Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh - Quyển 5 - Chương 39-40
Đọc truyện Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh Quyển 5 - Chương 39-40 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh – Quyển 5 – Chương 39-40 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
“Trác Hàng, anh đã làm việc cho tôi bao lâu rồi?”
“Ba năm.”
“Có nghĩ tới việc trở về Bang Ám Dạ không?”
Trác Hàng hơi giật mình.
Dạ Cô Tinh xoay chén trà, thản nhiên “Có vẻ anh không vui?”
Sắc mặt người đàn ông hơi thay đổi, môi hơi động, giống như muốn giải thích, nhưng chưa nói ra.
“Không có lời nào để nói à?”
“Không phải.”
Sắc mặt Dạ Cô Tinh trầm xuống: “Vì sao không giải thích?”
“Tôi tin cô chủ có thể phân biệt được người trung thành và kẻ phản bội.”
“Ồ?” Người phụ nữ nhướng mày thích thú: “Vậy anh cảm thấy, mình là người trung thành hay là kẻ phản bội?”
Trác Hàng từ từ nhìn lên, ánh mắt bình tĩnh: “Tôi nghĩ gì không quan trọng, quan trọng là cô chủ nghĩ thế nào.”
Cô nhìn chằm chằm vào anh: “Có người nói cho tôi biết, anh đã phản bội.”
Cả cứng đờ, hô hấp của Trác Hàng chậm lại: “Cô tin à?”
“Nếu tôi tin, thì anh sẽ không sống được đến hôm nay đâu.”
Trác Hàng khẽ thở phào nhẹ nhõm, nỗi sợ quét qua: “Là ai? Ai đã nói xấu sau lưng tôi?”
Dạ Cô Tinh uống một hớp trà, vẫn chưa trả lời.
Trác Hàng thở dài, đứng lên, lui về phía sau nửa bước, tiếp theo đó, quỳ xuống trước mặt Dạ Cô Tinh.
Người trước mặt vẫn uống trà, không quan tâm.
“Cô chủ, tôi vẫn luôn một lòng trung thành với Bang Ám Dạ, tôi bị oan.”
“Trác Hàng, tôi vẫn nhớ rõ anh rất xuất sắc. Trong số các thành viên cùng huấn luyện của Bang Ám Dạ, năng lực của anh là cao nhất, tố chất tâm lý cũng mạnh, ngay cả kỹ thuật bắn súng cũng là tốt nhất.”
Trác Hàng không biết Dạ Cô Tinh đang nghĩ gì, suy nghĩ lung tung rồi gật đầu.
“Đây cũng là nguyên nhân tôi phái anh tới Hong Kong. Nếu anh không xuất sắc, cũng không có thể trong ba năm ngắn ngủi đã leo lên được vị trí thanh tra cao cấp này.”
“Ơn đào tạo của cô chủ, Trác Hàng vẫn ghi nhớ trong lòng.”
“Còn nhớ những gì tôi đã nói với anh trước khi anh đến Hong Kong cùng chú Chú Hoa không?”
Trác Hàng mím môi mỏng: “Nhớ. Cô chủ nói, đừng quên thân phận của mình, làm việc mình nên làm, mới có thể… trước sau vẹn toàn.”
Đôi mắt cô hơi díp lại: “Vậy anh đã làm được chưa?”
“Tôi không đã làm chuyện gì phản bội bang hội.” Trác Hàng khẳng định.
“Đúng là anh chưa làm, nếu không, hiện giờ anh đã là một thi thể lạnh băng rồi.”
Trác Hàng run lên.
“Hiện tại chưa làm, không có nghĩa là về sau sẽ không làm.”
“Cô chủ nghi ngờ lòng trung thành của tôi?”
“Không, tôi chỉ lo lắng trách nhiệm sẽ làm anh bị mệt mỏi.”
Ánh mắt Trác Hàng hơi lóe lên.
Ngay lập tức Dạ Cô Tinh lại nói: “Anh đồng ý qua Hong Kong tham gia huấn luyện cảnh viên chính quy, những năm gần đây, liên tiếp lập công lớn, lại được cấp trên coi trọng.”
“Cô chủ, tôi không hiểu ý của cô.”
“Không.” Dạ Cô Tinh đảo mắt nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng “Anh hiểu. Đen và trắng, phản bội và trung thành, đây là lựa chọn rất đơn giản. Bởi vì, đa số mọi người đều sẽ bỏ cái trước, chọn cái sau.”
