Bánh đào xốp giòn - Chương 4
Đọc truyện Bánh đào xốp giòn Chương 4 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bánh Đào Xốp Giòn – Chương 4 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bánh Đào Xốp Giòn – Chu Quý Niên mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Editor: Yang Hy
10.
Hai ngày cuối tuần đột nhiên có việc bận, Chu Quý Niên không tới ZA được nên đã nhờ người anh em giúp mình đến cửa hàng tìm Giang Tịch mua quần áo, anh chuyển tiền trực tiếp qua WeChat.
Chu Tiểu Quý:【Sắp vào thu rồi, mua giúp tui hai cái áo khoác, một cái của tui còn một cái cho ông, cảm ơn】
Người anh em thấy ba con số không phía sau số năm liền lập tức che miệng trào nước mắt.
Tối thứ bảy, người anh em đến cửa hàng để tìm Giang Tịch và giải thích tình hình. Giang Tịch lại lần nữa bị sốc trước tình yêu nồng cháy của Chu Quý Niên dành cho ZA, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu chọn ra năm cái áo khoác và đưa cho người anh em mặc thử.
Đồng nghiệp đẩy giá treo đồ đi ngang qua, thấy khách hàng ôm năm cái áo khoác, thì huých nhẹ vào vai Giang Tịch: “Nè, dạo này tỷ lệ doanh thu của anh được quá chừng, có phải tháng này chúng ta không cần lo tiền hoa hồng rồi không?”
Giang Tịch liếc cô nàng một cái, thuận tay ném cho cô nàng bộ quần áo mà khách hàng vừa thử xong.
“Đem về đi.”
Đồng nghiệp cười hì hì đẩy giá treo đồ rời đi.
Trong phòng thử đồ, người anh em mặc thử năm cái áo khoác rồi chụp gửi cho Chu Quý Niên xem, dáng người bọn họ cũng xêm xêm nhau nên có thể dùng để Chu Quý Niên tham khảo.
Một lát sau, Chu Quý Niên gọi video cho cậu ta.
Trên màn hình Chu Quý Niên hơi ngượng ngùng nói: “Giúp tui đưa cho Giang Tịch nghe máy đi.”
Người anh em mặt mày tỉnh rụi giao điện thoại cho Giang Tịch, còn mình thì xoay người trở về phòng thử đồ, định chọn một cái mà mình thích.
“Vâng, nếu không thích những món đó, tôi cảm thấy anh có thể thử áo khoác da.”
“Cái này thế nào?”
Chu Quý Niên gọi điện thoại đến không phải vì muốn chọn quần áo, chỉ là muốn nhìn Giang Tịch một chút thôi, anh còn chẳng nghe Giang Tịch nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng lúc đóng lúc mở ấy của Giang Tịch, lỗ tai cũng dần dần đỏ lên.
“Khụ, vậy cái này đi, cảm ơn cậu nhé.”
Lần này Giang Tịch cười với anh trước khi tính tiền.
“Không cần khách sáo, chuyện nên làm mà.”
Chu Quý Niên chớp chớp mắt rồi cũng cười theo.
11.
Hôm thứ hai, Chu Quý Niên mặc chiếc áo khoác da mà Giang Tịch giới thiệu cho mình, mắt thẩm mỹ của Giang Tịch rất tốt, cho nên quần áo mà cậu chọn đều rất hợp với anh.
Lần này anh đứng ở trước gương, chụp ba bức ảnh rồi gửi cho Giang Tịch.
Gửi xong rồi anh mới thấy ngượng ngùng các kiểu, muốn thu hồi nhưng lại không nỡ, tự mình ôm điện thoại mà xấu hổ.
Anh vốn tưởng rằng hôm nay Giang Tịch sẽ lại gửi tới ngón tay cái, nhưng hai phút sau, anh nhận được một tin nhắn có chữ.
【Cờ rút – Tịch: Đẹp trai.】
Chỉ bởi vì hai chữ này mà Chu Quý Niên mặc cái áo khoác liền tù tì một tuần.
Anh còn duy trì thói quen đến dạo ZA mỗi tuần, lần nào cũng cầm theo túi lớn túi nhỏ về nhà, quần áo nhiều tới nỗi mặc không hết.
Cửa hàng trưởng của Buberry đã gọi điện và mời anh đến mặc thử những mẫu áo thu đông mới nhưng anh từ chối hết.
Cuối cùng má anh cũng gọi điện thoại tới.
“Niên Niên này, gần đây không đủ tiền dùng hả con? Hay là ông chủ nợ tiền lương?”
Lúc nhận được cuộc gọi, Chu Quý Niên chẳng hiểu gì cả: “Đâu có đâu má, dạo này con ổn lắm, đủ tiền mà má.”
