Bác sĩ thú y - Chương 77-78
Đọc truyện Bác sĩ thú y Chương 77-78 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bác Sĩ Thú Y – Chương 77-78 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 77: Ngoan, đừng khóc
Thẩm Ám rất rất muốn đưa Bạch Lê đi.
Cuối cùng thì anh cũng lý giải được vì sao Tết Trung Thu mà Bạch Lê không muốn về nhà, cũng hiểu được vì sao buổi chiều hôm đó cô lại khóc đến nỗi đó.
Anh ôm lấy Bạch Lê vào bừa một căn phòng, sau khi đóng cửa lại lập lập tức xốc áo khoác lên, ôm chặt người nọ vào lòng ngực.
“Ngoan, đừng khóc.”
Bạch Lê vốn dĩ đã ngừng khóc, nghe thấy giọng nói của anh, nước mắt lại không kiềm chế được mà lăn xuống, cô thút thít nói xin lỗi, thậm chí lúc khóc cũng không dám phát ra âm thanh, “Em không nên… đưa anh tới…”
“Không phải em sai.” Thẩm Ám ôm lấy khuôn mặt cô hôn hôn, “Đừng khóc, nghe anh nói này, không phải em sai, em không hề làm sai bất cứ điều gì cả, không cần xin lỗi, nghe chưa?”
Bạch Lê nghẹn ngào gật gật đầu.
Thẩm Ám ôm chặt cô vào lòng an ủi, anh thở ra một hơi thật sâu, lúc ấy khi đẩy cửa phòng bếp bước vào, anh suýt nữa đã không khống chế được lửa giận của bản thân.
“Kết hôn rồi, chúng ta sẽ không bao giờ về đây nữa, được không?” Thẩm Ám hôn hôn đỉnh đầu cô, “Sau này sẽ không bao giờ trở về nữa.”
Bạch Lê rơi nước mắt gật gật đầu.
Cô khóc một hồi lâu nước mắt mới ngừng lại, Thẩm Ám lại ở trong phòng cùng cô một lúc rồi mới mở cửa đi ra.
Bạch Lê vào nhà vệ sinh rửa mặt, còn anh tới phòng bếp hỗ trợ, Bạch Phi xuống dưới tầng mua hai két bia, lúc Thẩm Ám bưng đồ ăn ra, đã thấy Bạch Kiến Uy đang tìm chén rượu đặt trước mặt anh, “Uống được rượu chứ?”
Thẩm Ám trả lời, “Được ạ.”
“Không uống được rượu thì không phải đàn ông.” Bạch Kiến Uy lấy đũa khui nắp chai bia, đưa cho anh một chai, lại hỏi tiếp, “Kết hôn rồi cháu có mua nhà mới không?”
Thẩm Ám đảo đảo rượu của mình, “Có ạ.”
“Không cho vay đúng không?” Chu Quyên ngồi bên cạnh chen miệng vào hỏi.
Bạch Lê vừa vặn mới từ nhà vệ sinh bước ra, nghe được câu này, vẻ mặt có chút bối rối cúi thấp đầu xuống.
Thẩm Ám đứng lên, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, lúc này mới nhìn Chu Quyên ở đối diện rồi trả lời: “Con có căn nhà mới một trăm năm mươi mét vuông, tổng là hai trăm ba mươi vạn, có một chiếc xe máy hai mươi vạn, không có nợ bên ngoài, cũng không cho vay.”
Anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng trong túi, “Ở đây có sáu mươi vạn, con biếu mọi người, con tới vội quá, không kịp mua quà tặng, mọi người đừng để ý.”
Hai mắt Chu Quyên nhìn thẳng, Bạch Kiến Uy còn tưởng chỉ gặp gỡ hỏi han qua loa mà thôi, uống một hớp rượu, lúc này mới nói: “Ăn cơm trước đi, cơm nước xong rồi nói tiếp.”
Hai người Bạch Tuyết và Bạch Bình không ngờ rằng Thẩm Ám sẽ dám nói chuyện với ba mẹ mình như vậy, nhìn Thẩm Ám một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, Bạch Phi ngồi bên cạnh cũng thế, cậu mới chỉ là một sinh viên, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Ám ngầu lòi như vậy, chợt cảm thấy đặc biệt có cảm tình đối với anh.
