi ngểnh đầu ra: “Sao đi lâu thế?”
Cô nói thầm bên tai anh: “Vừa rồi ở trong đó có người nói chuyện, em không tiện vào, nên ở ngoài đợi.”
“Ò.’ Anh đưa cô cái bát của mình nói: “Cho em ăn này.”
Bên trong bát có đồ ăn mới lên trong lúc cô đi vệ sinh, anh gắp vào bát mình, đợi cô ra thì để cô ăn.
“Vầng.” Cô cũng không chê, tráo đổi lại bát của mình và anh, ăn vài miếng, thấy con trai nuốt đồ ăn rồi thì gắp tiếp thức ăn cho nó:
“Nào, cục cưng, há miệng ra nào.”
Gỉan Lạc là một đứa trẻ ngoan không kén ăn, há to miệng ăn đồ mẹ gắp, nhìn thấy tình mẫu tử tràn ra xung quanh.
“Anh cũng muốn.” Gỉan Chính Dương thấy vậy, cũng đòi vợ mình gắp cho ăn.
Tiểu Thố cười, gắp thêm chút bón anh ăn.
“Aiz, vợ chồng trẻ đúng là ngọt ngào.”
“Đúng vậy, nhìn ghen tị chết được.”
“Nhìn vậy làm tôi nghĩ tới hồi trẻ của tôi quá.”
Ngồi cùng bàn với nhà Tiểu Thố là hai nhà Bạch, Hạ, thấy động tác của Gỉan Chính Dương, mấy trưởng bối bên cạnh trêu chọc Tiểu Thố một phen.
Khi Gỉan Lạc hai tuổi, mấy người hầu trong nhà Gỉan cứ liên tục xin thôi việc, sau đó tuyển người hầu mấy lần mà lại không thấy hài lòng, cuối cùng Tiểu Thố đích thân đảm nhận trách nhiệm chăm lo mọi người, tuy mỗi tuần sẽ có người làm công theo giờ tới dọn dẹp nhưng mỗi ngày cô cũng rất bận, lúc bận rộn đương nhiên sẽ có lúc tính khí cáu bẳn, đặc biệt là trong nhà có một đứa nhóc nghịch ngợm. Nay cô chỉ mới vào nhà vệ sinh có tý mà ra đã không thấy Gỉan Lạc đâu nữa, trên tầng dưới tầng cũng không thấy đâu, mọi người nói không nhìn thấy, làm cô hoảng hốt, mở hết ngăn tủ ra, lúc mọi người không tìm thấy thằng nhóc kia, Tần Nguyệt Thăng mở tủ lạnh định lấy đồ ăn thì phát hiện thằng nhóc kia trốn trong tủ đang bưng cái bánh ngọt ăn rất vui vẻ, Tiểu Thố tức giận lôi nó ra đánh một trận.
“Gỉan Lạc, con ngứa da ngứa thịt phải không, ai bảo con chạy vào tủ lạnh hả? Mẹ gọi con không thưa, con muốn làm mẹ lo lắng chết phải không, đợi cha con về, xem cha xử lý con như nào nhá.”
“Không xử lý đâu.” Gỉan Lạc lắc đầu nguầy nguậy, làm bánh trên tay rơi xuống, ôm lấy Tiểu Thố nịnh hót: “Mẹ, con yêu mẹ nhất, con ngoan nhất nhà mà.”
“Con ngoan cái khỉ gì.” Tiểu Thố tức giận buột miệng mắng mỏ: “Mẹ nói cho con biết, nay con nịnh mẹ cũng vô dụng thôi, chờ cha con về, mẹ chắc chắn sẽ bảo cha xử lý con, hừ, với lại á, không cho ăn bánh ngọt một tuần, con nhìn con xem ăn tới nỗi sắp thành quả bóng rồi.”
Gỉan Lạc trừng to mắt đáng thương nhìn mẹ nó: “Nhìn chú béo như vậy sao mẹ không nói chú ấy béo ạ?”
Tần Nguyệt Thăng chống nạnh nhìn thằng nhóc nghịch ngợm kia: “Nhóc con, ta ngu ngốc mới yêu thương con, giờ con còn nói chú béo, biết chú đây phải gọi như nào không, gọi là phúc hậu, là no đủ, hừ, sau này còn mơ bảo ta lấy tiền tiêu vặt mua đồ ăn cho con.”
