Bà lục lại cho tôi leo cây - Chương 432
Đọc truyện Bà lục lại cho tôi leo cây Chương 432 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Chương 432 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Lý Tang Du (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Đã bao lâu rồi mình không được ôm anh thật chặt, cũng đã bao lâu rồi không ngửi thấy mùi hương trên người anh.
Nghĩ như vậy, cô ta bắt đầu từ từ cởi quần áo của mình, sự kích động trong lòng trào dâng.
Ngụy Như Mai mới nghĩ đến, từ khi mình và Tư Bác Văn gặp lại tới nay, không có một hành động thân mật nào, nghĩ đến dáng vẻ gượng gạo trước kia của Tư Bác Văn, Ngụy Như Mai càng phấn khích hơn.
Hôm nay cô ta mặc một bộ đầm vest OL, bộ đồ vest nhỏ trên người chỉ có một cái cúc áo, cô ta tùy ý cởi ra ném sang một bên, trong lòng nghĩ đến điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mà đúng lúc này, đột nhiên Tư Bác Văn mở mắt ra, vốn khuôn mặt có đường nét lạnh lùng cứng rắn đen như mực, nhìn thấy Ngụy Như Mai dùng tư thế kỳ lạ như vậy ngồi trên người mình, hơn nữa còn chỉ mặc một cái áo vest, cả người cảm thấy giống như mắc bệnh sạch sẽ quá mức vậy, bỗng nhiên hơi buồn nôn, chán ghét muốn đánh người, nhưng lý trí vẫn ngăn anh lại kịp thời, anh lạnh lùng chất vấn: “Em đang làm cái gì vậy?”
Ngụy Như Mai đang tưởng tượng cảnh tượng hai người tình nồng ý đượm, đột nhiên nhìn thấy Tư Bác Văn mở mắt, nhất là khi đôi mắt đó vẫn còn sáng tỏ, đã bị kinh hãi, lại bị chất vấn bất ngờ, tuy cô ta trà trộn vào giới kinh doanh lâu như vậy, trong lòng cũng không khỏi hoảng sợ, ngay cả vẻ mặt cũng bỗng chốc trở nên trắng bệch.
Vừa muốn giải thích, nhưng nghĩ lại mục đích của mình, thì cô ta bỗng trở nên mạnh dạn thẳng thắn.
Ngụy Như Mai lập tức nằm xuống ôm lấy Tư Bác Văn, vừa nhẹ nhàng gọi tên Tư Bác Văn: “Bác Văn, Bác Văn, chúng ta đã lâu không ở bên nhau rồi, em biết có lẽ anh…” Vừa bắt đầu cởi quần áo của mình.
Lông mày dài thanh tú của Tư Bác Văn nhíu chặt, trên khuôn mặt đẹp trai đầy sự bất mãn và chán ghét, anh không thể hiểu được vì sao lúc đó cô ta tốt đẹp như vậy, bây giờ lại biến thành một người phụ nữ không từ thủ đoạn như vậy.
Lẽ nào, thời gian thật sự có thể hoàn toàn thay đổi một người sao?
Tư Bác Văn dùng sức đẩy Ngụy Như Mai ra, kéo Ngụy Như Mai ra ngoài cửa, đuổi cô ta ra ngoài không chút thương tiếc.
“Đủ rồi, Ngụy Như Mai.” Giọng nói cực kỳ chán ghét vang lên từ đỉnh đầu.
Nhưng Ngụy Như Mai vẫn không chịu buông tha nắm chặt lấy cánh tay Tư Bác Văn.
Cô ta giống như một con cún con vẫy đuôi mong được thương xót, mở to đôi mắt được vẽ cẩn thận, giả vờ đáng thương nói.
“Bác Văn, Bác Văn, khi đó chúng ta rất tốt mà, sao giờ anh giống như biến thành một người khác vậy, Bác Văn, cho chúng ta thêm một cơ hội nữa được không?”
Tư Bác Văn khoanh tay, nhìn người phụ nữ điềm đạm đáng yêu trước mặt, nếu trước đây mình nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, chắc chắn sẽ đau lòng!
Nghe cô ta nhắc đến trước đây, đúng, trước đây thật sự tốt đẹp.
Trước kia, trong lòng chỉ có một người phụ nữ Ngụy Như Mai, nhưng cuối cùng đổi lại là gì.
Mặc dù người phụ nữ này nói sau khi ra nước ngoài, là vì cái khác, nhưng trong lòng Tư Bác Văn luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nhưng anh không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Dù sao khi đó cũng đau lòng biết bao.
