Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh - Quyển 2 - Chương 71-72
Đọc truyện Ảnh hậu giới giải trí trọng sinh Quyển 2 - Chương 71-72 full miễn phí tại ngontinhhay.com.. Cùng tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook, để cập nhật truyện nhanh nhất!
Các bạn đang đọc truyện Ảnh Hậu Giới Giải Trí Trọng Sinh – Quyển 2 – Chương 71-72 miễn phí tại ngontinhhay.com. Hãy tham gia Group của đọc truyện Ngôn Tình Hay trên Facebook nhé mọi người ơi, để cập nhật truyện nhanh nhất!!
****************************
Chương 71: Cởi áo nới dây lưng, tình yêu của cậu chủ
“Cô chủ, là tôi.” Âm thanh cố gắng đè thấp của Vu Sâm từ ngoài cửa vọng vào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Cô Tinh nhanh chóng phủ thêm áo khoác, sắc mặt hơi lạnh lẽo, nếu không có chuyện quan trọng, Vu Sâm sẽ không quấy rối mình vào lúc này.
“Cô Bạch muốn gặp cô.”
Trầm ngâm trong nháy mắt: “Dẫn cô ta đến phòng tiếp khách, tôi sẽ đến ngay.”
“Vâng.”
Bạch Minh Hàm đứng trong phòng tiếp khách lớn, trước đây đều là theo ông nội tham gia một số trường hợp quan trọng, hoặc là gặp một vài trưởng bối đức cao vọng trọng, mới có thể bước vào nơi như thế này, không ngờ hôm nay cô lại một mình đi tới, một mình đối mặt với tất cả.
Thiếu vắng sự che chở của ông nội, không còn Bang Thất Tinh bảo vệ, thực ra, ngay cả người bình thường cô cũng không bằng!
Người bình thường còn có cuộc sống bình thường, an toàn, mà cô, mong mà không được, nhưng lại không thể không đối mặt với khó khăn trước mắt, gánh vác những thứ cô không muốn gánh vác.
Cho dù không muốn, cũng không thể không gánh vác!
Ông nội còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu, cánh tay trúng đạn, đụng tới động mạch, bệnh tim tái phát, thế giới của cô, đã ầm ầm sụp đổ!
Đêm mùa đông, đều vô cùng dài, rõ ràng đã bảy giờ sáng, nhưng ngoài cửa sổ vẫn mờ mịt, không nhìn thấy bình minh, cũng không có những tia nắng ban mai, ngoài kia giống như rừng sâu tràn đầy sương mù, mặc cho cô đi loanh quanh, vẫn không tìm được phương hướng chính xác.
“Cô Bạch, đã để cô đợi lâu rồi.” Âm thanh trầm thấp vang lên, nặng nề từ tính.
Bạch Minh Hàm nghe tiếng quay đầu lại, chàng trai tuyệt mỹ như yêu nghiệt chậm rãi đi vào, khuôn mặt vô cùng khéo léo ở dưới ánh đèn màu cam, giống như phủ kín một tầng lụa mỏng, thần bí mê hoặc, khó lòng phân biệt.
Đúng rồi, người đàn ông này chính là nhánh cỏ cứu mạng duy nhất mà cô có thể nắm lấy.
Khẽ nở nụ cười, người phụ nữ dịu dàng như nước, thướt tha: “Anh khách sáo quá.”
Đôi mắt xẹt qua một tia hứng thú, Dạ Cô Tinh đi lên trên, ngồi xuống xuống chiếc ghế màu đen bằng da thật, lấy ra hai ly uống trà, rót đầy, hơi nóng trên tách trà uốn lượn, sau đó giống như làn khói nhẹ tiêu tan, cho đến khi không thấy được nữa.
“Ngồi đi.” Chàng trai khẽ nhếch môi, áo khoác dạ đen mặc ở trên người, toát ra vẻ kiêu ngạo cương quyết, tùy tiện liều lĩnh.
Cô gái vẫn chưa động đậy, khẽ cắn bờ môi anh đào, vẫn cứ cố chấp đứng ở trước mặt chàng trai, bàn tay khẽ nắm chặt, như đang giùng giằng cái gì, sương mù trong mắt dâng lên, bàng hoàng, hoảng sợ, hoang mang cùng hiện lên.
“Anh, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt….. với Bang Thất Tinh sao?” Cho dù rất sợ hãi, nhưng cô vẫn ép buộc mình hỏi ra vấn đề này.
Không hổ là người của nhà họ Bạch, Dạ Cô Tinh mặt trầm như nước, tâm tình khó phân biệt, nhưng trong lòng lại nảy sinh mấy phần tán thưởng với cô gái trước mắt, Bạch Đào kiêu hùng nửa cuộc đời, quát tháo hắc đạo, cháu gái ông ta dạy dỗ ra, sao chỉ có thể là một con tôm chân mềm? Chỉ dựa vào việc cô dám một thân một mình đi tới đây, Dạ Cô Tinh cũng đã nhìn cô bằng cặp mắt khác xưa.
Nhếch môi nở nụ cười, Dạ Cô Tinh thưởng thức tách trà trong tay: “Cô Bạch, e là đã hiểu lầm, Dạ mỗ chưa bao giờ có ý nghĩ đuổi tận giết tuyệt, ngay cả Thương Hiệt xã, tôi còn có thể lưu lại, huống chi Bang Thất Tinh không thù không oán?”