“Nếu chú không mua cho con còn liền bảo bà nội là chú có bạn gái.” Gỉan Lạc chống nạnh hét lên.
“Gì cơ?’ Tiểu Thố kinh ngạc nhìn Tần Nguyệt Thăng.
“Nó nói linh tinh đấy ạ.” Tần Nguyệt Thăng bịt miệng Gỉan Lạc lại, thằng nhóc thối, miệng không ngậm được à.
“Lạc Lạc, con nói cho bà nội biết, chú có bạn gái kiểu gì nào?” Giọng của Gỉan Lạc oang oang lên, Gỉan Tình ở phòng khách nghe thấy tiếng hét, lập tức chạy vào hỏi.
“Mẹ, mẹ đừng nghe nó nói bậy, con bị oan.”
“Không nhá.” Gỉan Lạc giãy nảy khỏi bàn tay của Tần Nguyệt Thăng, nhìn Tần Nguyệt Thăng với vẻ mặt báo thù: “Tuần trước rõ ràng con thấy chú hôn một chị, giống như trên phim ấy.”
“Tần Nguyệt Thăng, con dám yêu sớm à, ngứa đòn có phải không?” Gỉan Tình trừng mắt.
Đồ phản bội, Tần Nguyệt Thăng hung hăng nhìn Gỉan Lạc, biết thế đã không thèm ở cùng một trường với thằng nhóc này, làm nó không tung hoành được: “Mẹ, mẹ chả bảo là mẹ không quản yêu sớm, miễn là học hành không giảm sút là được còn gì.”
Gỉan Tình nghiến răng: “Ít ra thì cũng phải lên cấp 2 đã chứ, bây giờ 3 tuổi ranh con, con ngứa đòn lắm phải không, vậy để mẹ thành toàn cho con.”
“Ah, không mẹ, mẹ, con sai rồi, con sai rồi, ah, cứu.’
“Con đứng im cho mẹ.”
“Cứu, đồ phản bội, Gỉan Lạc, chú không đội trời chung với mày.”
“Hi hi hi…”Tên đầu sỏ nhìn Tần Nguyệt Thăng bị mẹ đuổi mà chạy quanh nhà, còn nó thì đứng bên cạnh vỗ tay reo hò, trong nhà cũng có nhiều người, nó không lo không có cái ăn, kiểu gì chả có người mua cho nó.
Khóe miệng Tiểu Thố giật giật, nhìn con mình, nhỏ mà đã biết bán đứng người khác rồi, lại còn biết cả đứng ngoài xem kịch hay nữa, cô không biết nó thông minh quá là lợi hay hại nữa, chống nạnh nói:
“Bây giờ đừng cười vội như thế, mẹ chưa tính sổ với con đâu, mẹ thấy con nghịch ngợm lắm đấy, cũng đáng bị đánh đòn.”
Gỉan Lạc vừa nghe, lập tức chạy ra phòng khách: “Cụ ơi cứu con.”
Thằng nhóc này đúng thật thông minh, biết mình chân ngắn không chạy thoát được cô nên chạy tới 4 ông bà cụ, có ông bà ngoại của Tiểu Thố, nó không cần lo mình bị tẩn nữa.
Nhìn theo hướng thằng nhóc kia chạy, Tần Nguyệt Thăng cũng chuyển hướng, cả người run rẩy: “Ông bà ngoại cứu con, mẹ con muốn đánh cháu ngoại bảo bối của hai người.”
4 ông bà đau lòng bảo vệ hai đứa trẻ,ẽin hai người mẹ nọ: “Thôi, chút chuyện vặt thôi, có thể yêu sớm chứng tỏ Nguyệt Thăng nhà chúng ta cũng hấp dẫn đấy chứ.”
“Lạc Lạc, lần sau không được chạy vào tủ lạnh nữa biết không, muốn ăn gì thì bảo cụ hay mẹ con lấy cho là được, trong tủ lạnh rất lạnh, nếu không tìm thấy con, con không mở được cửa tủ ra, bị đông lạnh chết biết làm thế nào, mẹ con mắng con là vì quan tâm con có biết không.”
