Bá đạo tổng tài chi sủng kiều thê - Chương 28
Đọc truyện Bá đạo tổng tài chi sủng kiều thê Chương 28 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê – Chương 28 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê – Lục Dĩ Hàng mới nhất tại Ngôn Tình Hay
Ở trong xe, bầu không khí im lặng khác thường. Lục Dĩ Hàng liếc Phó Cận Thần qua gương chiếu hậu, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Tựa như nhận ra cái nhìn của Lục Dĩ Hàng, hắn cố ý mà như vô tình dơ chân đạp một cái vào lưng ghế mà anh đang ngồi.
Mộ Ngữ Nhiễm thấy vậy liền quay lại trợn mắt với hắn:
“Phó Cận Thần, đừng có mà quá đáng! Không thấy anh ấy đang lái xe sao?”
Hắn ta giương cằm: “Làm sao? Tôi chỉ duỗi chân một chút thôi mà, không được à?”
Phó Cận Thần là điển hình của một công tử nhà giàu, chuyên gia ăn chơi trác táng, một bad boy chính hiệu.
Trước đây Ôn Ninh làm DJ trong một câu lạc bộ hộp đêm, cũng vì vậy mà quen được hắn. Cũng không biết là bị Phó Cận Thần bỏ bùa ngải gì, mà cô ấy lại mê hắn ta đến như vậy.
“Cậu là Phó Cận Thần?” Lục Dĩ Hàng im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng.
Phó Cận Thần thấy anh chịu mở miệng nói chuyện với mình thì có chút tự phụ, hắn nhếch môi: “Đúng vậy, có chuyện gì không?”
Lục Dĩ Hàng: “Em trai Phó Cận Niên?”
Vẻ mặt của hắn thoáng chút sửng sốt, giọng điệu không được tự nhiên lắm: “Thì sao?”
“Tôi đã từng nghe anh ta nhắc đến cậu.”
“Nói gì?”
Giọng điệu Lục Dĩ Hàng không lạnh không nhạt, phun ra hai chữ:
“Súc sinh.”
Cũng không biết là anh đang chửi Phó Cận Thần, hay là thuận lại câu nói của Phó Cận Niên.
Mộ Ngữ Nhiễm cố gắng nhịn cười, quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe.
Phó Cận Thần tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh muốn chửi người cũng đừng đổ tội cho người khác.”
Kết thúc cuộc nói chuyện cũng đã về đến nhà, khuôn mặt Phó Cận Thần xám xịt lập tức đi lên lầu. Mộ Ngữ Nhiễm nhìn theo bóng lưng hắn, quay lại nói với Lục Dĩ Hàng:
“Anh ta là bạn trai của bạn thân em.”
Lục Dĩ Hàng nhíu mi: “Mắt của bạn em có vấn đề sao?”
“Anh chửi Phó Cận Thần là được rồi, sao còn chửi luôn con bạn của em vậy?” Cô không vui nhìn anh, tiếp tục nói:
“Em không phải kiểu người ‘trọng sắc khinh bạn’ đâu nhé.”
Lục Dĩ Hàng mở cốp xe giúp cô lấy đồ, sau đó thốt ra một câu: “Biết rồi, thưa bà xã.”
Ôn Ninh ra mở cửa, nhìn thấy Phó Cận Thần tay không đi vào, mặt mày cô lập tức giương lên:
“Không giúp tiểu Nhiễm mang đồ sao?”
Phó Cận Thần vẫn chưa nuốt trôi cục tức ban nãy, hắn hừ lạnh: “Có một tên súc vật mang giúp cô ta rồi, em cứ yên tâm.”
“Anh nói chuyện kiểu gì vậy?” Ôn Ninh phát hoả:
“Có phải thấy mặt em là anh liền khó chịu đúng không?”
Phó Cận Thần há hốc mồm, không biết bản thân mình vừa đắc tội gì đến cô. Hắn lập tức sửa lời:
“Ý anh là, bạn trai của Mộ Ngữ Nhiễm cũng đang ở đây, cho nên anh không cần giúp cô ấy mang cái gì cả.”
“Bạn trai của tiểu Nhiễm đến rồi à?” Hai mắt Ôn Ninh lập tức phát sáng hết công suất, cô quay người đi ra phía cửa:
“Em phải đi đón bọn họ.”
“…”
Phó Cận Thần: “Ai mới là bạn trai em vậy?”
Phụ nữ thời kỳ mang thai thật là khó hiểu!
Mộ Ngữ Nhiễm cùng Lục Dĩ Hàng vừa ra khỏi cửa thang máy, liền bắt gặp Ôn Ninh ở cách đó không xa đang nở một nụ cười tươi tắn nhìn về phía bọn họ.
