Bác sĩ thú y - Chương 61-62
Đọc truyện Bác sĩ thú y Chương 61-62 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bác Sĩ Thú Y – Chương 61-62 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 61: Anh đừng như vậy
Khi hai người đến phòng khám bệnh thì mới mười một giờ.
Có khách đang tư vấn ở sảnh lớn, Đàm Viên Viên đang đón tiếp, Miêu Triển Bằng vừa đi ra khỏi phòng xét nghiệm.
Lúc này Thẩm Ám và Bạch Lê đi vào, ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Bạch Lê đang ở phía sau anh.
Bạch Lê mặc áo khoác đen và đội mũ trùm đầu, bởi vì cô mới vừa cởi mũ bảo hiểm còn chưa kịp đeo kính râm nên chỉ mặc áo khoác, có lẽ cô nhận ra được có người đang nhìn mình nên cúi người xuống, có hơi luống cuống núp ở sau người đàn ông.
“Anh Ám.” Đàm Viên Viên phản ứng lại đầu tiên kêu lên trước, cô ấy ép bản thân dời mắt khỏi Bạch Lê nhưng lại không tự chủ được mà nhìn Bạch Lê.
Thật ra thì cô ấy không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nhìn thấy hai người đang nắm tay nhau, tay của Bạch Lê rất trắng vừa mảnh mai lại còn nhỏ nhắn, bị người đàn ông nắm trong tay lộ ra hết sức nhỏ nhắn.
“Bác sĩ Thẩm, đây là….?” Những khách hàng khác cũng tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Ám.
Thẩm Ám đã độc thân nhiều năm đột nhiên xuất hiện với một người phụ nữ thật sự là một tin tức lớn, khách hàng cũng không lo lắng đến những con vật cưng mà họ mang tới mà chỉ muốn nói chuyện phiếm xem cô gái ở bên cạnh anh là ai.
“Bạn gái tôi.” Thẩm Ám chảo hỏi đơn giản khách hàng rồi dẫn Bạch Lê vào phòng làm việc, không lâu sau mới đi ra rồi cầm gối dựa trên ghế sa lon đi.
Khách hàng ở sảnh lớn đều nhìn theo.
Bạch Lê được Thẩm Ám bố trí ổn thỏa trước bàn làm việc, Thẩm Ám rót nước cho cô rồi kê gối dựa sau lưng cho cô, hỏi cô có đói bụng không, có muốn ăn đồ ngọt hay không.
Bạch Lê đỏ mặt liên tục lắc đầu.
“Vậy anh đi làm việc đây.” Cuối cùng thì Thẩm Ám cũng bỏ qua cho cô, trước khi đi anh còn cởi mũ trùm đầu của cô ra cúi xuống hôn cô một cái rồi mới bước ra ngoài.
Chuyện Thẩm Ám mang theo bạn gái đến phòng khám bệnh không quá nửa giờ đã nhanh chóng lan truyền toàn bộ Đông Thành, trong các nhóm wechat lớn đã chia sẻ chuyện này như một tin tức quốc tế, thậm chí không ít người bỏ ra số tiền lớn cầu xin cung cấp thông tin và hình ảnh của bạn gái Thẩm Án.
Sau khi Thẩm Ám tới nhận công việc thì để Miêu Triển Bằng đi về nghỉ, anh bận đến lúc nghỉ trưa nhìn thấy sảnh lớn chật kín người, có chút bất ngờ đến quầy lễ tân cầm lịch hẹn trước lên nhìn.
Trên lịch hẹn trước đương nhiên là không có nhiều khách hàng như vậy, anh hỏi Đàm Viên Viên chuyện gì đã xảy ra.
Đàm Viên Viên tỏ ra vẻ mặt chuyện này còn phải hỏi nhìn anh: “Anh Ám, toàn là tới xem bạn gái của anh.”
Thẩm Ám: “….”
Những khách hàng thấy anh đi ra thì chen chúc như ong vỡ tổ, tất cả đều chúc mừng, Thẩm Ám cảm ơn, người không biết còn tưởng rằng anh sắp kết hôn.
Khi anh vào phòng làm việc, Bạch Lê giống như con thỏ đang sợ hãi trợn mắt nhìn anh chằm chằm.
“Sao vậy?” Anh cười nhẹ đóng cửa lại.
Bạch Lê chớp chớp mắt, giọng nói có hơi vang lên: “Bên ngoài….hình như…. có rất nhiều người tới.”
“Ừ.” Thẩm Ám gật đầu rồi lại hỏi cô: “Em có đói bụng không?”
Bạch Lê lắc đầu, cô do dự một lát mới cắn môi hỏi: “Em ở đây… có phải làm chậm trễ công việc của anh không?”
