Bà lục lại cho tôi leo cây - Chương 433
Đọc truyện Bà lục lại cho tôi leo cây Chương 433 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Chương 433 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Lý Tang Du (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Tư Bác Văn luôn muốn điều tra rõ ràng, chuyện gì đang xảy ra đằng sau việc này.
Trước đây đã dặn dò Lăng Dạ nhưng vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Nghĩ đến đây, Tư Bác Văn lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi cho Lăng Dạ.
Lăng Dạ hoang mang bắt máy, vừa nghe là Tư Bác Văn thì lập tức tỉnh táo lại, nói rằng mọi việc đã gần xong, ngày mai có lẽ sẽ cho anh câu trả lời.
Tư Bác Văn nghe ngày mai có thể nhận được câu trả lời thì không hỏi thêm nữa, dù sao cũng đã muộn nên cúp máy.
Sau nhiều lần điều tra, cuối cùng trợ lý Lăng Dạ cũng hoàn toàn làm sáng tỏ được việc này, sáng sớm, sau khi sắp xếp tài liệu thì đến văn phòng của Tư Bác Văn.
“Tổng giám đốc Tư, sự việc trước kia tôi đã điều tra rõ ràng rồi.”
Lúc này Tư Bác Văn đang ngồi trong văn phòng xem dự án, đột nhiên dừng lại nói.
“Nói tiếp.”
Lăng Dạ ung dung nói tiếp.
“Qua camera giám sát, tôi phát hiện cô Lục Nghiên Tịch bị người khác theo dõi, có ai đó luôn lén lút theo sau cô ấy. Vì vậy người khóa Lục Nghiên Tịch lại trong nhà vệ sinh là người khác, sau nhiều cuộc điều tra, tôi đã biết tên người đó.”
“Cô ta là đồng nghiệp của cô Lục Nghiên Tịch, tên là Mễ Lộ.”
“Đây là tất cả bằng chứng cho thấy cô ta đã làm chuyện này.” Lăng Dạ đặt tài liệu trước mặt Tư Bác Văn.
Sau khi xem qua những tài liệu này, khi nhìn thấy cái tên, Tư Bác Văn có hơi sững sờ. Tuy là tổng giám đốc của công ty, nhưng không phải ai anh cũng nhớ tên, nhất là những người bình thường như vậy lại càng không có ấn tượng gì bèn nói.
“Mễ Lộ?”
Lăng Dạ biết Tư Bác Văn hẳn không có ấn tượng gì về cô ta, dù sao những cô gái theo đuổi Tư Bác Văn có thể xếp hàng dài đến tận cửa, mỗi ngày có đủ loại phụ nữ dựa vào đủ kiểu hình thức hay lý do khác nhau để vô tình gặp được Tư Bác Văn, Tư Bác Văn không có ấn tượng cũng là điều dễ hiểu, còn có ấn tượng mới là khổ.
“Tổng giám đốc Tư, cô ta chính là người tỏ tình với anh trong buổi tiệc rượu lần trước, nhưng lại bị anh từ chối. Hơn nữa, qua cuộc điều tra bí mật của tôi, đời sống riêng tư của cô ta quá hỗn độn, thường có mặt ở một số nơi sang trọng, có vẻ như muốn bắt một con rùa vàng.”
Tư Bác Văn mỉm cười.
“À à, là người phụ nữ nào? Hình như lần trước có tận mấy người tỏ tình với tôi, nhưng chẳng có một ai xinh đẹp cả.”
“Những người phụ nữ không biết tự lượng sức mình này không biết lấy đâu ra can đảm, xấu xí đã đành còn dám làm ra loại chuyện như vậy.”
Mặt Tư Bác Văn lập tức sầm lại, dù sao anh chưa bao giờ thích những người phụ nữ hay sà vào lòng người khác, cảm thấy ghê tởm. Hơn nữa còn dám làm ra chuyện như vậy, từ tận đáy lòng càng thêm căm ghét cô ta. Ai lại thích một người không chỉ xấu xí, mà lòng dạ còn độc ác chứ!
Tư Bác Văn lập tức cử Lăng Dạ gọi Mễ Lộ đến văn phòng mình, anh lại muốn xem xem người này còn có chiêu trò gì.
Lăng Dạ không nhiều lời, lập tức gọi xuống cho giám đốc bộ phận, bảo Mễ Lộ đến văn phòng của Tư Bác Văn.
Mới sáng sớm Mễ Lộ đã nhận được một cuộc gọi, vừa thấy là quản lý bộ phận thì lập tức hỏi.
“Quản lý, tìm tôi có việc gì vậy.”
