Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh - Quyển 2 - Chương 73-74
Đọc truyện Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh Quyển 2 - Chương 73-74 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh – Quyển 2 – Chương 73-74 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 73: Đe doạ và cám dỗ, thoả thuận được ký kết
“Đội trưởng, thằng oắt con đó tìm cô gây sự phải không?” Từ Nhất Hạo cả gan ôm vai Dạ Cô Tinh, nói: “Để đó tôi kêu mấy đứa nhóm mình qua dạy cho thằng nhóc đó một bài học!”
Dạ Cô Tinh đột nhiên hoàn hồn, đẩy anh ta ra lùi lại hai bước, đáp: “Không có.”
Từ Nhất Hạo nhún nhún vai, nói: “Có cho thằng nhãi đó gây sự chắc nó cũng không dám đâu!”
Ánh mắt của Dạ Cô Tinh rơi vào bóng lưng kiêu ngạo của Cố Doãn Bái, cô thực sự không thể đoán ra được, rốt cuộc trong bụng của cái thằng nhóc hỗn xược này đang chứa đựng âm mưu gì đây?
Hẹn cô ra uống cà phê chỉ để nói lời xin lỗi thôi sao?
Với cái bộ dạng cố chấp đến chết cũng không chịu thua đó, anh ta sẽ xin lỗi sao?
Tự dưng đối xử tốt với mình như thế, không biết anh ta có ý đồ gì không đây!
Không phải có ý đồ xấu đối với cô đấy chứ? Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.
Buổi chiều, theo địa điểm và thời gian đã hẹn trước – Quán cà phê Bỉ.
Trang trí tinh tế, không gian dễ chịu, chỉ cần nhìn thôi cũng biết đây chính là quán cà phê cao cấp. Người bình thường thường sẽ không đến chỗ này, bởi vì chỉ một ly cà phê nhỏ ở đây thôi cũng đã bằng khoản chi tiêu nửa tháng của một gia đình rồi.
Dạ Cô Tinh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, mái tóc dài đến thắt lưng hơi xoăn buông xuống tùy ý, cùng với áo khoác đen, quần kaki ống đứng và giày bệt đơn giản. Cả người cô toát lên cảm giác tuỳ ý lười biếng khó có thể miêu tả được bằng lời.
Rõ ràng là ăn mặc như người bình thường, nhưng khi cô mặc vào lại khiến cho người khác có cảm giác thoải mái khó có thể nói rõ, khí chất đó chỉ có cô mới có.
Cố Doãn Trạch chờ đợi trong nhàm chán, bất giác ngẩng đầu lên, vô tình nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp. Tim anh ta đột nhiên lỡ đi một nhịp, cứ nhìn cô gái trước mặt say mê đến độ ngây người ra.
Dạ Cô Tinh nhìn thấy Cố Doãn Trạch. Cô sững sờ một lúc, rồi mới nhận ra anh ta.
Cố Doãn Bái, Cố Doãn Trạch? Lẽ ra cô nên sớm nghĩ đến mối quan hệ giữa hai người họ mới phải.
Dạ Cô Tinh xoay người muốn rời đi, Cố Doãn Trạch vội vàng tiến lên ba bước, chặn ngay trước mặt cô, nói: “Hi! Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.”
“Xin hỏi anh đây, chúng ta có quen biết nhau sao?” Dạ Cô Tinh có vẻ suy nghĩ.
Cố Doãn Trạch làm bộ đau lòng, nói: “Thật đáng thương cho anh mà! Một ngày không gặp em lâu như ba mùa thu trôi qua vậy! Vậy mà không ngờ em chẳng có chút mảy may nào nhớ nhung đến anh cả. Ôi, trái tim của anh sắp tan nát vì em rồi đấy…”
Dáng vẻ thật đáng thương khiến người qua đường phải xót xa.
Không hổ là người tình trong mộng của biết bao cô gái và là người lăn lộn tình trường lão luyện. Cố Doãn Trạch là một mỹ nam điển trai với nước da trắng trẻo, dáng dấp anh tú, phong độ ngút trời và có kinh nghiệm lão luyện. Anh ta có đủ các điều kiện mà một cậu ấm cần có. Hiện tại anh ta có hơi nhu nhược, e rằng rất nhiều cô gái sẽ không cưỡng lại được, đương nhiên trong số đó không bao gồm Dạ Cô Tinh rồi.
Cô nở cười lạnh lùng, hỏi: “Là anh bảo Cố Doãn Bái hẹn tôi ra đây, đúng không?”
Cố Doãn Trạch nhún vai, vẻ mặt đểu cáng, đáp: “Uh, đúng rồi!”
“Có chuyện gì sao?”
Anh ta nghiêm túc gật đầu, đáp: “Có chứ!”
“Chuyện gì?”
“Thì muốn theo đuổi em thôi.”
Nhẹ nhàng nhếch khóe môi lên, dưới chiếc mũ lưỡi trai, vẻ mặt của người phụ nữ còn ngờ vực, hỏi lại: “Anh chắc chứ?”
“Chắc chứ sao không chắc.”
Dạ Cô Tinh kéo chiếc ghế mây ra, rồi tao nhã ngồi xuống: “Đúng lúc, tôi cũng đang có việc cần tìm anh?
“Ồ?” Đôi mắt của Cố Doãn Trạch chợt sáng lên, anh ta vui vẻ kéo chiếc ghế đối diện Dạ Cô Tinh, rồi ngồi xuống, hỏi: “Người đẹp, có phải em cũng muốn theo đuổi anh không?”
“Đi thẳng và rẽ trái, xin cứ tự nhiên.”
Ánh mắt của Cố Doãn Trạch nhìn về hướng Dạ Cô Tinh đang nói, hỏi: “Nhà vệ sinh ư?”