“Anh muốn tẩy trắng, hoàn toàn thoát khỏi giới xã hội đen. Có lẽ, dã tâm của anh còn lớn hơn cả tưởng tượng của tôi, Cục trưởng? Cảnh sát trưởng? Hay là… Cảnh vụ trưởng?”
Mặt Trác Hàng trắng bệch.
“Cô chủ, tôi hoàn toàn không có…”
“Không cần phải giải thích vội, chuyện đã tới nước này, tôi cũng không cần anh phải giải thích.”
Người đàn ông ngồi bệt trên mặt đất.
“Trác Hàng, hiểu rõ thân phận của mình đi, Dạ Xã không thể chứa chấp kẻ phản bội, dù chỉ là nghĩ cũng không được.”
“Hôm nay, tôi có thể nâng anh lên vị trí thanh tra cao cấp; ngày mai, cũng có thể đề bạt những người khác.”
“Dạ Xã, không thiếu những người như anh đâu, Trác Hàng!”
“Cô chủ, tôi… hiểu rồi.”
Dạ Cô Tinh đẩy chén trà trước mặt ra, mắt có vẻ ghét bỏ: “Nguội rồi.”
Trác Hàng vội vàng lấy ra một chén mới, rót gần đầy, cung kính đưa đến trước mặt cô.
Dạ Cô Tinh lại đứng dậy, phủ vạt áo.
“Nghe nói, anh chuẩn bị kết hôn?”
Tay anh ta run lên, chén trà hơi nghiêng: “Phải”
“Cô dâu là con gái của cấp trên.”
Trác Hàng gật đầu, “Cô chủ, chuyện này không liên quan Tuệ Mẫn, cô ấy không biết gì cả!”
Dạ Cô Tinh cười lạnh: “Thỏa nào anh lại có suy nghĩ khác, hóa ra dây chính là nguyên nhân.”
Trác Hàng lộ vẻ chán nản.
“Anh nghĩ Bang Ám Dạ là nơi anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi chắc? Về hỏi cha vợ anh, xem ông ta có đồng ý không!”
Tim anh đập thình thịch: “Ý, ý cô là gì?”
Dạ Cô Tinh lại chầm chậm lắc đầu, trong mắt có vẻ thương xót.
“Anh quá coi thường thực lực của Dạ Xã…..” Đi tới cạnh cửa, cô dừng lại: “Xem ra anh không thật sự phản bội, đây là cơ hội cuối cùng, chỉ lần này thôi đấy.”
Nói xong, cô đẩy cửa rời đi.
Trác Hàng thất thần đi ra khỏi câu lạc bộ, vừa ngồi lên xe, đã nhận được điện thoại của vợ sắp cưới.
“Tuệ Mẫn.”
“Trác Hàng, anh đang ở sở cảnh sát à?”
“Không.”
“Tới đấy đi, cha em… Muốn gặp anh.”
Lông mày của anh chợt nhíu lại: “Bây giờ sao?”
“Xin lỗi, cha em cứ khăng khăng như vậy. Giờ em chuẩn bị về nhà đón mẹ, chờ hai người nói chuyện xong thì cùng nhau ăn cơm, tiện bàn bạc việc chụp ảnh cưới luôn, anh thấy thế nào?”
“Được, anh lập tức đến sở cảnh sát.”
“Anh yêu, vất vả rồi. I Love You!”
Trác Hàng cười cười: “I Love You, too!”
Nửa tiếng sau.
Cốc cốc cốc ——
“Mời vào.” Một giọng nói uy nghiêm truyền ra, Trác Hàng đẩy cửa vào.
“Sếp La, tìm tôi có việc gì không?”
“Trác Hàng, vào đây, ngồi đi.”
Người đàn ông trung tuổi uy nghiêm, có khí chất của người bề trên, ánh mắt lộ ra vẻ chính nghĩa khiến người khác phải sợ.
Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt như vậy, Trác Hàng đều thấy xấu hổ.
Dạ Cô Tinh nói đúng, anh ta không muốn có dính dáng gì đến xã hội đen nữa, làm cảnh sát đã lâu, anh ta đã quen với việc suy nghĩ vấn đề theo góc độ chính nghĩa, thậm chí anh ta còn cảm thấy, cả đời này làm cảnh sát cũng không có gì là không tốt.