Nhưng Bạch Lê thì ngược lại, nhìn thấy Thẩm Ám rút thẻ ngân hàng ra, ngón tay đang cầm đũa của cô siết chặt lại, số tiền đó đều là tiền mà Thẩm Ám vất vả kiếm được, anh lại nhẹ nhàng bâng quơ một câu rồi đưa cho ba mẹ cô.
Trong lòng cô cực kỳ khó chịu, khoé mắt chua xót vô cùng.
Thẩm Ám vừa mới ăn vài đũa cơm, Bạch Kiến Uy đã bắt đầu kéo anh uống rượu, Bạch Kiến Uy bị thương ở chân, bị quản tới gần một năm nay không được động đến bia rượu, vất vả lắm mới bắt được một cơ hội, rồi cứ thế uống cùng Thẩm Ám cháu một ly chú một ly, không bao lâu sau đã uống hết một két, bắt đầu lần sang két thứ hai.
Bạch Lê kéo kéo tay áo Thẩm Ám, cô không biết tửu lượng của Thẩm Ám cao hay thấp, chỉ lo lắng anh uống nhiều sẽ khiến thân thể không khỏe.
Thẩm Ám vỗ vỗ tay cô trấn an, “Không sao đâu.”
Cuối cùng cũng giải quyết xong hai két bia, Bạch Kiến Uy lại lôi rượu trắng ra, mặt Thẩm Ám đã uống đến đỏ bừng, đôi mắt cũng hồng hồng, Bạch Lê hỏi anh có muốn uống chút nước hay không, anh gần như không nghe thấy gì, chỉ quay sang nhìn cô cười cười, đương nhiên là say rồi.
Bạch Kiến Uy thấy anh uống say cũng không đùa không điên gì, lúc này mới buông tha cho anh, nói với Bạch Lê: “Nhìn có vẻ ổn đấy, chuyện kết hôn chờ ngày mai hẵng quyết định.”
Bạch Lê đỡ Thẩm Ám lên, dưới chân anh đã mềm nhũn, hơn nửa người đều dựa vào vai cô, đè nặng tới nỗi suýt nữa cô đi không nổi, anh thực sự đã say mèm, đi được một nửa đã che miệng muốn ói.
Bạch Lê gọi Bạch Phi tới, hai người hợp lực khiêng Thẩm Ám tới nhà vệ sinh, lập tức anh ôm lấy bồn cầu rồi ói.
Bạch Phi tới phòng bếp rót cốc nước, lúc về nhìn thấy Bạch Lê đang ngồi xổm bên cạnh Thẩm Ám, cô không nói gì, cứ như vậy nhìn Thẩm Ám rồi khóc.
Chương 78: Ông nội đang đợi
Chu Quyên ở trong phòng bếp nấu canh giải rượu, còn chưa nấu xong đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa chạy ra thì thấy hai người Bạch Lê và Bạch Phi đang đỡ Thẩm Ám muốn đi ra ngoài, Bạch Tuyết đứng ở cửa chuẩn bị mở cửa.
“Đi đâu đấy?” Bà buông muỗng canh xuống chạy ra, “Nó say rồi, con đưa nó lên giường của Tiểu Phi nằm một lát đi, mẹ nấu canh giải rượu xong ngay đây.”
Bạch Lê quay mặt đi, giọng nói mang theo chút giọng mũi sau khi khóc xong, “Không cần đâu mẹ, con đưa anh ấy ra ngoài.”
“Đứa nhỏ này, con lại làm sao đấy?” Chu Quyên ngăn Bạch Phi lại, nói với cậu, “Nó say thành cái dạng này rồi còn có thể đi đâu được nữa, đưa về phòng con để nó nằm một lát đi.”
Bạch Phi từ trước tới nay đều rất biết nghe lời, nghe mẹ nói vậy lại đỡ Thẩm Ám về phòng.
Bạch Lê bất lực, hai con mắt hồng hồng, cùng em trai đỡ Thẩm Ám về phòng Bạch Phi.
Thẩm Ám đã nôn hai lần, mặt vừa đỏ lại vừa nóng, anh nhắm nghiền hai mắt, đôi lông mày nhíu thật sâu, Bạch Lê đỡ anh nằm lên giường, muốn cởi giày ra hộ anh, người đàn ông khẽ rụt chân về, anh uống rượu xong, động tác ở mọi phương diện đều chậm chạp, Bạch Lê nương theo lực đạo của anh, ôm lấy chân anh, sau đó cởi giày cho anh.
