Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh - Quyển 3 - Chương 11-12
Đọc truyện Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh Quyển 3 - Chương 11-12 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh – Quyển 3 – Chương 11-12 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 11: Tiệc đầy tháng, chỉ vì cô mà đến.
Hai ngày trôi qua chớp nhoáng, tiệc đầy tháng của hai bé con đến như đã hẹn.
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn Hilton ở Bắc Kinh, thứ nhất, gia tộc Hilton nằm trong số những người được mời, có mối quan hệ mật thiết với nhà họ An, thứ hai, lầu VIP và Trường Phú cung – nơi khách lưu trú, và khách sạn Peninsula, tất cả đều rất gần với Hilton.
Lúc này, trên quảng trường rộng lớn trước cửa khách sạn, trải một tấm thảm đỏ, hoa tươi rải khắp đường, từng chiếc xe sang trọng không ngừng nối tiếp nhau, những người từ trên xe bước xuống, đều không ngoại lệ, tất cả đều ăn mặc lộng lẫy, dáng vẻ tươi cười vừa phải.
Minh Triệt và Minh Chiêu đứng ở cửa ra vào để chào đón khách, một người như gió xuân, người kia thì lạnh như băng.
“Tôi nói này Tiểu Chiêu Chiêu, cậu không thể cười một cái được à?” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng kia, Minh Triệt cảm thấy rất bất lực: “Hôm nay là ngày đầy tháng của cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ, cậu không thể hợp tác chút à?”
Người không biết còn tưởng là đang tham gia cuộc đàm phán hắc đạo đấy!
Minh Chiêu sửng sốt, cố gắng mấp máy khóe môi, trên mặt nở một nụ cười cứng ngắc, Minh Triệt chợt cảm thấy sợ hãi, con rối gỗ hình như cũng giống vậy……
“Được rồi! Cậu cứ coi như tôi chưa nói gì đi…”
Một giây sau, nụ cười cứng ngắc sụp đổ, Minh Chiêu tiếp tục làm mặt không cảm xúc.
Ba gia tộc Kỷ, Giang, Tần đều được mời, nhưng trước mặt những nhân vật nổi tiếng thế giới ở phong vân tế hội, những nhà này vốn cháng đáng để ngó đến.
Trong số những người được mời đến yến tiệc, không thiếu các vị khách quan trọng, Kỷ Cương, Giang Trấn Hải, Tần Minh Sơn – những người có thân phận đặc biệt này, đương nhiên họ cũng không tiện đến tham dự.
Nhà họ Kỷ là do Kỷ Tu Thần cầm thiệp mời đến, theo sát phía sau là Kỷ Hạo Hiên, Kỷ Tu Viện, nhà họ Giang do Giang Dương dẫn đầu, đi cùng với vợ là Cố Phương Lan, con trai Giang Hạo Đình và con gái Giang Vũ Tình vừa về nước cùng nhau đến dự, người của nhà họ Tần tới không ít, con trưởng Tần Kỳ đi cùng vợ Ngôn Tĩnh, cùng với một trai một gái là Tần Thiệu Tề và Tần Tư Hủy, con thứ Tần Sĩ, vợ là Chương Thi Huệ, con trai Thiệu Bác, con gái Tần Tư Thần đều có mặt.
Nói đây là một bữa tiệc đầy tháng, thì chi bằng nói đây là xã hội thượng lưu thu nhỏ, mà trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, dưới sự chủ đạo của An Tuyển Hoàng, đã sớm thoát khỏi Trung Quốc, lan ra toàn thế giới.
Vô số gia tộc giàu có, những nhân vật chính trị, doanh nhân nổi tiếng, đều đến tham dự, thực lực nhà họ An có thể nhìn thoáng qua, năng lực của An Tuyển Hoàng càng khỏi phải bàn đến!
Kỷ Tu Thần mặc một bộ lễ phục màu đen lịch lãm, nhìn không chớp mắt, mái đầu đinh đơn giản lại khiến anh ta trở nên nam tính hơn, vừa bước xuống xe đã thu hút ánh nhìn của phần lớn nữ giới ở đó, nhưng gương mặt kia lại không có cảm xúc, cứng nhắc lạnh lùng, mang đến cảm giác người sống chớ tới gần.
Mặc dù Kỷ Hạo Hiên thiếu đi vài phần nam tính, nhưng so với Kỷ Tu Thần thì anh ta lại nhiều hơn mấy phần dịu dàng, trông rất phong độ nhẹ nhàng, nho nhã lễ độ.
Kỷ Tu Viện mặc một bộ váy mày hồng, chiếc váy dài đến đầu gối phồng lên như một chiếc ô nhỏ, phần trước ngực có thiết kế xếp nếp, tua rua tôn lên, cả người tràn đầy hơi thở thanh xuân, giống như một đóa hoa vừa chớm nở, trắng nõn thẹn thùng.
Cô ta nở nụ cười ngọt ngào, làn da trắng nõn càng thêm rạng rỡ dưới ánh mặt trời, khiến rất nhiều quý cô thầm thở dài – tuổi trẻ chính là vốn liếng lớn nhất!
Với nụ cười đúng mực trên khuôn mặt, phong thái phù hợp, chỉ thấy cô ta một tay khoác tay Kỷ Hạo Hiên ở bên cạnh, anh em nói nói cười cười, rất hoà thuận.
Tuy nhiên, không ai để ý rằng bàn tay trái của cô ta đang nắm chặt nắm đấm, lòng bàn tay đã bị những chiếc móng sắc nhọn đâm vào, càng đau đớn cô ta càng cười tươi.