“Con biết rồi cụ.”
“Tiểu Thố, con thấy đấy nó đã biết nhận sai rồi, không cần đánh nó nữa đâu.”
Tiểu Thố: “…”
Có ông bà ngoại làm lá chắn, đương nhiên cô không đánh được nó rồi, nhưng mà buổi chiều khi Gỉan Chính Dương về nhà, cô sẽ nói chuyện với anh, để anh dạy dỗ Gỉan Lạc, bảo nó đến thư phòng để anh xử, có anh mở miệng nói, Gỉan Lạc ngoan hơn rất nhiều, cũng không chạy vào tủ lạnh ngồi nữa.
Khi Gỉan Lạc 3 tuổi, Nhiếp Tiểu Phương lại đột quỵ lần nữa phải đi bệnh viện, tuy mấy năm nay mọi người luôn chú ý tới sức khỏe của bà nhưng lần này, không may như lần trước, bà đã không thể qua khỏi phòng phẩu thuật.
Đây là nỗi xót thương lớn nhất trong mấy năm kể lại đây, hai nhà Gỉan Cừu đều rất đau lòng, đặc biệt là Cừu Quốc Vinh, không nói không rằng gì suốt mấy ngày trời, làm cho mọi người sợ cứ phải để ý theo sát ông, sợ ông làm chuyện dại đột gì.
Gỉan Lạc còn nhỏ không hiểu được cảm giác mất đi người thân như thế nào, nhưng thấy cụ ngoại rất yêu thương mình không nói câu nào, làm nó thấy đây không phải là chuyện tốt, được Tiểu Thố chỉ bảo, lúc rảnh sẽ ở cạnh ông chọc ông vui.
“Ông ngoại, bà ngoại đã đi rồi, con đã mất đi bà ngoại, không muốn mất đi ông ngoại đâu, xin ông ngoại, nói chuyện vứi con được không, ăn chút gì đó đi.’
Ngay lúc Cừu Quốc Vinh không ăn không nói, Tiểu Thố bưng cháo đến bên ông cầu xin ông ăn, chắc nước mắt của cô đã làm ông cảm động nên hôm sau, ông đã chịu ăn chút cháo, cho dù là một chút thoi thì cũng có thể khiến cho mọi người vui vẻ rất lâu, nhưng ông vẫn không chịu nói.
Buổi tối, Cừu Tần vào ngủ cùng với Cừu Quốc Vinh, vừa ở cạnh ông vừa để ý ông, sợ ông xảy ra chuyện.
Sau khi bà ngoại rời đi khoảng nửa tháng, ông cũng nói ra câu đầu tiên: “Để mọi người lo lắng rồi.”
Mấy chữ ngắn ngủn nhưng khiến cho mọi người ôm ông khóc lớn.
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của mọi người, tâm trạng của ông ngày một tốt hơn, mọi người thầm thở phào, duy có Tiểu Thố là không ngủ được, cứ cảm thấy là sẽ xảy ra chuyện gì đó nhưng lại không nói ra được.
Sự thật chứng minh trực giác của cô đúng là rất đúng, 1 tháng sau khi bà ngoại mất, cô làm bữa sáng gọi ông ngoại dậy ăn sáng, không thấy ai trả lời, cửa phòng ông cũng không khóa, cô đẩy cửa vào gọi ông, gọi mấy câu cũng không ai thưa, theo lý mà nói ông sẽ không ngủ say như vậy đâu, cô có dự cảm không lành, chạm vào mũi ông, không còn hít thở nữa…
Cô gọi 120, bác sĩ cũng tới, thì biết được ông ngoại đã mất được ít nhất 4 tiếng rồi, không cứu được nữa, nhắc nhà cô lo hậu sự, trong một tháng liên tục mất đi hai người thân, cô và Cừu Tần xém chút gục ngã.
May có Mạc Tây và Gỉan Chính Dương an ủi hai người, sau khi lo hậu sự của ông ngoại xong, Tiểu Thốdọn dẹp phòng ông ngoại thì phát hiện một quyển nhật ký, là của ông ngoại, ông đã bắt đầu viết từ một tuần trước khi bà ngoại mất rồi.
