Bản lĩnh ngông thần sở vĩnh du - Chương 889
Đọc truyện Bản lĩnh ngông thần sở vĩnh du Chương 889 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bản Lĩnh Ngông Thần Sở Vĩnh Du – Chương 889 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
CHƯƠNG 889
Chuyện xảy ra ở công viên Sâm Lâm đã trôi qua ba ngày ba đêm.
Biệt thự hồ tâm Vân Vụ Chi Hải ở tỉnh thành, trong phòng ngủ trên lầu hai, Đồng Ý Yên chậm rãi mở mắt ra.
“Con gái, con tỉnh rồi.”
Nghe thấy giọng nói của Đồng Thế Tân, ánh mắt của Đồng Ý Yên từ từ rõ ràng.
“Ba, con… con đang ở đâu vậy?”
Nhìn dáng vẻ mơ hồ của con gái, trong lòng của Đồng Thế Tân đau đớn không chịu được, đây là lần đầu tiên nhìn thấy con gái của mình bị thương nghiêm trọng như thế, nhìn thấy con gái bị thương nặng như vậy, ông ta thật sự không dám nhớ tới dáng vẻ ba ngày trước mà mình nhìn thấy con gái.
“Đang ở nhà, con gái, con đang ở trong nhà, không cần phải sợ đâu.”
Một khắc sau, các ký ức khác nhau dâng trào trong đầu Đồng Ý Yên.
“Vĩnh Du.”
Hoảng hốt kêu lên một tiếng, đang muốn đi xuống giường liền cảm thấy cả người đau nhức, vội vàng được Đồng Thế Tân đỡ lại.
“Đừng có lộn xộn, thần y Bạch Ông có đến đây, nói là cơ thể của con bị thương nghiêm trọng, mặc dù là ông ấy đã trị liệu nhưng mà ít nhất cũng phải tỉnh dưỡng một tuần thì mới có thể bước xuống giường.”
Đồng Ý Yên vội vàng nhìn ba mình rồi hỏi.
“Ba ơi, Vĩnh Du đâu rồi, Vĩnh Du đang ở đâu?”
Cô chỉ nhớ rõ vào khoảnh khắc mình bị rơi xuống đất, hình như là có một nguồn lực dịu dàng xuất hiện, sau đó liền lâm vào hôn mê.
Nhưng mà tình huống lúc đó của Sở Vĩnh Du là như thế nào cô như khắc cốt ghi tâm, làm sao có thể quên được.
“Vĩnh Du đã được người tên là Khổng Lưu đứa đi rồi, thần y Bạch Ông đã nói là Vĩnh Du bị thương nặng đến nỗi gần như đã sắp chết, ông ta cũng không có khả năng xoay chuyển trời đất, nhưng mà Khổng Lưu nói là có thể cứu, đã đưa Vĩnh Du đi rồi, ba cũng không biết là đi đâu nữa.”
Nói đến đây, trong mắt của Đồng Thế Tân cũng là vẻ phức tạp, tại sao trong nhà mình lại gặp nhiều tai nạn như vậy chứ.
“Khổng Lưu là ai?”
Đồng Thế Tân lắc đầu.
“Không biết nữa, ngày hôm đó con bị bắt cóc, Vĩnh Du liền dẫn cái người tên Khổng Lưu đó đến nhà chúng ta, ông ta gọi Vĩnh Du là thiếu chủ. Mặc dù ba không biết cái này đại biểu cho điều gì, nhưng mà có thể nhận ra được Khổng Lưu rất cung kính với Vĩnh Du, đó chính là một loại cung kính phát ra từ tận nội tâm.”
Bị thương nặng đến nỗi sắp chết, hình dung như thế này làm cho trong lòng Đồng Ý Yên vô cùng lo lắng, nhất là lúc cuối trận chiến, hình ảnh Sở Vĩnh Du máu me đầy người, thậm chí thất khiếu cũng đang chảy máu rất kinh khủng, làm cho cô lo lắng không thôi.
“Vĩnh Du, anh không được chết, anh sẽ không, em và Hữu Hữu đều không cho phép, tuyệt đối không!”
Trong nháy mắt mười ngày đã trôi qua, ở trùng động tây khu có mấy binh lính đang trông coi, đột nhiên lại trở nên cảnh giác, bởi vì trong trùng động có hai bóng người xuất hiện.
Sau khi thấy là Sở Vĩnh Du thì vội vàng hành lễ.
“Thưa ngài.”
Sở Vĩnh Du đáp lễ, lại dẫn theo Khổng Lưu bước ra khỏi cánh cửa lớn, điều thú vị đó chính là Sở Vĩnh Du còn kéo theo một chiếc xe đẩy nhỏ với ba cái rương kim loại khổng lồ.
“Đại nạn không chết, Khổng Lưu, cảm ơn ông.”
Khi nhìn thấy khung cảnh ở bên ngoài, cho dù chỉ là một vùng đất sa mạc mênh mông vô bờ ở tây khu, Sở Vĩnh Du vẫn cảm thấy rất cảm khái. Đây là lần đầu tiên anh đến gần với cái chết như thế, thậm chí anh còn đã cảm nhận được cái chết.
“Thiếu chủ, đây là do ý chí của ngài kiên cường.”
Khổng Lưu là đang nói thật, y tế của Huyền Hoàng Tinh phát triển đi nữa thì cũng không thể đến mức cái gì cũng có thể chữa trị, lúc đó trên người của Sở Vĩnh Du đã không còn hơi thở của sự sống, lúc đưa vào khoang chữa bệnh, ngay cả bác sĩ kiểm tra cũng đã nói khả năng còn sống chỉ có 1%.