Nhìn khung cảnh tráng lệ trước mắt, vô số khách mời, Kỷ Tu Viện mới thật sự nhận ra rằng, anh họ của mình rất nghiêm túc với người phụ nữ đó!
Bữa tiệc đầy tháng này là công bố địa vị của Dạ Cô Tinh với toàn bộ thế giới! Hóa ra, câu “vị hôn thê” kia của anh không hề giả dối! Anh thực sự… đã yêu người phụ nữ đó!
Nhưng tại sao lại là một người phụ nữ thấp hèn như Dạ Cô Tinh?
Một cô nhi, một diễn viên nhỏ nhoi, không nơi nương tựa, không quyền không thế, cô ta có tư cách gì mà đạt được sự ưu ái của anh?
Kỷ Tu Viện không cam lòng, rõ ràng là cô ta tốt hơn người phụ nữ đó về mọi thứ, nhưng tại sao anh ấy lại chưa từng nhìn cô ta?
Hôm qua, cô ta gọi điện cho Kỷ Tình, nhưng lại là do người thân tín của bà ta là thím Bình nhấc máy, hóa ra, Kỷ Tình bị bệnh, có vẻ như bà ta cũng không muốn chấp nhận người phụ nữ không rõ lai lịch này.
Kỷ Tu Viện không ngu đến mức nghĩ rằng Kỷ Tình thực sự bị bệnh, trong mắt cô ta, đây chỉ là cái cớ để từ chối tham dự bữa tiệc!
Điều này phải chăng có nghĩa là cô ta vẫn còn một tia hy vọng?
Vì vậy, hôm nay cô ta ăn mặc đặc biệt xinh đẹp, thể hiện khía cạnh hoàn hảo nhất của mình trước mặt mọi người, khi nhận được những ánh mắt kinh ngạc, tán thưởng từ xung quanh, sự tự tin đã mất dần được khôi phục, nhìn đi, cô ta là cô cả nhà họ Kỷ, là con nhà danh giá trong giới thượng lưu!
Dạ Cô Tinh vừa mới sinh con, chắc chắn sẽ rất tiều tụy, thân hình mập mạp, một người phụ nữ đã từng sinh con, dù đã từng xinh đẹp quyến rũ đến mấy, cũng đã được định trước phải gắn liền với bốn chữ “hoa tàn ít bướm”!
Phải công nhận, là tư duy logic của em gái nhà họ Kỷ này quái dị quá, dường như trong mắt cô ta, thì một người phụ nữ đã sinh con là ngang với hoa tàn liễu ngã, không biết cô ta có dám nói ra điều này trước mặt Lận Tuệ hay không…..
Đúng là vẫn còn quá trẻ, mà còn trẻ thì dễ phạm phải những lỗi lầm ngu xuẩn….
Giang Hạo Đình xuống xe sau cha mình, mặc một bộ vest màu xanh đậm, khuôn mặt nhợt nhạt, nhưng không hề hiện vẻ bệnh trạng một chút nào, giữa lông mày dường như có một loại khí khái hào hùng quấn quanh, nhưng lại bị che bởi vẻ tà mị trong lúc lơ đãng toát ra, khiến người ta xem nhẹ đáy mắt hiện lên một tia lạnh lẽo của anh ta, người đàn ông này chính là điển hình cho “xuyên qua ngàn hoa, không để mảnh lá nào dính thân.”
“Anh trai, nhìn này, chị Tư Hủy cũng cũng tới!” Giang Vũ Tình, người vừa trở về nước không lâu, nắm lấy cánh tay của anh trai mình, tò mò nhìn xung quanh, ríu rít nói không ngừng.
Giang Hạo Đình thậm chí còn không nhấc mí mắt lên, khẽ ừ một tiếng, coi như là câu trả lời.
Giang Vũ Tình mím môi bất mãn, rầm rì hai tiếng: “Cái gì vậy chứ! Xa cách quá đi… Chị Tư Hủy là vợ chưa cưới của anh đó……”
Giang Hạo Đình đột nhiên trợn to hai mắt, trong mắt tối sầm đi, Giang Vũ Tình cảm thấy lạnh lẽo, ngượng ngùng im ngay.
Nắm tay của người đàn ông lặng lẽ siết chặt, mu bàn tay nổi lên gân xanh, đứng ở vị trí của Giang Vũ Tình có thể nhìn thấy gò má cứng ngắc của anh trai mình.
Một tia nghi ngờ thoáng qua trong mắt cô gái nhỏ, người anh không tim không phổi của mình nghiến răng nghiến lợi là vì ai?
Khoảnh khắc Giang Hạo Đình xuất hiện, Tần Tư Hủy đã không còn rời được ánh mắt, trong cuộc đời này của cô ta, có lẽ từ khi sinh ra đã định là phải đuổi theo người đàn ông này rồi?
Có thể một ngày nào đó, khi cô ta chạy mệt rồi, rốt cuộc không chạy nổi nữa, mới dừng lại bước chân. Đến lúc đó, có lẽ tim cô ta cũng đã chết rồi.
Một củ cải trắng một cái hố, ai bảo cô ta lại cứ phải rơi xuống cái hố không thuộc về mình chứ?
Sau ngày hôm nay, anh ta cũng phải nhìn nhận sự thật, chết tâm đi mà thôi.
