Bác sĩ thú y - Chương 19-20
Đọc truyện Bác sĩ thú y Chương 19-20 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bác Sĩ Thú Y – Chương 19-20 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Thẩm Ám về đến nhà đã là 10 giờ.
Anh chuyển chậu hoa ra ban công, tưới nước đầy đủ rồi mới cởi quần áo tới phòng tắm tắm rửa. Anh không uống nhiều rượu, nhưng đồ ăn chẳng ăn được bao nhiêu, dạ dày không thoải mái cho lắm, anh tìm thuốc uống, sau đó dựa người vào sô pha, lấy điện thoại ra đọc tin tức.
Lại chằng chịt một chuỗi màu đỏ.
Anh nhướn mày, chỉ nhìn lên vị trí đầu tiên, nhưng khung chat được ghim ở đầu đó vẫn trống rỗng, không hề có bất kỳ tin nhắn nào.
Anh cà cà đầu lưỡi vào răng, ngón tay khẽ nhấn một cái, gọi video.
Đợi một hồi, cuối cùng nhận về một câu nhắc nhở: Đối phương từ chối cuộc gọi.
Thẩm Ám: “…”
Anh nâng tay xoa xoa mi tâm, khẽ bật cười thành tiếng.
Anh lại ấn gọi thoại, đời tầm mười mấy giây, Bạch Lê mới nhận, ngay cả hơi thở cũng rất nhẹ.
“Chưa ngủ sao?” Có lẽ bởi uống rượu xong nên giọng Thẩm Ám rất khàn, “Hay là bị anh đánh thức?”
“Không, không phải.” Tai Bạch Lê nóng như thiêu đốt, giọng nói khẽ run rẩy một cách rõ ràng.
Thẩm Ám nở nụ cười, cổ họng phát ra tiếng cười khàn khàn, kích thích sống lưng Bạch Lê tê rần, gương mặt cô đỏ bừng, nắm chặt lấy di động lắp bắp hỏi, “Anh, anh cười cái gì?”
“Nghe thấy giọng em nên anh muốn cười.” Giọng nói Thẩm Ám mơ mơ hồ hồ lại khàn vô cùng, “Không được sao?”
Bạch Lê: “…”
“Anh, có chuyện gì sao?” Cô khẽ hỏi.
Thẩm Ám lại cười, “Không có.”
“…”
Đã nhiều năm Thẩm Ám không uống rượu, vào ngày lễ ngày tết, người khác tới mời rượu, anh đều lấy lý do dạ dày không tốt, không thể uống, thực ra đó chẳng phải lời nói dối, không thể uống là sự thật, dạ dày không tốt cũng là sự thật.
Mỗi lần anh uống rượu, cảm xúc của anh đều sẽ rơi vào trầm lắng.
Nhưng đây là lần đầu tiên, chỉ cần nghe thấy giọng nói của Bạch Lê, tâm trạng anh bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều.
“Tâm sự đi.” Giọng anh vừa trầm lại vừa khàn, kèm theo trạng thái có vẻ hơi say, nhìn qua mê hoặc đến cực điểm, “Năm nay anh 29, qua năm sẽ là 30, em thì sao?” Bạch Lê lúng túng một hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Em… 24.”
“24? Trông giống 18 tuổi hơn đấy.” Thẩm Ám đã xem qua chứng minh nhân dân của cô từ trước, cũng biết rõ tuổi của cô, đây đơn giản chỉ là muốn trêu chọc cô mà thôi.
Quả nhiên Bạch Lê không nói gì, có lẽ cả gương mặt lại đỏ hết lên rồi.
“Công việc của anh em đã biết rồi, vậy công việc của em là gì?” Thẩm Ám lại hỏi.
“… Lập kế hoạch.” Giọng cô rất nhỏ, dường như có hơi rụt rè và căng thẳng.
“Anh chưa từng tiếp xúc với nó, không hiểu lắm, hôm nào em dạy anh nhé?” Anh cười hỏi.
Cô thực sự không biết nên trả lời thế nào cho phải, ậm ừ một hồi lâu mới nói, “… Vâng.”
“Lúc gặp mặt, em luôn thích từ chối anh, sao trong điện thoại lại dễ nói chuyện như vậy, hửm?” Anh ép âm cuối xuống rất thấp, âm thanh ấy giống như phát ra từ lồng ngực khẽ chấn động, nóng bỏng đến nỗi khiến tai Bạch Lê tê dại.