Khi nhìn thấy Lục Dĩ Hàng đi phía sau cô, nụ cười của Ôn Ninh lập tức tắt ngúm. Cô ấy đi đến kéo tay Mộ Ngữ Nhiễm sang một bên, nhỏ giọng:
“Không phải chứ tiểu Nhiễm, cậu thật sự chưa quên được tên khốn họ Lục kia à? Sao lại đi tìm một tên bạn trai có khuôn mặt y chang người ta vậy?”
Mộ Ngữ Nhiễm buồn cười: “Là anh ấy mà.”
“Lục Dĩ Hàng á?”
Cô gật đầu: “Ừm.”
Sau đó Mộ Ngữ Nhiễm giới thiệu hai người bọn họ với nhau:
“Đây là bạn em, Ôn Ninh.”
Ôn Ninh cười gượng: “Xin chào.”
“Lục Dĩ Hàng.” Anh gật đầu một cái, sau đó xách đồ đi về phía trước.
Ôn Ninh ở đằng sau không ngừng oanh tạc cô:
“Nói đi, hai người gặp lại từ khi nào? Yêu đương được bao lâu rồi mà không nói cho tớ biết! Mộ Ngữ Nhiễm, cậu được quá nhỉ?”
“Rồi, rồi, tớ xin lỗi, khi nào rảnh sẽ kể hết với cậu.”
Vừa vào nhà, Ôn Ninh lập tức đẩy Phó Cận Thần vào phòng bếp giúp Lục Dĩ Hàng nấu bữa tối. Hắn ta kháng cự:
“Em yêu à, anh biết nấu cơm từ khi nào chứ?”
“Anh giúp người ta rửa rau là được rồi.”
“Rửa rau anh cũng không biết làm.”
“Không biết thì đứng bên cạnh làm nền đi.”
“…”
Giải quyết xong Phó Cận Thần, Ôn Ninh cùng Mộ Ngữ Nhiễm vào phòng ngủ tiếp tục buôn dưa lê.
Mộ Ngữ Nhiễm giản lược một số chi tiết, sau đó kể từ đầu tới cuối cho Ôn Ninh nghe, kể cả chuyện cô và Lục Dĩ Hàng đăng ký kết hôn.
Ôn Ninh nghe xong liền khinh bỉ cô không thương tiếc: “Cậu dễ dãi thật đấy! Không sợ bị Lục Dĩ Hàng lừa đảo à? Không cẩn thận lại bị anh ta đá đít cho ấy chứ.”
“Sẽ không đâu, tớ có thể cảm nhận được là anh ấy rất thật lòng với tớ.”
“Được rồi, tớ chỉ đang lo lắng cho cậu thôi, cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
“Anh ấy thật sự rất tốt, tớ nghĩ là mình không nên hoài nghi hay đề phòng anh ấy cái gì cả.”
Ôn Ninh có chút tức giận: “Tớ là bạn của cậu, khuyên nhủ cậu có vài câu, cậu trong lòng không vừa ý thì bên ngoài cũng phải giả bộ đồng tình một chút chứ! Cậu làm tớ đau lòng quá! Đúng là đồ ‘trọng sắc khinh bạn’!”
Mộ Ngữ Nhiễm lúc này mới chợt nhớ ra Ôn Ninh đang mang bầu, vội vuốt ve cô ấy:
“Được rồi, được rồi. Tớ nhất định sẽ cẩn thận, cậu yên tâm đi, đừng nóng nảy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”
Sau khi kết thúc bữa tối cũng đã hơn chín giờ, hai người Ôn Ninh và Phó Cận Thần ở lại thêm một lúc thì liền trở về khách sạn.
Mộ Ngữ Nhiễm bưng một đĩa hoa quả đã được gọt vỏ sẵn từ trong bếp đi ra, sau đó đặt xuống bàn. Cô ngồi xuống sô pha, quay đầu nhìn Lục Dĩ Hàng ngồi ở bên cạnh, đang dán mắt vào màn hình tivi.
Cô dùng tăm xiên một miếng táo cho vào miệng, cũng nhìn tivi chăm chú. Một lúc sau, cảm nhận được ánh mắt của Lục Dĩ Hàng, cô quay đầu:
“Có chuyện gì sao?”
Lục Dĩ Hàng chống cằm, dựa người vào thành ghế sô pha, nhìn cô hỏi: “Táo ngon không?”
Cô gật đầu: “Ngon, anh ăn không?”
“Ừ.”
Mộ Ngữ Nhiễm lấy một que tăm khác xiên cho anh một miếng, đưa tới trước mặt anh.
Lục Dĩ Hàng há miệng muốn đớp thì cô rụt tay lại.
Mộ Ngữ Nhiễm: “Anh tự cầm đi.”
“Em đút không được sao?”
“Tay anh cũng đâu có bị gãy.”
