Bánh đào xốp giòn - Chương 24
Đọc truyện Bánh đào xốp giòn Chương 24 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Bánh Đào Xốp Giòn – Chu Quý Niên mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Editor: Yang Hy
55.
Lần đầu tiên của Chu Quý Niên với Giang Tịch sẽ vào cuối tuần đầu tiên sau khi bọn họ dọn đến ở chung.
Chuyện này vốn đã được Chu Quý Niên chuẩn bị rất kỹ lưỡng, nhưng khi nó thật sự đến thì mọi chuẩn bị của anh đều thành vô ích.
*
Cuối tuần này Giang Tịch sẽ được nghỉ hai ngày, cậu đã đặc biệt tìm một đồng nghiệp thay ca để đi dự tiệc sinh nhật của người anh em với Chu Quý Niên.
Chu Quý Niên đã tặng quà cho người anh em trước một ngày, khi cậu ta nhận lấy chiếc hộp nho nhỏ, thậm chí còn nghi ngờ bên trong là một cái nắp chai.
Mở hộp ra, hai mắt người anh em trừng to như chuông đồng.
“Này này này!”
Chu Quý Niên: “Là chiếc ông thích đúng chứ? Tui nhớ ông tìm chiếc này lâu lắm rồi.”
Người anh em rơi lệ đầy mặt ôm lấy Chu Quý Niên: “Bố ơi, bố muốn con giúp gì cho bố đây!”
Chu Quý Niên cười ngượng ngùng: “Ông đừng có như vậy, có phải tui tặng ông cái xe này vì muốn nhờ ông giúp đâu.”
Người anh em cầm chìa khóa xe mà miệng cười rộng tới mang tai: “Tui biết rồi, nói đi, ông định cho Giang Tịch một bất ngờ hay là muốn làm gì?”
Chu Quý Niên vẫy tay, ý bảo cậu ta thò đầu tới gần.
Người anh em nghe xong liền kinh ngạc hét toáng lên: “Gì cơ? Hai người còn chưa ngủ với nhau luôn hả?!”
Những người khác trong quán cà phê ở tầng dưới của công ty đều quay đầu nhìn sang.
Cuối cùng người anh em ôm đùi Chu Quý Niên và cầu xin cả một buổi trưa, chìa khóa xe mới không bị lấy lại.
56.
Tối ngày hôm sau, Giang Tịch và Chu Quý Niên cùng xuất phát tới nhà người anh em.
Tuy rằng trước đó Chu Quý Niên có nói với cậu là nhà của người anh em rất lớn, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ nó là một cái trang viên.
Thấy người anh em mặc đồ chỉnh tề đứng ở cửa trang viên chào đón bọn họ, Giang Tịch còn tưởng người anh em đã đập mặt đi xây lại.
Đây hoàn toàn là một người khác với cái lúc mặc áo hoodie quần túi hộp bình thường, đầu ổ gà đeo một cái gọng kính thật to.
Giang Tịch: “Vì sao bình thường anh ấy không sửa soạn vậy anh?”
Chu Quý Niên: “Bởi vì cậu ta ghét mặc vest, cảm thấy mình bị bó buộc đó em.”
“?” Hai cái này có liên quan gì đến nhau hở anh?
*
Tiệc sinh nhật của người anh em rất đặc biệt, tầng hai dành riêng cho bạn bè, còn tầng một lại là những người lớn và đối tác kinh doanh của ba mẹ cậu ta.
Vì thế Giang Tịch thấy người anh em chạy lên chạy xuống cả đêm, vất vả lắm mới được buông tha, sau khi mở cửa vào tầng hai thì lập tức ngã ngay vào sô pha, mệt đến nỗi thở hồng hộc.