Thẩm Ám đang khẽ lẩm bẩm cái gì đó, Bạch Lê nghe không rõ, cô ghé sát tai vào cạnh môi anh, nhỏ giọng hỏi, “Có phải anh muốn uống nước đúng không?”
Bên tai lại nghe thấy Thẩm Ám khẽ nói, “Tiền…”
“Tiền?” Bạch Lê đã nghe rõ, nhưng cô lại không rõ là tiền nào, chỉ cho là tấm thẻ ngân hàng mà vừa nãy Thẩm Ám biếu cho ba mẹ cô, “Được rồi, để em đi lấy.”
Thẩm Ám lại nói tiếp, giọng nói có chút khổ sở, “Cầm tiền… đưa tới… bệnh viện…”
Bạch Lê ngẩn người, “Bệnh viện nào?”
Bỗng nhiên Thẩm Ám ngưỡng cổ lên giãy giụa muốn đứng dậy, vẻ mặt anh vô cùng đau đớn, một bàn tay dùng sức nắm chặt lấy cánh tay Bạch Lê, đô mắt hoen đỏ nói với cô, “Cầm tiền đưa tới bệnh viện… ông nội đang đợi… số tiền kia…”
Bạch Lê gần như đã hiểu được điều gì, cô đưa tay lên che miệng lại, nước mắt thi nhau rơi xuống.
“Đưa đến rồi…” Cô nghẹn ngào, duỗi tay ra nắm lấy tay Thẩm Ám, “Tiền đã được đưa tới bệnh viện rồi…”
Thẩm Ám đang đắm mình trong hồi ức thống khổ, anh không ngừng nói mớ, gân xanh trên tay nổi lên, miệng không ngừng phát ra những tiếng hô đau đớn.
Bạch Lê không biết anh đang nhớ lại cái gì, toàn thân áp sát vào lòng ngực anh, quàng tay ôm lấy cổ anh, vừa khóc vừa lặp lại: “Bác sĩ Thẩm… tiên đã được đưa tới rồi…”
Trước mắt Thẩm Ám là một mảnh hỗn loạn, anh bị người ta đè lên trên sô pha, một đám người cầm công cụ xăm mình vẽ loạn lên người anh, anh bị rót rượu, đau đớn mơ hồ, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo.
Đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Đại Long đang ngồi trên ghế, khi nói chuyện, mùi máu tanh trào ra từ cổ họng, “Đưa tiền đi được chưa?”
Lưu Đại Long hút thuốc, vẻ mặt vô cùng đắc ý, “Đưa đi.”
Hôm trước Thẩm Ám về nhà mới phát hiện ra rằng, Thẩm Quảng Đức không biết đã về nhà từ lúc nào, căn nhà bị lục lọi lộn xộn bừa bãi, giấy chứng nhận bất động sản đã bị trộm đi, ngoài ra còn có mười lăm vạn tiền mặt anh giấu trong ngăn tủ.
Đó là chi phí giải phẫu cho ông nội, ông nội mới nằm viện có một tuần, khối u trong não đã phát triển chèn đến dây thần kinh thị giác, ngày mai chính là thời điểm giải phẫu.
Lúc anh tìm được Thẩm Quảng Đức thì đã chậm, tiền vào túi Lưu Đại Long, còn có cả giấy chứng nhận bất động sản nữa.
Lưu Đại Long là nhằm vào Thẩm Ám, hắn và Vạn Quân từ trước tới nay vẫn luôn bất hoà, lúc trước khi tranh đoạt địa bàn, hắn cũng coi trọng Thẩm Ám, nhưng Thẩm Ám không chịu ở phe hắn, lại theo đối thủ một mất một còn của hắn là Vạn Quân.
Lúc Thẩm Ám đơn thương độc mã tìm tới cửa, Lưu Đại Long chỉ nói một câu, “Uống rượu đi, rồi để mấy anh em ở đây vẽ vài cái lên lưng cậu, thì tiền bây giờ tôi sẽ cho cậu cầm tới bệnh viện, giấy chứng nhận bất động sản cũng để lại cho cậu, thế nào?”
Trên bàn bày la liệt một loạt bom rượu, lẫn với bia trắng, có tận tới năm mươi mấy chén.
Thẩm Ám ném áo khoác sang một bên, cúi đầu uống một chén rượu, anh quăng chén rượu xuống mặt đất, nói với Lưu Đại Long: “Được.”
Tiền là tiền để cứu mạng ông nội anh, căn nhà kìa là của ông nội anh, anh nhất định phải lấy về.