“Nhưng mà cô phải mang Bang Thất Tinh quy thuận Dạ Xã!”
Ánh mắt sắc bén: “Hắc đạo phương Nam thống nhất, bắt buộc phải làm, kẻ chặn đường, giết.”
Bạch Minh Hàm mạnh mẽ chấn động, e rằng đây mới là bộ mặt thật của người đàn ông trước mắt, dịu dàng văn tĩnh, cẩn thận săn sóc, trầm tĩnh như nước đều là ngụy trang, bá đạo, cuồng ngạo, dã tâm bừng bừng, tranh giành thiên hạ, đây mới đúng là anh ta!
Người đàn ông bí ẩn như một câu đố, khiến người ta phải tìm tòi nghiên cứu này, rốt cuộc có bao nhiêu khuôn mặt?
Trong giây phút hoảng hốt, Bạch Minh Hàm dường như nhớ tới hôm tuyết rơi ấy, chàng trai tuyệt mĩ mặc áo đen đạp tuyết đi tới, nụ cười lạnh nhạt không chạm tới khóe mắt, lạnh lùng cô độc.
Anh ta nói, nước mắt của con gái, nên chảy trước mặt người yêu, như vậy mới có giá trị.
Bây giờ, anh lại nói, kẻ chặn đường, giết.
Người đàn ông như vậy, hận thấu xương, nhưng yêu không có được.
“Tôi xin anh, đừng cướp đi Bang Thất Tinh……” Người con gái kiêu ngạo cúi đầu xuống, dáng vẻ khúm núm, giống như hạt gạo rơi xuống vùng lầy, tự giẫm đạp sự kiêu ngạo của bản thân dưới chân.
Bạch Minh Hàm chỉ biết là, không thể đánh mất Bang Thất Tinh, ông nội ngạo khí cả đời, Bang Thất Tinh chính là mạng của ông, làm sao có thể chấp nhận bị một người ngoài cướp đi.
Dạ Cô Tinh híp hai mắt lại, ghé sát vào người con gái đang uốn gối trên mặt đất, tia sáng nguy hiểm trong mắt lóe lên.
Bạch Minh Hàm chỉ cảm nhận được một mùi hương thanh đạm vấn vít, nhàn nhạt đến mức khó có thể bắt giữ, đúng rồi, trên thân thể người đàn ông này có một mùi hương trí mạng như có như không, vô cùng đặc biệt không cách nào bào chế, tỏa ra mê hoặc tâm thần người khác.
Đột nhiên, hàm dưới đau xót, cô hít vào một ngụm khí lạnh, đột nhiên hoàn hồn.
“Cô, dựa, vào, cái, gì, mà, cầu xin, tôi?” Người đàn ông gằn từng chữ từng chữ, ánh mắt lạnh lẽo.
Bạch Minh Hàm lại đột nhiên vung bàn tay cứng rắn như kìm sắt của đối phương ra, nhanh chóng đứng dậy, lui lại ba bước.
Dạ Cô Tinh sắc mặt lạnh lẽo, trong mắt chợt lóe lên vẻ chán ghét, cô không thích nhìn thấy phụ nũ thấp như bùn đất, dáng vẻ ủy khuất cầu xin, càng không thích nhìn thấy người phụ nữ phải cố nuốt giận vào bụng.
Không đáng giá một đồng!
Một giây sau, người con gái gầy yếu như dây tơ hồng, giống như nữ vương cao bằng ngạo, ưỡn thẳng lưng, đứng trước mặt cô.
Dưới ánh mặt ngạc nhiên của Dạ Cô Tinh, Bạch Minh Hàm đưa tay cởi từng món quần áo, trên mặt không có giận dữ và xấu hổ, nhát gan, chỉ còn sót lại vẻ kiên quyết cứng cỏi.
Như một nữ vương cao ngạo, như không phải đang cởi áo nới dây lưng trước mặt một người đàn ông xa lạ, mà là đang tiếp thu sự kính ngưỡng của vạn dân, không có thẹn thùng xấu hổ, chỉ có quang vinh.
Có chút thú vị!
Chậm rãi nhếch môi, khuôn mặt thanh tú của cô gái toát lên một tia mê hoặc: “Nếu anh không thích phương thức này, vậy chúng ta, không ngại làm một vụ giao dịch.”
“Giao dịch?” Ngón tay trỏ gõ nhẹ mặt bàn, ánh mắt lướt qua thân thể trắng như tuyết của cô gái, Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, che giấu lúng túng, trầm giọng mở miệng: “Nói nghe thử.”
“Cưới tôi. Xuất giá tòng phu, từ nay về sau, Bang Thất Tinh cũng quy về dưới cờ Dạ Xã.”
Dạ Cô Tinh ánh mắt khẽ đọng lại: “Tôi muốn biết, cô làm vậy mục đích là gì.”
Hàng mi dài run rẩy, người con gái khẽ cụp hai mắt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ông nội tôi, không thể chấp nhận được việc bị mất thể diện.”
Cho đến lúc này, Dạ Cô Tinh vừa mới hiểu.
Ông già Bạch Đào kia, không chỉ tính khí vừa thối vừa cứng đầu, còn sĩ diện hão, muốn để ông ta cúi đầu xưng thần còn khó hơn lên trời, càng không nói đến để ông ta chắp tay nhường Bang Thất Tinh khổ tâm gầy dựng nhiều năm cho người khác?