Thành thật mà nói, khi nhìn thấy Dạ Cô Tinh đang quay phim ở đài truyền hình Bắc Kinh, Giang Hạo Đình kéo cô ta làm bia đỡ đạn, và nói dối cô ta rằng Dạ Cô Tinh đang mang thai.
Lẽ ra, đó là một lời nói đùa vô trách nhiệm, nhưng giờ đây nó là một sự thật mà ai cũng phải thừa nhận.
Đáng tiếc, đứa trẻ không phải là của anh ta – Giang Hạo Đình!
Đó là nhà họ An… gia đình cổ xưa mà khổng lồ này!
Một An Tuyển Hoàng mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán đã khiến vô số người sinh lòng ghen tị, nhưng họ chưa bao giờ nghĩ rằng, một người đàn ông lạnh như sắt ấy lại yêu một người?
Người ta đều nói rằng người làm vua vô tình, cô đơn lạnh lẽo.
Thử hỏi, Dạ Cô Tinh rốt cuộc có tài có đức gì, mà có thể khiến cho kẻ làm vua phải khom lưng, lọt vào mắt xanh của vị vua ấy, nắm chặt tình yêu của vị đế vương này trong lòng bàn tay?
Sau đêm nay, sợ rằng thân phận của Dạ Cô Tinh này sẽ nặng hơn mấy phần— mọi người đều sẽ phải gọi là An phu nhân!
An Tuyển Hoàng có thể chống lại đám người vì cô, làm tới bước này, chắc hẳn, là đã yêu người phụ nữ kia sâu đậm lắm rồi?
Đáng tiếc, tức nước vỡ bờ, hăng quá hoá dở, cái danh xưng này quá nặng, một người phụ nữ không có xuất thân, sợ là sẽ không có phúc mà hưởng…..
Có lẽ, tình yêu thật sự có thể làm cho người ta mù quáng, An Tuyển Hoàng dốc hết thảy mọi thứ tốt đẹp nhất đưa đến trước mặt cô, lại không biết rằng, những thứ này sẽ trở thành bùa đòi mạng!
Khi đêm nay kết thúc, e rằng sẽ mở ra một mùa thu đầy biến cố!
Tần Tư Hủy là người hiểu chuyện hiếm có, có một số việc, chính là bởi vì quá rõ ràng, cho nên, hại người hại mình……
Ánh mắt cô ta vô thức mà nhìn theo bóng lưng của người đàn ông, nhìn thấy anh ta nắm chặt nắm đấm, những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay, nhàn nhạt thở dài, cảm thấy lạc lõng…
Khách mời lần lượt vào chỗ, nhưng đều thông minh mà để lại con cái nhà mình, lững thững ở cửa lớn, tán gẫu, gây cười, trêu ghẹo, nhằm tạo cơ hội giao lưu cho thế hệ trẻ.
Nói thẳng ra là, một bữa tiệc dành cho nhân vật nổi tiếng như vậy là cơ hội tốt để tích lũy mối quan hệ, mở rộng vòng tròn bạn bè, tất nhiên, không thể thiếu những cuộc tìm kiếm đối tượng kết hôn, làm thông gia, môn đăng hộ đối, liên hợp mạnh mẽ.
Còn có một lý do khác quan trọng hơn, nhiều gia đình quý tộc thường có xu hướng vào bàn sau cùng, mang hàm ý “áp chót”, nếu có thể xây dựng mối quan hệ với họ ở đây, dù chỉ nói với nhau một câu, đối với sự phát triển trong tương lai vẫn rất có lợi.
Cố Phương Lan lôi kéo con gái: “Sao con lại không nghe lời chứ? Bảo con ngoan ngoãn ở lại thì ngoan ngoãn ở lại, đừng để ba mẹ phải lo lắng! Một lát nữa, sáng suốt một chút, nói chuyện với người ta cho tốt!”
Giang Vũ Tinh khó chịu bĩu môi, lơ đãng, “Đã ở thời đại nào rồi? Thật sự không biết mọi người làm vậy để làm gì….. “
Cố Phương Lan tức giận đến mức mắt sắp trừng tới rớt ra ngoài, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nếu không phải là vì con, mẹ mới không thèm đến đâu!” để bà ta nhìn thấy dáng vẻ phong quang của người phụ nữ kia, còn không bằng cứ khoét mắt bà ta luôn đi!
Trong mắt bà ta, Dạ Cô Tinh vĩnh viễn chỉ là một con diễn viên, giờ đã sinh ra hai cục vàng, mẹ quý nhờ con, thừa cơ thượng vị, mấy cái đó đều là do sử dụng thủ đoạn quyến rũ đàn ông!
Trong lòng Cố Phương Lan thật ra rất mâu thuẫn, oán hận Dạ Cô Tinh năm lần bảy lượt làm bà ta xấu mặt, cũng có loại tâm lí không ăn được nho mới nói nho chua, luôn cảm thấy đối phương dễ dàng tiến vào nhà họ An như vậy, sau này bất kể là thân phận hay địa vị đều đè trên đầu bà, điều này làm bà ta cảm thấy phẫn uất và không cam lòng!
Dựa vào cái gì mà người kia hai bàn tay trắng, một diễn viên nhỏ nhoi, vậy mà có thể gả vào một gia tộc giàu có bậc nhất như nhà họ An! Cố Phương Lan còn có linh cảm rằng, con gái ruột của mình là Giang Vũ Tinh sẽ không lấy được người chồng tốt hơn Dạ Cô Tinh! Điều này làm cho bà ta cảm thấy ghen ghét…..