Trừ gian diệt ác, được mọi người tôn trọng.
Nhìn thấy cha vợ vinh quang trước mắt, dường như anh ta thấy được bản thân của ba mươi năm sau.
Trác Hàng kéo ghế, ngồi xuống, lưng theo bản năng mà thẳng thắn, hai tay đặt ở trên đầu gối, đây chính là tư thế tiêu chuẩn của cấp dưới khi nghe thủ trưởng dạy bảo.
“Hôm nay tìm cậu đến không phải vì chuyện công, thả lỏng đi, không cần lo lắng.”
Trác Hàng từ từ nói: “Bác trai, bác…”
Ông ấy cười dễ gần.
“Chuyện cưới xin của cậu và Mẫn Mẫn cũng tới gần rồi, tôi có nói mấy câu muốn nói.”
Trác Hàng cảm thấy nghi ngờ, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì, rất cung kính.
“Bác nói đi ạ.”
“Tôi chỉ có một đứa con gái là Mẫn Mẫn này, giao nó cho cậu, nói thật là tôi không nỡ. Nhưng đây là lựa chọn của con gái, tôi cũng phải tôn trọng.”
“Cháu hiểu.”
“Có thể nói, từ bé Mẫn Mẫn đã được tôi và mẹ nó nuông chiều, mười ngón tay không phải dính nước, vấn đề ăn mặc cũng chưa từng để con bé phải ấm ức. Tôi rất lo, sau khi hai đứa kết hôn, cuộc sống vô tư của nó sẽ không còn.”
Môi mỏng mím lại, khóe miệng hiện lên một đường vòng cung nhàn nhạt, “Bác trai, cháu đảm bảo nhất định sẽ đối xử tốt với Mẫn Mẫn.”
“Cậu dùng cái gì để đảm bảo?” Vẻ mặt của ông ấy vẫn dễ gần, nhưng ánh mắt nghiêm khắc khiến cho người ta phải sợ.
“Cháu…”
Trác Hàng cứng họng.
Có lẽ đối với người khác, thanh tra cao cấp đã là rất giỏi, nhưng trước mặt cha mẹ vợ lừng lẫy như thế này, anh ta chẳng là cái gì cả.
Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến anh ta nóng lòng muốn tẩy trắng.
Trác Hàng không muốn mãi mãi làm chó săn cho xã hội đen, vì Tuệ Mẫn, anh ta phải sống một cách quang minh chính đại.
Trước đây, anh ta đã nghĩ tới việc tố cáo Dạ Xã, mượn tay của chính phủ phá hủy họ.
Con tàu chở hàng của Dạ Thị cập Cảng Victoria, bên trong có mấy tấn súng ống đạn được, và buôn lậu một lượng lớn quặng thô, đủ để cho Dạ Xã khó có thể trở mình.
Chỉ cần Dạ Xã ngã, anh ta sẽ được giải thoát.
Lý trí thì bảo anh làm như vậy; nhưng tình cảm lại nhắc nhở anh là không thể.
Vu Sâm có ơn cứu mạng anh ta, cô chủ có ơn đào tạo, anh ta sao có thể lấy oán trả ơn được?
“Cậu đã trở thành con rể nhà họ La, đương nhiên tôi không thể trơ mắt nhìn cậu vùng vẫy ở tầng dưới được, hơn nữa, cậu cũng là người có năng lực, tôi cũng không ngại giúp cậu một tay.”
Đang nói thì ông ấy dừng lại: “Trước mắt có một cơ hội rất tốt.”
Ánh mắt Trác Hàng căng lên.
“Trước mắt sếp Lương ở sở cảnh sát Tây Cửu Long xin về hưu, bên trên đã phê duyệt rồi, ghế Cục trưởng đang trống, tôi muốn để cậu tiếp nhận.”
Vẻ mặt anh kinh ngạc: “Bác trai, bác nói cháu có thể… Tiếp nhận chức vụ Cục trưởng?!”
“Ba năm nay, cậu đã phá được rất nhiều vụ án, bắt nhiều tội phạm, vấn đề năng lực thì không phải bàn cãi. Nhưng lại là người mới, kinh nghiệm còn chưa đủ…”
Trác Hàng nghe vậy thì hơi buồn.
“Bác trai yên tâm, cháu sẽ cố gắng thêm vài năm nữa…”
“Không có thời gian cho cậu lãng phí đâu.” Ông ta cắt ngang lời anh ta: “Hiện tại cách duy nhất để đạt được việc bổ nhiệm trước mắt, là tranh thủ lập công lớn!”