Bạch Minh Hàm cũng chẳng yêu thích Bang Thất Tinh bao nhiêu, thứ cô ta quan tâm, chỉ là Bạch Đào! Vì tìm một lý do đường hoàng cho Bang Thất Tinh quy thuận Dạ Xã, thậm chí không tiếc dùng hôn nhân của mình để trao đổi, đối với một người phụ nữ mà nói, hôn nhân chính là hạnh phúc cả đời.
Vì một chút hư danh, vì mặt mũi, dùng cuộc sống của chính mình để đổi lấy, đáng giá sao?
Dạ Cô Tinh đột nhiên phát hiện dường như có chút không hiểu cô gái trước mắt, làm như vậy, dưới cái nhìn của cô, thật sự quá ngu xuẩn!
“Chúng ta kết hôn, cho dù là hôn nhân trên danh nghĩa cũng tốt, đến lúc đó, tất cả mọi chuyện của Bang Thất Tinh, nhà họ Bạch tuyệt không nhúng tay.”
“Cô nên biết, cho dù cự tuyệt lời đề nghị của cô, tôi cũng có thể nắm Bang Thất Tinh trong tay.”
Đúng vậy, nhìn tình hinh trước mắt, Phương Nam thống nhất, Dạ Xã độc đại cũng là việc như ván đã đóng thuyền, Nhưng mà hắc đạo làm việc, từ trước đến giờ chú ý tốc chiến tốc thắng, tuy rằng vận mệnh Bang Thất Tinh đã định, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn, muốn giãy dụa một trận trước khi chết, không phải là việc khó. Tôi biết, Dạ Xã có năng lực trấn áp, nhưng thời buổi rối loạn, loạn thế e rằng sẽ sinh biến, hi vọng anh cân nhắc!”
Hai mắt nguy hiểm nheo lại, Dạ Cô Tinh cười gằn hai tiếng: “Cô, đang uy hiếp tôi?”
“Không phải uy hiếp, mà là lời khuyên.” Bạch Minh Hàm thản nhiên nhìn thẳng, không hề sợ hãi.
Dạ Cô Tinh ánh mắt thâm sâu. Cô ta nói không sai, hắc đạo làm việc, tốc chiến tốc thắng, Bang Thất Tinh lại như quả bom hẹn giờ, uy lực chỉ thông thường, nhưng ở thời khắc mấu chốt mà nổ thì cũng khá phiền phức! Hắc đạo phương Nam từ trước đến giờ lấy bang Tam Hợp có tổ chức có kỷ luật làm đầu, nhưng bang Tam Hợp đã lui về Hongkong, từ trước đến nay luôn xem thường hắc đạo phương Nam rối tung, long xà hỗn tạp, tư thái tự cho mình là nhất.
Nhưng mà, dù bọn họ không thèm nhìn, cũng không muốn chia sẻ với người ngoài, bỏ mặc cho nó tự phát triển, nước chảy bèo trôi, cũng không thể khoan dung lực lượng Dạ Xã mới xuất hiện, với người đầu lĩnh này!
Cô đã để Bang Cự Phong, Vĩnh An hội liên thủ phong tỏa tin tức, nhưng cũng không phải kế lâu dài, muộn nhất một tuần, tin tức sẽ truyền tới bang Tam Hợp, bị một Dạ Xã nho nhỏ đoạt đồ ăn trước miệng hổ, còn chưa biết bang Tam Hợp sẽ phản công như thế nào.
Vì thế, việc cấp bách bây giờ, chính là ổn định bên trong!
Chỉ có mau chóng ổn định bên trong, các bang thống nhất một lòng, đến lúc đó mới có sức lực ứng phó bang Tam Hợp!
Không thể không nói, lời này của Bạch Minh Hàm, câu nào cũng trúng trọng điểm, bây giờ, thu phục Bang Thất Tinh đứng mũi chịu sào, nếu nhà họ Bạch cố ý làm khó dễ, đường của cô, không dễ đi.
“Tôi chỉ muốn cái danh phận mà thôi, cũng không phải muốn dùng phương pháp này ràng buộc anh cái gì, chờ thế cuộc ổn định lại, bệnh của ông nội hòa hoãn, chúng ta tuyên bố ly hôn, sau này nam cưới nữ gả, hai bên không liên quan gì, như thế, anh có thể tiếp nhận Bang Thất Tinh dễ như ăn bánh, mặc kệ tính thế nào, là một vụ buôn bán chỉ kiếm lời không thiệt thòi.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày cân nhắc suy nghĩ, ánh mắt lướt qua than thể trắng nõn không chút tì vết của người con gái, ánh mắt tán thưởng, không mang theo một chút dâm tà, phảng phất đang nhìn một bình sứ.
Than nhẹ một tiếng, nhặt quần áo trên đất lên, tự tay phủ lên cho cô: “Trời lạnh, cẩn thận cảm mạo.”
“Anh……” Bạch Minh Hàm trong mắt nhanh chóng tích tụ lên một tầng sương mù, nước mắt oan ức, đây mới là người đàn ông trong hôm trời đổ tuyết, mỉm cười đưa cho cô tờ khăn giấy!
