Bà lục lại cho tôi leo cây - Chương 307
Đọc truyện Bà lục lại cho tôi leo cây Chương 307 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Chương 307 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây – Lý Tang Du (Truyện full) mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Nói xong, Lục Nghiên Tịch còn rất phối hợp, cô ôm bụng, dáng vẻ vô cùng khó chịu.
Tư Bác Văn cau chặt đôi mày kiếm, ánh mắt vốn nghi ngờ lại âm trầm thêm đôi chút: “Về nhà ngay lập tức.” Anh lạnh lùng nói rồi đi thẳng đến cửa văn phòng, trước khi vào trong còn không quên nhắc nhở: “Tôi không muốn vừa mới cưới được một ngày mà cô đã xảy ra chuyện đâu. Nếu không chẳng biết phải ăn nói như thế nào.”
Lục Nghiên Tịch bị dội cho một gáo nước lạnh, cô chỉ biết cười khổ, đứng dậy cầm thuốc bỏ vào trong túi xách rồi cầm lấy tài liệu, tan làm sớm về nhà nghỉ ngơi.
Buổi chiều ngày đầu tiên ở nhà, Chu Nhã Khiết cũng rất ân cần gọi điện thoại cho cô.
“Vu Diễm My lại đến văn phòng, lần này ở lại khoảng nửa tiếng. Lúc đi ra thì đầu tóc rối bù, chắc chắn đã làm chuyện hay ho gì rồi…” Chu Nhã Khiết nói tràng giang đại hải mà đầu dây bên kia chỉ ‘ừ’ một tiếng làm cô ấy cũng sốt ruột thay: “Cậu mà không cẩn thận, đến lúc hai người kia hợp lại lấy mất Lục Thị thì cậu định tính sao?”
“Tổng giám đốc hiện giờ của Lục Thị là Tư Bác Văn.” Nói cách khác, Lục Thị chính là của Tư Bác Văn rồi. Lục Nghiên Tịch cũng không biết vì sao mình có thể bình tĩnh đến vậy.
Kết thúc cuộc gọi với Chu Nhã Khiết, Lục Nghiên Tịch ôm trán day day thái dương một lúc rồi mới xốc lại tinh thần, viết tiếp bản kế hoạch dự án.
Gần đến giờ ăn tối Tư Bác Văn mới tan làm về nhà, trên bàn đã bày đầy thức ăn. Lục Nghiên Tịch buông máy tính, đi đến ngồi xuống bàn ăn. Vừa nhìn thấy đĩa cua lông, ánh mắt cô thoáng động.
Mộ Bảo Vinh đã nói là tốt nhất không nên ăn đồ ăn cứng để tránh bị xây xước: “Dì Lý ơi, tôi không thích ăn cua, lần sau dì làm nhiều rau một chút nhé.” Lục Nghiên Tịch vừa nói vừa cầm đũa lên.
Ánh mắt Tư Bác Văn nhìn về phía cô, mang theo chút đánh giá.
Sau khi ăn xong, Lục Nghiên Tịch lấy lý do không được khỏe để Tư Bác Văn lên giường đi ngủ trước. Đợi đến khi tiếng hít thở đều đặn vang lên, biết anh ngủ rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm, không lâu sau cũng chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Tư Bác Văn vẫn đi làm như thường lệ.
Đúng mười giờ, Chu Nhã Khiết lại gọi điện thoại tới: “Lục Nghiên Tịch, cậu định mặc kệ thật đấy à? Ngày nào Vu Diễm My cũng chạy đến văn phòng, người trong công ty nói khó nghe không chịu được nữa rồi. Còn nữa, cậu không đi làm, Vu Diễm My muốn lục lọi bàn làm việc của cậu nhưng bị tớ ngăn cản rồi.”
Mặc dù không biết rốt cuộc Vu Diễm My định làm gì nhưng Chu Nhã Khiết vẫn kiếm cớ lấy lệ.
Không phải vì cô ấy muốn tốt cho Lục Nghiên Tịch, mà do không thể chịu nổi khi thấy Vu Diễm My huênh hoang như vậy.
“Ừ, tớ biết rồi.” Lục Nghiên Tịch trả lời dửng dưng.
Trong lòng cũng thầm nghĩ, liệu có phải Vu Diễm My đã phát hiện ra chuyện gì rồi không? Nếu không thì sao chị ta lục lọi bàn làm việc của cô làm gì?
“Lục Nghiên Tịch, có phải cậu bị ngớ ngẩn không đấy hả!” Chu Nhã Khiết chỉ hận rèn sắt không thành thép, thẳng thừng cúp máy cái rụp.