Kể từ khi Tần Tư Thần bị Dạ Cô Tinh sắp đặt trong bữa tiệc ở nhà họ Kỷ, hoàn toàn mất mặt trước mặt mọi người, cô ta vẫn luôn muốn lấy lại thể diện!
Có thể nói, hôm nay cô ta đến, chỉ với một mục đích duy nhất, đó là làm cho Dạ Cô Tinh xấu mặt!
Dù thế nào đi nữa, thân phận của người phụ nữ đó mãi mãi là sự thiếu sót! Một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, dựa vào cái gì mà tiến vào xã hội thượng lưu, cùng dám đứng ngang hàng với những quý bà, quý cô này.
Tần Tư Thần hất tay mẹ mình ra, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Mẹ! Mẹ có thôi đi không? Thật là phiền chết đi được mà……”
Chương Thi Huệ ngoài mặt duy trì nụ cười đàng hoàng gật đầu với người quen, nhưng cơ mặt lại cứng đờ, nhìn đứa con gái không được tích sự gì trước mặt, bà ta đột nhiên cảm thấy bất lực!
“Lời nói của mẹ, con còn nhớ rõ ràng hay không? “
Tần Tư Thần hai mắt lóe lên, lẩm bẩm nói: “Cái gì chứ….”
“Đừng giả ngu với mẹ! Mẹ cảnh cáo con lần cuối, hiện tại ở phía sau Dạ Cô Tinh là toàn bộ nhà họ An, đừng tự tìm xui xẻo mà gây phiền phức với cô ta! Dùng đầu óc suy nghĩ cho rõ ràng, cô ta của hiện tại, con đã không thể chọc vào!”
Trong lòng Tần Tư Thần dâng lên sự không cam tâm: “Mẹ, tại sao mẹ luôn nâng người khác lên lại hạ thấp bản thân chứ? Cô ta thì có gì mà không thể chọc được? Một đứa ti tiện từ cô nhi viện đi ra……”
“Câm miệng! Lần trước con thất bại trên tay cô ta, bây giờ lành sẹo nên quên đau đúng không?”
Tần Tư Thần oán hận nhất là bị người khác nhắc tới chuyện lần trước, vậy mà hết lần này đến lần khác Chương Thi Huệ lại nói ra lời xát muối lên trái tim cô ta, nói trong tối ngoài sáng đều nói cô ta không bằng Dạ Cô Tinh, cười mỉa mai: “Rốt cuộc con có phải là con ruột của mẹ hay không?”
Nói xong, cô ta hất tay Chương Thi Huệ ra, sải bước đi thẳng về phía trước.
Chương Thi Huệ sững sờ, tức giận thở hổn hển, trong lòng đột nhiên vừa phẫn nộ vừa khó chịu, sau đó trong lòng chợt dâng lên một tia lo lắng: “Con bé này…”
Thôi bỏ đi, chút nữa bà ta xem chừng nó là được, chắc sẽ không có sai sót gì đâu…
Đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, tính không được lòng người, ngàn phòng vạn phòng cùng phòng không được một đứa quá ngu!
Người không có đầu óc thì vĩnh viễn sẽ không có đầu óc, người muốn đi chết thì có ngăn cũng không ngăn được!
Vào lúc này, đột nhiên nghe thấy giọng nói vang dội của người giữ cửa.
“Gia tộc Rothschild đến!”
Ngay sau đó.
“Công chúa Anne, bá tước Adam của Thụy Điển đến—”
“NC International——”
“Nhà họ Lệ ở Hong Kong——”
“Hàn Thức Khống Cổ——”
“Hoa Tường Energy——”
“Tổ chức Dạ Lang của Châu Phi—”
“Chiến Phủ của Nga—”
“Nhà họ Mộc ở Lăng Nguyên——”
Người gác cửa thông báo hết nhà này tới nhà khác tới, nhưng đám đông càng nghe càng ngạc nhiên, cuối cùng, chỉ có thể trừng lớn mắt, há to miệng, hai mặt nhìn nhau.
Họ có nghe lầm không vậy?
Hoàng gia Thụy Điển? Công ty nổi tiếng của Úc? Nhà giàu nhất Hong Kong? Tổ chức vũ khí của Nga? Họ còn nghe được nhà họ Mộc đã ở ẩn nhiều năm?
Ôi trời ạ! Đây có phải là muốn mời toàn bộ nhân vật nổi tiếng, nhà giàu có trên thế giới, một mẻ hốt gọn?
Một số cái tên chỉ tồn tại trong truyền thuyết thực sự đã xuất hiện vào lúc này, ở đây?
Chẳng lẽ nhà họ An đã mạnh đến mức có mối quan hệ tốt với nhiều thế lực trên thế giới? Bàn tay dài đến thậm chí đã qua được cả châu Úc và Châu Phi?
Đang lúc mọi người sững sờ, thì một đoàn xe sang chạy đến, cuối cùng dừng lại trước cửa khách sạn, cửa xe lần lượt mở ra, từ bên trong bước ra những người đàn ông ưu tú và những người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, không kịp nhìn.
Giàu có là gì? Đây mới chính là giàu có thực sự!
Cao quý là gì? Đây mới chính là cao quý thực sự!
Mà bọn họ đến, không phải là vì nhà họ An, cũng không phải là vì An Tuyển Hoàng…
Chỉ vì cô!
Chương 12: Tay có thể hái sao, chật vật không chịu nổi.