“Có một chút.” Thẩm Ám đi tới, vừa ôm cô vào trong ngực vừa tự mình ngồi trên ghế, đặt cô ở lên đùi, đặt cằm lên cổ cô môi mỏng tìm cách hôn cô, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười: “Lúc nào cũng không nhịn được nghĩ tới chuyện muốn tới nhìn em một chút.”
Bạch Lê vàng tai đỏ bừng, cô luống cuống một hồi, người đàn ông nắm lấy tay của cô vòng qua cổ của mình, nóng vội khống chế thắt eo của cô khiến cho cô tiến lại gần anh hơn.
Cô bị hôn đến mức không thể lên tiếng, không bao lâu vành mắt đã chảy nước mắt, khi Thẩm Ám buông cô ra nhìn thấy ánh mắt đẫm lệ đáng thương của cô lại kéo cô vào trong ngực hôn một trận.
“Ưm…Bác sĩ Thẩm…” Lưỡi của Bạch Lệ đã tê dại, cả người không ngừng run rẩy.
Có lẽ bởi vì đây là phòng làm việc của Thẩm Ám cũng có thể bởi vì bên ngoài có rất nhiều người nên cô nhảy cảm và lo lắng hơn so bình thường, phát ra tiếng kêu nghẹn ngào nhỏ bé yếu ớt ở bên trong.
Khi Thẩm Ám buông cô ra dựa vào cổ cô, hơi thở trầm thấp hỏi cô: “Anh làm sao?”
Bạch Lê thở hổn hển nước mắt lưng tròng nhìn anh.
Ánh mắt Thẩm Ám hướng xuống dưới ra hiệu, cô thuận theo ánh mắt của anh nhìn xuống chỉ thấy đáy quần của người đàn ông đang phồng lên.
Cả khuôn mặt Bạch Lê đỏ bừng, cô che mặt lại vô cùng xấu hổ nói: “Bác sĩ Thẩm, anh đừng như vậy.”
“Như thế nào?” Thẩm Ám tâm trạng vô cùng tốt trêu đùa cô: “Đây không phải là chuyện mà anh có thể khống chế được.”
Cả người Bạch Lê đã xấu hổ đến mức thoát ra khỏi vòng tay của anh dứt khoát trốn sau bàn làm việc.
Thẩm Ám: “…”
Chương 62: Hôn anh
Đến bữa trưa Thẩm Ám quyết định ra ngoài ăn, anh thay áo khoác trắng kéo Bạch Lê ra ngoài.
Ở sảnh lớn và ở cửa vẫn còn không ít khách hàng đang đứng ở đây, chờ hơn nửa ngày chỉ vì muốn nhìn thấy Bạch Lê, vất vả lắm mới nhìn thấy Thẩm Ám dẫn người ra, cuối cùng lại nhìn thấy Bạch Lê trang bị đầy đủ, mũ thì không nói trên mặt đeo khẩu trang trên mắt còn đeo kính râm, nên bọn họ nhất thời ngây ngốc.
Có ít người lại càng dứt khoát cho rằng Bạch Lê chính là ngôi sao trong giới giải trí, nếu không phải sẽ không trang bị đầy đủ như vậy.
Thẩm Ám đối với chuyện này chỉ giải thích một câu: “Xin lỗi, bạn gái của tôi khá là xấu hổ.”
Anh nói xong thì chạy xe máy mang theo Bạch Lê đến chỗ ăn cơm.
Đây là một ngôi nhà nhỏ tương đối yên tĩnh có sân riêng, đi dọc theo thềm đá sẽ nhìn thấy một loạt núi giả trước tiên, có thể lờ mờ nghe được tiếng nước chảy róc rách bên tai.
Các phòng đều ở khu vực riêng, đông tây nam bắc mỗi hướng một phòng, tên phòng cũng rất lịch sự tao nhã tên là Thanh Nhã Các, nhân viên phục vụ đều mặc sườn xám màu xanh đậm phục vụ xong đồ ăn thì yên lặng rời đi không nói nhiều, bốn phía đều rất yên tĩnh.
Hương vị của món ăn thiên về vị ngọt thanh đạm, tuy số lượng món ăn không nhiều nhưng mỗi một món ăn đều rất tinh tế và vừa miệng.
Đây là lần đầu tiên Bạch Lê tới nơi này, cô ăn cơm xong uống hai chén trà còn có chút hứng thú đứng lên thưởng thức bức tranh bên trên bình phong.
Thẩm Ám đang nói chuyện phiếm cùng với ông chủ, hai người đứng ở hành lang, ông chủ cười nói: “Đây là lần đầu tiên thấy cậu mang bạn gái tới.”
Ánh mắt Thẩm Ám rơi vào Bạch Lê đang ở trong phòng, vẻ mặt dịu dàng đi mấy phần.