Ngớ ngẩn ư?
Lục Nghiên Tịch thầm tự hỏi lại mình, nhưng cũng không có câu trả lời.
Có điều, Vu Diễm My cũng là một lựa chọn khá tốt. Cô ta vừa là người nhà họ Lục lại có thể tiếp cận Tư Bác Văn, nếu bọn họ lấy nhau thì chỉ cần chờ Tư Bác Văn chủ động đưa ra yêu cầu ly hôn là cô có thể tự do.
Nghĩ đến đây, Lục Nghiên Tịch bắt đầu lập kế hoạch, cô nhất định phải ly hôn!
Buổi chiều, Lục Nghiên Tịch gọi điện thoại cho Vu Diễm My.
Là Lục Nghiên Tịch cả tỉ năm chẳng gọi lấy một lần ư? Lúc Vu Diễm My nhìn thấy tên người gọi tới còn cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó cô ta đã nhanh chóng nghe máy: “Nghiên Tịch à, có chuyện gì thế?”
Cách xưng hô vô cùng thân thiết của Vu Diễm My khiến Lục Nghiên Tịch ngẩn người mất mấy giây mới mở được miệng: “Phương án tiêu thụ trong bản kế hoạch của tôi còn một số vấn đề, sau khi tan làm chị có thể đến nhà giúp tôi một chút không?”
“Được.” Nghĩ đến việc lại được ở cùng với Tư Bác Văn, Vu Diễm My lập tức đồng ý.
Dù sao thì Lục Nghiên Tịch cũng chẳng làm gì được cô ta.
Bữa tối, trên bàn có rất nhiều món giàu đạm, thức ăn cứng cũng ít đi nhiều. Dì Lý chỉ tưởng là cô không thích nên dứt khoát đổi món.
“Dì Lý nấu ăn ngon thật.” Vu Diễm My vừa ngồi vào bàn đã không khỏi khen ngợi.
Dì Lý cười tươi như hoa: “Đều là mấy món thường ngày, cô cậu ăn đi.”
Ba người ăn cơm, im ắng đến lạ thường.
Vu Diễm My thỉnh thoảng lại hỏi Tư Bác Văn mấy câu, nhưng chỉ nhận được câu trả lời lạnh nhạt. Sau vài lần, cô ta không lên tiếng nữa.
Dùng bữa xong, Vu Diễm My trở về phòng cùng với Lục Nghiên Tịch.
Cô thật sự hỏi cô ta về chuyện tiêu thụ, mới đầu Vu Diễm My còn nghi ngờ, mất tập trung, đến cuối cùng mới thể hiện thực lực của mình.
Cô ta không phải bình hoa, nói rất rõ ràng mạch lạc, cũng rất thực tế.
Lục Nghiên Tịch vừa sửa chữa vừa lắng nghe, cuối cùng tới lúc cô ta nghỉ ngơi uống nước, cô mới gập máy tính lại.
Sau đó đi theo Vu Diễm My xuống lầu.
“Dì Lý, nhờ dì dọn một căn phòng nhé ạ.” Cô nói với dì Lý xong, lại nhìn về phía Vu Diễm My: “Chị họ, cũng đã muộn rồi, hôm nay chị nghỉ lại đây nhé.”
Dứt lời, Lục Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn về phía phòng làm việc. Cánh cửa hơi mở, vẫn còn sáng đèn.
Vu Diễm My cũng chú ý tới vẻ mặt của cô, trong mắt thoáng vụt qua tia sáng, lập tức đồng ý.
Lục Nghiên Tịch về phòng, ngồi trên giường trằn trọc trở mình.
Rõ ràng là cách mình nghĩ ra, vậy mà đến giờ lại hơi bực bội lẫn hối hận… Không được, bệnh của cô đã không thể kéo dài được nữa. Đến lúc đó, nếu như bị Tư Bác Văn phát hiện, cô không dám tưởng tượng Tư Bác Văn sẽ bắt cô cuốn xéo lạnh lùng như thế nào nữa. Vậy chẳng thà để mình ra đi thoải mái vẫn hơn.
Nghĩ tới đây, cô lấy lại tinh thần, mở tivi lên xem tin tức để dịch chuyển sự chú ý.
Bên phía phòng khách, dì Lý bận rộn thu dọn, sau đấy lại quanh quẩn ngập ngừng trước cửa phòng của Lục Nghiên Tịch một lúc. Vu Diễm My bước tới dò hỏi: “Dì Lý, sao dì không đi vào? Còn có chuyện gì à? Tôi giúp dì gọi Nghiên Tịch nhé?”