Trong căn phòng, bởi vì có khách quý hừng hực khí thế mà đến, khiến cho mọi người thảo luận không ngừng, trong một căn phòng khác, thời gian lại trôi qua một cách bình yên, yên tĩnh.
Dạ Cô Tinh nhìn cơ thể nhỏ xíu trần trùng trục trong tay mình, ánh mắt bất đắc dĩ, trong tay cầm một bộ quần áo màu đỏ nho nhỏ kiểu Trung Hoa, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
“Bé Tuyệt ngoan, mẹ thay quần áo mới cho con, lát nữa em gái con cũng sẽ thay…”
Tên nhóc nhỏ duỗi tay đẩy ra, bĩu môi, quay đầu đi, dáng vẻ đó tựa như rất ghét bỏ chiếc áo đỏ chót kia.
Dạ Cô Tinh từ bỏ rồi, nhanh chóng bỏ quần áo xuống, còn tiếp tục bức ép nữa, không chừng là sẽ khóc nhè luôn.
Thằng nhóc An Tuyệt này, tuy thân hình không lớn nhưng tính tình thì lại rất lớn, quả thực là giống y chang An Tuyển Hoàng.
Nó thích thì sẽ lấy, mà đã không thích là vứt——-thái độ rõ ràng, nói một là một, hai là hai, khỏi cần thương lượng.
Hết cách rồi, cô đành phải mặc lại bộ quần áo mà hồi nãy mới cởi ra cho nó.
Ngày hôm qua, Diệp Nhĩ đã đích thân gửi đến hai bộ lễ phục kiểu Trung Hoa, tay nghề tinh xảo, chất liệu mềm mại, màu sắc tươi sáng rất thích hợp cho trẻ nhỏ, mang theo điềm lành, đặc biệt là ở phía trên dày đặc những chữ “Phúc” lớn lớn nhỏ nhỏ, toàn bộ là dùng loại chỉ thêu tốt nhất, người thợ thêu đã thêu từng đường kim từng mũi chỉ mà thành, đến cả Dạ Cô Tinh nhìn mà còn thích không rời tay.
Tiệc đầy tháng mặc đồ đỏ, chuyện vui mừng biết bao, nhưng đáng tiếc là tên nhóc con này không chịu hợp tác.
Đặt con trai lên trên giường, cô đi qua ôm con gái, bé gái nhỏ đang chớp một đôi mắt to trong veo như nước, cái miệng xinh xinh cũng đang nhoẻn lên, cười khúc khích…
Sau một tháng điều dưỡng, cuối cùng bé Húc nhỏ cũng lớn lên rồi, lông mày anh khí, nhưng lại có một đôi mắt to linh động, đáy mắt lóng lánh ánh sáng hồn nhiên, được cô bé nhìn một cái, tựa như linh hồn cũng trở nên trong suốt..
Bé gái nhỏ trong ngực cô cười ngọt ngào, lộ ra hai cái lúm đồng tiền ở bên trái và phải, Dạ Cô Tinh khó hiểu, cô và An Tuyển Hoàng đều không có bất kỳ cái lúm đồng tiền nào, thật sự không biết đứa nhỏ này giống ai.
Cài xong cái khuy áo nhỏ cuối cùng, đại công cáo thành, đang muốn thở phào, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Từ sáng sớm cô và hai đứa nhỏ đã được Minh Chiêu đón từ biệt thự sang khách sạn, nhìn đồng hồ trên tường, 4 giờ 30 phút chiều, còn một tiếng nữa mới bắt đầu bữa tiệc, đã nói là còn tầm nửa tiếng hẵng đến gọi cô, không có lí do gì mà giờ này lại có người đến.
Đúng rồi, Diệp Nhĩ đi lấy lễ phục giúp cô, xem chừng cũng nên trở lại rồi…
“Chị hai, chị…” Lời nói còn chưa dứt, lại dừng lại, Dạ Cô Tinh nhìn người đàn ông trước mặt, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, tay nắm trên nắm cửa cũng nháy mắt siết chặt ba phần.
Cô không ngờ rằng, khi gặp lại Tề Dục lại là dùng phương thức này——
Anh ta rất cao, không khác An Tuyển Hoàng là mấy, đứng trước mặt cô tựa như một toà núi cao, cao ngất ngưởng, chỉ nhìn thấy hai tay anh ta đút vào túi quần, lông mày như núi xa, ánh mắt lãnh đạm.
Anh ta nói: “Không mời anh vào xem mấy đứa nhỏ sao?” Lại hiếm khi mà nở nụ cười trên khóe môi.
Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ mà Dạ Cô Tinh nhìn thấy nụ cười của Tề Dục, anh ta trước kia, thờ ơ đến không sợ hãi, xa cách rõ ràng, anh ta không cười, không phải vì không vui, mà là bởi vì không quan tâm!
Không quan tâm đến sống chết, không quan tâm đến được mất, không quan tâm đến niềm vui, không quan tâm đến buồn khổ, anh ta sống, chẳng qua chỉ là vì còn sống nên mới sống.
Lúc này, anh ta cười rồi, trong nháy mắt đó, sương mù tan đi, minh châu toả sáng, tấm lụa mỏng đong đưa rơi xuống, lộ ra dáng vẻ thực sự của anh ta!
Tề Dục đọc thuộc lòng Kinh Phật, nhưng anh ta vẫn không tin vào Phật, nhưng dù sao, anh ta cũng chỉ là một con người mà thôi.
Là người, nên có thất tình lục dục, nên có hỉ nộ ái ố.