Xé rách ngụy trang kiên cường, bởi vì một hành động nhỏ mang theo dịu dàng của chàng trai, cô vô lực che giấu vẻ yếu đuối của chính mình, nước mắt lách tách chảy xuống.
“Vì một hư danh, mà đánh đổi cuộc sống của chính mình, đáng giá không?”
Bạch Minh Hàm mạnh mẽ gật đầu, không có một tia do dự: “Đáng giá.”
“Nguyên nhân.”
“…… Ông nội là người thân duy nhất trên đời của tôi.” Vì thế, đáng giá, đáng giá dùng tất cả để đổi lấy.
Trước đây, là ông nội bảo vệ cô, bây giờ, đến lượt cô bảo vệ ông nội, gánh vác trách nhiệm.
Mỗi người, đều có chấp nhất riêng của mình, vì phần chấp nhất này, thậm chí có thể dùng sinh mệnh đi đổi, chỉ là, mỗi người khác nhau, sở cầu không giống, đối tượng chấp nhất không giống nhau, nhưng, không phân cao thấp.
“Được, tôi đồng ý với cô.”
Bạch Minh Hàm hai mắt bỗng dưng sáng ngời.
“Thế nhưng.” Chuyển đề tài: “Trước khi đồng ý với cô, tôi cần cho cô biết được một sự thật.”
Dạ Cô Tinh nắm tay của cô gái, dưới ánh mắt kinh ngạc của Bạch Minh Hàm, chậm rãi chạm tới ngực mình……
Buổi sáng chín giờ, trời sáng choang, tất cả đại lão trong các bang hội được cậu Dạ ra lệnh một tiếng, tụ hội trong phòng hội nghị, một tin tức nặng ký, khiến cho tất cả mọi người choáng váng ——
Cậu Dạ và Bạch Minh Hàm của nhà họ Bạch sớm đã quen biết, đã âm thầm yêu đương nhiều năm, hiện nay công khai, tiến hành đính hôn!
Trong một đêm, Bạch Đào và cậu Dạ tan rã trong không vui trở thành ông nội và cháu rể, Bang Thất Tinh và Dạ Xã thủy hỏa không hợp trở thành thông gia, hôm qua là kẻ thù, hôm nay minh hữu, một màn kịch như vậy khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Sau khi ngạc nhiên qua đi, cũng không thể không thừa nhận, thủ đoạn và tâm cơ của cậu Dạ.
Đầu tiên là giết Nguyên Hùng và Nguyên Dực, lại lấy thủ đoạn sắc bén bắt được Thương Hiệt xã, coi đây là thẻ đánh bạc, lại như kỳ tích khiến cho hai bang phái lớn Bang Cự Phong, Vĩnh An hội thành tâm quy thuận, bây giờ lại làm thông gia với Bang Thất Tinh!
Từ nay về sau, hắc đạo phương Nam, đã không còn “Tứ bá chủ”, chỉ còn Dạ Xã một nhà độc lĩnh, ngạo mạn trong hắc đạo phương Nam!
Làm một đôi giai nhân sánh bước cùng nhau, người đàn ông yêu nghiệt tuấn dật, người phụ nữ dịu dàng điềm tĩnh, thật một bức tranh tuyệt mĩ khiến người khác hâm mộ!
Bạch Minh Hàm như chim nhỏ nép vào người đàn ông bên cạnh, khóe môi nhếch lên, nụ cười ngọt ngào, toát lên hình ảnh cô gái nhỏ yêu kiều chìm đắm trong tình yêu.
Dạ Cô Tinh ho nhẹ hai tiếng, dư quang không chút biến sắc rơi xuống người con gái đang tựa sát trên vai, sắc mặt hơi quẫn bách, lúc này coi như bản thân đã chọc một cái phiền toái lớn.
Đều nói phụ nữ là khó chơi nhất, cô từ trước khịt mũi coi thường, mà bây giờ…… rất tán thành.
Âm thanh trầm xuống, cô nói: “Như mọi người nhìn thấy, tôi và Minh Hàm đã yêu mến nhau nhiều năm, vừa vặn mượn cơ hội này công khai với mọi người, từ nay về sau, Bang Thất Tinh quy phục dưới cờ Dạ Xã! Phương Nam mới định, hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, phấn đấu vì là lợi ích chung của cộng đồng.”
Một câu nói cuối cùng này mới là trọng điểm! Lợi ích chung của cộng đồng, người người đều có phần, cũng là trách nhiệm của mọi người! Tất cả mọi người đều hưng phấn như được bơm máu gà ——
“Chúc xã trưởng và cô Bạch tương thân tương ái, trăm năm hạnh phúc, nguyện đi theo xã trưởng làm tùy tùng, chết không chối từ!”
Dạ Cô Tinh nâng ly, mọi người đáp lễ, cùng nâng ly, trong chén không phải rượu không phải trà, chỉ là một ly nước suối, bên trong đỏ rực, là máu gà sáng nay nhỏ vào.
Lấy tâm ý “uống máu ăn thề”, hắc đạo không câu nệ tiểu tiết, nhưng cũng không phải là không hiểu lễ.
Cùng nhau uống xong, lại bái Quan công.
“Đại cục mới định, sự vụ trong bang tôi sẽ giao cho Đường Nghiêu, Sầm Liệt, Đàm Hào, Dạ Thất cùng nhau xử lý, để mau chóng sáp nhập các thế lực. Thống nhất, gộp lại làm một, sau này mọi người đều là người một nhà, tuy hai mà một! Không được phép kết bè kết đảng, không được phép đấu đá lẫn nhau, không được phép cạnh tranh ác ý!”
