Bác sĩ thú y - Chương 29-30
Đọc truyện Bác sĩ thú y Chương 29-30 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bác Sĩ Thú Y – Chương 29-30 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 29: Tất cả đều là hình xăm?
Thẩm Ám ngồi xe mất một tiếng rưỡi mới đến thành phố.
Anh cũng đã lâu không tham gia những loại hoạt động như vậy, âu phục cũng là của nhiều năm trước. Trước khi khởi hành, anh đón taxi đến cửa tiệm tây trang để chọn một bộ trang phục mới, cảm thấy mặc ổn thì trực tiếp thanh toán tiền.
Ở Đồng thành anh xem như là một người nổi bật trong nghề khám chữa bệnh động vật, nhưng đến thành phố phía Nam thì cũng chỉ là nhà giàu mới nổi ở địa phương nhỏ mà thôi, hành động và lời cũng phải nhẹ nhàng không được huênh hoang. Bởi vậy sau khi anh có mặt, Thẩm Ám trò chuyện vài câu rồi tìm một chỗ để ngồi xuống.
Thành phố phía Nam có một số bệnh viện thú cưng lớn có lịch sử nhiều thập kỷ, quy mô cũng rất to, lực kêu gọi cũng lớn.
Chưa đến năm giờ thì phòng tiệc đã kín được phân nửa, mà phụ nữ đã chiếm hơn nửa số đó.
Năm giờ rưỡi, mọi người gần như đều tề tựu đông đủ. Sau khi ban tổ chức đến thì trước tiên phát biểu một chút dự định quy hoạch và phát triển trong tương lai của bọn họ, sau đó lại nói vài lời hay ý đẹp như mọi người nên đồng hành và quan tâm chăm sóc lẫn nhau.
Kế tiếp chính là người đại diện hợp pháp của các bệnh viện phòng khám lớn bước lên sân khấu tự giới thiệu và trao đổi những ý tưởng tâm đắc.
Thẩm Ám là người thứ ba bước lên khán đài, người của địa phương nhỏ hẳn là nên có chút khiêm nhường, nhưng buổi tối anh còn phải trở về sớm nên cũng chẳng kiêng dè nhiều đến như vậy.
Tự giới thiệu bản thân rất ngắn gọn, nói chuyện cũng ôn hòa, lời nói khiêm tốn, qua loa nói xong thì hướng về phía khán đài khẽ cười một cái xem như kết thúc.
Ở Đồng thành thì anh cũng xem như có danh có tiếng, nhưng đến thành phố phía Nam này thật sự không có mấy người nhận biết anh. Tuy nhiên lại có không ít phụ nữ bị thu hút vì vẻ bề ngoài quá mức xuất sắc của Thẩm Ám.
Thẩm Ám mới vừa bước xuống dưới đã bị một nhóm bác sĩ nữ bao quanh lấy để trao đổi danh thiếp, sau đó bọn họ còn muốn trao đổi cả số wechat, trò chuyện xong xuôi vẫn cảm thấy chưa đủ lại còn muốn mời anh lát nữa cùng nhau ra ngoài ca hát.
Thẩm Ám từ chối thẳng thừng, “Bạn gái còn đang chờ tôi ở nhà.”
Một câu này vừa nói ra thì mười mấy bác sĩ nữ ở đây đều thay đổi sắc mặt một cách vi diệu, bọn họ mỉm cười nói: “Bạn gái anh hẳn sẽ không để ý đâu, chúng ta đều là đồng nghiệp, ra ngoài giao lưu trao đổi một chút kinh nghiệm cũng không vấn đề gì.”
“Em ấy có thể không để tâm.” Thẩm Ám lãnh đạm tiếp lời: “Nhưng tôi sẽ để ý.”
Mọi người: “…”
Ban tổ chức xuống dưới nhận biết từng người một, Thẩm Ám cũng bước qua, trong tay cầm một ly rượu champagne, mấy người đơn giản trò chuyện một vài câu, có người còn nhìn Thẩm Ám cười đùa hỏi: “Tôi nghe nói rằng trên người của bác sĩ Thẩm tất cả đều là hình xăm?”
Thẩm Ám nhấp một ngụm champagne rồi gật gật đầu, không kiêu ngạo cũng không quá nhún nhường mà nhìn qua, “Phải, làm sao vậy?”
Người kia đeo kính, tuổi hơn ba mươi, nhún vai mỉm cười một cái, ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường, “Không có gì, chỉ là cảm thấy áo blouse trắng và hình xăm kết hợp cùng nhau thật quá mới lạ thôi.”