Dạ Cô Tinh mỉm cười chân thành, trong đôi mắt trong sạch thoáng qua một tia vui mừng: “Chúc mừng anh.” Sau đó, mở rộng cửa, mời anh ta vào.
Đôi chân của người đàn ông thon dài, bước chân cũng đầy nam tính kiên nghị, không ai biết, anh ta đã phải chịu đựng sự dày vò như thế nào dưới những mũi kim, nghiến răng chịu đựng nỗi đau thấu tim, sau bao lần thất bại, rốt cuộc mới vững vàng mà đứng được ở trước mặt cô.
Quá trình không còn quan trọng nữa, cô nhìn thấy được kết quả là tốt rồi.
Tề Dục bước thẳng đến bên giường, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, ánh mắt lưu luyến nhìn hai đứa nhỏ, mang theo quyến luyến ấm áp, giống như mùa xuân tháng tư, mềm mại mà không rực rỡ.
Dạ Cô Tinh đi đến phía đối diện anh ta, ngồi xuống mép giường, mỉm cười: “Khỏi khi nào vậy?”
“Nửa tháng trước.”
Khi anh ta tự mình chạm vào nhịp sống của sinh mệnh, cảm nhận được điều kỳ diệu của sự sống, khi anh ta tận tai nghe cô nói – “Tôi cũng hi vọng anh có thể đứng lên”, khi đấy, Tề Dục biết rằng, niềm tin trước đây của anh ta đã ầm ầm sụp đổ!
Anh ta không thể nào có thể trở lại cuộc sống vô dục vô cầu trước đây, bởi vì, ánh sao mà anh ta ngưỡng vọng đã cho anh có ảo giác rằng mình có thể hái được sao trên trời.
Cho nên, anh ta tự nguyện vươn tay, dù không hái được, đã từng cố gắng, chỉ cầu mong không hối tiếc.
“Chúng thật nhỏ…” Người đàn ông khẽ lẩm bẩm.
Dạ Cô Tinh nhìn hai đứa trẻ, mặt mày dịu dàng, một loại ánh sáng mờ nhạt bao trùm lấy cô, khẽ thở dài: “Đúng vậy đó, khi sinh ra còn nhỏ hơn nữa… nhưng một ngày nào đó cũng sẽ lớn lên.”
Tề Dục cũng cười, Dạ Cô Tinh nhìn thấy đầu ngón tay anh ta khẽ nhúc nhích, trong lòng rõ ràng: “Muốn ôm hai đứa không?”
Anh sửng sốt một chút: “Anh….. có thể sao?”
“Có thể chứ”
………
Còn năm phút cuối cùng, bữa tiệc sắp bắt đầu, tay ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt lại bất giác liếc về phía cửa ra vào, giây tiếp theo, lại rơi vào tám bàn tròn đầu tiên, người đến tham dự, không ai không phải là nhân vật có thể rung chuyển một ngọn núi chỉ bằng một cái dậm chân!
Cuối cùng, dưới lời giới thiệu của MC – “Xin mời anh An, An phu nhân”, Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía cửa ra vào.
Một nam một nữ sánh bước bên nhau. An Tuyển Hoàng mặc một bộ vest đen chỉnh tề, kiểu dáng đơn giản và được cắt may tươm tất, hiếm khi đeo lên cà vạt, nó là do người phụ nữ bên cạnh tự tay thắt cho, còn trong ngực của anh thì ôm một cục nho nhỏ tròn tròn được quấn bằng chiếc chăn bông mỏng, cái thân hình bé tí đó cực kỳ không phù hợp với dáng người cao lớn của anh.
Dạ Cô Tinh mặc một bộ sườn xám màu xanh trắng, hoa văn viền đen, khuy vải đen, đường cắt may ôm sát tôn lên vóc dáng hoàn hảo của cô, không giống như một phụ nữ vừa mới sinh con! Mái tóc dài được vén ra sau đầu và cố định bằng một chiếc trâm màu bạc vô cùng đơn giản, không thoa phấn nhưng lại đẹp đến mức khiến tim người ta phải xao xuyến.
Hai người khẽ gật đầu với phía khách mời, người đàn ông gương mặt lạnh lùng, nhưng ánh sáng dịu dàng dưới mắt anh lại lờ mờ hiện ra, đó là niềm vui khi được làm cha, người phụ nữ đoan trang, dáng vẻ tươi cười nhã nhặn, nhàn nhạt ánh trăng, bế một đứa trẻ khác trong vòng tay của cô.
Tất cả mọi người không khỏi tự hỏi, người phụ nữ này thật sự là khó coi như người ngoài nói sao?
Họ thậm chí còn không biết rằng một đứa trẻ mồ côi có thể được nuôi dưỡng theo cách này, và một diễn viên có thể có khí chất như vậy?
Nếu so sánh, họ phải thừa nhận rằng Dạ Cô Tinh chẳng kém cạnh những danh môn khuê tú kia chút nào!
Thảo nào, thảo nào đến cả An Tuyển Hoàng lạnh tâm lạnh tình cũng phải rơi vào lưới tình, một người phụ nữ như vậy, thật sự khiến người ta không thể không động lòng!
Trong mắt Giang Hạo Đình, càng thêm lạnh lẽo, nhưng Giang Vũ Tình nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh đến ngây người, không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hóa ra, trên đời còn có người phụ nữ xinh đẹp như vậy…”
Một cảm giác phức tạp nhanh chóng hiện lên trong mắt người đàn ông, có bất đắc dĩ, có tự giễu, có sự xoắn xuýt quấn quanh, nối tiếp không ngừng, không hiểu nổi, rối loạn! Tất cả đều rối tung lên!