“Trước đây tất cả mọi người còn tưởng rằng cậu không thích phụ nữ.” Ông chủ trêu ghẹo.
Thẩm Ám cười nhẹ không giải thích.
Từ khi anh lên chín tuổi sau khi nhìn thấy cảnh tượng Thẩm Quảng Đức và một người phụ nữ quấn lấy nhau trên ghế sô pha, anh đã cảm thấy chán ghét phụ nữ và tình yêu nam nữ.
Anh mười lăm tuổi sau khi đi theo Vạn Quân ở bên cạnh một đám anh em, cả ngày ngoại trừ đánh bạc thì chính là chơi gái, anh ở bên cạnh nhìn cũng không thèm nháy mắt, Vạn Quân hỏi anh không muốn ngủ với phụ nữ sao, Thẩm Ám lắc đầu nói không muốn.
Vạn Quân hỏi tại sao thì Thẩm Ám nói bẩn.
Lúc ấy Vạn Quân còn cười nhạo anh, nói anh chỉ là một đứa trẻ chờ đến khi được nếm thử mùi vị của phụ nữ sẽ biết.
Nhưng hắn lại không ngờ Thầm Ám còn kiên cường hơn so với hắn tưởng tượng lại chịu đựng càng giỏi hơn, khi đó không phải là không có bỏ phụ nữ vào trong phòng của anh nhưng Thẩm Ám cũng không thèm đụng lấy một lần.
Anh đã nhìn thấy đủ loại phụ nữ thậm chí quen với việc các anh em làm trước mặt anh, khi anh đối mặt với phụ nữ ôm ấp yêu thương thì vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng.
Anh từ mười lăm tuổi đến hai mươi chín tuổi còn cho rằng đời này sẽ không gặp được người phụ nữ khiến cho anh động tâm, mãi cho đến khi Bạch Lê xuất hiện vào ngày hôm đó.
Khi Thẩm Ám mang theo Bạch Lê đến không lái xe về phòng khám bệnh mà nắm tay cô đi dạo một vòng.
Phía trước đều là tiệm quần áo tư nhân đặt may không có khách hàng nào, bà chủ đang ngồi ở trước máy may đeo kính chào hỏi một tiếng lại tiếp tục bận rộn.
Mới đầu Bạch Lê còn có chút lo lắng, sau khi thấy bà chủ không đi qua mới hơi buông lỏng.
Thẩm Ám chọn cho cô vài bồ đồ ngủ liền thân màu trắng tinh, tìm bà chủ lấy thước đo kích thước cho Bạch Lê, sau khi ghi xong lại bảo bà chủ đặt hai cái áo khoác lông.
Khi định ra ngoài cửa tay áo Thẩm Ám bị giật nhẹ, anh nhìn xuống Bạch Lê đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em cũng mua cho anh.”
Thẩm Án không nhịn được nhếch môi lên: “Được.”
Anh cầm thước tới, Bạch Lê nhón chân đo kích thước cho anh, vốn dĩ người đàn ông đã cao hơn so với cô nay còn cố ý nhón chân lên, cô thử mấy lần cũng không với tới, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng đỏ bừng, đôi mắt run rẩy dữ dội.
“Bác sĩ Thẩm…” Giọng nói của cô cực nhỏ mang theo vẻ bất lực: “Anh thấp xuống một chút.”
Anh muốn trêu chọc cô không có lý do, cúi xuống bên tai cô thấp giọng nói: “Hôn anh một cái.”
Đầu ngón tay Bạch Lê run rẩy, bà chủ cách đó không xa, cô cắn môi nhìn về phía Thẩm Ám xấu hổ đến đỏ cả tai, qua một lúc lâu mới nhón chân xích lại gần ngửa mặt lên nhẹ nhàng chạm vào môi của người đàn ông.
Thẩm Ám cúi thấp xuống để giữ cô lại mạnh mẽ hôn cô.
Xương cốt Bach Lê đều đã giòn tan, bên trong cổ họng cô yếu ớt kêu lên một tiếng, cả người mềm nhũn trong vòng tay của anh.
Thẩm Ám buông cô ra, tựa vào cổ của cô cười nhẹ: “Bà chủ sẽ nghe thấy đó.”
Bạch Lê vừa thẹn vừa sợ đẩy anh ra rồi chạy ra bên ngoài.
Thước trong tay cô đang còn quấn trên cổ Thẩm Ám, Thẩm Ám kéo một cái lại kéo người vào trong ngực, anh kéo người lại hôn lên cái cổ trắng nõn của cô, trong chốc lát hơi thở ấm nóng phả vào cổ cô khiến cho linh hồn của cô cũng run bật bật.
“Tại sao em lại đáng yêu như thế?”