Bà lục lại cho tôi leo cây - Chương 406
Đọc truyện Bà lục lại cho tôi leo cây Chương 406 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Chương 406 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Lý Tang Du (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Bây giờ, để cô và Tư Bác Văn cùng ăn cơm với nhau thì chắc chắn không thể nuốt trôi.
Nói xong câu đó, Lục Nghiên Tịch xoay người, chạy thẳng ra ngoài.
Nhìn bóng lưng của Lục Nghiên Tịch, trong mắt Tư Bác Văn hiện vẻ đăm chiêu.
Hiện tại, quả thật anh hơi tò mò.
…
Bên này, sau khi ra khỏi công ty không được bao lâu thì Lục Nghiên Tịch đã về thẳng tới nhà.
Câu nói của Thái Vũ Hàng vẫn còn văng vẳng bên tai, bây giờ, nếu có thời gian thì cô vẫn nên chăm sóc mẹ mình nhiều hơn.
Không ngờ vừa bước vào cửa, cô đã nghe tiếng động thật lớn vọng ra.
Lục Nghiên Tịch biến sắc, trong lòng thầm thốt không ổn rồi.
“Mẹ!”
“Mẹ không sao chứ!”
Nói rồi, Lục Nghiên Tịch sải bước xông thẳng lên lầu, chạy đến phòng của Lý Tang Du.
Hiện giờ, điều cần làm đầu tiên là phải kiểm tra tình trạng của Lý Tang Du.
Lục Nghiên Tịch vừa đẩy cửa phòng đã trông thấy Lý Tang Du ngất xỉu nằm trên đất, mặt mũi trắng bệch.
Lục Nghiên Tịch sửng sốt, đầu óc lo lắng theo.
“Mẹ!”
Đầu ngón tay cô run lên, Lục Nghiên Tịch chạy thật nhanh về phía bà, một tay đỡ mẹ.
Nhìn Lý Tang Du như thế, Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy lòng đau đớn khôn nguôi.
Cô vội vàng lấy điện thoại, bấm số gọi cấp cứu và Thái Vũ Hàng.
Mười phút sau, Lý Tang Du được đưa thẳng tới bệnh viện.
Lục Nghiên Tịch cũng đi theo, đang đứng đợi trước cửa phòng cấp cứu, đi tới đi lui, chờ kết quả.
Ngay lúc này, Thái Vũ Hàng cũng chạy từ công ty đến.
“Nghiên Tịch, sao rồi con?”
“Tình hình của mẹ con sao rồi?”
Thái Vũ Hàng nhìn Lục Nghiên Tịch, ánh mắt chứa đầy vẻ lo lắng lẫn bối rối.
Vừa nghe thấy Lý Tang Du xảy ra chuyện, ông ta đã gác lại hết chuyện công ty mà chạy thẳng đến đây.
Lục Nghiên Tịch lắc đầu, vẻ mặt càng âu sầu.
“Con cũng không rõ, bây giờ vẫn chưa ra.”
Từ khi được đưa vào trong thì đèn phòng cấp cứu vẫn luôn sáng, chưa hề tắt.
Nghĩ đến đây, lòng Lục Nghiên Tịch lại càng căng thẳng hơn.
“Chú Thái, liệu mẹ con có xảy ra chuyện gì không?”
Thái Vũ Hàng thở dài: “Chú cũng không biết nữa.”
“Nhưng mà, chuyện lần trước chú nói với con thì con phải nhớ chú ý, có thể lần này chính là một lần phát bệnh đấy.”
Nghe đến đó, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch bỗng sa sầm.
Nghiêm trọng đến thế sao…
Dường như Thái Vũ Hàng đọc được suy nghĩ của cô, thẳng thừng mở miệng.
“Nghiên Tịch à, chuyện này không được qua loa, nhất định phải tranh thủ thời gian để giải quyết.”
Nghe vậy, qua một hồi lâu Lục Nghiên Tịch mới gật đầu.
“Dạ, con biết!”
“Chú Thái à, con sẽ thuyết phục mẹ.”
Hiện giờ đã không thể lo nghĩ nhiều nữa rồi, cho dù mẹ không thích cũng mặc kệ.
Thế nhưng cũng chỉ có thể dựa theo lời bác sĩ, bắt buộc phải chăm sóc cẩn thận, không được để chuyện như vậy tiếp tục xảy ra.