“Vào đó mà tự soi gương dùm đi, anh có cái gì để tôi muốn theo đuổi không chứ!”
“……”
Lần này, bất kể ý định ban đầu của Cố Doãn Bái là tốt hay xấu, thì tự nhiên gặp được Cố Doãn Trạch thế này, trái lại cũng là một việc tốt.
Kể từ khi Diệp Nhĩ biết được tung tích của Tiểu Tứ, cô ấy vẫn đang thu thập tin tức liên quan đến nhà tù tử thần số 7. Thậm chí không tiếc để Chử Vưu mạo hiểm sử dụng hệ thống tình báo của Chiến phủ, nhưng tin tức vẫn không đủ toàn diện.
Căn bản không có cách nào để biết tình hình bên trong nhà tù như thế nào, cũng như không thể tra ra được.
Đây đều là những tuyệt mật của quân đội Trung Quốc. Từ lời mô tả sơ sơ của sư phụ, Dạ Cô Tinh biết rằng vì để phòng bất trắc xảy ra, mà ngay từ lúc đầu họ đã quyết định sử dụng nhà tù này, quân đội cũng đã dựa theo tình hình thực tế bên trong mà tạo ra một tấm bản đồ phòng thủ nhà tù, sau đó chia nó ra thành hai tấm: một nửa giao cho nhà họ Kỷ, và nửa tấm còn lại giao cho nhà họ Giang!
Chỉ cần lấy được hai tấm bản đồ phòng thủ này gộp lại với nhau, vậy thì kế hoạch giải cứu sẽ trở nên càng dễ dàng hơn rồi!
Đối với tình hình cụ thể của nhà họ Kỷ, ngay từ khi Dạ Cô Tinh đồng ý cùng An Tuyển Hoàng đến dự yến tiệc, thì trong lòng cô đã sớm có kế hoạch làm thế nào để lấy được nửa tấm bản đồ trong tay nhà họ Kỷ rồi.
Còn về phần nửa tấm bản đồ còn lại trong tay nhà họ Giang, thì cô vẫn chưa tìm ra cách nên còn phải suy nghĩ thêm. Nhưng khi nhìn thấy Cố Doãn Trạch, mọi vấn đề nan giải đều đã được giải quyết dễ dàng!
Theo tư liệu có viết, nhà họ Giang hiện nay do Giang Trấn Hải nắm quyền. Giang Dương là con trai trưởng của nhà họ Giang, ông ta đang mang quân hàm thượng tướng. Người mà ông ta kết hôn là cn gái nhà họ Cố – Cố Phương Lan! Nói cách khác, nhà họ Cố và nhà họ Giang có quan hệ thông gia. Cố Doãn Trạch là cháu trai của Cố Phương Lan, là anh em họ với Giang Hạo Đình!
Là người thừa kế của nhà họ Cố, chắc hẳn Cố Doãn Trạch phải biết nhiều thứ!
“Tiểu mỹ nhân, nói đi! Kiếm anh đây có chuyện gì không? Chỉ cần em mở miệng nhờ, cho dù có kêu anh lên núi đao hay xuống biển lửa, anh cũng tuyệt đối sẽ không cau mày than vãn!” Cố Doãn Trạch như mở cờ trong bụng hớn hở nói. Anh ta cứ hở một chút là xưng anh, khiến cho Dạ Cô Tinh nghe mà cứ nổi hết cả da gà!
“Tôi hy vọng sau khi anh nghe xong, còn có thể tiếp tục thề thốt như vậy nữa.” Dạ Cô Tinh cười thâm thuý.
Cố Doãn Trạch đã làm động tác mời – ý bảo cô nói tiếp.
“Tôi muốn anh…” Dạ Cô Tinh ngừng giọng nói lại, rồi cố ý hạ giọng, nói: “Đến nhà họ Giang, ăn trộm tấm bản đồ phòng thủ của nhà tù tử thần số 7!”
Sắc mặt của Cố Doãn Trạch biến đổi rõ rệt, nụ cười cứng ngắc trên khóe môi và đôi mắt lạnh lùng sắc bén trừng Dạ Cô Tinh.
“Cô rốt cuộc là ai?” Vẻ mặt phòng bị, ánh mắt cảnh giác, giống như một cây xương rồng có gai, tốc độ thay đổi sắc mặt thật kinh ngạc.
Biết đến nhà tù tử thần số 7 và còn muốn có tấm bản đồ phòng thủ. Người phụ nữ này thực sự là sinh viên đại học và là tiểu minh tinh sao?
Dạ Cô Tinh chậm rãi cười lớn. Nhìn bề ngoài Cố Doãn Trạch giống như một kẻ hời hợt và bất cần đời, nhưng anh ta lại là người thừa kế của nhà họ Cố. Làm sao một đứa trẻ xuất thân từ một gia đình quyền quý mà lại có thể trở thành loại người đơn giản đến ngớ ngẩn được chứ?
Chỉ riêng việc anh ta biết đến nhà tù tử thần số 7 thôi, cũng đủ thấy anh ta không hề đơn giản và thiểu não như người ta tưởng!
“Tôi là ai, không quan trọng. Quan trọng là anh có thể làm được, không phải sao?”
Cố Doãn Trạch cười lạnh hai tiếng, ý nghĩ đi tán gái lúc nãy của anh ta đã tan biến: “Tại sao cô nghĩ tôi sẽ giúp cô? Nếu lỡ đâu cô là gián điệp từ một quốc gia khác cử đến, hoặc đang có mưu đồ toan tính gì đó, hoặc là phần tử khủng bố gì đó. Vậy không phải tôi sẽ chính là một tội nhân thông đồng với kẻ thù phản bội đất nước sao?”
