Bát gia tái thế - Chương 779
Đọc truyện Bát gia tái thế Chương 779 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bát Gia Tái Thế – Chương 779 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bát Gia Tái Thế – Trần Đức (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Chương 779
Má nó!
Cứ thế thất bại à?
Ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có?
Trần Bát Hoang… thật sự là võ giả Thông Mạch trung kỳ ư?
Hắn đang mơ sao?
Cao Viễn muốn chửi tục, hắn biết rõ, đây không phải là giấc mơ, sự thật đang bày ra trước mắt hắn.
Thoáng cái, Cao Viễn có cảm giác rơi vào hầm băng, nhớ đến thái độ ngang ngược, tự cao tự đại của mình lúc trước, lại nhớ đến việc đã trào phúng Trần Đức, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, có cảm giác rất phức tạp.
Hoảng sợ, phẫn nộ, kinh ngạc, không dám tin, đủ loại biểu cảm xuất hiện trên mặt hắn. Sắc mặt Cao Viễn cứ như vừa gặp quỷ, trông vô cùng đặc sắc.
Trần Đức thu hồi Long Ngâm, mặt anh không có chút cảm xúc.
Nhưng…
Sát ý không hề giảm bớt.
“Vừa nãy, mày định dùng nhà họ Lữ để áp chế tao?”
“Cậu Trần, tôi sai rồi, tôi sai rồi… chỉ cần anh tha cho tôi một mạng, ngày sau, tôi và nhà họ Lữ tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho anh, anh xuất hiện ở đâu, đó chính là nhà anh”.
Lữ Đông Dã rất điên.
Nhưng hắn ta cũng rất thông minh.
Hơn nữa, ham muốn sống sót của hắn ta cực kỳ mãnh liệt, có thể trực tiếp phát thệ để tự cứu mình.
Bởi vì không ai dám cam đoan Trần Bát Hoang có giết hắn ta hay không.
“Mày rất thức thời đấy!”, Trần Đức nở nụ cười. Anh phát hiện tuy Lữ Đông Dã được xưng là kẻ điên, nhưng hắn ta thông minh hơn đám công tử quần là áo lượt kia nhiều, biết co biết dãn, có thể điên cũng có thể quỳ. Chỉ những người thông minh như vậy mới có thể sống lâu được.
“Cậu Trần, xin cậu tha cho tôi một mạng!”, thấy có hi vọng, Lữ Đông Dã lập tức rèn sắt khi còn nóng, một lần nữa cầu xin tha thứ.
“Cút đi, tao đã nói chỉ cần mạng của thủ hạ mày”, giọng Trần Đức rất bình tĩnh, anh từ trên cao nhìn xuống Lữ Đông Dã: “Mặt khác, tao không quan tâm họ Lữ hay không họ Lữ, chỉ cần mày muốn báo thù, hoan nghênh mày đến tìm tao bất kỳ lúc nào, cũng hoan nghênh nhà họ Lữ của mày cùng đến. Chỉ cần mày dám, nhà họ Lữ sẽ trở thành hạt bụi trong lịch sử”.
Những lời nói lạnh lùng đó giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào người Lữ Đông Dã khiến hắn ta mất hồn mất vía, hắn ta tin những gì Trần Bát Hoang nói chắc chắn không phải là nói đùa!
Lữ Đông Dã không dám gọi nhà họ Lữ đến trả thù, cũng sẽ không gọi nhà họ Lữ đến trả thù.
Giữ lời hứa có lẽ là ưu điểm duy nhất trong vô số khuyết điểm của hắn ta, nếu hắn ta nói không thì chắc chắn sẽ không làm.
“Đa tạ cậu chủ Trần tha mạng, cậu yên tâm, nhà họ Lữ tuyệt đối sẽ không làm gì cậu đâu!”, trong lòng Lữ Đông Dã cảm thấy ớn lạnh, đối mặt với Trần Bát Hoang, hắn ta hoàn toàn không thể nổi điên lên được, mà chỉ vội vàng đứng dậy rời khỏi quán bar.
Thuộc hạ của Lữ Đông Dã khiêng thi thể của người đàn ông trung niên, đi theo hắn ta.
Sau khi bước ra khỏi quán bar, Lữ Đông Dã vẫn toát mồ hôi lạnh, như thể vừa trải qua trận sinh tử lớn nhất trong đời, vết thương trên bụng bị kiếm đâm, máu chảy ròng ròng, đau nhói.
Trong quán bar, Lữ Đông Dã đã rời đi.