Khi đó lại còn có thể trách mình không có năng lực, không thể cho cô ta một tương lai mà cô ta muốn.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là buồn cười
Anh đã từng đọc một cuốn sách, người không chê bạn, mới là người yêu bạn nhất.
Ngụy Như Mai nhìn Tư Bác Văn như thể đang suy nghĩ gì đó, không động đậy, cho rằng anh bị lời nói của cô ta cảm động, vì thế bắt đầu lải nhải nói chuyện trước kia.
Tư Bác Văn nghe Ngụy Như Mai tiếp tục nói tiếp, anh thoát khỏi hồi ức, nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mặt này, anh đã không còn dâng lên một chút hứng thú nào nữa, mỗi lần nghĩ đến rất có thể cô ta là người trăm phương ngàn kế hãm hại Lục Nghiên Tịch, Tư Bác Văn cảm thấy ớn lạnh.
Anh hất mạnh tay Ngụy Như Mai ra, vẻ mặt đầy chán ghét: “Ngụy Như Mai, không cần nhắc trước đây với tôi, bởi vì cô sớm đã không xứng để nhắc đến trước đây, còn nữa, tốt nhất cô cũng đừng có ý đồ xấu gì nữa, nếu không tôi sẽ bắt cô nhận lại gấp mười gấp trăm lần, nghe rõ chưa?”
Ngụy Như Mai nhìn vẻ mặt anh bỗng mất đi độ ấm, bỗng suy sụp, vốn còn tưởng rằng anh đã động lòng, còn tưởng rằng anh vẫn nhớ đến tình cảm trước đây: “Tư Bác Văn, có phải anh yêu người phụ nữ Lục Nghiên Tịch kia rồi đúng không, rốt cuộc cô ta có chỗ nào tốt hơn em, vì sao anh lại yêu cô ta? Không phải trước kia anh ghét cô ta nhất sao?”
Tư Bác Văn lại nghe thấy trước kia một lần nữa, mà trước kia là quả đắng do chính anh gieo, cũng là vảy ngược mà anh không muốn đề cập tới nhất.
Hôm nay, bị Ngụy Như Mai hời hợt nói ra, Tư Bác Văn đau lòng thở dài, mà trong ánh mắt lần thứ hai nhìn Ngụy Như Mai lại chứa đầy sát khí và khát máu: “Ngụy Như Mai, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, cút cho tôi.”
Sau khi nói xong, cánh cửa đóng sầm lại.
Ngụy Như Mai đứng ở cửa, nắm chặt ngón tay không cam lòng, móng tay dài suýt chút nữa làm lòng bàn tay chảy máu. Cô ta không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai chỗ nào, vì sao Tư Bác Văn lại ghét cay ghét đắng cô ta như vậy.
Tất cả là do người phụ nữ Lục Nghiên Tịch kia, là tại cô nên Tư Bác Văn mới quên đi sự ngọt ngào giữa anh và cô ta, là do con điếm kia, chắc chắn phải phanh thây cô vạn đoạn.
Trong lúc Ngụy Như Mai ác độc suy nghĩ làm thế nào để phanh thây vạn đoạn Lục Nghiên Tịch, đột nhiên cửa phòng bị mở ra, Ngụy Như Mai chợt ngẩng đầu như thể lại nhìn thấy hy vọng, nở nụ cười hướng về phía mặt người sắp lộ ra, nhưng ở cửa không xuất hiện khuôn mặt tuấn tú đẹp trai kia, mà là một cái áo khoác vest màu trắng bay ra đập thẳng vào mặt Ngụy Như Mai.
Cửa phòng lại đóng sầm lại.
Ngụy Như Mai cầm lấy áo khoác vest chùm lên đầu, không cam lòng nhìn chằm chằm vào cánh cửa màu nâu, trong lòng cô ta quay cuồng giữa tức giận và ghen ghét, muốn gõ cửa lần nữa, nhưng đúng lúc này điện thoại hiển thị nhận được một tin nhắn mới.
Ngụy Như Mai nghi ngời mở điện thoại, phát hiện lại là một tin nhắn lạ, trên đó viết bốn chữ lớn: “Tôi về rồi đây.”
Tôi về rồi đây.
Tôi về rồi đây.
Tôi về rồi đây?
Ngụy Như Mai lặp đi lặp lại những lời này, tự dưng hơi hoảng hốt. Rốt cuộc là ai, chơi trò đùa quái đản này.
