Bảo bảo giá trên trời mua 1 tặng 1 - Chương 15
Đọc truyện Bảo bảo giá trên trời mua 1 tặng 1 Chương 15 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bảo Bảo Giá Trên Trời Mua 1 Tặng 1 – Chương 15 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 15: Sự Sắp Xếp Khó Hiểu
Biết được nguyên nhân bắt thường của Tần Minh Nguyệt, quản gia Tôn rất nhanh đi đến thư phòng tìm Tư An Húc.
Lúc quản gia Tôn đến thư phòng, Tư An Húc đang giải quyết công việc, đến đầu cũng không ngắng lên, lúc nghe thấy tiếng của quản gia Tôn, đột nhiên dừng công việc trong tay, quay đầu vừa đúng nhìn thấy tài liệu liên quan đến Tần Minh Nguyệt trên mặt bàn.
Phần tài liệu này rõ ràng là A Quyền mang đến cho anh, chuyện này mới bắt đầu A Quyền cũng đã nói qua với anh, nhưng mà theo sự quan sát một tháng nay của anh, anh còn cho rằng người phụ nữ này không tim không phổi, làm anh nhớ lại việc cô nhảy lầu làm hỏng xe anh một tháng trước, còn có chút nghĩ không thông.
Lại nghĩ đến người phụ nữ này, vừa cầm được tiền là đã tâm thần bất định, muốn chuyển đi, Tư An Húc dễ đoán được, người phụ nữ này chắc chắn không có tiền.
Tư An Húc mở ngăn kéo, rút ra tờ giấy nợ ba trăm vạn, dường như nhớ ra khuôn mặt quật cường ngày đó của cô, cô cả đời này cũng không kiếm ra khoản tiền lớn như thế, không biết cô nhìn thấy tờ giấy nợ này có làm như anh nghĩ không?
Khoé miệng cong lên, Tư An Húc đột nhiên có một chút hứng thú đối với người phụ nữa này.
Một tháng này, mỗi ngày anh đều ở trên lầu nhìn cô, rõ ràng cô không biết chuyện này, mỗi ngày nhìn thấy cô quá yên tĩnh, néu không phải xác định Tư Nhất Nặc mỗi ngày đều uống sữa của cô, anh đều sắp cảm tháy cái nhà này không có cô rồi.
Trong lòng có áp lực, còn có thể ngây ngốc yên lặng như thế trải qua một tháng, trên tay có tiền đã kiềm chế không nổi, chuyện trước sau xâu chuỗi lại, không thể không nói, những hiểu biết về Tần Minh Nguyệt, làm ấn tượng của Tư An Húc đối với cô trở nên tốt hơn!
“Cử người đến bên cạnh, tìm một lái xe bên ngoài cho cô ấy.
“Nhưng mà thiếu gia…”
Nghe thấy sự sắp xếp của Tư An Húc, quản gia Tôn theo bản năng phản bác lại, Tư An Húc lại không cho ông cơ: hội nói hết, lạnh lùng mở miệng đánh gãy lời nói của ông ta: “Đi sắp xếp.”
Mấy chữ lạnh lùng, quản gia Tôn biết, quyết định của thiếu gia nhà ông, ai cũng không thể thay đổi được.
Nhưng bên ngoài…
Quản gia Tôn cảm thấy, mình hoàn toàn không hiểu nổi thiếu gia, mặc dù ông nhìn thiếu gia từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, nhưng thiếu gia so với lão gia càng khiến người ta cảm tháy thâm sâu.
Ánh mắt Tư An Húc đã dời đến tư liệu trên tay, rõ ràng là không muốn tiếp tục nhiều lời với quản gia Tôn, quản gia Tôn thở dài một hơi, cung kính lui ra ngoài.
Hiệu suất của quản gia Tôn không thể phủ nhận, nếu không cũng không thể làm quản gia nhà họ Từ hai ba mươi năm được, ông ta bên này đã sắp xếp xong cho Tần Minh Nguyệt, Trần Quyền bên kia đã dẫn theo một người đàn ông lạ bước vào.
Lúc quản gia Tôn để cho Tần Minh Nguyệt thu dọn đồ đạc, cô còn cho rằng ông đã đồng ý cho cô chuyển ra ngoài, nhưng không ngờ, quản gia Tôn chuẩn bị xe xong đi cùng cô, vòng vào khúc quanh, đến ngôi biệt thự khác bên cạnh, còn chưa đi vào biệt thự, Tần Minh Nguyệt liền ngây.
ra một chỗ.
“Quản gia Tôn, đây là…”
*Thời gian sau này cô ở chỗ này, vẫn như cũ, mỗi ngày.
đúng giờ chuẩn bị sữa cho tiểu thiếu gia, còn cô muốn đi tìm con, thiếu gia nhà chúng ta đã sắp xếp lái xe cho cô rôi.”
Quản gia Tôn nói xong, Trần Quyền đã dẫn theo một người đàn ông lại bước vào, người đàn ông lạ nhìn thấy quản gia Tôn, cung kính gật đầu, tiếp theo nhìn Tần Minh Nguyệt, “Cô Tần, tôi là Lý Hạo, cô gọi tôi là lão Lý là được.”