Hai người cứ thế đứng đợi bên ngoài phòng cấp cứu, đi tới đi lui, ai nấy đều lo lắng.
Chẳng ai biết khi nào bà mới có thể ra.
Cũng không biết bệnh tình của mẹ thế nào, rốt cuộc có bị làm sao hay không.
Lục Nghiên Tịch chỉ cảm thấy lòng mình cay đắng, chẳng biết miêu tả cảm giác đó là thế nào.
Ngay lúc này, đèn phòng cấp cứu bỗng vụt tắt, bác sĩ cũng đi ra ngoài.
Một giây sau, hai giọng nói cùng vang lên.
“Bác sĩ, Tang Du thế nào rồi?”
“Hiện tại mẹ tôi thế nào rồi?”
Thái Vũ Hàng và Lục Nghiên Tịch sải bước đi thẳng tới chỗ bác sĩ, mở miệng hỏi.
Bác sĩ im lặng một hồi, lập tức trả lời.
“Tình hình hiện giờ của bệnh nhân không quá khả thi, trong khoảng thời gian này nhất định phải chăm sóc thật tốt.”
“Bệnh của bệnh nhân hầu như là vì tâm bệnh nên dẫn đến trạng thái trên cơ thể.”
“Mong mọi người phải quan tâm, khuyên nhủ bệnh nhân.”
Nghe thế, sắc mặt của Lục Nghiên Tịch càng khó coi.
Quả nhiên không khác mấy với việc mà Thái Vũ Hàng nói với cô, trong lòng mẹ hiện giờ vẫn còn khúc mắc rất lớn, vẫn chưa được tháo gỡ.
Lục Nghiên Tịch ngẫm nghĩ, cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên vẻ tự trách.
“Đợi nửa tiếng nữa thì có thể qua phòng bệnh thăm bệnh nhân.”
“Còn cụ thể có làm trị liệu hay không thì mọi người phải suy nghĩ cho thật kỹ.”
Lục Nghiên Tịch gật đầu, cô nghĩ về nó mà mặt mũi đầy vẻ xoắn xuýt.
Thật sự không biết bây giờ nên làm thế nào.
“Con đừng nghĩ nhiều, Nghiên Tịch.”
Giọng nói trấn an của Thái Vũ Hàng vang lên bên cạnh.
Lục Nghiên Tịch khẽ gật đầu: “Dạ, chú Thái.”
Nửa tiếng sau, hai người đi vào thẳng phòng bệnh, khi nhìn thấy Lý Tang Du bình an, lúc này trái tim mới an ổn trở lại.
Hai người cứ ngồi bên giường bệnh, lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt của Lý Tang Du, chẳng ai lên tiếng.
Ngay lúc này, Lý Tang Du từ từ mở mắt.
Bà nhìn Lục Nghiên Tịch rồi và Thái Vũ Hàng ở xung quanh, khóe môi mấp máy.
“Nghiên Tịch, Vũ Hàng, hôm nay đã khiến mọi người lo lắng rồi.”
Hai người họ chắc chắn đã chờ bà rất lâu.
Nhìn mẹ như thế càng khiến cô cảm thấy đau lòng.
Lục Nghiên Tịch vội nói liên hồi: “Mẹ, bây giờ mẹ thấy thế nào, còn khó chịu ở đâu không?”
“Có chỗ nào khó chịu thì mẹ cứ nói với con, con sẽ gọi bác sĩ.”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Lục Nghiên Tịch, Lý Tang Du không khỏi bật cười.
“Không sao. Hiện giờ mẹ khỏe hơn rồi.”
“Vừa rồi không biết xảy ra chuyện gì, mẹ chỉ xem bức ảnh lúc trước mẹ chụp với ba con thôi mà cả người lập tức…”
Lời sau đó Lý Tang Du không nói hết, nhưng ý nghĩa trong đó thế nào, mọi người đều hiểu rất rõ.
Nghe thế, sắc mặt Lục Nghiên Tịch cũng khó coi theo.
“Được rồi mẹ à, đừng nói chuyện nữa.”
“Mẹ nên nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, từ từ rồi nói.”
Nghĩ vậy, Lục Nghiên Tịch quyết định trong khoảng thời gian này vẫn nên nghỉ ngơi chăm cóc Lý Tang Du cho thật tốt.