Đến đây, nguyên tắc “ba không” lần đầu tạo thành khuôn khổ, trở thành bang quy bên trong Dạ Xã, quy tắc sắt thép đầu tiên trong giới hắc đạo phương Nam!
Mà một đoạn giai thoại hắc đạo kỳ duyên của cậu Dạ và Bạch Minh Hàm cũng một truyền mười, mười truyền trăm, nhất thời trở thành giai thoại trên đường.
Chương 72: Bước nhảy bứt phá trong trận bán kết, anh em bí mật thông đồng
Cậu Dạ đã thống nhất hắc đạo phía Nam, các thế lực lớn nhỏ rối rít quy thuận. Họ muốn cầu kiến lão đại, nhưng đều bị Đường Nghiêu và những người khác ngăn cản lại, chỉ nói—
Xã trưởng có việc gấp nên rời đi trước rồi. Việc sáp nhập các băng nhóm sẽ giao cho Đường Nghiêu và Vu Sâm phụ trách. Nếu trong trường hợp gặp phải biến cố, xã trưởng sẽ đích thân định đoạt tại cuộc họp.
Dạ Thất bay đến Thành phố Z và gia nhập vào phe hợp nhất. Vương Trực thì nắm quyền ở Giang Tây, lấy thành phố A làm căn cứ hậu phương vững chắc để đề phòng các trường hợp khẩn cấp. Còn Vu Sâm thì nắm quyền cả Ám Dạ Hội và Dạ Xã, anh ta có nhiệm vụ nắm vững, vạch rõ điểm mấu chốt và có cái nhìn toàn diện. Tạ Chí Hoa thì rời khỏi Hong Kong đến thành phố Z nhằm tránh tai mắt của Bang Tam Hợp. Khi bọn họ nhìn thấy cảnh thống nhất ở phía Nam, đã không kìm được những giọt nước mắt chảy xuống.
Hồi đó, Tạ Chí Hoa lúc nào cũng tự dằn vặt bản thân khi biết được chân tướng về cái chết của vợ con mình, nhưng chính nhờ có lời hứa của Dạ Cô Tinh đã cho ông ta thêm hy vọng sống và kéo ông ta ra khỏi vũng bùn.
Sau cuộc nói chuyện đêm hôm đó, Tạ Chí Hoa đã tự nguyện đến Hong Kong. Mặc dù biết sẽ rất nguy hiểm nếu như bị Bang Tam Hợp phát hiện, nhưng ông ta vẫn liều lĩnh tiến sâu vào hang cọp, đồng thời bí mật mở rộng thế lực băng đảng dưới trướng, nhằm mở đường cho Dạ Cô Tinh sau này đến Hong Kong chinh chiến.
Dạ Cô Tinh hiểu tâm tư của Tạ Chí Hoa. Mặc dù có phần lo lắng cho ông ta, nhưng cô vẫn vẫy vẫy tay để ông ta đi!
Cái chết bi thảm của vợ con ông ta là do Hồ Thế Hữu cấu kết với Bang Tam Hợp gây ra. Bây giờ Long Vương – Hồ Thế Hữu đã chết rồi, vì vậy kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời này của Tạ Chí Hoa chính là Bang Tam Hợp. Hơn nữa, vì cảm giác áy náy tội lỗi của bản thân đối với vợ con, mà ông ta càng quyết tâm muốn đến Hong Kong, ngay cả mạng sống của chính mình ông ta cũng không màng tới.
Đây không phải là cách dùng tay chém đối phương mà là chờ thời cơ đến, rồi một đòn kết liễu đối phương luôn!
Vì không muốn để lại chút kẽ hở nào, cho nên Tạ Chí Hoa không bao giờ chủ động liên lạc với Bắc Kinh. Ngoại trừ mỗi tháng một lần giao nhận vũ khí vận chuyển từ Dạ Xã đến Hong Kong ra, thì ông ta rất hiếm khi lộ mặt.
Lần này, lại vì chuyện ‘cậu Dạ’ thống nhất phía Nam, mà ông ta không ngại mạo hiểm, cho dù có trở thành mục tiêu của Bang Tam Hợp đi chăng nữa, ông ta cũng muốn tận mắt chứng kiến khoảnh khắc định mệnh được ghi vào sử sách này!
Trong tâm trí của Tạ Chí Hoa thậm chí có thể phác thảo rõ ràng kế hoạch mở rộng Dạ Xã trong tương lai. Cô gái đó quả thật nói được làm được. Bây giờ đã thống nhất hắc đạo phía Nam rồi, tin chắc trong nay mai sẽ đến lượt thống nhất Hong Kong, và cái ngày mà Bang Tam Hợp bị tiêu diệt cũng không còn xa nữa!
Ở lại còn chưa tới một ngày, Tạ Chí Hoa đã vội vàng rời đi. Trước khi đi, ông ta có nói chuyện riêng với Vu Sâm, chẳng qua là nội dung cuộc hội thoại là gì thì không thể nào biết được.
