Bát gia tái thế - Chương 332
Đọc truyện Bát gia tái thế Chương 332 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bát Gia Tái Thế – Chương 332 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bát Gia Tái Thế – Trần Đức (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nhìn chằm chằm vào Trần Đức mặt không chút thay đổi, Hàn Thái vô cùng sợ hãi, hắn ta là một kẻ biết chơi, một kẻ tàn nhẫn, nhưng tất cả đều được hình thành khi có nhà họ Hàn, hình thành dựa trên nền tảng không ai có thể hay dám đụng đến mình.
Bây giờ, kẻ điên trước mặt hoàn toàn không xem hắn ta hay nhà họ Hàn là cái thá gì cả!
Hàn Thái thực sự sợ hãi, hắn bị doạ tới gần như ngạt thở, xong đời rồi, lần này chắc chắn toi đời rồi, hắn không thể tưởng tượng tiếp theo tên điên này sẽ làm gì bản thân!
Hàn Thái từ trên mặt đất khó khăn bò dậy, phủ phục quỳ xuống, tay che lấy mặt, mơ hồ không rõ nói: “Trần Bát Hoang, buông tha cho tôi, chí cần thả tôi, chỉ cần bỏ qua cho tôi, anh muốn cái gì tôi cũng có thể cho anh, chỉ cần anh giữ một mạng này cho tôi, tôi đảm bảo kể từ ngày hôm nay, anh là người đứng trên người, rồng trong rồng, phượng trong phượng!”
“Chuyện ngày hôm nay là ông nội kêu tôi tới đây, tôi chỉ là kẻ làm theo mệnh lệnh mà thôi, không liên quan đến tôi, tha cho tôi, tha cho tôi anh sẽ có mọi thứ”.
Hàn Thái đã mềm nhũn hai chân, trong lời nói tràn đầy khẩn cầu.
“Bụp!
Chỉ là Trần Đức không nói một lời đáp lại mà nhanh chân bước tới, tung một đạp lên người Hàn Thái khiến hắn bay ngược ra ngoài rồi đụng mạnh vào vách kính, bức tường chế tạo từ thủy tinh lập tức bị chấn động tạo thành những vết nứt lan rộng như mạng nhện.
Kính đó không phải là kính thông thường!
Mà là kính chống đạn!
Độ rắn chắc cực kỳ cao, cho dù dùng đồ vật đập phá cũng chưa hẳn có thể đập vỡ.
Có thể tưởng tượng được một cước này của Trần Đức mạnh mẽ thế nào.
Hàn Thái phun ra một ngụm máu, nằm úp xuống nền đất, ngước mắt nhìn chòng chọc vào Trần Đức, hắn hiện tại ngay cả nói chuyện cũng là một điều vô cùng gian nan, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng kinh hoàng, cả người nằm đó run lẩy bẩy.
Hắn rất hối hận, hối hận khi tới đây, lại càng hối hận khi tìm Trần Bát Hoang gây rắc rối, nếu hắn không giở bất kỳ thủ đoạn nào, thì hiện tại hắn vẫn là cậu chủ nhà họ Hàn, sống một cuộc sống ung dung tự tại, thoải mái…
Tại sao lại phải tìm gặp một tên ma quỷ như vậy?
Đáy lòng Hàn Thái dâng tràn tuyệt vọng, hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều cách chết, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ chết trong tay một người như vậy.
Đột nhiên!
Một tiếng chuông êm tại vang lên từ trên người Hàn Thái, là điện thoại của hắn.
Điện thoại đổ chuông từng hồi nhưng hẳn chẳng dám rút ra, cũng không có sức lực mà lấy!
Trần Đức thấy vậy nhướng mày, đi trước người hắn, rút ra điện thoại rồi nhìn thoáng qua, trên đó hiển thị hai chữ ‘ông nội.
“Là ông nội mày gọi, ừm… còn là video call, không phải mày nói tất cả đều do ông nội mình sai khiến sao, bây giờ vừa hay có thể đối chất trực tiếp rồi”.
Trần Đức chạm vào nút trả lời.
Chẳng mấy chốc, chính giữa màn hình xuất hiện một ông lão khoảng sáu bảy mươi tuổi, tinh thần phấn chấn với mái đầu đen bóng, ngoại trừ làn da in hằn vài nếp nhăn, căn bản không thế nhìn ra đây là một người già.
Trên người ông ta tràn ngập hơi thở của kẻ bề trên, mặc dù chỉ ngồi đó nhưng cũng mang lại cho người khác cảm giác tôn quý khinh thường vạn vật, nhìn xuống chúng sinh.
Ồng lão thấy người nghe máy là Trần Đức với một thân máu loang lổ cùng thương tích liền nhíu chặt mày hỏi: “Cậu là ai, cháu trai Hàn Thái của tôi đâu?”
“Hắn ấy à… ở đây”.
Trần Đức vừa nói vừa quay camera về phía Hàn Thái để dáng vẻ chật vật của hắn lọt vào khung hình: “Nhìn thấy chưa?”
“Ồng… ông nội, cứu… cháu với”, Hàn Thái nhìn chăm chăm điện thoại, đứt quãng van nài.
“Hàn Thái, sao cháu lại trở thành như vậy?”, ông lão chớp mắt liền đứng bật dậy, thấy gương mặt đã sớm biến dạng cùng cơ thể chồng chất vết thương của Hàn Thái, đôi mắt già nua liền trợn trừng, tức giận ngút trời quát lên: “Kẻ nào dám động tới cháu trai của Hàn Vân Sơn này, là kẻ nào làm?”
“Là tôi!”
Trần Đức quay máy ảnh nhắm đúng mặt mình: “Là tôi làm đó!”
“Cậu! Là ai?”
“Trần Bát Hoang!”
Trần Đức thờ ơ đáp: “Lão già khốn kiếp, cháu trai ngoan của ông nói rằng là ông kêu hắn ra tay với tôi, với nhà họ Tông?”
Hàn Vân Sơn đã lấy lại bình tĩnh, tình huống hiện tại lo lắng cũng vô dụng, ông ta nhìn Trần Đức chăm chăm, đôi mắt sắc bén như một chú chim ưng.
Vốn dĩ ông ta gọi video là muốn nhìn xem đứa cháu trai ngoan của mình đã tra tấn Trần Bát Hoang như thế nào, chẳng ngờ sự việc lại phát triển thành dáng vẻ này.
Ồng ta im lặng hồi lâu mới bưng lên tách trà, chậm rãi thưởng thức rồi nói: “Không sai, là tôi ra lệnh”.
Hàn Vân Sơn là một người lão luyện, cháu trai của ông ta đã bị thương nặng, hiện tại nếu ông ta biểu hiện ra ngoài sự vội vàng cũng không có ích lợi gì, ngược lại còn có thể bị đối phương nắm thóp.