Cô không thở nổi, bàn tay siết chặt lấy điện thoại, giọng nói run rẩy vô cùng, “Không, không phải.”
“Không phải? Vậy ngày mai anh…” Anh dán hơi thở gần thêm chút nữa, giọng nói mang theo tia khàn khàn không rõ ràng, cực kỳ mê hoặc lòng người, “Có thể làm chút việc khác sao?”
Cả khuôn mặt Bạch Lên nóng bừng lên, đầu lưỡi ríu lại, lắp ba lắp bắp nói, “Không, không được.”
Cô thẹn thùng tới cùng cực rồi, vừa nói xong từ ‘không được’ liền hoảng hốt cúp máy.
Thẩm Ám nhìn cuộc gọi đã ngắt kết nối trên màn hình di động, nâng tay ấn xuống mi tâm, khoé môi không nhịn được cong lên, tâm trạng vui sướng đến đỉnh điểm.
Mũ bảo hiểm đặt mua trên mạng cuối cùng cũng giao đến tay, từ sáng sớm Thẩm Ám đã đi lấy chuyển phát nhanh.
Anh là người rất hiếm khi mua hàng trên mạng, em gái chuyển phát nhanh nhìn thấy anh lại gần, đỏ mặt hỏi anh mã nhận hàng, cô gái ôm chiếc hộp có hơi nặng bước tới, lại hỏi nhiều thêm một câu, “Anh mua cái gì vậy, hình như có hơi nặng.”
“Mũ bảo hiểm.” Thẩm Ám cầm lấy dao rạch tiện lợi trên bàn trực tiếp mở ra, mũ bảo hiểm màu hồng nhạt, trên đó có in một hàng chữ:【Dành cho Bạch Lê】
Anh hài lòng cong môi cười, cầm lấy mũ bảo hiểm rồi rời đi, để cái hộp ở lại, “Cảm ơn.”
Em gái chuyển phát nhanh ngẩn ngơ nhìn thứ đồ trong tay anh, một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt vô cùng không hợp với anh, lại nhìn nhìn cái hộp các-tông ở bên cạnh, bả vai khẽ buông xuống.
Hoá ra là mua cho bạn gái à.
“Hôm nay đến hơi muộn.” Bà chủ quán bánh bao nhìn thấy Thẩm Ám bước tới đây, nhìn thoáng qua sau lưng anh, bỗng chốc lại ngẩng đầu, nhìn thấy một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt treo trên đầu xe Thẩm Ám, vô cùng dễ nhìn thấy.
Bà chủ quán bánh bao vui vẻ cười rộ lên, “Cậu thực sự tìm được bạn gái rồi nhỉ? Ây da, mà cậu muốn đi đâu đấy? Chẳng phải hôm nay là Tết Trung Thu sao?”
“Vâng, cháu đưa cô ấy ra ngoài đi dạo.” Thẩm Ám không mua bánh bao, mà là xuống xe đưa cho bà một hộp bánh trung thu, cười nói với bà, “Trung Thu vui vẻ.”
Bà chủ cũng không khách sáo với anh, nhận lấy bánh trung thu, nhiệt tình tiếp đón anh, “Buổi tối có thể tới nhà tôi ăn bữa cơm đoàn viên nha, đưa cả bạn gái cậu tới.”
Thẩm Ám khẽ cười: “Không được đâu, em ấy sợ người lạ, chờ tới lần sau nhé.”
Anh vẫy vẫy tay với bà chủ, lái motor rời đi một cách tiêu sái.
Sáng nay lúc mới dậy, anh đã gửi tin nhắn cho Bạch Lê, nói rằng khoảng 8 rưỡi sẽ tới dưới tầng nhà cô.
Lúc anh tới là 8 giờ 25 phút, đứng đợi một lúc dưới tầng, gọi điện thoại cho cô nhưng cô không nhận, tới lần thứ ba, cô mới bắt máy.
“Chưa rời giường sao?” Anh hỏi.
“Không phải, em… em… không muốn… đi ra ngoài.” Bạch Lê nhỏ giọng từ chối, nói xong lại thấp thỏm xin lỗi, “… Rất xin lỗi, bác sĩ Thẩm.”
“Tối hôm qua nói câu kia đã dọa đến em sao?” Thẩm Ám hỏi.