Mễ Lộ tưởng quản lý muốn giao cho mình một dự án lớn hoặc một cơ hội ra nước ngoài thì vui mừng.
Quản lý nói qua điện thoại.
“Tổng giám đốc Tư có việc tìm cô, bảo cô đến ngay bây giờ.”
Vừa nghe tổng giám đốc Tư có việc tìm mình, Mễ Lộ càng phấn khích hơn, hỏi.
“Quản lý, anh có biết cụ thể là việc gì không?”
Làm sao quản lý biết được, chỉ biết đầu dây bên kia rất vội.
“Bảo cô đi, sao cô còn lắm lời thế, cô có muốn làm nữa không. Tổng giám đốc Tư người ta tìm cô thì cô mau đến đó, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Mễ Lộ không hỏi thêm nữa, nhưng có thể đến văn phòng của Tư Bác Văn, dù sao cũng là cơ hội chỉ có một lần trong đời.
Mễ Lộ lập tức chạy vào nhà vệ sinh, tỉ mỉ dặm lại lớp trang điểm thật đẹp.
Đúng lúc đồng nghiệp cũng đang đi vệ sinh, nhìn thấy Mễ Lộ đứng trước gương tô tô vẽ vẽ, trông Mễ Lộ có vẻ rất vui bèn tò mò hỏi.
“Mễ Lộ cô định đi đâu mà trang điểm đẹp thế.”
Nhìn dáng vẻ này của Mễ Lộ, đồng nghiệp không khỏi hỏi thăm.
Nghe vậy, Mễ Lộ đắc ý hất cằm lên.
Mễ Lộ cố tình nói cho đồng nghiệp.
“Quản lý nói tổng giám đốc Tư muốn gặp tôi.” Mễ Lộ ngượng ngùng nói.
Đồng nghiệp trong công ty biết Mễ Lộ có ý với Tư Bác Văn, nhưng lại không hề biết chuyện cô ta tỏ tình rồi bị Tư Bác Văn từ chối.
Đồng nghiệp không hỏi thêm nữa, dù sao cũng chẳng liên quan đến mình, nên gật đầu rồi rời đi.
Bên này, Mễ Lộ vẫn đứng trước gương chải chuốt, sửa soạn một lúc lâu mới xong.
Mễ Lộ mang theo tâm trạng phấn khích bước về văn phòng của Tư Bác Văn, trên đường đi, trong đầu hiện lên đủ loại tình huống. Tư Bác Văn chợt nhận ra ưu điểm của mình nên quyết định cất nhắc bản thân; Tư Bác Văn bỗng nhận ra bản thân đã yêu mình, cố ý lấy lý do công việc, thực chất là muốn xin lỗi về chuyện lần trước, đồng thời tỏ tình với mình.
Mễ Lộ càng nghĩ càng vui, mà lúc này Tư Bác Văn nhìn thời gian, đã lâu như vậy rồi, sao người vẫn chưa đến. Dù công việc luôn trong tầm tay, nhưng trước nay anh không hề thích chờ đợi người khác mà thích đánh nhanh thắng nhanh.
Tức giận gọi cho Lăng Dạ, hỏi tại sao người vẫn chưa tới.
Từ giọng điệu của Tư Bác Văn, Lăng Dạ có thể cảm nhận anh đang tức giận.
Nghe máy xong, sau khi bình tĩnh lại thì lập tức gọi cho quản lý.
“Bây giờ tổng giám đốc Tư đang rất tức giận, tôi cho anh mười phút để đưa cô ta đến văn phòng, nếu không hậu quả anh tự chịu.”
Đầu dây bên kia cúp máy.
Lúc này quản lý rất lo lắng, không thể vì chuyện nhỏ này mà đạp đổ bát cơm của mình được.
Trong lòng nghĩ: Cái cô Mễ Lộ này đúng là lề mề, lâu vậy rồi mà vẫn chưa đến, dù có là con rùa cũng bò lên lâu rồi, không biết cái cô Mễ Lộ này còn đang làm gì nên tức tối gọi điện hỏi.
“Mễ Lộ, cô đến đâu rồi?”
Nghe quản lý ở đầu dây bên kia tức giận hét lên, Mễ Lộ vẫn điềm đạm trả lời.
“Sắp đến rồi.”