Nhắc mới nhớ, đây xem như là lần đầu tiên Giang Tịch gặp những người bạn cậu ấm khác của Chu Quý Niên ngoài người anh em ra, mọi người đều chả có giá hẹ gì, rất dễ hòa hợp, sau khi Chu Quý Niên hào phóng giới thiệu cậu xong, mọi người đều vui vẻ nói chuyện với cậu.
Chu Quý Niên bị mấy người bạn đã lâu không gặp kéo đi uống vài ly, lúc này muốn đi toilet, anh nói với Giang Tịch một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
Lúc này, một vài người xung quanh Giang Tịch bắt đầu nói chuyện về cậu và Chu Quý Niên, bọn họ tò mò mấy vấn đề không quá đáng nên Giang Tịch mỉm cười trả lời từng câu một.
Sau khi hỏi xong, chủ đề chuyển sang hai cặp đôi đồng giới khác đang có mặt ở đây, có thể là vì đã quen nhau hơn nên chừng mực của đề tài giao lưu cũng lớn hơn, vậy mà trực tiếp nói hẳn sang đời sống tình dục.
“Lần đầu tiên của cậu với vị kia nhà cậu là khi nào thế? Cậu có sợ không?”
“Hình như là sau khi ở bên nhau một tháng đó, sợ thì chắc chắn không sợ rồi, nhưng có hơi lo lắng, mà anh ấy dịu dàng lắm, cứ liên tục hỏi tôi có đau không.”
“Tui với anh nhà tui cũng vậy, lần đầu tiên ảnh dịu dàng xỉu luôn, còn chủ động mặc áo mưa nên cảm thấy rất an tâm.”
Giang Tịch: “…”
Tuy rằng chưa nói gì chi tiết, nhưng cậu nghe một hồi vẫn thấy hơi ngại, lỗ tai cũng đỏ lên sương sương.
“Mấy cậu thấy lần đầu tiên vào khi nào thì ổn?”
“Tui thấy có tình cảm thì lúc nào cũng được hết, chỉ cần có biện pháp phòng ngừa tốt thôi.”
“Nhưng mà, thời tới thì cản không kịp đâu, thời gian dài ngắn cũng không cần phải rối rắm làm chi.”
Giang Tịch không tự chủ được mà nhớ tới những khoảnh khắc đầy màu sắc của mình và Chu Quý Niên khi ở nhà.
Cậu cảm thấy cổ họng hơi khô nên hắng hắng giọng rồi cầm đại một cái ly ở trước mặt lên uống một hơi hết ráo.
Người bên cạnh đang nói chuyện thấy vậy liền bảo cậu đừng uống rượu một mình, mọi người phải cùng nhau uống chứ.
Giang Tịch nhìn cái ly trong tay, lại nhấp nhấp hương vị trong miệng.
…
Thôi xong, cậu uống ly rượu của Chu Quý Niên rồi.
Cậu lại muốn say rồi.
Lúc Chu Quý Niên trở về, Giang Tịch nhìn về phía anh với đôi má đỏ ửng, anh còn chưa để ý lắm, sau khi ngồi xuống rồi, thấy ly rượu của mình rỗng tuếch, anh mới sợ bay màu.
Anh đưa Giang Tịch đến căn phòng mà thỉnh thoảng mình sẽ ở lại, định đưa người đi tắm rồi mới ngủ.
Nhưng tối đó, mọi thứ đều mất khống chế sau nụ hôn ướt át của Giang Tịch.
(Hy: Khóc ༎ຶ‿༎ຶ giờ không còn là đường phân cách nữa, chỉ một con số đã nhảy qua ba năm rồi:”>)
57.
Vào năm thứ ba hai người ở bên nhau, Giang Tịch từ chức cửa hàng trưởng của ZA và thành công nhận lời mời làm biên tập của tạp chí thời trang. Cậu lại càng bận rộn hơn trước kia, hết bay tới chỗ này lại chạy sang chỗ kia.
Có lúc Chu Quý Niên đi cùng cậu, có lúc anh cũng bận nên hai người chỉ có thể tạm thời mỗi người một nơi.