Nói trúng tim đen, nhắm thẳng vào điểm yếu.
Trong trường hợp này, cô có thể nhanh chóng nắm bắt mấu chốt, phân tích lý trí và đưa ra những phán đoán và lựa chọn có lợi nhất cho mình. Nhưng phải nói rằng Cố Doãn Trạch này thực sự không hề đơn giản chút nào!
“Yên tâm đi! Tôi cũng là người Trung Quốc, tôi sẽ không làm chuyện phản bội đất nước đâu. Còn về phần lý do tôi muốn có tấm bản đồ phòng ngự, thì tôi tạm thời không thể tiết lộ cho anh biết được.” Dạ Cô Tinh giải thích.
Cố Doãn Trạch nở nụ cười xấu xa, thu hồi lại dáng vẻ lưu manh không đúng đắn như mọi khi, nhưng ánh mắt sắc bén, đáp: “Chúng ta không thân không thích, thậm chí có thể nói là không có quan hệ gì cả. Vậy mắc mớ gì tôi phải mạo hiểm giúp cô?”
“Ai nói chúng ta không có quan hệ?”
“Hả?” Cố Doãn Trạch nhướng mày.
“Tôi là chủ nợ của anh.”
“Chủ nợ ư?” Cố Doãn Trạch cười giễu cợt. Anh ta tự hỏi liệu người phụ nữ trước mặt mình có bị điên không, nếu không thì tại sao cô ta lại nói chuyện điên rồ như vậy chứ?
“Ba năm trước, ở trong một sòng bạc ngầm có tên là Kim Quật ở Bắc Kinh. Vì một phụ nữ làng chơi đã lỡ chọc tức một ông trùm xã hội đen Hong Kong, để giải quyết ổn thỏa vấn đề này, mà anh đã chơi một ván lớn với tên trùm đó. Anh không chỉ thua đến mức không một xu dính túi, mà còn nợ sòng bạc 10 triệu đô la Mỹ! Cuối cùng anh đành phải cầu xin tên trùm đó tha mạng, sau đó vụ việc này mới được cho qua. Nhưng khoản tiền nợ 10 triệu đó, anh vẫn chưa trả xong đâu…”
Thật trùng hợp, “Kin Quật” là một trong những sản nghiệp bí mật của Bang Cự Phong ở Bắc Kinh. Và trên sổ kế toán mà Đường Nghiêu giao cho cô, ba chữ ‘Cố Doãn Trạch’ được ghi chép lại rất rõ ràng!
Chuyện này thật là trùng hợp một cách kỳ lạ! Do đó Dạ Cô Tinh đã cho người dò la tin tức xảy ra năm đó. Thì phát hiện ra ông trùm Hong Kong kia không phải ai khác mà chính là người của Bang Tam Hợp!
Cố Doãn Trạch sắc mặt hơi thay đổi, nhưng anh ta vẫn cố gắng bình tĩnh: “Tôi không biết cô đã nghe được tin đồn đó ở đâu. Nhưng người như tôi trước giờ không dính vào mại dâm, cờ bạc và ma tuý, thì sao lại có thể mắc khoản nợ cờ bạc lớn như vậy chứ? Hơn nữa, cái tên sòng bạc Kim Quật gì gì đó mà cô nói, thứ lỗi cho tôi vì kiến thức nông cạn. Mặc dù tôi đã ở Bắc Kinh hơn mười năm, nhưng chưa từng nghe qua cái tên đó.”
“Anh Cố thật khiêm tốn quá đấy!” Cô nở nụ cười và vẻ đẹp quyến rũ làm người khác phải điêu đứng, nhưng tiếc rằng Cố Doãn Trạch không có phước phận đó. Anh ta vốn còn tưởng rằng cô chỉ là đoá hoa hồng có gai thôi, không ngờ cô lại chính là một con bọ cạp có nọc độc!
“Cũng đúng, anh Cố hàng ngày phải xử lí trăm công nghìn việc, công việc bộn bề như vậy khó trách hay quên. Vậy tôi không ngại trở thành người tốt giúp anh nhớ lại những hồi ức đó đâu…” Dạ Cô Tinh cười vô cùng nhân hậu, nụ cười đó không hề lẫn tạp chất, giống hệt thác nước trong veo.
Lúc đó, Cố Doãn Trạch vẫn còn chưa tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Cố, chi phí sinh hoạt đều do gia đình chu cấp. Dù sao, anh ta không phải lo lắng về cơm ăn và áo mặc. Muốn cái gì thì có cái đó. Tiền mỗi tháng chuyển vào trong thẻ anh ta đều tiêu hết.
Tuy nhiên, đối diện với khoản nợ cờ bạc khổng lồ lên đến 10 triệu đô la Mỹ này, thì số tiền ít ỏi anh ta có được chẳng thấm vào đâu cả. Anh ta căn bản không đủ khả năng chi trả, mà cũng không thể đòi tiền người nhà được. Nếu để lão già nhà anh ta biết, anh ta chỉ vì một cô gái làng chơi mà để thua nhiều tiền đến như vậy, thì đến lúc đó ông ta nhất định sẽ đánh chết anh ta.
Vì vậy, anh ta chọn cách im lặng và chịu đựng mà không dám mở lời.
Kể từ đó, sòng bạc cứ đến đòi nợ ngày một nhiều hơn, giống như một đàn ruồi cứ vo ve suốt vậy, khiến anh ta trở nên cáu gắt. Hơn nữa, anh ta sợ gia đình mình biết chuyện nên càng nơm nớp lo sợ hơn.