Trác Hàng nheo mắt.
“Gần đây Dạ Xã có hoạt động rất lớn, không chỉ liên kết với Bang Tam Hợp, còn một sáp nhập với Hòa Thắng Hòa, nếu bây giờ cậu bắt được điểm yếu của họ, tôi tin cấp trên sẽ không có ý kiến gì.”
“Nhưng OCTB và CIB kết hợp cùng hành động cũng chưa thể tra ra cái gì, chỉ một mình cháu…”
Ông ấy cười: “Có câu thế này, ăn không nói có.”
“Bác muốn cháu vu oan cho họ?!”
“Con đường tôi đã tìm cho cậu rồi, có đi hay không đều là do cậu. Đương nhiên, nếu trên tay cậu có chứng cứ phạm tội của Dạ Xã, thì chẳng cần dùng đến phương pháp này, trực tiếp giao lên, vị trí Cục trưởng, chính là của cậu.”
Đầu óc Trác Hàng quay cuồng, ánh mắt mờ mịt.
Chứng cứ phạm tội của Dạ Xã… Cục trưởng…
Giao ra?
Hay là… Giữ lại?
Có lẽ đây là một cơ hội, nếu thành công là có thể mãi mãi thoát khỏi xã hội đen……
“Trác Hàng, hiểu rõ thân phận của mình đi, Dạ Xã không thể chứa chấp kẻ phản bội, dù chỉ là nghĩ, cũng không được.”
“Hôm nay, tôi có thể nâng anh lên vị trí này; ngày mai, cũng có thể đề bạt những người khác.”
“Dạ Xã, không thiếu những người như anh đâu, Trác Hàng!”
“…”
Anh ta giật mình tỉnh lại.
“Không, cháu không có!”
Ánh mắt của ông ta lạnh đi “Cậu nghĩ kỹ lại rõ ràng, vị trí Cục trưởng đang ở ngay trước mắt, dễ như trở bàn tay.”
Hít một hơi thật sâu bình tĩnh quay lại: “Bác trai, cảm ơn sự ưu ái của bác. Trong tay cháu không có bất kỳ chứng cứ phạm tội nào của Dạ Xã cả, cháu không muốn lạm dụng quyền lực của mình mà vu oan hãm hại họ.”
“Không biết điều!”
“Xin lỗi, cháu còn có việc, phiền bác nói với Tuệ Mẫn cháu xin lỗi, không thể cùng cô ấy ăn cơm được.”
Nói xong, anh xoay người rời đi.
“Cút! Bùn nhão thì không thể trát tường ——”
Cánh cửa đóng, sự tức giận của ông ấy lập tức biến mất, thậm chí còn hài lòng gật đầu.
Lúc này, một có một âm thanh vang lên.
Cánh cửa thủy tinh từ từ mở ra, Dạ Cô Tinh đi ra.
“Cô chủ.” Ông ấy đứng chắp tay, vẻ mặt cung kính, không còn vẻ uy nghiêm trước đó nữa.
“Tốt lắm.”
“Trác Hàng quả là một người tài, chỉ là có một số việc, quá cứng nhắc.”
Đen chính là đen, trắng chính là trắng, nhưng lại không hiểu, rất nhiều lúc, đen có thể là trắng, trắng cũng có thể biến thành đen.
Dạ Cô Tinh gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
May mà anh ta lựa chọn đứng ở phía Dạ Xã, nếu không, anh ta sẽ không ra khỏi văn phòng này được!
“Chúc mừng ông La được con rể tốt.”
Sắc mặt ông ta rất vui vẻ.
“Cô chủ, cô xem vị trí Cục trưởng này…”
“Cho anh ta.”
Ông ta mở to mắt, lập tức nở nụ cười, dù sao đó cũng là con rể tương lai của mình, vì con gái, ông ta chỉ có thể mong Trác Hàng ngày càng leo cao.
“Bên phía anh An…”
Dạ Cô Tinh thản nhiên nhìn ông ta: “Ông yên tâm, công lao sẽ không thiếu phần của ông.”
“Cảm ơn cô chủ ưu ái.”