Tất cả các vấn đề liên quan đến việc sáp nhập các băng đảng, đưa ra các quy định đối với băng đảng mới, khuôn khổ hoạt động chung của các băng đảng, phân chia phạm vi quyền lực ở phía Nam, phân chia khu vực pháp lý, v.v… Dạ Cô Tinh rất khôn ngoan trong việc giao nhiệm vụ cho thuộc hạ.
Mọi người đều tin rằng cậu Dạ đang tiến dần đến mục tiêu chinh phục tiếp theo trong khi dần dần lên kế hoạch. Trong số những đội tham gia cuộc thi vật lý, thì đội của trường Đại học Bắc Kinh nổi bật nhất trong cuộc thi bán kết, với những ý tưởng nghiên cứu mới lạ và phương pháp nghiên cứu sáng tạo. Ban tổ chức cuộc thi phải kinh ngạc và thán phục, đây là đội đầu tiên giành quyền trực tiếp vào vòng chung kết!
Chiến thắng áp đảo của Đại học Bắc Kinh khiến tất cả những ai theo dõi chương trình phải ngỡ ngàng, vì mặc dù là đội cuối cùng vào phòng thí nghiệm và muộn hơn so với các đội khác một ngày!
Tất nhiên, thời gian một ngày này là để dành cho việc thu thập tư liệu.
Như người ta thường nói: ‘Có công mài sắt có ngày nên kim’. Mặc dù Đại học Bắc Kinh dành thời gian nhiều hơn một ngày so với các nhóm khác cho quá trình thu thập tư liệu, nhưng chất lượng tư liệu sau lần sàng lọc thứ hai đã được cải thiện đáng kể so với lần đầu tiên. Lần đầu còn có chỗ không rõ, nhưng đến quá trình thu thập lại lần thứ hai tìm được rất nhiều gợi ý, vì thế mà vấn đề đã được giải quyết dễ dàng.
Vì vậy, khi Dạ Cô Tinh dẫn đội vào phòng thí nghiệm, trong lòng mọi người đều đã có ý tưởng thí nghiệm rõ ràng hơn.
Như câu nói: ‘Một thông thì trăm cũng thông’ – một khi vấn đề cốt lõi đã được giải quyết thì những cái còn lại sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều, một khi tư duy đã trôi chảy thì những vấn đề còn lại chỉ là thao tác thực hành mà thôi.
Khi Dạ Cô Tinh nộp báo cáo thí nghiệm cho ban tổ chức, đã có rất nhiều ánh mắt hướng về phía cô, hoặc là thăm dò, hoặc là dò xét hoặc là ánh mắt nghi ngờ. Khi báo cáo thí nghiệm được nộp ngay ngắn cho ban tổ chức, vị giám khảo đó đã không khỏi trợn tròn mắt ngạc nhiên. Rõ ràng là không thể tin được.
Mặc dù là nhóm vào phòng thí nghiệm muộn nhất, nhưng lại là nhóm nộp bản báo cáo sớm nhất. Ông ta đã làm giám khảo trong nhiều cuộc thi như vầy, nhưng đây là lần đầu tiên ông ta thấy có nhóm xuất sắc đến như vậy.
Nhóm đó sẽ không phải là vì đến quá muộn nên buông xuôi, làm cẩu thả cho xong việc rồi nộp đấy chứ?
Nhưng, sau khi đọc qua bản báo cáo, vị giám khảo đó mới nhận ra rằng bản thân ông ta đã suy nghĩ thái quá đến cỡ nào!
Quan điểm nghiên cứu sáng tạo, ý tưởng nghiên cứu rõ ràng, tư liệu thực nghiệm đầy đủ và ngôn ngữ lập luận chặt chẽ. Nói tóm lại, bản báo cáo thực nghiệm này hoàn toàn có thể được gửi đi quốc tế để tham gia các cuộc thi nghiên cứu về đề tài này và nó còn có cơ hội lớn giành giải thưởng!
Nhìn thấy Đại học Bắc Kinh đến sau mà lại nộp báo cáo trước, các đội còn lại bắt đầu hốt hoảng căng thẳng, vội vội vàng vàng làm bản báo cáo, rồi cuối cùng cũng lần lượt hoàn thành giao cho ban giám khảo.
Sau khi Cố Doãn Bái biết tin Đại học Bắc Kinh đã nộp bản báo cáo, anh ta tức giận đến mức suýt chút nữa ném một chiếc máy trong phòng thí nghiệm, nhưng may mắn thay, anh ta đã được người khác can ngăn kịp thời.
Khi kết quả được công bố, bốn chữ “Đại học Bắc Kinh” đứng đầu trong danh sách top, tiếp đến là Đại học Thanh Hoa.
“Này, người đó chính là đội trưởng của Đại học Bắc Kinh phải không?”
“Ai cơ?”
“Thì cái cô gái đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác đen dài đó!”
“Ưm! Hình như là vậy á!”
“Trông cô ấy trẻ quá ha.”
“Nghe nói cô ấy còn rất trẻ, vẫn đang học đại học thì phải!”
“Đại học á?”
“Thì tôi nghe người khác nói vậy! Người đó đã vô tình nhìn thấy giấy chứng nhận đủ điều kiện tham gia cuộc thi của cô ấy, trên tờ giấy đó có ghi rõ cô ấy còn đang học đại học mà!”