Cố Doãn Trạch là ai chứ? Là cậu ấm nổi tiếng ở Bắc Kinh đó. Anh ta được nuông chiều và sống trong cảnh giàu sang từ nhỏ đến lớn. Một người luôn luôn cao ngạo như anh ta chưa từng bị động như vậy bao giờ. Từ nhỏ anh ta đã được thấm nhuần tư tưởng giáo dục của gia tộc, hơn nữa, anh ta có những tố chất cần có của một thương gia – đó là sự khôn khéo và mưu mẹo. Vì thế mà anh ta không dại gì ngồi chờ chết được.
Thông qua mối quan hệ thông gia giữa nhà họ Cố và nhà họ Giang, anh ta đã giấu giếm gia đình mình, đơn phương gây sức ép với đồn cảnh sát. Dựa vào quyền thế ngút trời của nhà họ Giang, anh ta đã mượn tay cảnh sát để xoá sổ sòng bạc ngầm đó. Cuối cùng anh ta chính tay cầm một cây đuốc châm một mồi lửa ném vào trong sòng bài.
Ngọn lửa đã bùng cháy trong 3 giờ trước khi lực lượng cứu hỏa nhận được tin báo. Sau khi ngọn lửa được dập tắt, sòng bạc – nơi mà bình thường vốn rất đông khách giờ chỉ còn là đống đổ nát.
Cố Doãn Trạch nghĩ rằng tờ giấy nợ mà anh ta đã ký cũng bị thiêu rụi thành tro trong đám cháy rồi, nhưng anh ta không hề biết rằng, sau khi anh ta ký tên và lăn dấu vân tay, thì loại giấy nợ với hạn mức khổng lồ ấy đã được gửi đến tay Đường Nghiêu – bang chủ của Bang Cự Phong.
Đây có được coi là phí công vô ích không?
Sau đó, mặc dù Đường Nghiêu biết được chân tướng của vụ việc, nhưng vì mối quan hệ phức tạp và rắc rối của các thế lực phía Bắc, nên Bang Cự Phong không thể làm được gì. Thêm vào đó, quan hệ giữa Cố Doãn Trạch và nhà họ Giang theo kiểu dân không đấu với quan. Hắc đạo cũng không thể trắng trợn khiêu khích với bạch đạo, vì thế mà Đường Nghiêu mới tạm thời để chuyện đó sang một bên. Điều này mới khiến cho Cố Doãn Trạch ung dung tự tại đến ngày hôm nay!
Cái tay cầm tách cà phê của Cố Doãn Trạch lúc này bắt đầu run rẩy, khiến cho cà phê tung toé ra khắp nơi và sắc mặt của anh ta trở nên tái mét.
Dạ Cô Tinh cười và nhắc nhở: “Anh Cố, cẩn thận chứ.” Quả thực là ý tứ sâu xa.
Cố Doãn Trạch đột nhiên nhướng mắt lên nhìn, ánh mắt lạnh lùng, đáp: “Cứ coi như tôi thật sự có mắc nợ sòng bạc 10 triệu đô la Mỹ đi. Nhưng dựa vào số tài sản hiện có, thì việc trả hết nợ cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi. Cô cho rằng mình thực sự có thể uy hiếp được tôi sao?”
Dạ Cô Tinh cười ra tiếng: “Anh Cố, anh thật là ngu ngốc và ngây thơ. Đến bây giờ, anh còn cho rằng chỉ là khoản nợ mười triệu đô la Mỹ thôi sao?”
Mặt anh ta đanh lại: “Cô rốt cuộc muốn nói cái gì?” Anh ta nghiến răng nghiến lợi.
“Trong vụ hoả hoạn khi đó, anh Cố đây chính là thủ phạm khiến một người chết và hai người bị thương, thì đáng lý ra phải… bị kết tội giết người rồi chứ?”
“Cô!”
“Đừng vội, vẫn còn chưa hết đâu! Hồi đó, anh còn lấy danh nghĩa nhà họ Giang đến đồn cảnh sát gây sức ép. Còn nói bằng mọi giá phải san bằng sòng bạc, nhất định không được bỏ sót! Anh thử nói xem, nếu chuyện đó mà lọt đến tai cấp trên, thì nhà họ Giang không phải sẽ bị vạ lây sao? Mặc dù chưa đến nỗi phải tán gia bại sản, nhưng sẽ khó tránh khỏi việc phải nhận tổn thất nặng nề đấy. Nếu đến lúc đó không còn sự chống lưng của nhà họ Giang nữa, anh nghĩ sự nghiệp của nhà họ Cố còn thể tiếp tục thuận buồm xuôi gió được nữa không?”
Hai nhà Giang – Cố, một quân một doanh, đã quen biết nhiều năm như vậy. Nếu nói một cách dễ nghe, thì chính là tương trợ lẫn nhau. Còn nếu nói theo cách khó nghe, thì chính là bè lũ cấu kết!
Chỉ cần một trong hai nhà xảy ra chuyện gì, thì nhà còn lại ắt sẽ không trụ lâu được!
Cố Doãn Trạch toàn thân mềm nhũn trên ghế, ánh mắt vô cùng căm phẫn và bất lực nhìn về hướng Dạ Cô Tinh, nghiến răng nghiến lợi, đáp: “Được rồi, tôi đồng ý.”
Người phụ nữ cười mỉm, rồi chìa tay ra, nói: “Hợp tác vui vẻ.” Cô thích những kẻ biết lựa thời mà thay đổi, và vừa hay, Cố Doãn Trạch chính là loại người này!
Bắt tay nhau, thỏa thuận được ký kết!
Chương 74: Anh em bất hoà, tiệc tiễn đưa đi Việt Nam
“Anh Cố đẹp trai, lần này chúng ta có thể đạt được thành tích tốt như vậy, đều là nhờ vào tài lãnh đạo tuyệt vời của anh. Dù có nói thế nào đi nữa thì anh cũng phải uống cạn hết ly rượu này nha!”