Đây…
Tần Minh Nguyệt vỗn dĩ không muốn làm phiền người khác, nhưng xem ra hình như lại càng phiền hơn.
Chung sống một tháng, Tần Minh Nguyệt cũng phần nào hiểu quản gia Tôn, có lẽ quản gia Tôn đã quen làm quản gia của gia đình lớn, thái độ cùng thần sắc lúc nào cũng nghiêm khắc, làm cho Tần Minh Nguyệt lúc nào cũng không dám nhiều lời với ông, thậm chí đến nhìn thêm máy cái cũng không dám, mặc dù cô biết quản gia Tôn cũng không có thành kiến gì với cô, nhưng mà cô vẫn có chút sợ hãi.
Tần Minh Nguyệt cảm thấy, khí thế của quản gia Tôn so với chủ nhân là Trần tiên sinh còn lớn hơn.
Một tháng này, lần thứ hai Tần Minh Nguyệt gặp Trần Quyền, lần thứ nhát là anh ta mang cô về đây, đây coi như là lần thứ hai, không nghĩ tới anh ta lại tự mình sắp xếp lái xe cho cô.
Bởi vì lần đầu tiên gặp Trần Quyền, anh ta còn để lại cho Tần Minh Nguyệt ấn tượng khá tốt, Tần Minh Nguyệt không dán nói nhiều với quản gia Tôn, nên quay sang Trần Quyền: “Trần tiên sinh, chuyện này làm phiền mọi người quá, mọi người trả cho tôi tiền lương cao như thế, việc tôi làm lại không có bao nhiêu, nhưng ngài yên tâm, dù là tôi ở bên ngoài, tôi nhất định sẽ đúng giờ chuẩn bị sữa đem qua cho tiểu thiếu gia.”
Trải qua một tháng điều dưỡng, sắc mặt của Tần Minh Nguyệt đã khá hơn nhiều, trắng trẻo hồng hào, ánh mắt chân thành nhìn Trần Quyền, Trần Quyền bây giờ mới phát hiện, thì ra Tần Minh Nguyệt này ngược lại dáng dấp cũng rất duyên dáng, cũng không biết mắt nhìn của người chồng trước kiểu gì nữa.
Nhưng mà mấy cái này không có quan hệ gì với Trần Quyền cả, anh ta cũng chỉ dùng ánh mắt của đàn ông để đánh giá Tần Minh Nguyệt mà thôi.
“Cô Tần, cái này cũng không nói là phiền, tháng này may mà có cô, thân thể của tiểu thiếu gia nhà chúng tôi tốt hơn nhiều rồi, vì vậy đây là chuyện chúng tôi nên làm, cô chỉ cần yên tâm ở lại đây, có yêu cầu gì khác, cứ bảo với Lão Lý là được, cái điện thoại này để cô dùng tạm, bên trong có số điện thoại của tôi và quản gia Tôn, nếu như có việc gì cũng có thể gọi điện thoại cho chúng tôi.”
Nói xong, Trần Quyền cũng không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
“Này, Trần tiên sinh…”
Tần Minh Nguyệt còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Trần Quyền đi khuất rồi, nhưng quản gia Tôn cũng không cho cô cơ hội nói nhiều, sau khi sắp xếp sinh hoạt hằng ngày cho Tần Minh Nguyệt xong, trực tếp rời đi.
Nhìn biệt thự trống trải, Tần Minh Nguyệt có chút khó hiểu, ở biệt thự này với biệt thự cũ có gì khac nhau, vừa rồi sau khi từ chối không thành, vốn muốn nói chuyện với Trần Quyền một lát, nếu không cô sẽ chuyển về, nhưng Tần tiên sinh như có việc quan trọng, vội vàng rời đi.
Nhìn điện thoại trong tay, Tần Minh Nguyệt nghĩ đến vừa nãy Trần tiên sinh nói trong này có số điện thoại của anh ta, cô do dự có nên gọi điện thoại nói với anh ta một tiếng hay không, nhưng thấy bộ dáng vội vội vàng vàng của anh ta, cũng không biết có việc gắp gì, lỡ như làm phiền anh ta thì sao? Lo trái nghĩ phải vẫn là lần sau dành thời gian nói chuyện cùng anh ta.
Nhưng mà Tần Minh Nguyệt suy nghĩ một hồi, vừa rồi giống như nghe thấy Trần tiên sinh bảo là tiểu thiếu gia nhà bọn họ?
Mặc dù nói Trần gia gia nghiệp lớn, quy củ cũng nhiều, nhưng quản gia Tôn cùng hạ nhân gọi đứa bé là tiểu thiếu gia thì Tần Minh Nguyệt còn có thể hiểu, nhưng Tần tiên sinh tại sao lại gọi con mình là tiểu thiếu gia?
Tần Minh Nguyệt nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng cô nghĩ có cái gì đó không đúng, lại không nghĩ ra cuối cùng là chỗ nào không đúng, nên dứt khoát không nghĩ nữa.
Tần Minh Nguyệt trong lòng nghĩ đến con trai, liền vứt máy.
chuyện này ra sau đầu, mặc dù rất ngại, nhưng vẫn vội vàng nhờ lão Lý đưa cô đến cửa bệnh viện Phụ sản nhi đồng thành phó.