Dì Lý làm ở biệt thự đã lâu, Vu Diễm My biết cư xử nặng nhẹ, tỏ ra rất tôn trọng bà ấy.
“Giờ này cậu chủ sắp xong việc rồi, cần phải xả nước. Nhưng mà hai ngày nay mợ chủ không được khỏe, tôi lại không tiện quấy rầy.” Dì Lý hơi do dự.
Hai mắt Vu Diễm My càng sáng hơn, lập tức đáp lại: “Dì Lý, để tôi gọi cho, dì dọn dẹp xong cứ ngủ sớm đi.” Cô ta cười dịu dàng.
Từ lúc tới cho đến bây giờ, cô ta luôn tỏ ra lịch sự nên dì Lý cũng yên tâm đồng ý rồi xuống lầu.
Thấy người đã đi khỏi, Vu Diễm My cong môi mỉm cười, thay vì vào phòng ngủ chính, cô ta lại vào phòng của mình, điều chỉnh nhiệt độ nước tắm. Sau đấy cô ta xuống lầu, pha một tách cà phê rồi bưng vào phòng làm việc.
“Bác Văn.” Cô ta thân thiết gọi.
Tư Bác Văn bất giác nhíu chặt mày, ngước mắt dửng dưng liếc nhìn Vu Diễm My, sau đó tiếp tục cúi đầu bận rộn.
Anh hoàn toàn ngó lơ cô ta.
eyJpdiI6IjM0U1oyVW4wQmFuSzJtblBnT3liUmc9PSIsInZhbHVlIjoiQlIxUXl3N3hrUzdLUVF6eWpEYnNlNFdlXC8wTVNGbVJCaUFCMUFweWsyWTlmeEtHN2hyZHgxWXBSMW9HUkl4RXciLCJtYWMiOiJkMWExZDEyYzkwZWExMTVhZDVmYzVlZTg1MzBmMTJhNjA4OTRkMWFmNjczNDk4MzA3YzZiMWFmZGFjNDQxNmNhIn0=eyJpdiI6Imhlb3JwY0VXSTZMMVorZlZISFI2eUE9PSIsInZhbHVlIjoiN0NOMnZmSlRVZEI3cTd5OGl2V29wRkEzMGF0UkZnYm01ZjJMelFxRTFKbXBTdW54c0dISTFLS0xPK2poMmdlRkZ2ZXJVZjlLMEhwaGdUTGl5YlRWWVR0WmFiZVZrcTZCNGlqZ0Z0VmUzajc0WnR2YUM5RW1haCtpYzZxbUFvajZqRXBBZW9vUnVBTFBYQk1ibmR5aEpTb0FxMWVja0ljUTJuWmx3em5pSm0zTWpId0k2OWNSbkdGYm56NG9RaERCdzBPS0tTRlpvT3BOS3JlU2cwSzlxaDFHTEtzeDUrRVNTNXNtbnhsZUMzMD0iLCJtYWMiOiI2YzAyNmY5ZWQ2MzhhYmQzNTI1OWE2NzQwNzkyZGQ4MjE5ODBmMjQzNWZjNjAyYjQwNzA1OTkxNTAzM2M4YTVhIn0=eyJpdiI6ImNkeHZCKzNBN3hhSEQ2Yk04SXRxU1E9PSIsInZhbHVlIjoiZTR0M0k0Q3l6WFNaNHYzYklkZzZ3MUM4VkkrUEtzS3ZGVWJBeUxUNERLTUZUVEROVmZcLzl2TVBpRHdxSGNXcEYiLCJtYWMiOiI3ODY0YmZkOTI4NjRkODdlZTU4N2MxMjFiYjU1ZmQ2YTlkNjMxYTMxN2E2ZmU2NDc5MGI3MGJkNTljODZlMmMxIn0=eyJpdiI6IlRiRWdFOTJjUE13N1MrQ3FaK2Z0ZXc9PSIsInZhbHVlIjoiUTJYbERTT1l1YW40R1lxcHFIZXhqQ3c0T0dEcXdBQzNHd0lPTE9IN0U2VkVZdlp2dHZUNzRGTjBDWTVDdXBsQlBiTHRBRFN1UHZ1b1lPMjNuS1hCYUU2TXRMM1FIMVQzNVdKSGdwZCtFVkFYbnkxeFR0U01BQTBKMFFrRFlnazRhQU90UTNGa2lCT3BmUmQwSnBRU3dzTVFRc3ZYWFVUZGM2MmFnYzRvUGZTcm5WNXFRTCtjTXhrVHNwUkpcL1cxUFwvaHFNNzNyeDF5MWU3UDlGXC9PaThzc3VpU1M5eUdGT3R2UFwva21BSTNBdlJIMys1dnZ1TTh3SW9xclAzVlVKdk9Da1EzTHJzanNDOGpsb0VPUHJEY21NTXB1YWRQS2pyWlE4aHQrUjdhXC9sUT0iLCJtYWMiOiJhMzcyZDQ5NTkxYjNiODRhZWFiYzVkODg5NDg5NDk3OTczNDFlNDBkOTY4OWJiMWRlZDliNmFjOGZhNjQ5ZmI0In0=eyJpdiI6Ik5xak1yeFl1TG05cjlmN0R4V3p6SFE9PSIsInZhbHVlIjoibGdRQXRPV1ZhNEFYaWt1MkpqN3B1eEVKaGV2QzVjdVpsZGdEU0loZWN2K3I4NFJXZGlkY0VJamt5VGNcL0dJblwvIiwibWFjIjoiYzRjZWY2ZjFhYzJlNTZlMzNlYjMyMmExYjExOTZjYjE2NmIxOTM0NzdkMmUxYjE2M2E1Mjc1Y2I3YTkwZTc2NiJ9eyJpdiI6IlUzN2hOcjh0alZIQm9nOXU3dW5HT1E9PSIsInZhbHVlIjoiQU8xYitwd0N2V3plYmVxM1M2VXMzN2pkNElZZjdTVmZpNDN1VThDZXYzTHlucFJLTjlNV0VaSE1vazZjak9SeXBMS0pPVExWR1pnb1VlODB4RmQxM29EYTNza3ZNdnBMTENDNVZ1cTljdWJHVVVqSlFmbWNja3NPSEZ6VERjdGQrcytqbzdTRWorWjN2YzZENXlNNDhNME0zN0ZQZjBkTHpCRmR6WWhPYUMzMHVXQ1NSVENXbm9TNlVsUXFvUTRaNnFIb3c0NVFwQjM3dmhuMmFPSjV6b0xSdjVMWTZCOFwvOVwvXC9DWmRKc3U2eW5jXC9TTzA2eXVud1hDYTNzcDFVNkg1em03Q3JcL1N0QUcyRDh0WU1waVJJME1TSU1SRlp1SmRyOFY1SEcrWGZ6SG8xMEdZeXZPTVVyXC9DQ282b1wvK3NXVmZaM1ZOM0hvVlIwVU9hMjNHMEorTWN3ZXA2K2dKbkc5V1YzR2xENlNXOUd1Y0kwS3UrTmdibHQ5c3hsZGJlb0dqWWJubjd3VG5VNVBRdVFxWFJPY1FGZjRYN0dldWRZUnoxS3hmenk1ZEtvNWVlRUR0clJxdVdtWjRJTk53elVzWWlLVVg1YkFtQ2RCS3RTcHJOUUNxZWJXTnBCUDQ1TjdGXC8xbVdJSXhDQ3pVZFphdzdiYTVHSW9zanpPY2o4UUU5UG5RSExTWm5nUHlEbTRpQnVjTzVuN0xVM0FSVzdYazdqajI5MnVLTW5jeFwvaFJOVDZHZ2h6RzI5aGE0dnkzTFRcLzJmVW1mOWhuc1hMMUkwbmdEUUxJWFhKRTZTQnJnMmlzXC9MWmVUWEw0PSIsIm1hYyI6IjIxYmY1ZmU4N2VmYjliZGY3OTcyNTBhZWEyY2ZmNWM3MDlmODhhZTA4OGRkODQ2ZDk3MDQ5YTUzYzM0ODc4OTAifQ==eyJpdiI6Im9aVXRrdm51NlZuaUlGXC9LZ2U5MUl3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJwVG5pYjVtblVTd1V0ckxqdU5uK2pmT2FYWDU2ME45MlljSVZMa1IyRE02ams2eGdUUXBlOVcyRGpFcElIYU4iLCJtYWMiOiI0OTA2YTExMWE5YTM4NDU0NDUyZDQ1MGIwYTI0MjAxNWYxZTYzM2MwMTdhOTE0ZmE4ZmQxZDRiYjgwODRhOWNjIn0=eyJpdiI6IkFqU1E0dkdHWG0zMXhqVWc2Z0hEdlE9PSIsInZhbHVlIjoibVZ3WklxQnFFaXNjdEhLZnJJaSt0dHlUZjFNUWNJRlwvOHJXYWxid2pEN1NCaDd1TkR5OStscTBzQzE0Z3dmR1NhYjNBMXNQWnBkeVFMMEdtWmNDMmFkNlFxZE8xckVETDQ1djcwQUJ3UUt2Q1lhWGpnWmNyUUdvSkNcL21vQlRTdjJsNUx2WitUTWhMbEZ5NVd1TU1GY2xjR1BcL054SVVqQjFwUlwvYlBLbEQxeFNKNU9uRmZaR0xuZk1ZMGZ1anZmT1BiUU4rRjM1dFFaVU5jRjJEVXZLaHMrUWpwa1RmbE1STWFuOXJ2dVdmNFBjZnBra2RYRGtRMDF2TDQ3N1U2Wm4iLCJtYWMiOiJmNzZkMzhkNWE0MDVkYTEzYmMxYmJiYjVmMGI5ZWU4NTlhYTIzMmI4YTk5Njc4M2RjNzA5OTRhYTA4ZDYyYjIxIn0=eyJpdiI6IlVHNWZ5OGFKRXRNOWRXSFFWZGhJU1E9PSIsInZhbHVlIjoiTDFkOWZuSHhsbVJ2OEw1cFExZmZrWjI3a0l0UFBcLzRJUVV3SXNNTW02Tno0b3lRNk9kaFR4b1wvXC9OXC9Hcm1YMUciLCJtYWMiOiIzNjQ0YjhmNzJmOGYxOGI1MTBiNzdlZjA0YTc1MTA0YTI3MzA4YjUyNTBhYTg2ZWVkZDE5MTY0YmFkNTg1MWRlIn0=eyJpdiI6IjdibUVpdGV4VXl1TlNIeUVESjhEalE9PSIsInZhbHVlIjoiTXdHRXdHUUptZENNM3dMUFBPNDMwMGEyM1NtengwXC95NzFLWEFSK3c5TWN0Q2hydzZFOWtJQWFOdXdNMkxjdk15TDBNdzZ3clNEdWJCek00c2lySWJRSEtTbWh4Q1JLaGRPTmRLY2R1WUVIbXdpRW9UeEJHUEN0MzFKTHA1M3JsUzVYa1BrTFwvUXM4anJFNU1ZT2Vxc251SW5PU004ck9KWHRGeTVtbVhNcFJqcU1GSWhQMW9FZUw4YnAxTnF6UlBNb3Rmbkhyd2xJRTg5WENRMHRaV25RPT0iLCJtYWMiOiI5NzYxYjk2NGUzMmRjMzJjZDg3ZmM0MDZmZDFjM2ZhYzMzNDkwZDk1NzFmNWVkMWY1N2ViMDUwZTY2MTExOGJjIn0=eyJpdiI6IlhyeTdMbnJxXC9VQ1JoV0VENDlOaHR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InVrc21aY2lHcnBNRE5pMW5va1VDWTNpZzV3bUcwWEJMUE45c3lXQTZZTEVWN1RXQ1NwNG5qUFRQS3NmUnRRb28iLCJtYWMiOiJmYzA0ZDE4YjViMmYwOWYzNjk2OGM2ZWViNDllNDQ4ODg2MDZjODdlODViYTk0ZmRmNWY4YjViMWFjNWFmZGNkIn0=eyJpdiI6InBwMDAyYlJUQVR1UkNGRW01M1R6VlE9PSIsInZhbHVlIjoibUlBMnRrN25sV0hFbmNpa1hMUHlIcmJGbEp5ZUNKMXdEdnNJSVZWMFBoR0dlREhaV0lyMlBLaitaVkxZNDN6ZnMxRXB6UDNLK3hEQ2xwNHIwU2FXXC9CTGdwYURnQVwvT1hiQ3BUYk11eFBmcVdVUFNKbDhpN0NHZTlaXC9NdW1tUXlLU1IzT2E0SGZxc1lWWXZIUHhpQVdMYnE2cndSMUtMU0F1OFZSMzB4Z2ZGTXlHWFZWWkQxUFdcL3UwbVVlU1oydnlrckxrRGhXQzBYQU5PcVprWWNOdFE9PSIsIm1hYyI6IjNjMWUxZTlmNjE3NzAwNTFiYzUyMWYyZDRmNzBlY2IyNTg3ZDUzNWU2Nzc5MzU2OGNlOGIzYWRlODU2YjQ2M2UifQ==