“……”
“Anh Cố? Anh Cố?”
Bả vai bị người ta đẩy một cái, Cố Doãn Bái đột nhiên hoàn hồn, lông mày cau lại có chút bực bội, liếc mắt, nói: “Làm cái gì vậy?” Giọng điệu có phần hung hăng.
Người đó cười gượng gạo, nhưng vẫn kiên trì đưa ly rượu đến trước mặt Cố Doãn Bái, rồi lặp lại lời vừa nói lúc nãy một lần nữa.
Cố Doãn Bái đưa tay nhận lấy, ngẩng đầu uống cạn một hơi, đột nhiên một tràng vỗ tay tán thưởng vang lên.
“Anh Cố tửu lượng thật tốt!”
“Đội trưởng hào sảng quá đi!”
“Cậu hai Cố của chúng ta quá đỉnh!”
“……”
Những lời tâng bốc và nịnh nọt cứ thế mà phát ra không ngừng, hết câu này đến câu khác. Còn chưa đợi mọi người nói xong, Cố Doãn Bái đã cầm chiếc ly rỗng trong tay đập mạnh xuống, đáy ly thủy tinh dày đụng trúng chiếc bàn thấp cũng bằng thủy tinh, phát ra âm thanh ly vô cùng chói tai.
Tất cả mọi người ngay lập tức im thin thít, họ nhìn nhau tỏ vẻ khó hiểu. Cuối cùng họ hướng mắt về cái người đang tỏ vẻ khó chịu.
Cố Doãn Bái khẽ chửi rủa một tiếng, đôi mắt lờ mờ quét về phía mọi người. Đêm nay anh ta đã bị chuốc uống không ít.
“Thành tích tốt ư? Xếp thứ hai, mà tốt cái con mẹ gì chứ?”
Sắc mặt của mọi người cứng đơ, rồi cũng lập tức cười cười tỏ vẻ hùa theo—–
“Đúng vậy! Đúng vậy! Vốn dĩ thực lực của Đại học Thanh Hoa mạnh hơn Đại học Bắc Kinh nhiều. Trước đây, lần nào trường Đại học Thanh Hoa danh tiếng lừng lẫy không dẫn đầu về khoa học kỹ thuật đâu chứ? Toàn là áp đảo Đại học Bắc Kinh không à! Ai mà biết được lần này Đại học Bắc Kinh sao lại may mắn thế cơ chứ.
“Chẳng qua Đại học Bắc Kinh chỉ thắng với số điểm sít sao. Vào chung kết, chúng ta vẫn còn cơ hội lớn để lật ngược tình thế.”
“Nhưng vòng sơ loại và bán kết đều bị Đại học Bắc Kinh thắng hết, chỉ cần nghĩ đến điều đó thôi đã thấy khó chịu rồi!”
“Đều tại cái con bé đội trưởng bên Đại học Bắc Kinh cả! Do vòng loại nó đạt thành tích tốt nhất nên được cộng thêm 10 điểm, từ đó mới kéo tổng điểm của Đại học Bắc Kinh lên, nhờ vậy mới vượt qua Đại học Thanh Hoa mình ý chứ!”
“Này, tôi nghe nói con nhỏ đó vẫn còn là sinh viên hệ đại học á?”
“Haha… Tôi thấy nó còn là một đại mỹ nhân nữa đấy!”
“Ồ! Người ta mỗi lần đến đều đội mũ che gần hết mặt, mắt của cậu có thể nhìn thấu được sao?”
“Dù sao, tôi vẫn cảm thấy cô bé đó là nữ thần cực phẩm đó!”
“Thế thì… anh em mình đi tìm con bé đó trêu ghẹo đi?”
“Được thôi! Đi thì đi, ai sợ ai chứ!”
Trong chốc lát, bầu không khí ngột ngạt vừa mới ngưng trệ giờ lại bắt đầu sôi nổi trở lại. Mỗi người một câu, cùng hùa vào nói xấu Đại học Bắc Kinh, xem điều đó là niềm vui.
Sự bực bội trong lòng Cố Doãn Bái không hề giảm bớt, ngược lại còn tăng lên. Nhất là khi nghe thấy mấy đứa bạn chế nhạo Dạ Cô Tinh, ngay lúc này đây anh ta chỉ muốn ném ly rượu rồi bỏ đi.
Mà trên thực tế, anh ta quả thực đã làm như vậy rồi.
“Bữa này tôi mời, mọi người ăn uống ngon miệng, tôi về trước đây.”
Nói xong, mặc kệ mọi người có níu kéo ra sao, anh ta vẫn nhất quyết cầm áo khoác rời khỏi, nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, rồi leo lên xe.
“Thật phiền phức, mau chở tôi đến tiệm cà phê Bỉ ngay.”
Khi đến nơi, quán cà phê đã không một bóng người. Họ đang chuẩn bị đóng cửa. Cố Doãn Bái phải thừa nhận rằng anh ta thực sự hoảng sợ.
“Thưa anh, quán của chúng tôi đã đóng…”
“Người đâu hết rồi?” Tiếng gào thét đột ngột phát ra khiến cô gái phục vụ sợ hãi tại chỗ.
Cố Doãn Bái gần như muốn giết người, điên cuồng nắm đầu bứt tóc: “Ngu ngốc! Mau kêu chủ của các người ra đây gặp tôi!”
Lúc này, người chủ nghe thấy tiếng động, vội từ bên trong bước ra. Khi nhìn thấy Cố Doãn Bái, khoé môi của bà ta lập tức nhếch lên, chạy tới nịnh nọt: “Chào cậu hai Cố, cô gái này mới đến chưa hiểu chuyện, cậu đừng chấp nhặt với nó làm gì.” Sau đó, bà ta dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô gái ngốc nghếch: “Cô còn đứng đấy làm gì? Mau đi vào trong dọn dẹp đi chứ?”