Quản lý lại quát lên.
eyJpdiI6InQ1ZHVQMFNYTHkwSlVUb2dpVncxaEE9PSIsInZhbHVlIjoiaTVuVmxEZG91VkhvemZObnN6XC9FZjRha0tCc1VKZ1hjVlcwSmU0TEFDdDVjYXhVN2pMU1lrKzBMVUVvWFJDVCsiLCJtYWMiOiJmNWM2Y2EzN2U4NTFlNWFiMzQ5M2MzZmQyZTk5Zjk5MTA1YWJiMmZhY2JjMTIxODEzNmQ0MmIwZmVjMWRkNmVlIn0=eyJpdiI6IlU1ZlEwRHJySmJrZVNVNDdBN2hNR0E9PSIsInZhbHVlIjoidlNGUVB5QVZPTVBDT2dBYVlBR29cL1hJcENBWnVZdnhjWGU3MXpid2k3ZFRBSXFBSW5tVU5BXC9sbjdtYzF6NTJYeW5DZjJITjFzT0ZTQmlwemdHUlRyOGk5XC9kR1pHUjFPMWI5dU53M0paeUJBalNmTmpZblh2ODNJQ3B2NU1odTZ3NjlHd1FXbkZOWlNRMHNjU1pBYVwvR28rTGtiN3o3YzJEUkt6cGdzOXJXVm53cXozVHRGeDZLU2lEQ1VWYUJidCIsIm1hYyI6IjM0NmE4YzEzMWFiNmNhNzljMDU1OWM2MGJmOGNlNThmODAzNDk4ZmE0MzQ0NGUwZWQ0ODY2MTQwNzRhZjBkN2MifQ==eyJpdiI6IjRBelwvakQxZWxxSkN6OTY3cHBxM3F3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IlFXOGlUaW5CYlQyTHpZR2RqWE5Ka1hkbjJNRXc3T25IZEFoRWw3TWRUU0dBdjV4bE1od0NTekZEMVwvSkIza2hFIiwibWFjIjoiNDIyODVmOTdjNDEzMzBkOTUwZWQ2Yjc0MTQ2MWVhYWZlOTI3NmQyMmExMjlmOWZkOGQxZWMwMGNkODAzNGNlNyJ9eyJpdiI6InJxWnVmYkd0RlJNZmdUam1XbEhOalE9PSIsInZhbHVlIjoiMkYxUkpoVFFSWU9FcHVZVW92OWtXblk4Rks5UWdXdytFT3FQZys2R3pFYk9iejhDZ084OXdUQ3dnaGRrMTAraWhjdVJkMjlnV2hISlVcL3lJbzRhalBNQ3czUGttek1qZDFKbFlUZW5vSURVK1dlbXJkTU9TM3pvXC9DZFhsSWFYUjcyeERTdWZcL1VcLzkySmxqM1o3Q0NGNURnRStLSWE0WVdqRFVJZTc1b0VIVDBaTnd1ZnJFWDhNeVMrQ29zMk5JQSIsIm1hYyI6ImE0ZGFmMmEwNTIxMmViZGQyODc2M2EyN2UzMjAxNjJhNWZhZThmZTFjODcxNjUxMjBlZTA3MmFiYThiMDRmODkifQ==eyJpdiI6IndxeStHdUxDUmtRdVFiTGhvMUphQXc9PSIsInZhbHVlIjoia29rK3o1UlRkeE40eHd6NDY5V3JMRit2Vk93ZHRFNjVqZlBHOFFMOUxlT1VzN3JRTGdiSkRUdWN0dHZPMDdWTiIsIm1hYyI6IjYxMGUxODBmNjA3YTk4YjY2Y2VmY2I2OGZiMGVhMjA0ODk4ZDBkNWEwMzJmYjIzMTc1NTljM2FlMzUxY2Q4ZDUifQ==eyJpdiI6ImQ4cmxwUDJvMTZaVm9rb1pcL2pyY3R3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjR0Z3VyWXU0VkN0QU5kVStYN0RMbjE1cklCdkxpUWVyZ1lFZ2hva3ZKNlZySlh1a2RRKyszdDV2YlNCamE3b0w1VlNQaW41VGNwV0ZLUVltQ01nVlI1RXhTSVdvWmp1RjM5MUNGRUMzUzhqRWcyUXR3TTJOVkhQYmhxR2dkSmhIalRCaDlGdzFFcllHeVBkaFRTWlFrUVVvRlpRaGxvdTdDQ1FFK3lWMkhadWd1NDhmK2pDSWRWQUE0VCtqWEJMdjFpbU1QSW5talFWejZpSnQ4QVlWYUtzMHQzSG44QVwvcjRPXC9XZGdlZ016bTVIRThqdmNnRFFKWUZvTWpnXC9UYTRxVWZYaXliejlMbFhWeTErVFRVbDFqcCtQME4xdXpnaUFkY1U2YTB1eUMwaHNGRHVkaFQ4K1JWdUxFZm1KS2tKTktXMTFuak5rVE9aS2tBc05wMlJJVDRsU1wvWk80YlJFWnREa09qS3Z0NEk9IiwibWFjIjoiZDFjY2E2NWI4OTEwZGRmMGE4OTU0ZDFjMmE5OWQ3ZDQzMTQ0MzBiZmY5NTc2MWY0MmEzODEwMTE4ODBjYWExOSJ9eyJpdiI6IjF1ZTUzMEphQyszWEhKVGlmcCtxWlE9PSIsInZhbHVlIjoiOEhQZnkrN1ZrR2RJaDNqakJmTVMyQW53RGJEVGM3dGx5eGZveEtTcU1cL1ExWXFGQXdEZnFkYmhZYWkycDlPY2siLCJtYWMiOiI1ZmNmNGVhYjAxMjQyNjcxYTQwNDNlZTVlOTczMDg4ZDQ5MmJiZjkzNjNhZTVjNTE0MmJiNjA3YmE5NTYxNTNkIn0=eyJpdiI6IjducVE5elZsZUdZRForWlJreUNtUXc9PSIsInZhbHVlIjoidU0yY3VPUFk4SFNXeStsN2hPbjN1aERJSEY2bUdYR0FJM1J3QktSem90bURwQVRaYVluS1kxUnRcL1lkdk11NFZlaW1zVnB3MFVqYW8rWkxGbXo2WFpLN1l2VVZvUlBkTWRRMjhidkphYnNTNDNnTSsxa2VnZkl1VDM3SzFBS3pLZnc1RWlXRjlTa0dqdStsRDI4TFBpeUNrMDZlcVg3MXhxNXhuWEQ0Uk56Uk43VTdtTVJtMjh5TG03R0JCTVkxVG1oZEs1NVN4MDByQ1RzSVZNTDl0Z3NING1qQjIxWTdEUm5oQndOMHdlQisrMlhGYjVPRTNCV2wxRXFwRkU2VnZVZlR3K1gzOEMyRHBjZDRzWnlPckh3bkZWMFRpUmUrdVIyMVwvNjgxXC9VVFEwU3QwbFViUWY4RnNWTnI1Q0JmaFdLVmNocVJMbkZmZElMZyt6YlBCTnRod05TdnN0SlgzcWJsUTBidUloM3lLdmsxS2twZFZLb2U2UjU1cGpNZml5SVVlbEtJWjQ3d0pHbU5CYW14OWJNazlZQStZV3U5Q1VtUDU2S05uUGF2NGJwaEN6TEZqczBleVBTN1lKcEtISCIsIm1hYyI6IjU0NWZmZTNhNzY5NTNhNjRjYzQxOGIyOWE5Mjg5NzM1MjZlNTRkYzUxMjdiMDUyZDA0NzgyMWNlMDVmM2IzODkifQ==eyJpdiI6IkRzWm5NemIycWN0SmVlTTFEWDVXZHc9PSIsInZhbHVlIjoib05VaW5kR3pIUmtPeU9ncTNhTmdcL0xhRmdJK3RXRm1mWkJScjR3TEVNUVQxRVpcL0dqem9MXC90YnRncEc4bGxpcyIsIm1hYyI6IjI5YjJlMTk4N2RiMjBjNDRkNzFmZjJiMjcyZjdhMWFjOTk2ZTEyNGM4OWM5Y2I0NWM2MjFiNjAxMjAwMWYzYjIifQ==eyJpdiI6InlJdHFOSVJOWjJFdG1mWkhoaFh4WVE9PSIsInZhbHVlIjoiQW5hYjN6a2VrdUh5czJ6ZDk5YytjUE5kXC9MbFh1bklvajZhQzd1T3g2TnZpbDNZXC9wallOVE5ZZ1RXcVVhelhMbkZrNWpqOHlrTjE5YzV1aGtJYzJCaXZLQ3Z0REZsM25yemxJRzN5dWZcL2hrV1VtTFkyeXZrTnZEWFVzRFI2YU9SdWJHU2c0NnF2WHR5ZmRVN1E3NWZ3ZldvTGV5RDNJXC9WZXA0OEhybytrMHVHVW5FbFoyVnp0XC9pdVNBQmlhbmYiLCJtYWMiOiIzNDM0MWNkOTQ0NTJjYWMyNDIxMzJiZDAxMGQwOWE3NzI0ODllNjM4ZTIyOGE5NDg2ZjMyOTRhYWVmOTE4ZDhlIn0=