Anh ta nói quanh co ý bảo rằng Thẩm Ám quá hỗn tạp, chỉ khoác một chiếc áo blouse trắng lên thì liền ngụy trang bản thân thành bác sĩ.
Ít nhiều mấy người ở đây đều nghe ra chút bất thường, thế nhưng Thẩm Ám lại chẳng để lộ cảm xúc gì, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, “Trên đời này những người và sự vật mới lạ có rất nhiều, khoảng thời gian trước tôi cũng từng tiếp nhận một con rắn ba đầu đấy.”
“À, tôi cũng đã thấy qua, hóa ra là do anh làm phẫu thuật sao?” Một bác sĩ nam đứng bên cạnh ngạc nhiên mà nhìn Thẩm Ám, “Tôi đã xem qua video kia rồi, bây giờ con rắn đó hoàn toàn không nhìn ra là đã từng làm phẫu thuật.”
Thẩm Ám khẽ cong môi, “Giải phẫu cũng không khó.”
Đề tài bỗng chốc liền chuyển hướng như thế, bác sĩ nam đeo kính nhìn thấy mọi người hào hứng bao quanh Thẩm Ám để đặt câu hỏi thì bản thân hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Chắc chắn là Thẩm Ám đã bị người khác ghen ghét rồi.
Diện mạo của anh vô cùng đẹp trai lại còn cao to, nói chuyện lịch sự khiêm tốn, toàn thân âu phục màu xanh đậm càng tôn thêm dáng người anh tuấn của anh, cao ráo đẹp trai nên vừa bước lên sân khấu thì gần như tất cả bác sĩ nữ trong hội trường đều chăm chú ngắm nhìn.
Vừa bước xuống khỏi sân khấu thì tràn ngập những ánh mắt đều luôn luôn hướng nhìn về phía anh.
Thẩm Ám đang muốn tìm một cái cớ để rời khỏi thì trên sân khấu đã có người cầm lấy microphone cười nói, “Bác sĩ Thẩm ở Đồng thành của chúng ta có sức hấp dẫn thật lớn, một nhóm bác sĩ nữ đều bàn bạc về anh. Hơn nữa còn nhìn ra được dáng người của bác sĩ Thẩm đặc biệt đẹp, nghe nói trên người của anh toàn bộ đều là hình xăm, có người nào muốn nhìn không nhỉ?”
Ở phía dưới có người hô lớn: “Muốn ——”
Người đang cầm microphone trên sân khấu chuyển dời tầm mắt về phía Thẩm Ám, “Thế nào? Bác sĩ Thẩm, thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của quần chúng được chứ?”
Ánh mắt của Thẩm Ám liền lạnh lại, anh liếm một chút đỉnh răng rồi đứng dậy bước lên trên sân khấu.
Chương 30: Cởi! Cùng nhau cởi đi!
Cho dù là mùa hè thì Thẩm Ám cũng thường xuyên mặc áo dài tay.
Trước hai mươi lăm tuổi, quần áo của anh phần lớn đều là màu đen, sau hai mươi lăm tuổi thì tất cả trang phục trong ngăn tủ đều là áo sơ mi thuần trắng phối hợp cùng quần tây màu nhạt.
Vào năm hai mươi lăm tuổi kia đã xảy ra quá nhiều chuyện, ông nội qua đời, sau đó anh đã tiếp nhận phòng khám thú ý, hoàn toàn bò ra khỏi cái mương bẩn.
Những ngày khởi đầu cũng không phải quá tốt, phòng khám chỉ có một mình anh, các mối quan hệ giao thiệp bên cạnh đều là tạm bợ cả, mọi người tìm cách nịnh nọt còn anh thì chỉ nghĩ bọn họ rất xa cách không quen thân.
Anh đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng nhớ lại quá khứ thì đều không cảm thấy vất vả chút nào.
Những kỷ niệm đau khổ nhất chính là quãng thời gian ông nội vừa mới qua đời. Khi Thẩm Ám chạy đến bệnh viện thì các y tá đưa cho anh một quả quýt đã lột sạch vỏ, bọn họ nói là do ông nội anh đã lột, còn bảo rằng muốn chờ anh đến để đưa cho.
Mỗi khi Thẩm Ám nhớ đến cảnh tượng kia thì cả người sẽ cảm thấy ngột ngạt rất lâu, cho dù có nicotin cũng không làm giảm bớt sự đau đớn trong lòng anh.
Anh chán ghét quá khứ, cũng rất ác cảm với những ai nhắc đến quá khứ của mình.
Thời điểm Thẩm Ám bước lên trên sân khấu thì người đàn ông đeo kính đang cầm microphone hỏi: “Xem chừng bác sĩ Thẩm của chúng ta đã chuẩn bị tốt rồi nhỉ, có cần hỗ trợ gì không?”