“À? Ồ… xin lỗi, xin lỗi…” Sau khi xin lỗi lần nữa, cô gái nhỏ ủ rũ bước vào trong.
“Cậu hai Cố, cậu đây là…”
“Bà chủ, tôi đến đây không phải để nói nhảm với bà, anh trai tôi đâu rồi?”
“Cậu Cố sao? Cậu ấy đã đi rồi.”
Do dự một hồi, rồi anh ta lại hỏi: “Vậy… còn cô gái đi cùng với anh ấy thì sao?”
“Ồ, họ uống xong tách cà phê thì đã rời đi rồi. Trước khi đi, cậu Cố còn hỏi tôi về khách sạn gần nhất.” Nụ cười mờ ám của bà chủ lọt vào mắt Cố Doãn Bái, nó phản cảm đến nỗi không thể tả được.
Tim anh ta chợt chùng xuống: “Là khách sạn nào?”
“Là Hải Thuỵ ạ!”
Anh ta chạy nhanh đến phòng khách sạn, đạp tung cửa phòng, rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Anh ta nhìn thấy hai thân hình trắng nõn trần truồng đang quấn lấy nhau chặt chẽ đến nỗi khó có thể tách rời nhau được. Người đàn ông thì không ngừng thở dốc, còn người đàn bà thì ngâm nga trong vô vọng, quần áo của cả hai vương vãi khắp nơi, căn phòng trở nên bừa bộn.
“Anh!” Cố Doãn Bái thét lớn: “Anh đã nói rằng anh sẽ không làm gì cô ấy cơ mà?”
Nghe thấy tiếng thét này, trên chiếc giường lớn hai thân thể quấn quít đang chìm đắm trong men tình cuối cùng cũng nhận ra có người ngoài xông vào.
Cố Doãn Trạch hung tợn nhíu mày, nhổm người dậy. Anh ta thề rằng nếu người xông vào không phải là em trai mình, anh ta nhất định sẽ đánh cho kẻ đó đến ngay cả ông bà của kẻ đó cũng không nhận ra luôn!
Kéo chiếc áo choàng tắm màu trắng ở một bên và mặc vào, Cố Doãn Trạch bước xuống giường: “Con mẹ nó! Mày phát điên cái quái gì thế?”
Cố Doãn Bái giống như đã bị ông trời lừa dối, và ánh mắt không dám tin. Cảm giác tội lỗi và tức giận bao trùm suýt chút nữa đã vùi lấp anh ta. Anh ta vội vàng túm lấy cổ áo choàng tắm rồi đấm một cước vào mặt Cố Doãn Trạch: “Anh đã hứa sẽ không chạm vào cô ấy rồi cơ mà! Nói thì phải giữ lời chứ!”
Sau khi máu trong miệng chảy ra, ánh mắt của Cố Doãn Trạch đột nhiên lạnh lùng: “Cố Doãn Bái, mày gan to đấy chứ? Dám ra tay với cả anh mày?”
Không thèm để ý đến tiếng kêu la của Cố Doãn Trạch, Cố Doãn Bái trực tiếp đi ngang qua, nhặt quần áo ở dưới đất lên, rồi đến bên giường tủ lên che thân thể bầm tím của người phụ nữ lại. Trong ánh mắt của anh ta hiện rõ vẻ tội lỗi và hối hận: “Thật xin lỗi, tôi…”
Đột nhiên, anh ta trợn tròn mắt và không dám tin nhìn chằm chằm người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình—
“Cô, cô không phải là Dạ…”
Cười lạnh hai tiếng: “Mày nhìn rõ rồi chứ?” Cố Doãn Trạch không chút nể nang túm lấy cổ áo em trai mình, kéo người sang một bên, châm một điếu thuốc, nói: “Đừng nói với anh, mày là vì Dạ Cô Tinh đó mà biến thành bộ dạng như thế này nha!”
Sắc mặt của Cố Doãn Bái lúc xanh lúc đỏ, ấp úng đáp: “Anh à, em…” Nhưng anh ta không biết phải nói cái gì.
“Cố Doãn Bái, mày có biết mày vừa rồi trông như thế nào không?”
Cố Doãn Bái bối rối nhìn chằm chằm anh trai mình, đôi môi mỏng mím chặt.
“Mày giống như một kẻ mất trí! Càng giống như một thằng chồng ghen tuông ấy!”
“Anh, em không có! Em chỉ là không muốn anh mượn tay em để làm tổn thương cô ấy thôi!” Cố Doãn Bái đáp lại trong tiềm thức.
“Câm miệng! Bất luận mày có suy nghĩ gì đối với Dạ Cô Tinh đó, thì anh cũng cảnh báo mày, mau từ bỏ những cái ý nghĩ đó trong đầu mày ngay đi! Cách người đàn bà đó càng xa càng tốt!”
Một người phụ nữ với lòng dạ thâm sâu và thủ đoạn tàn nhẫn, thì chẳng hề phù hợp với một đứa ngay thẳng và ngốc nghếch như Cố Doãn Bái đâu!
Cố Doãn Trạch trải qua tình trường nhiều năm, có lúc anh ta chỉ là trêu hoa ghẹo bướm và chỉ chơi qua đường mà thôi, nhưng cũng có lúc anh ta lại yêu thật lòng. Trải qua nhiều mối tình, anh ta mới nhận ra, chữ tình thường là vũ khí sát thương lòng người manh nhất! Sự bất thường và cơn giận dữ của Cố Doãn Bái ngày hôm nay, đã khiến Cố Doãn Trạch nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng – thằng nhóc này, e rằng đã có tình cảm với Dạ Cô Tinh rồi!