Ông ta đã ngồi ở cái ghế này 7 năm rồi, giờ chỉ cần có cơ hội là có thể đi lên……
Cô cười như không cười nhìn ông ta: “Chỉ cần ông làm tốt việc của mình, nhà họ An sẽ không bạc đãi ông.”
Ông ta liên tục vâng vâng dạ dạ, vui mừng khôn xiết.
Ngày Trác Hàng nhậm chức, sếp La trao huy hiệu cho anh ta.
Dưới đài là tất cả thành viên của sở cảnh sát Tây Cửu Long, tiếng vỗ tay rầm rầm, đèn nhấp nháy liên tục.
“Trác Hàng, cậu nên cảm thấy may mắn, lúc ấy không chọn bán đứng Dạ Xã.”
Mặt Trác Hàng biến sắc.
“Đây gọi là, không phải người một nhà, không đi chung một cửa, chúng ta có số làm cha con.”
“Bác là…”
“Rất ngạc nhiên hả?”
“Bác…”
“Làm việc thật tốt cho cô chủ, cuộc sống tốt đẹp còn ở phía sau…”
Trác Hàng kinh ngạc, sợ hãi, nghĩ mà cảm thấy sợ!
Cuối cùng anh cũng hiểu câu nói của Dạ Cô Tinh ——
“Anh nghĩ Bang Ám Dạ là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi chắc? Về hỏi cha vợ anh, xem ông ta có đồng ý không!”
Sức ảnh hưởng của Dạ Xã đã đến tận chính phủ Hong Kong rồi à?
Gần đây, cuộc sống của Hắc Tử có chút buồn phiền.
Anh ta đã liên tục liên lạc với Tạ Chí Hoa, muốn gặp cậu Dạ, không ngờ ông già kia vừa nghe thấy giọng anh ta đã cúp máy, không thèm nể mặt!
Thấy mặt trời sắp lặn, lại một ngày nữa qua đi, đột nhiên anh ta nhớ tới vợ con.
Cốc cốc cốc ——
“Vào đi.”
“Anh Hắc, lại thêm một bar ở khu trung tâm của chúng ta bị cảnh sát dẫn người niêm phong rồi.”
“Ai làm?”
“… Trác Hàng.”
Đưa tay ray ray trán, vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh đến lạ thường, không tức giận, chỉ có… vẻ mỏi mệt.
“Anh Hắc, chúng ta không thể cứ nhịn như vậy!”
“Tháng này là lần thứ mấy rồi?”
“… Thứ bảy.”
“Cậu cảm thấy, có liên quan đến Dạ Xã không?”
Báo phủ nhận theo bản năng: “Không thể như vậy được… Hơn nữa, Trác Hàng là cảnh sát, không lý do gì mà anh lại giúp xã hội đen đối phó với xã hội đen.”
Trong mắt Hắc Tử hiện lên vẻ trầm tư: “Cậu không thấy mọi việc quá trùng hợp à?”
Mấy năm nay, anh ta đã tiếp xúc nhiều với Trác Hàng, cũng hiểu được tính tình của người này.
“Sớm không ra tay, muộn không ra tay, lại đúng lúc quan trọng này mà ra tay, Trác Hàng sẽ không làm như vậy, trừ phi, anh ta có quan hệ với Dạ Xã!”
“Anh Hắc, có phải anh suy nghĩ nhiều qua không?” Đang nói thì dừng lại “Nghe nói, tên kia gần đây mới thăng chức Cục trưởng của sở cảnh sát Tây Cửu Long, nên mới cố gắng thể hiện.”
“Nhưng vì sao anh cứ cắn 14K không tha?”
Báo không nói gì.
“Báo, cậu nói xem… có phải tôi làm sai rồi không?”
Ánh mặt trời lúc chiều tà khiến bóng người đàn ông kéo dài ra, tấm lưng rộng lớn hơi còng xuống, mang theo sự suy sụp và mỏi mệt, để lộ ra sự cô đơn và hiu quạnh.
Trong lòng Báo choáng váng, cảm thấy không đành lòng.
“Anh, anh quyết định đi, mặc kệ là đúng hay sai, em và các anh em, đều sẽ theo anh.”
“Bởi vì tôi cố chấp, mới khiến anh em đi vào đường cùng… Xin lỗi…”
“Không có gì phải xin lỗi cả! Năm đó, nếu không anh ở trước mặt đám người của nhánh Hiếu, lấy mạng ra đảm bảo cho bọn em, thì bọn em đã không thể sống đến hiện tại. Cho dù cùng anh đi vào đường cùng, chúng em cũng cam tâm tình nguyện đi theo anh.”