Ngày X tháng X năm X
Đoạn thời gian gần đây, trong lòng tôi luôn có cảm giác bất an, giống như là sẽ mất đi một thứ quý giá gì đó, cái cảm giác này nó như là lần trước vợ mình đột quỵ vậy, nó khiến mình thực sự bất an, không biết có phải nhìn ra được sự bất an của tôi hay không, bà ấy nói với tôi gần đây bà ấy cảm thấy con gái đang gọi bà ấy, cảm giác đó rất mãnh liệt, chắc là sắp rời khỏi nơi này rồi.
Ngày 3 tháng X năm X
Hôm nay nói chuyện với vợ mình, bà ấy bảo với tôi, nếu bà ấy đi trước tôi thì tôi phải sống thật khỏe mạnh nốt quãng đời còn lại, mấy năm nay bà ấy lôn nói với tôi mấy câu như vậy, tôi có trực giác là bà ấy sẽ không ở lại đây lâu nữa.
Ngày 8 tháng X năm X
Hôm nay, bà ấy đi rồi…
Ngày 10 tháng X năm X
Tiểu Phương đi rồi, thế giới của tôi như bị sụp đổ, Tiểu Thố và Tiểu Tần khóc lóc cầu xin tôi an cơm, nhưng tôi không nuốt nổi, tôi nhớ bà, tôi nhớ người vợ bầu bạn với mình cả đời này, tình yêu của tôi.
Ngày 15 tháng X năm X
Sau khi bà ấy rời đi, đêm nào tôi cũng thấy bà ấy, mơ đến những chuyên xưa cũ, tôi đột nhiên cảm thấym có phải bà ấy cũng đang gọi tôi không? Giống như con gái của chúng tôi gọi bà ấy vậy?
Ngày 20 tháng X năm X
Tôi nghĩ tôi sắp được bên cạnh bà ấy rồi, thật tốt, có lỗi với con trai và cháu gái quá.
Ngày 35 tháng X năm X
Tôi càng ngày càng thấy tôi sắp được bên cạnh Tiểu Phương của tôi rồi, Tiểu Tần, nếu bố đi rồi, con chính là người thân duy nhất của Tiểu Thố, con nhất định phải chăm sóc tốt cho nó, chăm soc tốt cho gia đình của mình, bố tin rằng, khi các con dọn dẹp phòng của bố thì sẽ thấy được cuốn nhật ký này, đây là sự mong đợi của ta với con, nhờ con, bố muốn đi tìm mẹ con rồi.
Tiểu Thố, đời này ông ngoại đã để con bị thiệt tthòi nhiều, cũng khiến mẹ con chịu nhiều thiệt thòi, nếu có kiếp sau, hy vọng còn có thể làm ông ngoại của con, kiếp sau, ông chắc chắn sẽ khiến con trở thành cô công chúa hạnh phúc nhất
Lời di ngôn cuối cùng là lúc ông ngoại thấy mình sắp chết, viết di thư cho mọi người, ông ngoại đã ra đi từ trong giấc mơ, đi rất an yên, khóe miệng còn nhoẻn cười cho thấy ông rất vui vẻ, có lẽ, là đang cầu cạnh vợ mình rồi.
Mấy năm trước Cừu Tần đã chi tiền mua năm ngôi mội nối liền nhau, di chuyển mộ phần của mẹ Tiểu Thố đến nơi mới, 4 cái còn lại là chuẩn bị cho cha mẹ và vợ chồng ông, sau này chết đi, sẽ được ở cạnh nhau, còn Tiểu Thố và con gái mình, chúng còn trẻ, với lại phải cưới theo nhà chồng, tạm thời không cần nghĩ đến vấn đề này.
Sau khi ông ngoại mất, hợp mộ của ông ngoại và bà ngoại lại với nhau, đây là di nguyện trước khi ông ngoại sống đã dặn dò.
Cả ông bà ngoại mất đã khiến cho Tiểu Thố bị đả kích rất lớn, tuy họ đã tuổi cao nhưng sao có thể nói đi là đi được, về phần bà ngoại, dù gì cũng là do bệnh tật mà đi nhưng ông ngoại, bình thường sức khỏe rất tốt, nhưng cứ vậy mà ngủ mơ không tỉnh lại nữa, tuy ông đi rất an yên nhưng Tiểu Thố không thể buông xuống được suy nghĩ của mình, cứ buồn bực không vui, sau 7 ngày an táng ông ngoại xong, cô bắt đầu phát sốt, làm cả nhà được một phen hốt hoảng.