“Em độc mồm độc miệng nhỉ?”
eyJpdiI6IlpGa3BtMXdubGlCbmNFRVBXaVprcmc9PSIsInZhbHVlIjoiQUF1TytKYVA0cmhMbW1yYXl3cWFPVWdsREI3Rk5aK1JKZ2dZZDg0Znp5R2lRYkFlOTdKZWpXOWwycjZ0VUtrbSIsIm1hYyI6ImEzYWI4YmE5YTM2MjAzZDA2MjY2OGM5N2UxOGE2MWRkMzNhZjkyOGI3MTQ3NzlhNDA2MGM5NWJiYzEyNGIyMDYifQ==eyJpdiI6IjNEMDZmM0FTUUpwZHdxQ0RIeGowdFE9PSIsInZhbHVlIjoibmNndTZsMnQ0SWo2UjN2Q1lpV09ETEVzZ01jVW9TXC8wTlNlXC95WmxNeVJMSTc4VjN1SlZYb3pXZUNwQW4wWU03WEZYZXdlWE9Bc1VMaHNUTG1mTElqSUp2UDBkdEtQTDl5b1RyZUNkdU9Tdjh4V1llWGZ6cGlhYlhBalAxNDBMaWMrNGUzMWt4bzZXb2lDV09FMmdvek1KbmRNTHgyQ1MxWmhjaHpSWkN5K2hCMFpkOExwTDg4em9STHprMDFaRWciLCJtYWMiOiIwYTg3MTZlYmNhMDY1N2JmMjIyM2I4YjBlY2YxZWRhMzk3ZWYwYzg4ZDU3N2ZkMDkxNGQ2NjFlZTQzNzVmZDc4In0=eyJpdiI6IllKS1VDdXV6XC9wXC9FU3RNOFlPbmR0UT09IiwidmFsdWUiOiJlUUk4Q1lsR0ZvdVJOYlVDd2tKQ2ZYU0EybGVwYXRWOW9cL2RXSjJGNytSNkY1alB5M0JwRzNKM29lcTlmVXRYMiIsIm1hYyI6ImY4YTBmMDE3NTgzNTQyNDNjNzQ0NDg5NTg4MWQyMTNlMDMzY2U3MzM5NWY4ZDZkMzNhZjYxM2RhZGU1NTQ0N2MifQ==eyJpdiI6ImpIR3kzQXg4RTlhZmV5OHpFajd2T2c9PSIsInZhbHVlIjoiS1N0Mzl5aU5GMWZYd3ZDZjI2aXdiXC9pR2JoYTYybHhqblNJOFpEMTJpRTJuZ1RnaXBZT01ONDUzQW5KdmFETWxjcytqcGR5QytINGp0dit3SzNcL1hGZ1ZHeEZIWE9uQ0xhMEhCS3hKRXJvV2pFTkF3NXFTdlRlSkdWdTZcL0FGNytTZU54aExVSmVWbFwvSnBOYmJIekdaQXlzWGJ0MlRnYStGQXF2dVlwM0RkTFI4dXVtMXFwNm1BU1pPSU5wOElhRmlXcGNYbmJ6TnlmNGdKT1FTYUlvM0E9PSIsIm1hYyI6ImVhNGE5YzkyNGYxYzc2ZWVlZDE3Mjg2ZWY4ZDA3M2I5NWY1YTdjNTk1ZmVkYmQyMGJlOWEzZjZiOTUxYmFjMjYifQ==eyJpdiI6InloRTNRYlNQaXFXS1wvOGM0UldqdVRBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjR0ZUZLS0wwMHduTm5YbHZWdzJ0dmhrMWdNVk1iS0QzQ0NzVXdjMG1mMGF0aUx0T0pHTXpJTGRjbHRlVWJ1SkEiLCJtYWMiOiIyZjBjZGY5OGJlM2I2ZWIxNjM1ZTAxYzA0NjhmMDM5NDY2MmIyODI2NWE0Y2Y2OTM1NzIxYmMwOTc5NjcxNzFkIn0=eyJpdiI6IkZnOGZOUjhwUVFjOUF4YVM4Y004eGc9PSIsInZhbHVlIjoiXC9OS3dMbUYzNzQ0NzBUcjhiOXlyZ09mNVNpQm4xWUU3cVNrY0E5cHdjOHJ5cDNcL2dBZEFPbFJvbnU3U0ZpamJlZDByVHZaaWJGYlVBSWQ5dzVFQ3VPM2UzaWdQbDY5Z3U4M3RGQzFCcmMrdGM5NU9FdjdURUNTSTk5VzVcL3lab0VMWFB0OHFzbldBd1A3Um1YaWsyQWdwMThSNkJhNnZEdDlBVXF5dlBIQlVnPSIsIm1hYyI6ImE4OTlkYTZhZThmYmU0ZDYzMWUyNGM0ZTVlMjdiODVmMzk5MmRmODI1YTRhNjBhNjQ4Njk2NDYxNmJjYzE3ZWQifQ==eyJpdiI6IjBVUDRDd2cyalNFR2oxZ1NyVkY1eEE9PSIsInZhbHVlIjoiSVVTR0RkNUlrS3ZXY1N4Zms4c3pLSERwc1pldDNrMmRaMGJKYWxINjZhZXVMRnI5VVc5TW4zbStxanZNZnBzRyIsIm1hYyI6ImVjYmZhY2RjOGQ1ZjQ5ODlkYzQ0ZWVhNWNhZTYyMzA3ZWExN2FiOWIyNDRjY2IwM2JiZGFkOTM1MjI1MDhmZWEifQ==eyJpdiI6IlF1UXZ6MDRETFhWaXZYaXhudGlcLzhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6InViVkU1RVlzOThka3JOblhVRk44elhncVJzRGRqQ2lBTEhnUVp3YmRqZEVic3U0S2E5RkVuU1dWUElPR2lwVFZzbTdTbFJIbk15Y09MNjBPc0UxeTlTajZudzV6TnpxNlNrNzRPd0prSk5XWjIxUE1OQVwvWVBxa1AxQTE2K1FaU1wveTBcL2doM0puT2o5Tzg3QlNIMjhrcEtkd1hQRXkxa3dLcFJKNFpSZ0NYWUlMVFwvZmIyWFRDc0FMaitPQUFkbVpxVjkyeWZ0MnZ0M1ZoYm9mcURtRDFncUI2ZHJGZk1DQmhFUVpFQ2ZyVTBoSWpnRTBGOFR2YlRmOWJVXC9YN2JjZ04rWGdTRU5FM0lIcTU4Rm9QRGhTazVFalRFZldLR3NwR1FoVmRzRnNxSDA9IiwibWFjIjoiMmY3NzM5OGZhNjE1MzM3YjEzN2M0ZGUyNTYzOWIyYTk2NzRiYzc0YmY0ZDA3Mzk2MTJlYmIxZDJlZWU5NWNkZiJ9eyJpdiI6IjJhZVQreWtDdDQrVUh3Qk04QUhSWHc9PSIsInZhbHVlIjoiVzh2Ym1OMmJBK1JMTGxZdTVaMDNZNnlFblFwMDhjODh2d3BBd1lFTWptdUd1cVNzbkVCM1ZqUnFFZlpWWWJPaiIsIm1hYyI6Ijk5MWEwNTg2OTUxMzhhZTljNTNlZTgyYTJlZjYwYmM5YTdkNTJhMzNhY2ExN2FhZGRkMzVjZDc2MDUxZmRkYzYifQ==eyJpdiI6IjZ0RVVXaGVJckcrZlwvd21tOGFcL1kwQT09IiwidmFsdWUiOiJIRHBJUkFnU0I2M3ZadXJWMVZOSjBEZkExY1BPZEc5bHAxS3B1SzNWQ3lGXC9rUlZHQUxlc2kwWFcyZVdqNHdNRDJJUjh6RzA3Y013bUs5UGdyMmh5ZG85WVJGalM0anZmZUlZSWxyVHZCNm9ieExSY25wUGF6cEtWM1JrZndTeTgiLCJtYWMiOiI2NjE3NTRiMTBlOWM1MjE4NTc5NmM1ZTU4OTM3NTU3ZDI4OWVkMGFlNmM4MDYyNzJlYWY3Y2U5YTc4ZmJlZDlkIn0=eyJpdiI6IlNxZ1dDZjRJV05lMXVVdm5tN29SeUE9PSIsInZhbHVlIjoiMlp6ZE9WRjI5ZjhsRW5kUUw2TTRUdk01M2FvRmw3NzFLcThqQVVVWDFQRmUwWDBaZHlqTEd5Rm8zQ0RZdXB1ZiIsIm1hYyI6Ijg4M2M2ZGNmNTljODJlNzk2MDgyNjhkMjU5NjllOTcyMTQ0ZWUyYWIzYWU4ZjQ5MWE1MDk1MGNkNmQ1YTA3NDUifQ==eyJpdiI6ImlRZ2FRZFhzYlJxcytYd3RJY01aU3c9PSIsInZhbHVlIjoiVnRPUWpXZHVndWhoRTVCa0ZDU0xlajg0NFkweTM5VzJLVzJ1NXcrbVJYMDZDUmZDclZGUytHOXk0aUFqcFZKRSIsIm1hYyI6ImNiNGQ3Nzk3MjI5MGY0MGNjOGE0OWMzYzM2MGI2YmM0YTNmZThjODdiZDAxNzA0NTk2YjdlODgxYmViNWUxZmEifQ==