Vỗ vỗ vai cậu ta, Hắc Tử thoải mái cười: “Anh em tốt!”
Báo nhẹ nhàng thở ra.
“Anh Hắc, anh yên tâm, dù xảy ra chuyện gì, chúng em đều ở phía sau anh, ủng hộ anh vô điều kiện.”
“Nếu, tôi quyết định nhận thua thì sao?”
Báo giật mình: “Anh, anh…”
Hắc Tử khoát tay: “Đừng nóng vội, cứ nghe tôi nói đã.”
“Bất kể câu lạc bộ đêm có cấu kết với cảnh sát Hong Kong hay không, xét về tài chính là nhân lực chúng ta đều không bằng họ. Hơn nữa, Dạ Xã còn có nhà máy quân sự riêng. Nếu thực sự đấu với nhau thì chỉ có chúng ta thiệt thôi.”
Báo nghiêm mặt.
Dạ Xã không chỉ có nhà máy quân sự riêng, chuyên cung cấp súng ống đạn dược, mà còn bán vũ khí cho Mỹ, Nam Á, Đông Nam Á và các khu vực khác để thu lợi khổng lồ.
Để làm được những việc này, ắt hẳn phải có thế lực rất mạnh.
“Còn nữa, mấy năm nay, mặc dù 14K cùng sánh ngang với hai bang hội có tiếng là Bang Tam Hợp và Hòa Thắng Hòa, nhưng bên trong sớm chia năm xẻ bảy, mạnh ai nấy làm, thời gian huy hoàng của trước đây đã tan thành mây khói.”
“Thay vì trơ mắt nhìn bang hội xuống dốc, tốt hơn là nên giao quyền chủ động cho Dạ Xã. Có lẽ làm như vậy sẽ có thể phá vỡ thế bế tắc.”
“Cuối cùng, và cũng là lý do quan trọng nhất. 14K không phải là đối thủ của Dạ Xã. Không có lựa chọn nào khác ngoài đầu hàng.”
Báo thở dài: “Anh, anh thật sự quyết định như vậy à?”
“Cậu trách tôi không?”
“Không. Anh quyết định thế nào em cũng ủng hộ, em tin là các anh em cũng như vậy.”
Hắc Tử cười, đánh một đấm vào vai cậu ta.
“Đi thôi, gọi điện thoại cho chị dâu cậu, bảo cô ấy mang theo cha mẹ và hai đứa trẻ về đi.”
Sau khi Báo rời khỏi văn phòng, Hắc Tử lấy điện thoại ra, thở sâu, bấm số gọi vào di động của Tạ Chí Hoa.
“Chú Hoa, tôi là Hắc Tử. Chúng ta nói chuyện đi…”
Kết thúc một ngày quay vất vả, lúc Dạ Cô Tinh về biệt thự thì trời đã sập tối.
Lấy sữa từ tủ lạnh ra, vừa rót ra cốc, còn không kịp hâm nóng, di động đã vang lên.
“Alo.”
“Cô chủ, vừa rồi chú Hoa nhận được điện thoại của Hắc Tử.”
Bỏ ly sữa vào lò vi sóng, Dạ Cô Tinh xoay người ra khỏi phòng bếp, vứt dép lê, ngồi khoanh chân trên sô pha.
“Anh ta nói thế nào?”
“Đầu hàng.”
Khóe môi hơi nhếch lên “Có thể kiên trì đến bây giờ, độ dẻo dai tốt, chỉ là quá cố chấp.”
“Tiếp theo nên làm như thế nào?”
“Bảo Trác Hàng thu tay, không cần động đến 14K nữa. Một tuần sau, triệu tập chủ của ba nhà, tôi có việc muốn tuyên bố.”
“… Cô chủ, cho tôi lắm miệng hỏi một câu, quyền lực ở Hong Kong, cô định giao cho ai?”
“Vu Sâm, anh theo tôi lâu rồi, nói suy nghĩ của anh ra đi.”
“Lúc Chu Kiên còn trẻ cũng có thể coi là nhân vật lớn, nhưng hiện nay tuổi đã cao, sự sắc bén đã bị bào mòn, bắt đầu sợ chết, không gánh vác được chuyện lớn.”
“Hắc Tử tài năng rất khá, nhưng thiếu thông minh, cũng không phải người phù hợp.”