Sốt cao tới 39 độ, bác sĩ kê thuốc cho cô, truyền nước, nhưng sốt cao vẫn không lui, đến tối thì lại tăng cao, cứ như vậy, sẽ sốt tới mức bị đần độn mất, làm Gỉan Chính Dương hoảng sợ nắm lấy tay bác sĩ uy hiếp:
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ làm cho cả cái bệnh viện này bồi táng theo cô ấy.”
“Vâng vâng, tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ cố gắng.” Bác sĩ bị Gỉan Chính Dương làm cho sợ hãi.
Tiểu Thố bị bệnh nặng như vậy, làm cho Gỉan Lạc hoảng sợ, Gỉan Đình từ Bắc Kinh chạy về, thấy Tiểu Thố sốt cao đến mức đỏ như con tôm vậy, đâu còn cố bộ dạng điềm đạm như ngày thường, cùng với Gỉan Lạc mỗi người một bên kéo tay Tiểu Thố khóc lớn.
“Mẹ mau tỉnh lại đi, con là Đình Đình đây mà, con về nhà rồi, mẹ mở mắt ra nhìn con đi, mẹ không cần chúng con nữa sao, còn bố con nữa, bố con rất lo lắng cho mẹ kìa, mẹ đừng hù chúng con nữa.”
“Hu hu, mẹ, mẹ, sau này con không nghịch ngợm nữa, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ, mẹ đừng bỏ mặc con nha.” Gỉan Lạc và Gỉan Đình khóc đến nao lòng.
Tần Nguyệt Thăng cũng khóc bù lu bù loa: “Chị dâu, chị không thể có chuyện gì được, em yêu mến chị vậy cơ mà, không nghĩ tới sẽ mất chị đâu, chị dâu, sau này em sẽ nghe lời chị, em không yêu sớm nữa, chị mau tỉnh lại đi.’
“Hu hu… mẹ…”
Bác sĩ nói Tiểu Thố sốt cao mãi không ngừng có liên quan tới nút thắt lòng trong chính cô ấy, muốn hạ sốt thì quan trọng nhất là tháo gỡ nút thắt ấy, mấy đứa trẻ khóc, người lớn cũng rơm rớm nước mắt, mới có một ngày mà Gỉan Chính Dương như là sống trong rừng cả mấy tháng trời vậy, anh ôm Gỉan Lạc, nắm lấy tay Tiểu Thố, hơi run nói:
“Vợ à, em muốn rời xa cha con anh sao, anh nói cho em biêt, nếu em có chuyện gì, anh cũng sẽ không sống một mình, lên trời xuống dất, em đi đâu, anh đi đó.”
Trong lúc mơ hồ nghe thấy tiếng khóc tiếng mọi người nói chuyện, nước mắt cô không ngừng chảy xuống, khoảnh khắc đó cô đã nghĩ sẽ buông bỏ, tuy liên tiếp mất đi hai người thân, nhưng cô vẫn còn nhiều người thân sống bên cạnh nữa, còn có cả con cái nữa, cả chồng cô nữa, bố mej chồng nữa cơ mà, ông bà ngoại nữa, bác trai bác gái, bạn bè thân thiết nữa, người đã chết đương nhiên sẽ có tiếc nuối nhưng người còn sống phải nên trân trọng mạng sống, nếu ông bà ngoại trên trời có linh, nhất định sẽ không mong muốn thấy cái bộ dạng này của mình.
Cố gắng mở mắt, nhìn Gỉan Chính Dương nhếch nhác, Tiểu Thố đau lòng không thôi: “Xin lỗi.”
Một người đàn ông như Gỉan Chính Dương lại khóc như một đứa trẻ, còn chả chú ý tới vẻ bề ngoài nữa, lập tức chạy đi gọi bác sĩ: “Bác sĩ, vợ tôi tỉnh rồi, vợ tôi tỉnh rồi.”
Đã tháo gỡ nút thắt lòng, cô nhanh chóng hạ sốt, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, cô hơi xấu hổ: “Xin lỗi mọi người, để mọi người lo lắng rồi, sau này, con sẽ không như vậy nữa.”