Và mỗi lần thế này, một ngày trước khi đi Giang Tịch đều sẽ làm một hộp bánh đào xốp giòn đặt ở trong nhà, sau đó nói với Chu Quý Niên như dỗ dành con nít, mỗi ngày ăn hai cái, ăn xong em sẽ trở lại.
Thường thì Chu Quý Niên sẽ ăn hết sạch trong hai ngày, sau đó bay thẳng đến thành phố mà Giang Tịch đang ở để tìm cậu vào ngày thứ ba.
Chu Quý Niên biết mình quá dính người, nhưng mà không thể sửa được, bởi vì đều là do Giang Tịch cưng chiều mà thành ra như vậy.
Giang Tịch cũng không muốn Chu Quý Niên sửa, bởi vì cậu cũng dính anh.
Những cậu ấm trong giới cứ chia tay gắn chân, nhưng bọn họ vẫn luôn yêu nhau.
Sau đó người anh em rốt cuộc cũng kết thúc cuộc tình đường dài với bạn gái và kết hôn.
Chu Quý Niên và Giang Tịch, một người làm MC, một người làm chứng hôn, ngày hôm đó suýt chút nữa đã cướp luôn spotlight của người anh em.
Một vài người không quen còn muốn tới hỏi phương thức liên lạc của bọn họ, nhưng còn chưa kịp bắt đầu hành động thì đã thấy bọn họ hôn nhau dưới gốc cây.
Giang Tịch lùi lại, đè Chu Quý Niên xuống: “Hôm nay là hôn lễ của người anh em, không phải của anh, anh bình tĩnh lại tí nào, ở đây nhiều người lắm đó.”
Đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn muốn làm nũng.
Chu Quý Niên ôm lấy Giang Tịch không buông tay: “Chỉ là anh nhớ tới lúc chúng ta kết hôn thôi mà.”
Giang Tịch bất đắc dĩ, vươn tay ra xoa đầu Chu Quý Niên rồi chọc anh: “Nhớ cảnh anh khóc hụt hơi trước mặt hơn trăm người hả?”
“…”
58.
Ở tuổi năm mươi, hai người đã giảm bớt công việc, phần lớn thời gian bọn họ đều dùng để đi du lịch, hơn nữa còn mở một tài khoản trên mạng xã hội dành riêng cho việc cập nhật nhật ký du lịch của bọn họ.
Dần dần, người hâm mộ càng ngày càng nhiều, có người nhắn tin hỏi mối quan hệ của hai người, bọn họ thản nhiên trả lời mình là người yêu của nhau.
“Hai người không thấy chán sao? Sẽ luôn ở bên nhau chứ?”
Một bình luận được đưa lên hàng đầu.
“Đương nhiên sẽ không chán, đương nhiên chúng tôi sẽ luôn ở bên nhau rồi.”
Chu Quý Niên linh hoạt gõ chữ rồi trả lời người hâm mộ.
Giang Tịch thấy: “Anh trả lời câu này thì sẽ có rất nhiều câu hỏi thế này xuất hiện hỏi anh nữa đó.”
Chu Quý Niên cười ha ha: “Vậy thì anh trả lời từng câu một.”
Như là để chứng minh bọn họ vẫn luôn ở bên nhau, ngày này của mỗi năm trong tương lai, Chu Quý Niên đều sẽ chụp một bức ảnh với Giang Tịch rồi đăng lên nền tảng này.
Mãi cho đến sáu mươi, bảy mươi tuổi, thậm chí là đến khi không thể cầm chắc cái điện thoại nữa, cần bảo mẫu giúp chụp ảnh để cập nhật tài khoản, cũng vẫn duy trì thói quen này.
Người anh em chống gậy tới tìm bọn họ chơi, thấy hai người bọn họ đang chụp ảnh, nên đã dừng lại đợi một lát, chờ ảnh chụp xong rồi, ông giơ ngón tay cái với Chu Quý Niên.