Dạ Cô Tinh thản nhiên nhướng mày: “Nói như vậy, anh đã vừa ý ai rồi?”
Đầu kia dừng lại một lúc lâu: “… Dã tâm quá lớn, không dễ khống chế.”
“Vậy anh cảm thấy, nên sắp xếp như thế nào?”
“Có thể để hai bên kiềm chế nhau hoặc là, thế chân vạc.”
“Vu Sâm, “ Dạ Cô Tinh thở dài: “Người hiểu tôi nhất chỉ có mình anh…..”
Trái tim Vu Sâm rung động, trong mắt hiện lên vẻ ảm đạm.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Dạ Cô Tinh lấy sữa từ lò vi sóng ra.
Chất lỏng ấm áp chảy qua cổ họng, vào dạ dày, cô thỏa mãn nheo mắt lại.
Kéo cửa tủ lạnh ra, trừ sữa cũng chẳng có gì ăn.
Cô đang chuẩn bị gọi đồ ăn ngoài, thì di động lại vang lên.
“Cô Dạ.”
“Thiệu tổng?”
“Là tôi.”
“Có việc gì không?”
“Nhà sản xuất Hong Kong của Thời niên thiếu định mời cô ăn một bữa cơm, địa điểm ở Cảnh Viên.”
Dạ Cô Tinh muốn từ chối theo bản năng, nhưng bụng lại không chịu thua kém, hơn nữa món điểm tâm ở Cảnh Viên nổi tiếng khắp Hong Kong, nên đã đồng ý đi.
Thiệu Diệp khá bất ngờ, vốn anh ta cũng chỉ muốn hỏi thử một chút thôi, làm ảnh hậu, Dạ Cô Tinh là người nổi tiếng, hơn nữa có thế lực hùng mạnh của An Thị hậu thuẫn, cho dù không đi, cũng không ai dám nói gì.
Không ngờ là cô lại đồng ý.
“Có vẻ theo anh, thì tôi không đi mới là bình thường nhỉ?”
“Khụ khụ… không phải vậy.”
“Mấy giờ?”
“Bảy rưỡi.”
“Còn hai mươi phút…”
“Có cần tôi phái người tới đón không?”
“Không cần.”
“Gặp ở Cảnh Viên.”
Dạ Cô Tinh thay quần áo, bắt đầu có gió, nên cô khoác thêm áo khoác.
Lúc cô đến, mọi người đã đông đủ, chỉ chờ cô là ăn.
Nhìn đồng hồ, đúng bảy rưỡi, cô cũng không tới muộn…
Mặc kệ, dù sao mục đích cô tới, chính là để ăn no.
Chưa kể, danh tiếng của Cảnh Viên cũng không phải là treo cho có, tôm thì tươi, vỏ bánh thì tinh tế, ngay cả món bánh bao thủy tinh bình thường nhất mà cũng làm rất ngon.
Thiệu Diệp cười xấu hổ, ngồi đây đều là nhân vật lớn trong ngành sản xuất phim Hong Kong, bình thường ai cũng rất to mồm, nhưng bây giờ ở trước mặt vị này, ấy thế mà lại chẳng có ai dám nói gì nhiều.
Vẫn là Dạ Cô Tinh lên tiếng trước —— “Mọi người ăn đi, đừng ngại.”
Lúc này mọi người mới thả lỏng, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện.
Ăn được một lúc, bầu không khí nóng dần lên, một tên chế tác họ Vương bưng chén rượu, lắc lắc đứng lên: “Chào cô Dạ, tôi họ Vương, muốn mời cô một ly, hi vọng về sau có thể hợp tác nhiều hơn.”
“Vương tổng khách sáo rồi, tôi lấy trà thay rượu, mời ông.”
Ai có thể ngờ, sau khi uống được vài chén, người đàn ông đó trở nên táo bạo hơn, và trực tiếp coi Dạ Cô Tinh như một ngôi sao nhỏ mà mình có thể tùy tiện chà đạp.
Mặt ông ta trầm xuống: “Ý của cô Dạ là gì? Chẳng lẽ không thèm nể mặt anh Vương của cô sao?”
Lạch cạch ——
Đập mạnh đũa xuống bàn, phát ra âm thanh thanh thúy như một cái chày nẹn xuống lòng mọi người.