Mặc dù ngoài miệng Cố Doãn Bái phủ nhận, nhưng những hành động thực tế của anh ta đã đủ để nói rõ hết thảy!
Cố Doãn Trạch tuyệt đối sẽ không bao giờ đứng trơ mắt ra để em trai mình tự nhảy xuống hố lửa đâu!
“Anh dựa vào đâu mà nói thế chứ?” Cố Doãn Bái cũng có vẻ kiêu ngạo của riêng mình, anh ta đối với Dạ Cô Tinh rốt cuộc là loại cảm giác gì, tạm thời cũng chưa rõ. Nhưng chỉ riêng cái giọng điệu ra lệnh này của anh trai mình đã đủ khiến anh ta không ưa rồi, vì thế mà anh ta theo bản năng cãi lại.
Cố Doãn Trạch cười lạnh một tiếng, ánh mắt băng lãnh, gằn từng chữ một: “Không được phép chính là không được phép, chẳng có lý do gì cả!”
“Anh không cảm thấy mình quá độc đoán rồi sao? Em đã 23 tuổi rồi đấy. Em sớm đã không còn là Cố tiểu nhị của trước kia, luôn để mặc cho anh sắp đặt an bài nữa rồi! Em biết rõ cảm xúc của mình và cũng biết mình đang làm gì. Em không cần chuyện gì cũng phải nhờ anh cảnh cáo nhắc nhở đâu!”
Sau đó, anh ta cũng không thèm để ý đến nét mặt của Cố Doãn Trạch, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trên giường, rồi sải bước rời đi.
Cũng may… cũng may, đó không phải là cô ấy…
“Chết tiệt!” Cố Doãn Trạch khẽ chửi rủa một tiếng, ném điếu thuốc trên tay xuống sàn và hung hăng chà nát nó.
Lúc này, người phụ nữ trên giường run rẩy bước xuống giường, trên cơ thể trắng như tuyết xuất hiện những vết bầm tím loang lổ, vết bóp và vết hôn chằng chịt lên nhau. Vừa nãy trước khi đi Cố Doãn Bái có nhìn qua cô ta với ánh mắt đầy ẩn ý, anh ta chắc hẳn đã nhận ra cô ta.
“Em nghĩ bây giờ chắc là anh Cố không còn hứng để làm tiếp nữa rồi. Vậy thôi em về trước nhé!” Sau đó, cô ta nhặt quần áo trên sàn lên và mặc từng cái một.
Ngay khi Cố Doãn Trạch nghe thấy lời này, cơn tức giận vừa bị kìm nén trong lòng giờ lại bùng lên, giống như ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ vậy.
Cố Doãn Trạch tiến hai bước đã tới trước mặt người phụ nữ, rồi đột nhiên một tiếng bốp vang dội, một cái bạt tát giáng xuống cái gò má trắng nõn của cô ta, máu tươi từ khóe môi người phụ nữ lập tức nhỏ giọt giọt.
“Khốn nạn, mày cũng chỉ là đồ chơi mà tao bỏ tiền bao nuôi. Chủ nhân còn chưa cho đi mà mày đã muốn đi rồi? Hừ… thật là đồ vô dụng!”
Người phụ nữ quật cường cắn chặt môi dưới. Một sự sỉ nhục hiện lên dưới đáy mắt cô ta, nhưng rốt cuộc cô ta vẫn chỉ im lặng và không nói gì thêm.
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt cố gắng nhẫn nhịn với dáng vẻ tức giận mà không làm được gì, khiến cho Cố Doãn Trạch cảm thấy sảng khoái dễ chịu, một ngọn lửa từ bụng dưới trỗi dậy: “Đặng Tuyết, có ai nói cho cô biết là cô đẹp nhất khi nhẫn nhịn chịu đựng không? Rõ ràng hèn mọn như thế, nhưng cô vẫn quật cường không chịu khuất phục. Rõ ràng làm gái điếm, nhưng vẫn tự cho mình là thanh cao! Người như cô… rất xinh đẹp, đẹp đến mức khiến người ta không nhịn được mà muốn huỷ hoại!”
“Anh……”
Một giây sau, quần áo của cô ta lại bị xé nát. Người đàn ông giống như mãnh thú bổ nhào tới, động tác vừa căng thẳng vừa nhanh khiến cô ta không kịp trở tay.
Cô ta khẽ nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, thấm vào tấm ga trải giường, rồi biến mất.
Đặng Tuyết, đây đều là lúc đầu cô tự chọn. Không có gì phải hối hận cả! Dù cô có bị lột da tháo cốt thì cũng phải nhịn, cô không thể trách người khác được!
Sóng cuộn trào, lại là một đêm ướt át…
Mà lúc này, trên một bãi đất trống rộng lớn ở ngoại ô, năm chiếc trực thăng đậu cạnh nhau, cánh quạt khổng lồ phát ra tiếng ồn chói tai.
Cũng không phải cậu Dạ ăn mặc ngụy trang thân phận. Mặc dù đã mặc một thân áo khoác đen, nhưng tấm lưng thon và mái tóc dài tung bay trong gió đã âm thầm nói lên sự thật về thân phận nữ của cậu Dạ.
Đường Nghiêu và Sầm Liệt lần lượt đứng bên trái và phía sau Dạ Cô Tinh. Đây là lần đầu tiên Sầm Liệt nhìn thấy ngoại hình thật của ‘cậu Dạ’. Mặc dù chỉ thấy bóng lưng, mặc dù vành mũ đã che gần hết khuôn mặt, thế nhưng dáng vẻ đó vẫn rất duyên dáng và kiêu sa, khiến anh ta từ sâu thẳm trong tận đáy lòng không khỏi kính trọng.