Đôi mắt của Kỷ Tu Thần hơi sâu, khó mà tưởng tượng được, người phụ nữ đoan trang, tao nhã trước mắt lại cùng với người lần trước lẻn vào phòng anh ta, uy hiếp, dụ dỗ, một mực bóp chặt cổ của anh ta là cùng một người.
Còn đôi mắt xinh đẹp của Kỷ Tu Viện sớm đã bị sự đố kị lấp đầy, nhìn anh cùng cô kề vai sát cánh mà đến, ôm kết tinh tình yêu của họ trong vòng tay, trái tim cô ta như bị móng vuốt của ma quỷ xé nát, nổi điên nổi giận, máu chảy đầm đìa!
Trong nội tâm dần dần dâng lên một tia mờ mịt, ánh mắt bình tĩnh nhìn Dạ Cô Tinh, không khỏi tự hỏi, một người phụ nữ như vậy, cô ta, so sánh được ư?
Trong mắt Tần Tư Hủy hiện một tia tán thưởng, thực sự mâu thuẫn, ở trước mặt người phụ nữ này, cô ta sẽ loáng thoáng mà cảm thấy tự ti, không phải ngoại hình, mà là tâm tình.
Khó trách, Giang Hạo Đình sẽ nhớ mãi không quên một người phụ nữ như vậy, mất cả tim, động cả tình….
Không, có lẽ, thứ mà anh ta yêu, chính là Dạ Cô Tinh bên cạnh An Tuyển Hoàng, tình yêu của bậc đế vương, tự nhiên thu hút vô số người phải cúi đầu, chạy theo như vịt.
Đàn ông, thật là rẻ mạt……
Mà người kích động nhất, không ai qua được Tần Tư Thần! Dưới ánh mắt ghen tị, hoặc là hâm mộ của tất cả mọi người, cô ta nhìn bóng lưng của Dạ Cô Tinh, cười đến hưng phấn!
Trèo càng cao, té càng đau!
Cô ta muốn nhìn xem, khi mà nội tình của Dạ Cô Tinh bị vạch trần ở trước mặt tất cả mọi người, cô ta còn có thể cười vô tư như vậy nữa hay không!
Gia chủ đã đến, khó tránh khỏi phải đi chào hỏi, buổi trưa hai đứa nhỏ ngủ ngon lành, lúc này đang ở trong vòng tay của ba mẹ mà tò mò nhìn quanh, hai mắt xoay chuyển không ngừng, lanh lợi đáng yêu, nhận được vô số lời khen ngợi.
“Cậu bé thật là nhất biểu nhân tài, tương lai nhất định sẽ thành công rực rỡ!”
“Nhìn xem, tiểu công chúa này của nhà họ An lanh lợi biết bao, vừa nhìn là biết là mỹ nhântương lai rồi!”
“Hai đứa nhỏ đều thông minh lắm này! Lớn lên còn đẹp như vậy, vừa nhìn là biết có phúc vô cùng!”
Mọi người đều khen ngợi hai đứa nhỏ lên đến tận trời, Dạ Cô Tinh cảm thấy có chút buồn cười, hai đứa bé cũng chỉ là hai đứa bé mà thôi, vậy mà nhìn ra được cả tương lai ắt sẽ thành công rực rỡ?
Mặc dù có chút giả tạo, nhưng không thể phủ nhận rằng, cô và An Tuyển Hoàng, cũng khá là hưởng thụ khi được nghe những lời này.
Dù sao thì, con mình được người khác khen ngợi, cha mẹ cũng theo đó mà hãnh diện, tự hào.
Chỉ chốc lát sau, hai đứa ngáp dài, rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con mà thôi, không tránh khỏi thích ngủ, hoàn cảnh ở đây quả thực có chút ồn ào, cô gọi An Cẩn và An Du đến, để họ bé hai đứa bé vào trong.
Trong khoảng thời gian này, chú An đã đặc biệt huấn luyện cho hai người, hiện tại hai người đều chăm sóc trẻ con một cách thuận buồm xuôi gió, có một số việc còn chu đáo hơn cả người làm mẹ như cô, giao cho hai người họ, cô rất yên tâm.
Kế tiếp, là đi mời rượu, cô và An Tuyển Hoàng lần lượt đi qua từng bàn, đi đến chỗ nhà họ Tần và nhà họ Giang, Dạ Cô Tinh tươi cười nhã nhặn, đang lúc nâng ly lại nghe thấy tiếng cười cực kỳ chói tai vang lên.
Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Tần Tư Thần đã bưng ly đứng lên: “An phu nhân dùng nước thay rượu hình như không ổn lắm đâu?”
Dạ Cô Tinh sắc mặt không đổi, ánh mắt hơi rét lạnh, nhẹ giọng đáp: “Thật ngại quá, trong thời gian cho con bú không nên uống rượu.”
Cô còn phải cho con bú thì làm sao mà uống rượu thật được.
Ánh mắt cực kỳ mang theo uy nghiêm cùng áp lực của An Tuyển Hoàng rơi vào trên người cô ta, Tần Tư Thần rùng mình một cái, không khỏi có ý lùi bước.
Chương Thi Huệ kịp phản ứng lại, vội vàng đưa tay ở dưới bàn kéo con gái mình, ánh mắt lo lắng vì sợ cô ta lại gây ra tai hoạ gì đó, ánh mắt của người đàn ông kia khiến bà ta thậm chí không đủ dũng khí để nhìn thẳng!