“Ôi trời ơi! Lần này tôi thật sự không còn mặt mũi nào gặp phụ lão ở Giang Đông nữa rồi! Thế mà lại bị một em gái nhỏ tuổi còn đang học đại học làm cho đả kích nữa chứ!… Hết rồi! Hết thật rồi! Đúng là làm người ta thương tích đầy mình mà…”
“Thôi đi! Người ta là thiên tài khoa vật lý hạt nhân của Đại học Bắc Kinh đấy! Chúng ta tốt nhất là tự biết trình của mình tới đâu! Không sánh bằng người ta đâu!…”
“Mà này! Không phải đều nói mấy cô đẹp đẹp thì không có đầu óc hay sao? Tại sao cô ấy có thể xuất sắc đến như vậy chứ?”
“Người ta đội mũ lưỡi trai, che gần hết cái mặt. Là đẹp hay xấu còn chưa chắc chắn đâu! Chẳng lẽ cô còn có khả năng nhìn xuyên thấu người ta được sao?”
Cô nhìn kỹ dáng vẻ và cử chỉ đó đi! Chỉ cần thoạt nhìn thôi cũng đã biết là mỹ nhân rồi!”
“Mùa đông mặc đồ bọc như cái bánh ú đấy! Ai mà thấy được dáng dấp của cô ấy trông như thế nào chứ?”
“Cô vẫn không tin à! Đôi mắt này của tôi nhìn người rất chuẩn đó. Cô gái này, càng nhìn càng thấy giống như một minh tinh nào đó!…… Mà giống ai ấy nhỉ!…”
“Được rồi, được rồi!! Cô đừng có mà phô trương cái khả năng đặc biệt tầm thường của mình nữa. Là người nổi tiếng gì chứ? Cô thấy được mấy người nổi tiếng mà tốt nghiệp từ Đại học Bắc Kinh? Nhưng nếu là người nổi tiếng mà học ở trường đó, thì cũng chỉ có mấy ngôi sao điện ảnh thôi…”
“Uhm… nghe cũng có chút có lý đấy chứ!”
“Không phải có chút, mà phải là vô cùng có lý ấy chứ! Nếu thật sự là minh tinh thì còn cần học hành gì nữa chứ? Trực tiếp đi quay quảng cáo và đi đóng phim, thì tiền nhiều đếm không xuể rồi. Ai còn rảnh đi tham gia cái cuộc thi quái quỷ này chứ, hại chúng ta thức trắng mấy ngày trời, da dẻ thô ráp hết trơn rồi… “
“Ừa, đúng! Đúng á! Mặt của tôi còn nổi mụn nữa đây này! Thật kinh khủng…”
Cố Doãn Bái hừ lạnh một tiếng, đi ngang qua hai người họ. Ngay lập tức một cơn gió lạnh kéo đến làm hai người họ giật mình.
Lần này anh ta lại thất vọng nữa rồi, lại là hai lần đứng vị trí thứ hai?
Con nhỏ đó có năng lực gì chứ, lần nào cũng lật ngược được tình thế. Thật đúng là làm anh ta mất mặt quá mà!
Đột nhiên, điện thoại reo lên. Cố Doãn Bái bắt máy——
“Anh, gọi em có chuyện gì không?” Giọng điệu khá nóng nảy.
Ở đầu bên kia, Cố Doãn Trạch đang nhàn nhã nghịch cái bật lửa, dáng vẻ cà lơ phất phơ, nói: “Này này, mày ăn trúng pháo đấy à?”
Cố Doãn Bái bực bội vò đầu bức tóc, đáp: “Ừ, thì cũng gần giống như vậy!”
“Có muốn anh trai giải quyết cho không?”
“Ôi thôi khỏi đi! Tốt hơn hết anh nên giải quyết việc riêng của mình trước đi, còn chuyện của em, không cần anh quản đâu.”
Cố Doãn Trạch rũ mắt: “Tiểu Bái Bái, giúp anh một việc nhé?”
Cố Doãn Bái toàn thân run rẩy, sởn gai ốc và nuốt nước bọt, đáp: “Anh không cần dùng em làm lá chắn nữa đâu! Nếu lần này mẹ hỏi, em nhất định sẽ nói sự thật!”
Lần trước vì giúp cái tên này che giấu tung tích mà anh ta đã bị mẹ của mình bỏ đói cả tháng trời, đã vậy còn không lấy được một xu nào từ tên khốn đó hết!
Cũng may là nhờ có mấy người bạn thân giúp đỡ, anh ta mới gắng gượng sống qua ngày được. Lần này, anh ta nhất định sẽ không làm chuyện ngu ngốc như thế nữa đâu!
“Ê, cái thằng chó kia! Mày muốn tạo phản rồi phải không?”
“Em với anh cùng một mẹ sinh ra đó. Nếu em mà là chó, thì anh là cái gì?”
“Thôi cút đi! Anh không rảnh đôi co với mày nữa đâu, chỉ một câu thôi, có giúp hay không?”
“Ferrari F430 kiểu mới nhất.”
“OK!”
“Nhanh như vậy đã đồng ý rồi sao? Sớm biết như thế em đã đòi LaFerrari cho rồi!”
“Nè nè —– Đừng có mà được voi đòi tiên nhá!”
“Nói đi, lần này lại muốn em lừa mẹ chuyện gì nữa?”
“Lần này, không phải mẹ, mà là một người khác.”
“Ai?”