“Hài người đó, đúng là ánh chiều tà đẹp nhất mà.”
Ba người bạn lâu năm ngồi trong hoa viên phơi nắng và hồi tưởng về quá khứ.
Những cuộc trò chuyện chậm rãi cùng tiếng cười tràn ngập trong buổi chiều tà.
“Quý Niên, em muốn ăn bánh đào xốp giòn.”
eyJpdiI6IktrYXgwM1hXbFdvYkttR0tJVXJRR0E9PSIsInZhbHVlIjoiaEdvVCtZOEh1WkxhZDZEWFFob3dkYnU1bEVMWEFCb1hEeTkyOG5Sdm5SR2ErdEQ3bkZoeGlLSDVkbzBPZnVtMSIsIm1hYyI6ImFhZWVlMDY5OTRhN2ZlNGQyOTg3MWUyMGJiOGM4OWE0ZWY1MWNmNTEzNThhMmM2OWZhZGVkMDkzMzE4MWY2NjMifQ==eyJpdiI6Ik53VElRemdRMG9NbXVCK3hkNnlMNXc9PSIsInZhbHVlIjoiMG51RDFoaUpYdUUrQWdTUk1IUjVZXC9YR01GRm9KQ1JNNVRqRkt2K1VaNmdua1ZxMVFrQ1h5RVpZUG41ckMxSDlpQlRocG1Tb1FTOTNyOXNIdnVzTHozNnN4SzdheGYyTGVOcHJ6R0x1eFVzdGErczIyUlJRVmxISmFvbVVsdGtCIiwibWFjIjoiMTM2MTJhOTY0ZmZmMmE0MjNmMmM2Yzg0ZDNhOGVjNGQzODdhYjg2ZTNlM2VhMTc4MTVhMTg2OTJkNjVmMDRmZCJ9eyJpdiI6ImVTRHBRdVNXVk1pUWVhck01bGJLUVE9PSIsInZhbHVlIjoidWFmQjlxMGV2VThJTnBUREFqK1VWV3Nib0czUVpJZUlsaUR0XC9VYmRtRWJqc0VsUXc3QmY4VWdUVXp4OXFkc3YiLCJtYWMiOiI3NjY5YTk5ZTdiNjYwY2VlODIxNjBjNzEwNzNiMWRiYTY4NTY0OGE3YTRjNTk1MTRlMTEzMDFiMjViNTAxNjlmIn0=eyJpdiI6Imh1NTYxcG14dnhmRjBqZU5lUTViRmc9PSIsInZhbHVlIjoieFU1bXk4RHI2bVwvN1VDSTBcL2ZFTFU5c1hmZWIybVpWQjJWY01QOWRhUGJ6cERZVU1xblpiQWRnb0VrdVFqdHMzIiwibWFjIjoiMzVmNzE1MDRmYzYyODc2ZjhiZjc2ZWM3YTIwNmVjMjE5M2QzMGJlNjFlMjZmMDhhNjkyNWZjNTRjNzIyNjBhMiJ9eyJpdiI6IlZRYWRSQW1kMUd4RHJNZ0hDSGtmYXc9PSIsInZhbHVlIjoiM2s2djZ5RGRMYXZXNENHVGVOMUZRMlhnWHNHQzFPTWoxcHRLUWI4MzllK0xoYTFhZGh5aENrbVp3ZW5oeVJYbCIsIm1hYyI6IjE5Mzg3Njc1NjJkZTFmNWVlN2ZkN2RmNDVlYzY0MmI3ZmEzNzk2MGMxYWVlMjVhZDU2MmY1YTdhYmIwZjYyNWYifQ==eyJpdiI6IitUQUxOcGtFTUVXTTZmSUpHS3lvVHc9PSIsInZhbHVlIjoiMU9EU05QOEVEak9lbVJuWWNYSU9YSm9uWnArdWdkbzdhcnV1RXFYdVBDOFQwY2xMa0ZwVWtlUWZiNzNVaVUxWTRUTFJNZmVtK1dqdVlIVnhkVWdGdFFzNjNRK3l4U2ttSHlQdkp3R1BURjY1Wit0WmgrTktTTFdOelwvUjk2UFhaIiwibWFjIjoiZWEwNWU3MWNmZTBlNGM5OTI3NTJlYmEzZGUzYmM3YTY0Mzc3MWQ5NmJiNDI0M2Y0Zjc1NmEwNjU3MGNiMmJiOSJ9eyJpdiI6IkF0OVlPbjMzbFRReXUrVXhrbjl5Rnc9PSIsInZhbHVlIjoiQVJ2eWNXdnBSK3JrZXc2WDNVWXMrbnVwWnY3c1lNMHQ1alJkK3krc0ZnXC8yK0N6MklPSDdrXC9EMXlPMUpteGxXIiwibWFjIjoiOTYxYTlhYjJmMjg3YzNmNjQ4YjAxNWVlNmY4OGIxZmI1NDA0M2ZlZGJmMGRjMDcyZmQwNTUxMmNhNzA3ZmJiYiJ9eyJpdiI6IkNEXC9MREdNdDJCdURtaE9KSDgzVTRnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im43UU0ra05aUXdGY3UzTHB1alFSc2MwZEdzU2paN1lBRUpZekdnaUVHZEl4aldKME54NUFPZ1EzeFdGZzB2M0ViZzJcLzA1ekduV29paFpjZkdvbHppbTlQVXlIeWVOMDhqUmZKVFF4OUZLNWcwMVo2UENWZ0dEbVJXNGhyVkdTTU5wWEN4a2dNdktPSUpIenB1NllhaGJ4bzFVa3ZnSlwvTUhNdXh3UEZOamJkaEVcL0hhRmIxazl6NlIyU0IybW1IdUdsSUVYNnQ0UElSa3JQa2xhQXVEK1wvejRcL0ZiZWhTUzJIdW5CTWg4cXdmS3daaHowc29vdmJhVVZQSjg5ckptTzFGeVVFUzBxaUxBeHpUQ0JENndQUXc9PSIsIm1hYyI6IjcyOGZhZDhiN2IyOThjODUzZTlmMmQ2YzQ0MGEyNTNkYWM4OTYxODBiMTEzYjE5MWM4NTlmMTM2N2M3ZDE5NTMifQ==eyJpdiI6IjFpQnBrdGdiVzYzMlJpNmZwR0lPU2c9PSIsInZhbHVlIjoiR3hISzRWV1FvY0V4WGVhZitCa3VlbFFOdGNEcHk3XC9uVVJiejNielM2bG9FM25tZjhYeE1veXBWeHZHbUdMRTgiLCJtYWMiOiI2MjVhZjBmZGU1MDkyMDVlOTBmOWQ0YmY2ZmE3MDk3MDA0NmQ3YTIzNDlkNTQ2N2I2MTQ2YTRjNDE4YzEwMzg4In0=eyJpdiI6Ino0Q05xWCtJTGVqeXlCMjBiZUt0Rmc9PSIsInZhbHVlIjoiTGlXOXZPb3J1N0VyRFZqMStlQjNrOWErRFFlbXNxdktReXRWaUdWaTNTNWhsNUlkZVJOeTBMYzg5VlJ2UTBIViIsIm1hYyI6IjE3ZTlmNTYyZTk3NWE4ZTQ5Y2Y3NGJkOTYzYjM0NzE4NzM2NDljMWYwMGJmZTA2MmJlZDk2ZGMxYmMyODdiZmUifQ==eyJpdiI6Im5MR1QyelN4MDA0Qmt3T1NtczZLXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6InRLQlhpRUFjTUFqeE5KSWMxd2I3ZDRxb3dIMm1uYmxsMXAwYTI4Tm9QQVNzWXE2cHdGZGlmMnN3bUt3ZkhDNkwiLCJtYWMiOiI3YzA5YWM1ZDQ2MzI2OTA3YThjMzM1NDg4YzY5ZDAxN2E0MmY2OGQwZGMzMmQyZGZhMWFkOTUxNDUyMWEyODAwIn0=eyJpdiI6IktZV3hQZUFnMG50MmJEREdTYkZNcEE9PSIsInZhbHVlIjoiS2h3bzQrTXZkQnN3bmlaVHZhMmhQOEhpSXV3ekwzazRWcTJzUVJvUnVkRXFHdE9WaFpcL21pRDRzbUFSVitzNVVmeWJpc0JkTm8rR0h0Qzd5dzNIaFJVUERpdkt0MzMrSXRDd0tmM0ZVSmxFPSIsIm1hYyI6IjY4ODMwM2FhM2FhMTY5ODNkYmFmOTFiNzQ0OTI1OGVmNzQ5NmQ2N2JkYzUzZWM1Y2QyMGJhZDUzY2EwZGEzM2MifQ==eyJpdiI6InIyUjhBalRwMVV3UzNlQXI3ZEdVY2c9PSIsInZhbHVlIjoiXC9YeE56dDdsa3I1ekdrZlRLeWFpenlUb0JDVWRFbElZR1V3bGxvUzdYMHU3cHI4OU1FOHRGNEZEcUZpWFlneCsiLCJtYWMiOiJiYjM2N2Y0MDY2ODMxODM4NTI3OWZlOTM1NTgzMmMyYjgzMThjNWE3NGM2NWM2YmI1NjVmYTIxZTFmZDgxZDEzIn0=eyJpdiI6ImFvXC9NQ0N1WlJoa3Z5T3h6Nm9yZzVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkVwNDd0SXQrbnJGN2Y2YzNxMGgrQjVvRE1LYjlsQVFuaWRJQWZkbXhCK1ZhUm52WVdBTnRhVDJOR1FGNWlBOGQ3N201NW9HRTVwN1c5NzI4SDNYeTFEZXIxb3dZclRFaURYZ05SbDc2UmlVYmRKS041U3A0WFFNZVwvNnNoc2ttOUVxc3RrSmpxSzZKUzF0enZzWEVRTGV3RGRybldYUkFBenMxTkZ2alFcL244XC9KSmtEcjkzOGd3elp3eldGdGl5aUExN2JBdFVjbWU0S1V2b24rZTZnUDBITXVWSEd1bk53WDhDWWJncmhKc2dzM3Z0OTgwZ2NFTFkyTUkyVVhDRVRnMjBGaW9FdWx6QzZUK0pwZGZWNytVMnVyMm8yc1wvSGJIOGxVYVI2UVdzTWVVZXRaNWIybW5qaXFGTFVSaEd2S2xPbDZ4TkxGaWFtV0dvb2dIeEtHSlwvXC9PRFpaclBPa2RwR0V4Zk1Zc0dybmNcL2VLMDN3bFg0KzhrZGpmalQ1VDRaK012blE5YldLTzg1dVJ6OFBjcGVoTmlhcFdFSDRmc0JJc2ZtWWs0bmdGc0h4Q0dqRlB1SHJFRmtSQm1xR0VFNEtxN1VscVVQRGYxRjlteExGcjAyM2MrakVXcTgyZFhDbWdkUCsyNStFQzBjSnkwMUJ6bldzTGNodDg3d0FSQiIsIm1hYyI6ImViMTg5YjBiMzMxMjhhYTYxYTcwMTY2NGI4MTA0NTAwYmE4MDUxZDJkZTM1NjlmYWY0ZmUxMDI0OWQ0ZTU2ZmQifQ==
Updated – 20/07/22