Thảo nào, chẳng trách gia chủ người chưa từng gần gũi nữ sắc, lại vì cô ấy mà khom lưng!
Người phụ nữ như vậy, trên đời này, e rằng cũng chỉ có gia chủ mới có thể chế ngự được.
Hơn nữa, gia chủ, người đàn ông cao cao tại thượng đến như vậy, chắc hẳn cũng chỉ có người phụ nữ trước mặt mình mới có thể sánh vai cùng!
Vu Sâm và Đàm Hào lần lượt đứng bên phải và đứng phía sau Dạ Cô Tinh, sắc mặt nghiêm nghị. Họ đã sẵn sàng bày thế trận chờ quân địch.
Một trái một phải, phân biệt rõ ràng. Đây là cuộc đối đầu giữa thế lực cũ và mới, nhưng cũng phải tôn trọng đối phương, biết trên biết dưới.
Trong một bang hội, người mới và người cũ là một đề tài muôn thuở. Còn trong hắc đạo càng phải bàn về thâm niên, không phải cố tình lập bè đảng, rồi ác ý đấu đá lẫn nhau mà là cần có thời gian để hoà hợp lẫn nhau.
Vì Vu Sâm là người đầu tiên đi theo Dạ Cô Tinh, mà Đàm Hào lại là thuộc hạ của anh ta, việc hai người ở cùng một phe là điều đương nhiên.
Thời gian Đường Nghiêu và Sầm Liệt đi theo Dạ Cô Tinh là tương đối muộn, họ đều từng là thủ lĩnh của băng nhóm, hiện tại quy thuận dưới trướng cô, tương đương với việc nửa chừng xuất gia, vì vậy họ chỉ được tính là người mới, cho nên hai người họ bận túi bụi cũng là lẽ tự nhiên.
Loại cạnh tranh lành mạnh này, chỉ cần kiểm soát một cách thoả đáng, đối với bang hội mà nói thì lợi nhiều hơn hại. Vì vậy, Dạ Cô Tinh cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt. Khi cô ủy thác phần lớn quyền lực của mình, thì yêu cầu trước mắt cần phải làm chính là kiểm tra và cân bằng loại tình thế phức tạp này!
Nghệ thuật của hoàng đế nằm ở sự cân bằng lòng người trong thiên hạ, cốt cách của hoàng đế nằm ở sự cân bằng giữa quân vương và triều đình.
Bất luận nói thế nào thì đều không thể thoát khỏi hai chữ ‘cân bằng’!
Một số lượng lớn súng ống và hoả dược được vận chuyển lên 5 chiếc trực thăng đậu cạnh nhau. Sau khi bốc dỡ hàng xong, hơn chục người mặc đồ đen lên trực thăng một cách trật tự.
Và điểm đến của những chiếc trực thăng này, chính là — Việt Nam!
Đây là lời hứa lúc ban đầu của Dạ Cô Tinh. Hôm nay, cô đã thực hiện nó, cô cung cấp toàn bộ súng ống đạn dược, nhân tài và khoáng sản.
“Hãy cho tôi một thời gian nhất định.”
Việt Nam miếng mồi béo mỡ này, cô muốn có được. Nhưng cô không có lòng kiên nhẫn chờ đợi, mười năm? Tám năm?
Cô muốn một kích là phải thành công, cũng có thể nói là đơn giản, thô bạo, cô không muốn việc này bị kéo dài.
Bùi Ứng Long quỳ dưới đất, kiên định nói: “Trước khi cậu chủ nhỏ chào đời.” Thời gian không đến nửa năm.
Khẽ cong môi cười, trong mắt Dạ Cô Tinh xẹt qua một tia hài lòng: “Được.”
“Xã trưởng, đã chuẩn bị sẵn sàng, nên lên đường rồi.” Một người áo đen cúi người bẩm báo.
Dạ Cô Tinh khẽ vuốt cằm, nhìn lên trực thăng, cất giọng nói với hơn mười người kia: “Nửa năm sau, tất cả mọi người, nhất định phải nguyên vẹn trở về gặp tôi.”
“Rõ!” Từ trên trực thăng, tất cả mọi người cùng đồng thanh đáp, làm chấn động cả bầu trời. Bọn họ đều là những thuộc hạ do một tay Vu Sâm huấn luyện. Lúc đầu, ngay tại bến tàu Thành Bắc, Dạ Cô Tinh đã dùng chính sức mạnh của mình để thuyết phục mọi người. Sau đó, dưới sự lãnh đạo của Đàm Hào, họ bắt đầu cuộc hành trình chinh phục hắc đạo ở phía Nam. Bây giờ Dạ Xã đã nắm quyền ở phía Nam rồi, bọn họ lại không thể cứ dậm chân tại chỗ được!
Điểm dừng chân tiếp theo, là Việt Nam!
Tất cả mọi người đều vui mừng, vì chính người phụ nữ trước mặt họ đã khiến họ ngưỡng mộ từ tận đáy lòng, cho họ cơ hội để tranh tài trên thế giới và thực hiện ước mơ của mình!
Một đời quyết đoán, cả đời oai phong, thỏa ý nguyện, những thứ như quyền lực, giàu sang, danh vọng, từ lâu đã không còn là mơ ước của bọn họ, điều họ cần lúc này – là đời người sống vui vẻ thôi!
Bầu trời Việt Nam sẽ thay đổi khi máy bay cất cánh.
Dạ Cô Tinh vẫn chưa biết rằng đây sẽ là bước đột phá mà tính lịch sử nhất để Dạ Xã tiến vào giới hắc đạo của thế giới!