“Vậy sao lâu rồi con không mua quần áo mới? Với lại má thấy con đăng trên vòng bạn bè kìa, em trai con bảo con mặc quần áo của nhãn hiệu thời trang nhanh nào đó, Niên Niên à, mình khó khăn quá thì nói với má, đừng cố quá thành quá cố nha con.”
Chu Quý Niên hiểu ra, bắt đầu ấp úng.
“À cái này… Con đột nhiên muốn thử đồ mới thôi ạ, quần áo của bọn họ cũng khá đẹp, có thể đem lại cảm hứng cho con đó.”
Má Chu nửa tin nửa ngờ.
Chu Quý Niên nhiều lần nhấn mạnh mình có tiền thiệt.
“Vậy được rồi, cuối tuần này về nhà một chuyến, đi dạo phố với má nhá.”
“Vâng, bái bai má.”
Sau khi cúp máy, Chu Quý Niên vô cùng buồn bã, cuối tuần này lại không được gặp Giang Tịch rồi.
Anh thấy khó chịu trong lòng, mở WeChat ra gửi tin nhắn cho Giang Tịch, nói cuối tuần này mình không thể tới mua quần áo được.
Hôm nay Giang Tịch tan ca sớm, đang nằm trên sô pha xem phim.
【Khách hàng lớn: Tuần này tôi tới không được rồi (ủy khuất)】
Giang Tịch:?
Không mua được đồ của ZA lại buồn t sao?
Phim đang chiếu đến cảnh cao trào, cậu cúi đầu gõ nhanh tin nhắn trả lời.
“Leng keng”, màn hình nhảy ra tin nhắn của đối phương.
【Cờ rút – Tịch: Ô kê】
Chu Quý Niên: “…”
eyJpdiI6ImtHa0JzeENtdnE0M3N4SG1XSXNFXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImhtS3V2MU0ram1EeHg2VmpOSkNKaHFPSnhVSDJRa0RcL0RnemZHNk5Idm8yNDRydis2a0FUWDRpMXdHWUxYSzJOIiwibWFjIjoiMWY3OTAzZTU4OWRjYzFlYTNmOTFiMzczMDhlY2Y4ZmY2MGQ1NmYwNjA1NTkyNjg5MGM2Nzg2YmU2MjRlZGNmOCJ9eyJpdiI6IjlSRWpCSWhPU3VEbUg5b2VhMHREekE9PSIsInZhbHVlIjoiNzRFMGE3d2hZTHZVb1hUWm1JNTB6eDk1RUY5ek5USkVsNzdaRzVlbHZRdUZWUXh0eTArYkVqeXY2ZjhKc0NYbjQ4Q05FaUJwZnZNOXdqd3NXU0ozcDd0QzVxUk5NeGhzSWR0OWU0RnlvVDlvV0pqNnZIZm5MejJlUGZqbkdBR2w2emhSSE1MTE44TWt6YkxnTG95VXh1VlF0XC9GOUZEQmJtOVJvMG1SVmFFeTF6MGp6alNXeUJ0dWZjTmV3NnFtTyIsIm1hYyI6IjAwMzQ3YjJhMjY3YmZmZDY2NGVhZmE3MTU0YTdmZWQ2NzI4ZGY2YzRiMThiZjMxMjNhYTY0NmY4YWI2YWE2MGEifQ==eyJpdiI6IjQ2TDhIZ1VLNzUyN1wvV01ybFFpMVRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktVcDNDbXZUbVNMWkk4V1BFaFIxWUpDOWJ0dEdQbXVobnZQRDVsWjZzVUdjclQrNDRxNjk5R1pzWUdrUWh0S1kiLCJtYWMiOiI2YzZlMTAzNjczZTgyZjg0YjJlMDRlNzJmMDJmZTAyYjgxODBhMmViZjdkNjUyMGU0N2Q0YzRlZTU3YjNlNDllIn0=eyJpdiI6IlwvTFNLQkgzbTFDZEU2K01oVWJ4TTd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRcLzlrV1RnbkUxWjQ5Q2pJRWl3MEdiMkd3b1wvTVVjYzhNVnE5M3Z4RFZCUEN3cUNlb1wvRHgxRGhkTnEzYitqNmsiLCJtYWMiOiIwMjhiZTlkZmY0ZWQ3OGQ3MWNhZGQwNDI2MzA3NWRhMGU5NWI2OWJmMTdkNTI0YWIzY2RmNmU0YWFjOGM3ZTlkIn0=eyJpdiI6ImtCYkhITHN3ZDhKZVZSWFwvVUJLNGNnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InRvWHpGUmI3dW5EK1Y1a3hmRkZpMVZHamRvc2tiT2l0cWliTWtST0dPenM0SFFMZ0xvOHJldlJERnNtNGQrK3oiLCJtYWMiOiIwNWU0NGMwOTljYzc5MGIxYWU2NjA2NzY3NDRlNzUyNDFlZDc0NTVhNGE3Y2ZhYjgzN2ZmMDc3MTg4MTljNDAxIn0=eyJpdiI6ImdkR3huMDhEXC9BQUJYeEdBR0JuWGxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkJ1MzJaZFdDSndvVWpiaDNXNVhOUXRWaDZvUmRNZEs1TnZ6cXBkUzJ3TXJsWHo4QnlMaW9NRllrMllOb080K0tqZWx5cThtaGdEcFpRWVR4dlZ1Vm5oZlozYWd4dVRLbUt6SVZaWUo5VzVvVCtvaDE2Yko0enlDZUhpVEljWDhGIiwibWFjIjoiOTZkNDM1ZGEyYmZkMDU4YzRhYmM4ZmVmMTYxZDdlN2U4NTdiNDg2NmI0NjhlZGNkYTIxZWEzNTkzNWEzNjgzMiJ9eyJpdiI6Ikl2ZWFHUTZWZlViVW5vUFNaWk9qR0E9PSIsInZhbHVlIjoiNzNhbFF6OXVXT2M4bkVZcnJNQTJVNU1LcXpjQ014MVJvNTdDUnoyY1AraGZHd084WVNoUGxHTHVheHg3bWFvNSIsIm1hYyI6ImMzMWUzMzIxM2QyNzFiYjAzMWZjNTQxNTcwOGZjNTJlYzY4Y2EyMGRlZWMyOWVlMzFlMDBiM2JjOWQzYTk3NzkifQ==eyJpdiI6Im04NEdncUUrNVVSVG9RZGhEdTFoOGc9PSIsInZhbHVlIjoiY0FtRHNRR0gzd0wzS0VuVElEcEhWUXhKWTVTZnhJcG5VZ1owOTZFbFF6SlVqcTJGNUR3ZlZcL3ZUQ2h3dDhqTFlMMHYyYlA2aXllQ1BQXC9IXC9NbzdHRTBqNGJxNUphZmI4NGJyWnNuQ005TFU9IiwibWFjIjoiYzM1NjEwZDBhMmNmOGMwMzU2ZjJjM2ExN2U1YTg1MGY4ZTMxZGQzOTczYzZkYWFkY2UwNWU5NTk2NTI4YzlkOCJ9eyJpdiI6IitUMnZTazZ3b09Ia2NnaEZSa2JFSUE9PSIsInZhbHVlIjoidHlQenZKd3R4Z1BcL1hUSFR1RXJyVEhlTldwbkExWEpwdzBxamNmSERkSUlBVW54bnltcndjRHcydk12RlVpcGQiLCJtYWMiOiI1MjMxNmM2Mzk4ZjBlYjhlMTg4NDYyNTM4NWNlOGRmZDliZGUxMTRhZDQyNTk4NGZhOTlhYWY3MjUwNjk1YzFhIn0=eyJpdiI6IjZ6XC81aG85TzZtbzllUFk5eERnMml3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InNkQ2lUcGxJTzJlQkFOSkYwTWpVNzd0S0lOb09uUXR1S3kydnpJUTZCSDdDTDZrRzZYaFN3WkZhWU5Na0Z4Y0o0QldwSDhpS2xJYjJmZmlabjY4VTViUHlCcXJNQm5NblR4dUtQUWVpckRMZHZudU05Nlpzd1BSbmRZUlBsQ2V1IiwibWFjIjoiNDhjYzY0OWE2YzM5MTkwYTFiZjljZjc1ODYzMTg0NDUxMjBjOTU1ZWNjNWY1OTMzZmNlNjAzNzVmODdiZjIyNSJ9eyJpdiI6InNvZXQ3OWl6M0JIRGpKV1lXV0VYbXc9PSIsInZhbHVlIjoiNkxBM0hWb3JReWdnY3VCQ1RrMXZXR09SWHJ1U25vaFdEYnhQNnVyeExlZFAwMmE5djFOMEU4MXUwSVg5VjcxMyIsIm1hYyI6IjM5YjFhYzlmYWY1OGYxMmJmMjZiMjZmOTBiZDQ5MDVlYmUyOGFiZmM4OTg2NjRlNzg3MzRhNWY3ZjA1MDYzNWQifQ==eyJpdiI6IjNEblwvaFNPZk5vQmNSUHh4XC9TOVgxUT09IiwidmFsdWUiOiJzNStPXC9tb3k3UnQzc3RiVEdQMlh5Yld0bzBLTERrWUkwRXRmZmNnbFVwNVFkQUZMSnlFQUpOY0NDVCtyOWwzVVBGbkJBTCswbjVQRmFNZmlGQXU0M0JuXC9Jd1RxTGFMeDM4S3plOFZQZmZNPSIsIm1hYyI6IjY3NWVmYmI2YjlmNDliMWIxYTc0MzYzZDkyMWQyY2I5YTkzYzk2YjAyYWEwZTY4YWQzOTlhZmI1Njc4NzU3MWUifQ==