Suy nghĩ hồi lâu, làm thế nào cũng không nghĩ ra được là ai. Rốt cuộc là ai, muốn báo tin cho mình là đã trở về, chẳng lẽ?
eyJpdiI6Inhuc0xpc0VQY2VCWWRCU1wvTTdJRTJBPT0iLCJ2YWx1ZSI6InBcL3JCK3NyT2JWb3hWYVp1NGZcLysxYnZRRzFWMm9pNm5GUEF5VmxJaHRNdHJuQk0wb3htVlN6NW1zemE4SXlXZSIsIm1hYyI6Ijk5MTE4N2ViNGRmMTljZDQ1YWRiNGQ3NWI2NzkyNDZkNTNkNDVmNDZhYzQ1ZWRkOTNhOWFiZmViZTZjMGZjM2UifQ==eyJpdiI6ImRvMDY5YUp3MWtZMG5LVTN0SytuT2c9PSIsInZhbHVlIjoiVWMxNWdMWWNCWExtMVRcL1htbjJJZ3k1cFZOdmEzNjhrTFN0V3N5SE95TWRHV1d6UU44RXJEbVFzMHlOMnJETXFEc2hcL1JPZzFuaUdUZUJMR0dsQ1diXC9udFdOZzNidE1JeUh4cDNNeURQbkpPZzlJUFAyMlVxRWJJaDFmd2Vod241eUtPNEQzbTU5dDN4SldzSEZwSjVGZDdUcSsrd3F6YUwydGpPRWI2SitDRWV6Q09JelZcL1wvcTU5Z3VcL1pWOHh5d0ZzcCtIZTZ1YmJUZzBcL2ZCVlYyOXBYbzh3anVqNG1heGRlOUI2NG5vXC9nPSIsIm1hYyI6ImZjOGExYTVhMzcyMzYwODgzYjkyNDgzMzcyYzE1YzdkYjBlODU3YzgzMTNkMjcyNjhhMDUwZjdkYzAwYjY5NDIifQ==eyJpdiI6InEzTVV5ZE5VbEw4dVppbnlSeng2Zmc9PSIsInZhbHVlIjoiS0lkSUlPQXYwSXdNaG5XZ1lDWUhWTXE0RmFmMmc5SmVoOFpQM2k5YnVTUU5yK0M5TzdZVFpcL0J2VXlwbWNKT3QiLCJtYWMiOiIwNzRlMzBhY2VkOGRjNjY1MmRjZjNjYmJmYWU1MmVkNWNjZGNkMGUwZmQxOGRiODc1NDRkNDFjMzk1ZTM5MjkzIn0=eyJpdiI6IkZWXC9WN0NBYjhzNnBiNjhUeXE4WkxRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IktXV1JBWERrcmxRNGFFK1loNjE1MnpVM3VxaTR1Wlc1VGRhS1pxeEllSXZySzY5UG54MWs3QWY3c2tYbTgyVGdVZUNXOVZHclZmdXJyckJuMllNVDd1VVAzYU1TNFpYSUVLTDl6NDR5UCthWTI1eWlSVkJQVzVFXC9rUkVYRnlNbkk2d3I0WW1aY3lPK2dYb2RQVUJYcVl6eVVjTUV6aDFoQ21CWWhqNWRvRk1tM2hUaW9BSG8wQjgwRzROYzJHSjd3T29ONUZBRGVkZ0xFNVQrVU5xVG13PT0iLCJtYWMiOiIxNDE4NWJkZjI5ODM1ZDY4ZjFkYmJlODU4NmZmNjliYjY5ODNhNDJlNDIyYmM4NWM4NDM5OTc3YmE5M2FkZTQwIn0=eyJpdiI6IkdTa1wvWHQxYkdMazh5KzFmZnVJV3lBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IldwM2JiNHBxR0d6VUkreEhXQk95cDEyVHVrMEpUSFVIWHE4clkyWkN1Z1p3TU5RbXo1b1FuNmZoSGJLajdqdTEiLCJtYWMiOiIxMGRjMjliNDY2ZTNkMjJkNzU5ZjkzY2QxN2I0NjdlNTQ1ZWI0YmJlM2ZhNDY5ZDUzZjI4NDRjNDI5NWNiNjQ1In0=eyJpdiI6ImtjT3ltQVJ6MyswXC96VVFyMWROOUxnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkRSQlJNVGU0Z2d0WnNrNzk3RnY1MWNIb1hMalo3SXIwN1BMODkyN0UwRnJQYk10U1REYWxhQU5keDhvUFVnVlVBSnEzT2FiZGw0MzRNNkY4QlVXSW5Wa1JwVzhNYzhGeTJoVnJNQStUaFFhN2lKelwvalJlalEyNHhoWFdLaGRsenRCYVRBbHA4a1wvVzlabWZUNUdpMjJXRmNyNzFBQmhTVXRodHk1S1lBZ3B6S1F0M3FHYUNvNXdHMGRFTWVyZFdmc1ZBemJBVVd2NUxraGFWTWxkckE5dz09IiwibWFjIjoiMjQ5OGQ3MGY0OTk0NWEyOWQ5MWRjNDUyMmRhZGIyYjcyZWQwNjA3ZTk2YzVkMTE1MTE4Mzg3MmY4YWU2MGIwZSJ9eyJpdiI6IjVmN3JsYTBaUExkZHhQYURIaDFJNGc9PSIsInZhbHVlIjoiVnY4U3ZWOU1adndFSjhzRnE0cldVaEFmRjBEcFNKOWpjMzlkbWVzOVlFVFdEOGxkYkdxT2MyNklWcHdVQm04ZSIsIm1hYyI6IjUyMTZlMjc5MjAyMzUyZTRkZjg0NDllOTY3ZWRiODcwMjE4Y2E5YzdiZDRmYTEwY2UxNTQ0NDE4NzA2NDQxYzgifQ==eyJpdiI6Im14bm14cVRGVFBxWXZxdUpNekorSXc9PSIsInZhbHVlIjoiMFRMdXRUWUlKRXk0ZnlNOEFFdkFFVVA0UG5SVmZMYkNhcXBURytpVFJQRWZpQnJESnBpeExHNzV3eWxKTlZ5Y1JydzVsYjJjUnU4UVJ2R1ZcL1k4WHFJUndQWWoxNllRdEMrK2xvcHJWXC9WVHZ1aGs5ckdIWVJyVmpDNEE3cVU3TFdVbzYrY3ZuZlpmb210c3NvUEh0ZHFXUXEyVG8yZkJmTUdvZlZ1OW5BQUIzZEV5ajQ4b1VsbHNLSXRPRHlHSFVvMDlUZkNod09PbkdjdWRUTVN5SEtBPT0iLCJtYWMiOiIxMTQzN2YxZTRkOTIwNzJjMWQyMDJiOTE0ZTgwZDYyYzZhNzMzMDYxN2RlY2UwNzRiNDJiYjdiNDEwMmRkNmFkIn0=eyJpdiI6Ik1SYmR1MUpzaXFtNEhiSXJCS29tbkE9PSIsInZhbHVlIjoiK3YwT29HQ29EaXlOZVR3WDFuYUJaRms1emROaGtPTUxtU0VlRk1MRzVtWEVPblp5a1ArMnlQU29sRzFtbFN4SSIsIm1hYyI6IjZhZTczNGVhMzkzYzdmNzhlOTVkOWY5NzZhZTgxYzk0YjQ4NzA4YjA4NTIwNWYxMzkzNDc1NTc5OWMwYTY2NGYifQ==eyJpdiI6IjlBNXZlK1V4TnhSckpFZDBcL3U5T1FnPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImcxRjNIUXNBRGFQVmZRNWc4aGpENU1ocnVmXC94MlJ1UFBSQTFUUDRmMzBjdlk0cHF6MUVpS1VRbGs3blBWK0k1YXhiSzdSWlhaaFgzYm1hR3hWMXJSOFwvMm9YdUcxK20yMSs1TXJ5ZmRNY3BsREtDaXpheUVDb2lCS0JtODFKUjhTeXZCWFF6TFM5VXFkaHpvdGRHdkQxM0gxK2podHNNaTQybzh1eFZJT3ZJTkI1YjV6dlhLMDIrOWRyYlhxMEtvOUFKK2x6eDlnOEUzZTdDaW1scjA2anVkMzVSQWhHMTMyc3lqOU9iV2Q2U3doUE9MbkFMaG5wODZKTXl2OFNFY0RYK1lqNFFtNHRvT0w2SlU4cllLTVBSQWVlU2dGR3JOTlMzSzY0dkFVYms9IiwibWFjIjoiNWVmNTJjZTY0ZjUzYjc2ZmM4YjE1YmU4MWRmNmYwNWZhOTNiYmRhODM3NjljMTRkNjdkNDVjMGViNDYwZTBiMSJ9