Bạch Lê nhớ tới câu nói kia, vành tai nóng lên, “… Không, không phải.”
“Vậy thì vì sao?”
“Em…” Cô không có cách nào giải thích được, ậm ừ một hồi lâu, mới khẽ nói, “Sau này anh… đừng đến tìm em nữa.”
Thẩm Ám đã đứng trước cửa nhà cô, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên cánh cửa, giọng nói lan toả khắp ống nghe, mang đến cảm xúc từ tính, “Anh đứng ở cửa rồi, ra mở cửa đi.”
“…”
Chương 20: Ôm anh
Phải mất đến hai phút, cửa phòng mới được mở ra.
Bạch Lê mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đầu trùm mũ rộng vành, trên mặt đeo kính râm và khẩu trang, chỉ còn lại đôi tay tái xanh lộ ra bên ngoài, căng thẳng xoắn xuýt.
“Sáng sớm anh tới đây tìm em.” Thẩm Ám bước lên một bước, cúi lưng nhìn cô, lại chỉ có thể nhìn thấy một sợi tóc dài lộ ra từ vành mũ của cô, anh chống tay lên khung cửa, lo lắng sẽ doạ sợ cô, giọng nói cố tình dịu xuống vài phần, “Không phải là để nghe em từ chối anh.”
Bạch Lê nhỏ giọng nói: “Xin, xin lỗi.”
“Cũng không phải là để nghe em nói xin lỗi.” Ngón tay Thẩm Ám xoa xoa lên mũ cô, giọng nói trầm thấp, lộ ra vài tia mê hoặc, “Anh chỉ muốn, đưa em đi tìm một chỗ, đi nếm thử bánh trung thu.”
Cả người Bạch Lê như sắp phát hoả, rõ ràng anh chưa hề động tới cái gì, nhưng thân thể lại không kiềm chế được cứ rùng mình run rẩy, cô thất thần đứng đó, cánh tay đã bị người đàn ông nắm chặt, anh không dắt tay cô, chỉ nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô đi ra ngoài.
Cả đêm qua Bạch Lê lăn qua lăn lại không ngủ được, sáng nay lại tỉnh dậy từ rất sớm, Đới Mi hẹn trưa nay sẽ tới nhà cô ăn cơm, nhưng cô cũng từ chối, chỉ là không dám nói ra sự thật.
Lần trước Đới Mi đã hỏi cô rằng quan hệ giữa cô và Thẩm Ám là loại quan hệ gì.
Cô cụp mắt nhìn xuống cánh tay săn chắc của người đàn ông, cổ tay tê mỏi vô cùng, lòng bàn tay cô bắt đầu tiết ra mồ hôi, đầu óc lại càng choáng váng, bước đi chẳng khác nào như giẫm lên bông, toàn thân đều nổi lên cảm giác lênh đênh đầu nặng chân nhẹ.
—— “Tớ nhìn ra được, anh ấy thích cậu.”
Giọng nói của Đới Mi văng vẳng bên tai, đầu ngón tay Bạch Lê run rẩy, cả vùng cổ tựa như bị lửa nóng thiêu đốt.
Thẩm Ám kéo cô tới trước xe máy, anh tháo chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt treo trên đầu xe xuống rồi đội lên cho cô, ngón tay anh bỗng khựng lại một chút, gỡ kính râm của cô xuống.
Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng cọ cọ lên làn da non mịn của Bạch Lê.
Bạch Lê hoảng hốt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Thẩm Ám nghiêm túc nói rằng: “Đeo kính râm rất dễ bị xước da, chờ lúc nào xuống xe lại đeo tiếp.”
Anh nói xong, đội mũ bảo hiểm lên cho cô một cách ngay ngắn, cài chặt khoá mũ, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp thuần khiết dưới mũ bảo hiểm kia một hồi lâu, sau đó mới ngồi lên xe máy, “Lên đi nào.”
Bạch Lê nhéo nhéo ngón tay, căn bản không biết phải lên như thế nào.
Thẩm Ám quay đầu nhìn về phía cô, đáy mắt ẩn ẩn ý cười, “Chưa từng ngồi bao giờ sao?”
Cô khẽ gật đầu.
Thẩm Ám vươn một tay về phía cô, chân dài đạp đạp vào vị trí bàn đạp, nói với cô, “Giữ lấy anh, dẫm lên chỗ này này.”
Bạch Lê do dự vài lần, tay cũng chưa dám vươn ra.
Thẩm Ám nhìn cô một lát, dịch xe máy tiến đến trước người cô gần hơn một chút, vòng tay ôm lấy eo cô, bế cả người cô đặt lên yên xe, Bạch Lê hoảng hốt ôm lấy lưng anh, toàn thân run lẩy bẩy.
Thẩm Ám đội mũ bảo hiểm xong, hơi hơi nghiêng đầu nói, “Ngồi vững.”
Nhiệt độ dưới lòng bàn tay cách áo sơ mi trắng vẫn nóng đến bỏng người, ngón tay Bạch Lê nhanh chóng rụt lại, cô hoảng loạn buông tay ra, nắm lấy thanh tựa phía sau.
“Em ngồi như vậy rất dễ ngã, em có thể nắm lấy quần áo anh, hoặc là…” Thẩm Ám nhìn cô qua kính chiếu hậu, chỉ chỉ xuống vị trí eo mình, giọng nói đè thấp xuống, “Ôm anh.”
Bạch Lê đỏ mặt, cẩn thận túm lấy một góc áo sơ mi của anh.
Khoé môi Thẩm Ám hơi giương lên, cẳng chân dài đá chân chống về phía sau, khởi động xe máy, toàn thân hơi hơi cúi xuống, sống lưng phồng lên một độ cong, dưới áo sơ mi trắng thấp thoáng lộ ra hình xăm lớn màu đen.
Khi cua xe, do quán tính, cả người Bạch Lê không thể giữ vững nổi nên dán vào sau lưng anh, bộ ngực mềm mại đụng vào sống lưng cứng rắn của người đàn ông, cô bị đau khẽ kêu một tiếng, hai tay trong lúc hoảng loạn đã ôm lấy vòng eo rắn chắc của người đàn ông.
Cô hốt hoảng rụt tay lại, nhưng một giây tiếp theo, bởi tốc độ xe quá nhanh nên không tự chủ được lại ôm eo anh một lần nữa.
Tiếng cười nhẹ của người đàn ông phảng phất vang lên bên tai.
Ráng đỏ lan khắp gương mặt cô, ngay cả thân thể cũng nóng lên như bị luộc chín.
Từ lúc lên xe tới khi xuống xe, cả khuôn mặt Bạch Lê vẫn còn ửng đỏ.
Cô cúi đầu cởi mũ bảo hiểm xuống, sau đó lại vội vội vàng vàng đeo kính râm lên, thậm chí còn chẳng dám nhìn xem mình tới chỗ nào, vừa căng thẳng vừa rụt rè đứng đó, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc mũ bảo hiểm màu hồng nhạt trên tay, trên mũ có in bốn chữ: Dành cho Bạch Lê.
Hai tai cô lại đỏ bừng.
“Có thích không?” Thẩm Ám gõ gõ chiếc mũ bảo hiểm trong tay cô, “Còn có nhiều màu khác, nếu em không thích màu này thì chúng ta lại đổi một cái khác.”
Bạch Lê thực sự không biết nên trả lời như thế nào.
Thẩm Ám đi đỗ xe, cầm lấy mũ bảo hiểm trong tay cô đặt song song với mũ bảo hiểm của mình, sau đó kéo tay cô tiến lên phía trước, chưa bước được vài bước, anh lại dời tay xuống vài phân, nắm lấy bàn tay cô.
Bạch Lê hơi run rẩy, muốn rụt tay về.
“Chính em đã đồng ý với anh.” Anh quay đầu lại, cúi thấp lưng dựa sát vào người cô, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô qua một lớp khẩu trang, giọng nói khàn vô cùng, “Đừng từ chối anh.”
Bàn tay bị nắm lấy vừa tê dại vừa nóng bỏng.
Trái tim Bạch Lê run rẩy giống như bị luộc chín.
Cô run run ngẩng đầu lên, gương mặt của người đàn ông thật sắc nét, dưới đôi lông mày tinh tế là đôi mắt đen nhánh, khoé môi anh tràn ý cười, đường cong quai hàm thanh thoát, khi nói chuyện, giọng nó mang theo cảm xúc trầm thấp, tựa như rượu ngon khiến lòng người say đắm.
“Yên tâm, hôm nay chỉ nắm tay thôi.”