Nếu Lý Tang Du thật sự gặp chuyện thì đây sẽ là nỗi ân hận nhất, không thể bù đắp trong đời cô.
“Nghiên Tịch nói đúng đấy. Tang Du, em vẫn nên nghỉ ngơi trước đã.”
Thái Vũ Hàng lên tiếng, phụ họa theo.
Tình hình hiện giờ của Lý Tang Du thật sự không tốt.
Thế nhưng Lý Tang Du lại cảm thấy chẳng quan trọng, nhếch môi.
Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt ấy càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
eyJpdiI6Iktsd2RjbUNOVEdxbkNjSU9SSWFzSXc9PSIsInZhbHVlIjoiTzRlelVGM25VSzhVK3lieGFIR2s1R0V3K3prTE96cnlPSDRjMFppVXVkcjhPZ0ZETWVBNlpCQlNJSWZWMUJjNiIsIm1hYyI6IjFiNTE0YWEyMDhiOWU1MDE2MDBmYzUwNGJjZWYzNzMxM2I3Zjg5YjRkNjQ1ZGNmMjU4OTY0NDc4MjljMTI5ZTAifQ==eyJpdiI6IjJQcmhvbTZYWnNTcUFpa1VcL3VGWE1nPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxnOUlrV3BUOTlBS2hwdW1WaWVwZk1HT1JlTnhpUE5JMk1mZzQ4Rms3bTBlYUlYTUNEeHArSTQ1WDFjYmh0cUZPQlZDNDBMejdTM0dBYm95c1BXN2JENlBYcEdiNzNkeEdrR0ZMTXBEcHdPXC83UmVFazhnMTNjdFl3MEszMUZqdUFLN0VWYW9CUXlIb3Z4cHRLQUJiU0l1XC9ySHpMUytFMVVmWU82UXBWUUVxOTM1Qis5KzREcVE4bng5S2J4TjNzMnVrdEt2UE1KK2tpN3pFK0VJb0Y1dz09IiwibWFjIjoiZGMwMjYxOWZiZTUxZmMzOTQ5OTM3ZmY0ZjEyMTE4MGM4OTBhZDE1OWFjNzQ4ZmI4NjA4YjhhMzQzODIzMDI1MiJ9eyJpdiI6InhKWDZpd2tQeGVscGJYRWdUbTBacWc9PSIsInZhbHVlIjoiZFdxYlA1NmI4RUFPa3ZadXdVOWpTWFB4U3FRd2taOXlDOUVsbnFjcCt3UldFKzF2UmZPZWlqS1VpQ1ZTZkRZTSIsIm1hYyI6IjJlMWI3NWI0OTA0Y2VlNjdlMTc1MWRiMjdjODhhNTg0ZDg2NDg4OWFjYjIyNzU0Yzc4YjMzM2MxYWM1ZGMwYTkifQ==eyJpdiI6Im1mS3VnSUhERmpGZWJrOW5OakkySFE9PSIsInZhbHVlIjoibHNxMGQ1QmJlVWc3eUlwM1I0YzJhSFQ3UHlyczltWk8wM2wrRm9qbHdYakhVRmVzRWNGanRYbEpZU29VdnlYd2xMTGhZTUNFTWowUjZTSEVcL0pRcWo0elFxb2lIU1BhY2lLVnliRmF6YkRVdzJUc1ZjVDRpUVwvV2ttM3VrZ0crVnlUSTN6em1vaFRyZVhlNUFXbkRZejFJK2NDQjBGeW45OGs0dlV4a1JHXC9vZEhzWGFWK2NGXC9nU3J6T3d3THRYWCIsIm1hYyI6ImRkYWFlYjVlYWJmZjUxYzAwZjVkOTE3ZDMxNTA1ZTdmZDE4N2NjNjBkOTY5OGQzZWJhNDE4NmFiNTI2YzYzMzQifQ==eyJpdiI6Im5ZbXBXWnhLZCtFeU9VTTFcL0kwZllBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjUrTWVaWFZoRFhFSjhnN0h6RkljVlhZRDBiVlJUK2p0OEVXdENud1FNRUp2SDFkOHdEYU40OEV6NVhDaUN0Q2wiLCJtYWMiOiJkNzZiZDczODVjN2FkZGQxM2U0ZmRmOWZiMTUxZTAxOWI4ODg2Y2JiOTQyOTgzZGQ5MGE1ODJkMzE3MWJhMDIzIn0=eyJpdiI6InM0WUhEWEZxb3R5V0pwTk9rZkwxWEE9PSIsInZhbHVlIjoiMUM3bzZ5NFFhQnlkVTk4c25McHBPdUJDUXhXXC9mUzhjZkVXUTJVZDhCZlNlZHRTUkxJbFlLNU9CZld3KzM5YnZLdkFWYnRHNUhVbmkrWU9lMk9ZUkdKdEFqZU9QRzhBaFVlMjhySkVJYlwvUTI2SVVTb1Ztek9UQXdOOXNWbWpoWEhnQXVXQ0o1c2d0OGR0a3lxTjBRVEQ2ckZrMUVoTDBISDFVcjJ1RWFXdFwvc202MFNoMHFwV2NERWxURTI3dGRsRHVDQzRKZzdsSURSWWNnMk5QYXRoV2pqdkdWTlB1NDlBbXBVTUtMc3RKTT0iLCJtYWMiOiIyZmNiOTQ1OWFmMWMzOTk3ZDFhNjBjMmEyM2UwMmNiZDQ5NThlNzM4ZTYwZmVhYzU4Y2Q2Yzc1YTJhNjU5NGFmIn0=eyJpdiI6IkZ5U1BcL1I0bExnUXdZNzE2RFVxdG9nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IlZcL0FiMDBweFVNU2xKZFwvY3VLM2ttaVJBeW9FdWFkcXRRNStxc1h5RFwvUGhQRVpndG5PWFZDQVhcLzhIMVd5d3VBIiwibWFjIjoiODdlZTRiMzQ5ZmViNDgyYzAyOGM1YWVlZmI1MzRmZDhlYzBhZDY2Y2I5OWU1NTUyYmYxZGI2OGYzZDZhYjU5ZCJ9eyJpdiI6ImRBR0wxZ2wzcXFLdnJmS1AyZGFLQnc9PSIsInZhbHVlIjoiU3NValpQTWZjVzVMRUplUDFoNmdLanhaS01XalBhOFRjbFBtZUNVMWR4Q0NxRXo0M1h4MER2SE5CZHVpVEl3dytub1FSaExEckw3ZWNtcTc5KzRUQk10dVE0R0FTTTg4ZXoxQ1VkME84Y0cwbE5EUGMra1p4dk9DbHVaOVJEQWR3RkY0R3ozY3Fwdnl4UEZ2bURDaXdBPT0iLCJtYWMiOiI5ODgzOThiODg3ZjkyNWYzYmJhZjcxMDgyNzI2MThhZGEyZDdjNjRhOTcxNjg2YWY2Mjg5ZWE5YmQxMjQ2MjA4In0=eyJpdiI6InpyU0N0c2hDc3FKUWxYVk03dE5vXC9BPT0iLCJ2YWx1ZSI6InJGTjFDRytVeWNzdGM3UzR2RlVPK1hIeHp2dkRYYmlpbTV4bm9UdnVveFVBUXVOaFZDeDdnT2V2S0YwMXo0SlQiLCJtYWMiOiJiYWMwNDE4NjY1ZDc4NjZhODE5YTQyYTZlOGExNGUxZWMyMWQ4ZTBjYTdmODA3ZDA2N2I5YTZlZWIxNTA4NzBkIn0=eyJpdiI6ImlKVGx1OXhySU1sTXVzckV4VW1PcVE9PSIsInZhbHVlIjoidkZyV1g3UnFzdldidmVHOXlPOW9MR21KYWt2a1JxWFB3WEJDM0xsREluVFBKS2RUdXBZZWl2TDAzZDJHc2JUZkpLWVN0V3VOQjhNUHN6dWJBN3pubXVXTm83ckZiS0w1Z1ZSY0RiN2hRZjZrVFBuSTV1SmkxQkFnXC9menlFck96TTNxS21JSTlxZUlycVdSRmVPRzU1Zz09IiwibWFjIjoiZGQzYmUyOGJmNWQ3ODY0MzdiNTQyYjBjMjFkOGU5NzU1ZDdjZDBjYmY1NTY2NTJhMDVjYTRhZWFlZWMyYjU1ZSJ9