Lúc này có người đứng lên, lôi kéo tên họ Vương kia ra khuyên nhủ: “Ông Vương, ông nói ít vài câu đi, này… Tất cả mọi người ở đây, khụ khụ… Ảnh hưởng không tốt.”
Vừa nói, vừa nháy mắt.
Đáng tiếc, tên họ Vương kia đã say tới líu cả lưỡi vào rồi——
“Ông… Ông là ai… hức… Tôi mời em Dạ uống, uống chén rượu thì đã làm sao? Ông… nháy mắt với tôi làm gì? Tôi lại… Không phải gay!”
Người kia tức đỏ mặt, mẹ kiếp, chó cắn Lã Động Tân!
Ông cứ “anh Vương”, “em Dạ” đi! Sáng mai chờ bị phong sát đi!
Ngu ngốc!
Lau miệng, tao nhã đứng dậy, Dạ Cô Tinh không chấp nhặt với người say rượu.
Vốn dĩ cô có chuyện muốn nhờ Thiệu Diệp giúp, nhưng hình như sai lúc rồi, chỉ có thể đợi lần sau vậy.
“Mọi người từ từ ăn, tôi còn có việc, đi trước.”
Nói xong, ngay lập tức đi vòng qua tên say rượu kia, đi về phía cửa.
Tên họ Vương bị người ta không thèm đếm xỉa đến, còn muốn chuồn mất, làm sao có thể buông tha được?
Lập tức chạy về phía cô, nếu Dạ Cô Tinh không nhanh nhẹn tránh đi, chắc chắn đã bị ông ta nhào đến.
Mọi người đều biến sắc, chạy lên ngăn ông ta lại.
“Các ông túm tôi làm gì?! Con khốn kia muốn chuồn mất kia kìa! Nhanh… Nhanh bắt nó lại cho tôi!”
Chết tiệt! Con lợn ngu ngốc này dám gọi là “con khốn”, ánh mắt còn như mũi nhọn chĩa thẳng vào Dạ Cô Tinh, khiến mọi người run rẩy.
Thế mà ông ta dám nói ra!
Bà cô này là ai chứ, không sợ bị đánh chết à? Lại còn chỉ vào người ta nói là “con khốn”, lúc này, trong lòng mọi người chỉ nghĩ ——
Tên họ Vương này chết chắc rồi!
“Cô Dạ, thật sự xin lỗi, lão Vương uống hơi nhiều, nói nhảm, cô đừng để bụng nhé.”
“Nói nhảm?! Tôi nói nhảm chỗ nào… ợ… Trước kia có cô em xinh đẹp chúng ta vẫn cùng nhau chơi đấy thôi, sao giờ lại thành tôi nói nhảm?!”
‘Con lợn’ ấm ức, ‘con lợn’ tức giận rồi.
Mặt mọi người hết đỏ lại đen, đen như than, đủ màu sắc, như mở xưởng nhuộm!
Dạ Cô Tinh đảo mắt qua mọi người, không ngờ, cô lăn lộn ở giải trí giới lâu như vậy, cũng có ngày gặp phải… Quy tắc ngầm?
“Đủ rồi!” Thiệu Diệp đứng dậy, đi đến bên cạnh cô: “Tôi đưa cô về.”
Trước khi đi, Dạ Cô Tinh quay đầu lại nhìn người đàn ông đang liêu xiêu bị mọi người cản lại kia, nở nụ cười ý vị thâm trường.
Mọi người cảm thấy rùng mình, xong rồi xong rồi…
Ra khỏi nhà hàng, gió đêm hơi lạnh, Dạ Cô Tinh kéo áo khoác, đeo kính râm.
“Xin lỗi.” Thiệu Diệp nói.
“Xin lỗi cái gì?”
“Tôi… Không nên gọi cô đến.”
“Ồ, là tôi tự mình muốn đến.”
“Thật ra cô không cần phải đồng ý tới những loại bữa tiệc xã giao này.”
“À… Chỉ là tôi lười gọi thức ăn ngoài thôi.”
Thiệu Diệp: “…”
Dạ Cô Tinh kéo cửa xe, ngồi vào vị trí lái: “Anh lên đi, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
Thiệu Diệp ngồi vào vị trí ghế phụ, đóng cửa xe lại.
Dạ Cô Tinh khởi động, lái xe chạy đến phía quảng trường thì dừng lại
“Nghe nói, người Hong Kong các anh tin phong thuỷ…”