Thẩm Ám vươn tay đón lấy microphone của người kia, “Theo như tôi được biết thì mình đang tham dự hội thảo thú y, hình như không phải mấy hoạt động thoát y gì thì phải?”
Một câu của anh đều khiến cho không ít người dưới khán đài cười lớn.
“Nhưng mà dường như mọi người rất tò mò về anh.” Người đàn ông đeo kính cười hỏi: “Hay là bác sĩ Thẩm xấu hổ à?”
“Hóa ra muốn nhìn thấy một người cởi quần áo thì chỉ cần tò mò là đủ rồi sao? Bác sĩ Lưu, tôi cũng khá tò mò về anh đấy, hiện tại anh có thể cởi quần áo ra cho tôi nhìn luôn không?” Thẩm Ám đùa cợt hỏi.
Vẻ mặt của người đàn ông đeo kính cứng đờ, phía dưới đã có người hô lên, “Cởi! Cùng nhau cởi đi!”
Cuối cùng vẫn là ban tổ chức lên sân khấu tiến hành rút thăm may mắn mới đem việc này cho qua được.
Thẩm Ám đi vệ sinh xong thì bước ra dựa vào bồn rửa tay hút thuốc, bác sĩ Lưu ra đến nhìn thấy anh cũng có chút ngoài ý muốn, “Hôm nay rõ ràng bác sĩ Thẩm đã có cơ hội có thể chơi trội, làm thế nào lại từ bỏ một cơ hội tốt đến vậy?”
Thẩm Ám bước vài bước đến trước mặt người kia, một tay túm lấy cổ áo anh ta đè người lên tường, hai ngón tay kẹp lấy đầu lọc đâm đến trước mắt anh ta, tàn thuốc sắp rơi xuống làm tròng mắt của bác sĩ Lưu suýt chút nữa phỏng luôn.
Bác sĩ Lưu bị dọa đến không ngừng lùi về phía sau, cẳng chân đều run rẩy lên, “Thẩm Ám! Anh muốn làm gì?!”
“Tôi tò mò đôi mắt của bác sĩ Lưu thôi, muốn nhìn một chút xem có thể bị phỏng đến hỏng luôn hay không.” Thẩm Ám buông anh ta ra, không chút để ý mà hút thuốc tiếp, mũi phun ra khói thuốc phả vào mặt người kia, lúc này anh mới chậm rãi nói: “Tôi vừa mới đến nên cũng không quá thích bỗng nhiên nổi tiếng, nhưng nếu như bác sĩ Lưu muốn xem thì tôi hy vọng có thể dùng cách thức khác để mọi người thật kinh ngạc, chỉ là không biết anh có thích hay không thôi.”
Đôi chân của bác sĩ Lưu bị dọa đến mềm nhũn, anh ta lắc đầu đáp, “Tôi, tôi chỉ đùa với anh một chút.”
Thẩm Ám bóp điếu thuốc rồi bước đến bồn rửa sạch tay, lại đi hong khô rồi mới lạnh lùng nói, “Con người của tôi khơi dậy không nổi mấy trò đùa. Mong rằng sau này bác sĩ Lưu nói chuyện chú ý có chừng có mực một chút.”
Thẩm Ám đi rồi thì bác sĩ Lưu mới dám vươn tay lau mồ hôi trán, trong buồng vệ sinh có ba bác sĩ nam lần lượt bước ra, có người thậm chí còn không rửa tay đã đi ra ngoài. Trên mặt bác sĩ Lưu lúc đỏ lúc trắng, muốn ngăn cản mọi người dừng lại nhưng vì quá xấu hổ nên chẳng thể mở miệng.
Thẩm Ám đã ngồi trên xe đi rồi. Anh còn mời thầy giáo trước đây của mình dùng cơm, ăn xong thì cũng đã mười giờ rưỡi tối. Sau khi Thẩm Ám tiễn thầy mình về nhà thì cũng bắt taxi để quay về.
Mười hai giờ năm phút, anh đã đứng trước cửa nhà Bạch Lê.
Anh lấy điện thoại di động của mình ra gọi cho cô.
Lần thứ nhất không thấy ai bắt máy, lần thứ hai Bạch Lê mới nhận cuộc gọi.
Dường như cô vừa đánh rơi cái gì đó, động tác có vẻ rất căng thẳng, hơi thở cũng thật sự nhẹ.
Hai người cũng không nói chuyện, ngọn đèn hành lang được cảm ứng bằng giọng nói nên đã tắt đi, cuối cùng Thẩm Ám cũng lên tiếng.
Giọng nói có chút khàn đặc.
“Em mở cửa đi.”