Cánh tay của Tần Tư Thần sớm đã bị kéo đến đau nhức, ánh sáng lướt qua khuôn mặt lo lắng của mẹ mình, nhìn thấy ánh mắt kinh hãi của bà ta, cơn tức giận vốn muốn dập tắt trong lòng lại càng bùng phát mạnh hơn, có xu hướng lan tràn ra cả đồng cỏ, giờ này phút này, trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ–
Cô ta muốn nhìn thấy Dạ Cô Tinh mất hết mặt mũi, xấu mặt trước tất cả mọi người! Muốn cô cũng phải nếm thử mùi vị bị tất cả mọi người khinh bỉ, giống như cô ta khi ấy bị khó coi trước mặt mọi người vậy, Tần Tư Thần đã sớm muốn đòi lại cho bằng hết những sự….. nhục nhã kia!
Chính sự sợ hãi và khủng hoảng của Chương Thi Huệ đã nhen nhóm ngọn lửa cho thùng thuốc nổ kia! Tần Tư Thần không thể hiểu nổi, tại sao một người mẹ khôn khéo ưu nhã, bất khả chiến bại lại lộ ra vẻ mặt tạm thời thỏa hiệp vì đại cục như vậy?
Chỉ thấy Tần Tư Thần hất văng tay mẹ mình, bưng ly rượu trên bàn lên, ngửa đầu uống cạn: “Tôi còn cho rằng, An phu nhân với tư cách là một ngôi sao lớn, việc phải xã giao giao tiếp chắc cũng không ít, tửu lượng chắc hẳn cũng cao lắm! Xem ra, người như chúng ta còn kém hơn cả…. mấy ông trùm truyền thông đã từng cùng cô ngồi đối ẩm, đến cả một ly rượu cũng không mời được!”
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng vốn là tâm điểm chú ý, động tĩnh như bây giờ tự nhiên là thu hút ánh mắt dò xét của phần lớn người ở đây.
Ánh mắt của mọi người kinh nghi bất định quẩn quanh qua lại giữa Dạ Cô Tinh và Tần Tư Thần, dựng lỗ tai lên nghe ngóng, muốn nghe được bí mật này của nhà họ An!
Từ lâu, bọn họ đã biết, người phụ nữ của An Tuyển Hoàng là một ngôi sao trẻ mới nổi, không quyền không thế, nhưng lại nhận được sự yêu thích của người đàn ông này, dựa vào sức mạnh của người đàn ông đó, cưới về nhà là điều dễ hiểu.
Nhưng lời nói này của Tần Tư Thần, rõ ràng đang ám chỉ rằng Dạ Cô Tinh dùng sắc đẹp đi quyến rũ người khác, đi tiếp rượu, “chiều” người khác! Dù sao, ở trong ngành giải trí, dùng quy tắc ngầm để trèo lên là sự thật ngầm hiểu lẫn nhau. Thử nghĩ, một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, làm thế nào lại có thể trở thành một ngôi sao giải trí, thậm chí còn nổi tiếng như vậy?
Điều này khiến mọi người buộc lòng phải suy nghĩ theo hướng kia.
Bây giờ, chủ đề này lại được đưa lên bàn, một khi xử lý không tốt, cái sừng của An Tuyển Hoàng được khẳng định là phải mọc lên rồi!
Tạm thời nhìn xem An phu nhân vừa mới lên chức này có bản lĩnh gì!!
Dạ Cô Tinh nghe vậy, nụ cười vẫn không đổi, nhưng một tia sáng lạnh lùng xẹt qua đáy mắt, đang định mở miệng, thì lại bị An Tuyển Hoàng cắt ngang——
“Người phụ nữ của tôi, còn chưa đến lượt cô khoa tay múa chân!” Sau đó, liếc mắt nhìn Minh Chiêu ở phía sau lưng, giọng điệu lạnh lùng: “Quăng cô ta ra ngoài!”
Minh Chiêu nhận lệnh, tiến lên hai bước liền bắt lấy cánh tay của Tần Tư Thần kéo ra ngoài, Tần Tư Thần nghiến răng nghiến lợi, tức đến hai mắt đỏ như máu, trong lúc hoảng sợ, cô ta vô thức chộp lấy thứ gì đó, lập tức, trên bàn đầy chén đĩa bị lật tung xuống đất, tiếng vỡ vụn vang lên, nước nước canh canh toàn bộ hất hết lên trên người cô ta, làm ướt tóc, ướt lễ phục, trên tay còn đang cầm khăn trải bàn không chịu buông ra!
Tiếng động thật sự quá lớn, cái này, thật khó để không thu hút sự chú ý! Đám đông nhanh chóng xúm lại, bàn tán xôn xao.
Đột nhiên, vang lên một tiếng thét chói tai, hóa ra là Minh Chiêu đột nhiên buông tay, Tần Tư Thần ngã xuống đất, lần ngã này, vừa hay lại ngồi trên đống canh canh nước nước cùng với mảnh vỡ thủy tinh vừa bị cô ta kéo đổ kia.
Người nhà họ Tần từ lâu đã bị cảnh tượng đột ngột trước mắt làm cho khiếp sợ đến mức choáng váng, trợn tròn mắt, sững người tại chỗ, ngây ra như phỗng!
Xung quanh Tần Tư Thần còn không có ai dám tới gần, cái đống bừa bộn trên đất kia khiến người ta phải tránh xa!