Bát gia tái thế - Chương 7
Đọc truyện Bát gia tái thế Chương 7 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bát Gia Tái Thế – Chương 7 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bát Gia Tái Thế – Trần Đức (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Truyện hay tương tự: Truyện Siêu Thần Yêu Nghiệt
Đánh giá 5 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Các bạn vào group facebook để theo dõi nhiều truyện Hot, góp ý / báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
“Tử Hàm, ừm… các thiên thần áo trắng nói em bị bệnh nhẹ, cần phải nằm viện và phẫu thuật, em có sợ không?”
Đây đã là ngày thứ ba Trương Tử Hàm nằm viện, ba ngày nay Trần Đức không lập tức đi kiếm tiền mà ở bên cạnh chăm sóc, thương yêu cò bé, không rời nửa bước.
Cò gái nhỏ tỏ ra rất mạnh mẽ, vì để Trần Đức không lo lắng, cò cố gắng làm hết những gì mình có thể.
Trần Đức xoa đầu cò, trong mắt đầy vẻ cưng chiều và lo lắng.
“Em không sợ”, Trương Tử Hàm nằm trên giường bệnh màu trắng, tay đang cắm mũi tiêm truyền nước: “Anh Bát Hoang
yên tâm, Tử Hàm sẽ mạnh mẽ, em biết bệnh của em rất nặng, em nghe chị y tá nói em mắc bệnh bạch cầu, có thể không sống được bao lâu nữa. Anh Bát Hoang, là thật sao?”
“Chị y tá nào nói vậy?”, vẻ mặt Trần Đức hơi thay đổi, anh hỏi.
“Anh Bát Hoang, anh đừng trách chị y tá, các chị ấy nói ngoài cửa, là em vô tình nghe thấy”.
“Đừng lo, tin anh đi, em nhất định sẽ khoẻ lại thòi”.
Trần Đức không trả lời câu
hỏi của Tử Hàm mà quệt mũi cô bé, dịu dàng nói: “Khi nào em khoẻ, anh sẽ đưa em đến khu vui chơi, được không?”
“Được ạ”.
Tử Hàm đảo đôi mắt to: “Anh Bát Hoang, anh đừng lo lắng cho em, em sẽ không sao đâu. Còn nữa, anh không được nói cho anh Phàm đang làm nhiệm vụ bí mật nhé, em không muốn anh ấy phải lo lắng, được không ạ?”
“Được, anh sẽ không nói cho cậu ấy đâu”, Trần Đức chua xót, cô bé chưa biết Trương Phàm đã qua đời, vẫn tưởng
rằng Trương Phàm đang thực hiện nhiệm vụ bí mật của quốc gia.
“Sau ngày hôm nay, anh sẽ bảo các chị y tá của bệnh viện chăm sóc em. Tử Hàm, em phải nghe lời nhé, biết không?”
“Vâng, em sẽ nghe lời mà, chẳng phải anh nói em càng nghe lời thì anh trai thực hiện nhiệm vụ sẽ càng thuận lợi sao? Em sẽ không thêm trở ngại cho anh ấy đâu”.
Do những nguyên nhân như môi trường sống nên Trương Tử Hàm hiểu chuyện hơn các bé gái cùng tuổi rất nhiều, vì vậy Trần
Đức cũng không lo lắng lắm.
Anh phải đi rồi.
Năm trăm nghìn.
Số tiền này không thể để Liễu Như Nguyệt trả, anh nhất định phải kiếm được tiền.
Với anh, con sô’ khổng lồ ấy nói khó không khó, nói dễ cũng không dễ.
Không khó là vì chỉ cần anh lên tiếng thì đừng nói năm trăm nghìn, dù là năm triệu cũng có người đích thân mang đến cho anh, nhưng chưa đến lúc bất đắc dĩ, anh cũng không muốn nợ
người khác ân huệ.
Anh phải kiếm tiền bằng chính khả năng của mình.
“Tử Hàm, đừng lo lắng, dù thế nào anh cũng sẽ không để em có chuyện gì!”
Bản thân Trần Đức biết y thuật, ba năm nay anh đi theo Sửu gia học, dùng động vật làm thí nghiệm, bất kế là Tây y hay Trung y, anh đều luyện cực kỳ thành thạo.
Nhưng anh chưa bao giờ được thử nghiệm trên người.
Quan trọng nhất là cách
chữa bệnh của Sửu gia rất quái đản, anh không dám làm bừa với Tử Hàm, chuyện này vẫn nên để bệnh viện làm thì hơn.
Sau khi dặn dò y tá của bệnh viện, Trân Đức rời đi, anh đến thẳng chợ việc làm, đặt tờ giấy chừng một mét vuông trước cổng chợ.
Trên đó có mấy dòng chữ:
Tìm công việc, lương tháng năm mươi nghìn, cần trả trước một năm tiền lương.