“Nghĩ thông là tốt rồi, ngốc nghếch, nếu ông bà ngoại biết con không lo lắng cho sức khỏe của mình, ông bà cũng sẽ không yên lòng đâu.” Cừu Tần xoa đầu cô, hiền từ nói:
“Ông bà sống thôn thác thiêng, luôn mong chúng ta sống thật khỏe mạnh.”
Tiểu Thố nhìn bác mình, mắt rưng rưng lệ, nặng nề gật đầu: “Ừm.”
Nhhìn sang hai đứa con đáng thương của mình, cô cảm thấy bản thân mình thật ích kỉ, làm chúng nó sợ tới mức như vậy, thậm chí là Gỉan Đình, lần trước khóc là lúc mình và Gỉan Chính Dương có mâu thuẫn, hồi đó mình dỗi anh, tâm lý có vấn đề làm nó sợ, lần này cũng làm nó hoảng, mình đúng thật là không phải một người mẹ tốt, tuy bình thường Gỉan Đình nhìn có vẻ không làm cho người khác thích nhưng trong lòng nó vẫn có người nhà, ôm đứa trẻ này vào lòng an ủi, đợi cảm xúc của chúng ổn định lại, Gỉan Tình dắt hai đứa trẻ cùng với mọi người ra khỏi phòng bệnh, bây giờ, người đáng an ủi nhất là Gỉan Chính Dương, nếu cô xảy ra chuyện gì, người phát điên đầu tiên chính là anh.
Trong phòng bệnh giờ chỉ còn lại anh và Tiểu Thố, nhìn bộ dạng nhếch nhác của anh, cô vươn tay ra: “Chồng à ~”
Anh do dự, cũng vươn tay ra nắm lấy tay cô.
“Em xin lỗi ~” Cô mấp máy môi, ngoài 3 chữ này ra cô không biết nên nói gì khác cả.
Anh cúi người dụi đầu vào cổ cô, cô liền cảm nhận được cổ mình ươn ướt kèm theo cả tiếng khóc bị kìm nén, anh khóc rồi, đều là lỗi của mình.
Cô thương yêu xoa đầu anh, không nói câu nào cả, mặc cho anh khóc, cho đến khi thấy cả người đều ướt đẫm rồi thì anh mới yên, nhưng một câu nói này của anh lại khiến cô không kìm được nước mắt, anh vùi đầu vào cổ cô, mang theo âm thanh nức nở, nhẹ nhàng mà cũng rất nặng tình nói:
“Không sao, anh đã nghĩ kĩ rồi, nếu em chết, anh cũng chết theo em.”
“Không, sao em có thể nỡ để anh chết theo được, em muốn anh phái sống thật tốt, em cũng phải sống thật tốt, chúng ta phải cùnh nhau sống hạnh phúc, đến khi già đi, phải cùng ngắm hoàng hôn và bình minh chứ.”
Anh trầm mặc rất lâu, mới nói với Tiểu Thố bằng giọng run run: “Đồng ý với anh, không được có lần sau nữa.”
“Vâng.” Cô hứa, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời như chiếu sáng lòng cô vậy, cô biết, chuyện không tốt đẹp đã ở quá khứ, cuộc sống của cô thì phải luôn hạnh phúc về sau…
Sau khi cô phục hồi sức khỏe, cô dẫn hai đứa trẻ và anh tới thắp hương cho ông bà ngoại và mẹ cô, đứng trước mộ phần, cô bình thản:
“Ông bà ngoại, mẹ, giờ con sống rất hạnh phúc, mọi người rất tốt, con nghĩ, nếu mọi người trên trời có linh chắc chắn cũng mong chúng con hạnh phúc vui vẻ, đúng không… Ba người yên tâm, sau này, mỗi ngày con đều sẽ sống hạnh phúc và vui vẻ.”
Giản Chính Dương đứng bên cạnh, nghe cô nói vậy, dịu dàng ôm cô vào lòng, mắt chứa chan tình cảm, đây chính là loại hạnh phúc mê hoặc nhất thế gian này…
– Hoàn toàn văn –
CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TẠI YEUNGONTINH.VN