“Không phải em đang tham gia cuộc thi vật lý gì gì đó sao, Đại học Bắc Kinh cũng tham gia, có một cô bé tên là Dạ Cô Tinh trong đoàn đó, chiều nay, em giúp anh hẹn cô nàng ra quán cà phê Bỉ.”
“Dạ, Dạ Cô Tinh á?” Cố Doãn Bái vội vàng che miệng lại, nhìn xung quanh, xác nhận rằng mình không gây náo động, rồi hạ giọng xuống, nói: “Anh trai à! Anh rốt cuộc muốn làm gì nữa thế?”
“Anh mày thì có thể làm gì chứ? Mày cũng biết mà, anh mày là con ngoan trò giỏi. Không trộm cắp, cướp giật hay chơi bời gái gú…”
“Được rồi, được rồi! Dừng lại đi! Anh không cần phải kéo mấy cái chuyện đó ra nói với em đâu! Anh thành thật nói coi, không phải tâm bệnh của anh lại tái phát nữa chứ!”
“E hèm… Anh chỉ muốn mời cô ấy đến cùng nhau trò chuyện về cuộc sống và lý tưởng thôi mà!”
“Có thật không đấy?”
“Nói nhảm, đương nhiên là thật rồi.”
“Em mới không thèm tin anh á!” Cố Doãn Bái vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Anh đó, em cảnh cáo anh. Đàn ông đào hoa thì không sao, nhưng không chung thuỷ thì không được đâu, hơn nữa cưỡng đoạt con gái nhà lành thì lại càng sai hoàn toàn nữa đó!”
“Đồ ranh con! Mày đang nói cái gì đó? Anh thề, anh chỉ muốn gặp mặt cô gái đó thôi, anh hứa sẽ không ép buộc cô ấy đâu!”
“Lời của anh có tin được không đấy?” Cố Doãn Bái tỏ ra nghi ngờ, hỏi. Mặc dù anh ta không ưa dáng vẻ kiêu ngạo của con bé đó cho mấy, nhưng anh ta cũng sẽ không đẩy cô vào trong hố lửa!
Cố Doãn Trạch cũng nghiêm túc đáp: “Anh mày chơi đùa với phụ nữ nhiều năm như thế, mày thấy anh trước giờ có từng cưỡng ép ai bao giờ chưa? Cố cưỡng ép mà không được kết quả gì, anh đây cũng không có hứng thú!”
“Nhưng……”
“Không muốn Ferrari F430 nữa sao?”
“… Được rồi. Nhưng anh phải hứa là anh không được làm gì người ta đó!…”
“Được, được! Anh hứa, anh hứa sẽ không bao giờ ép buộc cô ấy, như thế được rồi chứ?”
Cúp điện thoại xong, Cố Doãn Trạch xoa xoa cằm, đưa mắt nhìn về phía xa xăm, sau đó chậm rãi nhếch khóe miệng, tà khí lưu chuyển, cuồng bạo hiện lên.
Cô em, xem lần này cô em chạy đâu cho thoát!
Dám đánh ông đây tận hai lần, hôm nay ông đây sẽ đòi cả gốc lẫn lãi luôn! Ha ha… tốt nhất là bồi thường bằng da thịt.
Cầm trong tay một xấp giấy A4, thật sự không ngờ ‘Áo Tím’ tiếng tăm lẫy lừng lại chính là sinh viên thiên tài khoa Vật lý hạt nhân của trường Đại học Bắc Kinh. Ban đầu, tập đoàn Quang Ảnh định ký hợp đồng với cô, nhưng không ngờ cô lại rất có năng lực, đã tự mở studio và trở thành bà chủ.
Lần trước, khi anh ta muốn chặn đường sống của cô để dạy cô một bài học nhớ đời, thì lại bị lão già nhà mình gọi vào phòng làm việc. Ông ta đã dạy bảo anh ta một trận, còn cảnh cáo anh ta không được gây sự kiếm chuyện với Áo Tím nữa. Lại còn lừa anh ta nói cái gì mà bối cảnh hắc đạo nữa chứ! Thực sự cho rằng anh ta ngu ngốc vậy sao!
Không phải chỉ là một tiểu minh tinh, là một đứa trẻ mồ côi thôi sao? Còn có thể có lai lịch gì nữa chứ?
Đây còn không phải là mặc cho người ta vo tròn bóp bẹp mình sao!
Nhưng có điều, đây là người phụ nữ đầu tiên dám ra tay với anh ta, hơn nữa lần nào cũng thành công! Mẹ nó, thật là xui xẻo mà!
Lần đầu tiên gặp mặt, cô chính là đá trúng vào chỗ hiểm của anh ta, hại anh ta phải vào nam khoa, mất mặt muốn chết!
Lần thứ hai, chính là vài ngày trước, anh ta bị cô quật ngã ở một góc phố, khiến mông của anh ta bầm đen sưng tấy mấy ngày sau mới giảm sưng!
Haha… Hôm nay anh ta phải trị cái thứ rắc rối này mới được!
Cầm trên tay một đống tài liệu, trong đó có ghi lại mọi thứ rõ ràng và chi tiết về Dạ Cô Tinh, bao gồm cả việc cô bắt đầu có kinh nguyệt năm bao nhiêu tuổi.
Nhưng, nếu lại điều tra sâu hơn một chút, Cố Doãn Trạch sẽ không ngu ngốc đến mức tự đào mồ chôn mình thế này…